Đối Đầu Với Nhân Vật Phản Diện, Cuối Cùng Là Tôi Khóc

Chương 9: Chương 9




Trên mặt Từ Phóng mang ý cười, ánh mắt hiền từ. Nếu không phải đã biết rõ những việc mà gã ta làm thì Lý Ngư còn thật sự tin rằng gã thật sự là một vị trưởng bối ôn hòa. Bầu không khí ngột ngạt bỗng bị đán tan bởi một câu nói của Cố Từ: “Cậu.” Anh hơi nhếch khóe môi mà gọi gã.

“Mấy ngày này cháu vất vả rồi.” Gã ta càng cười tươi hơn: “Đang định đi bệnh viện tái khám à? Cậu chở đi.”

Anh gật đầu: “Phiền cậu vậy.”

“Người trong nhà cả mà.”

Gã ta đỡ anh lên xe rồi hất hàm với Lý Ngư: “Cậu ngồi ghế phụ đi.” Lời của gã thêm vài phần vênh váo và sai khiến.

Xe của ông chủ lớn thì đương nhiên là siêu xe rồi. Tấm ngăn giữa hai hàng ghế đã được nâng lên, chia không gian trong xe ra làm hai. Tiếng nói chuyện ở ghế sau không lớn, nếu cố gắng tập trung nghe thì chỉ bắt được vài tiếng thì thầm mỏng manh.

Ánh mắt của Cố Từ dừng lại trên tấm ngăn đó. Anh hỏi: “Sao cậu tìm được cháu?”

Từ Phóng tháo bớt một nút áo sơ mi, kéo lỏng cà vạt: “Cho người tra một tí là biết ngay.”

Gã nhìn cháu trai của mình rồi nói: “Nơi như thế kia mà cháu cũng ở được sao, dọn sang nhà cậu đi.”

Cố Từ: “Chỗ đó rất tốt.”

“Cố Từ, cháu nghi ngờ cậu à?” Từ Phóng làm ra vẻ tổn thương, không thể tin được hỏi lại anh. “Không lẽ cháu nghĩ những việc đó là do cậu làm?”

Anh cười nhưng trong mắt không có chút ý cười nào: “Cháu không tin.”

“Trước giờ cậu luôn đối xử với cháu như con ruột của mình, sao có thể làm hại cháu cho được? Chờ công ty ổn định lại rồi cậu sẽ trả chức tồng giám đốc cho cháu.”

Cố Từ không nói gì. Nào giờ đứa cháu này chỉ lạnh nhạt với người ngoài, với gã thì vẫn luôn thân thiết, hôm nay sao lại thế này... Đứa cháu này đột nhiên khiến gã cảm thấy không nhìn thấu.

Bệnh viện họ đến tái khám là một bệnh viện tư nhân. Sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì nói không có vấn đề gì cả. Chỉ là chân anh đã bớt sưng rồi nên lớp thạch cao cũng lòng ra, cần làm lại một lượt bó bột mới.

Lý Ngư đứng ngoài hành lang, đối diện với phòng khám. Từ góc này cậu có thể nhìn được tất cả các biểu cảm trên mặt Từ Phóng. Lo lắng, quan tâm, thế nhưng cũng không thuần túy là vậy, cứ như hai loại biểu cảm này chỉ là một lớp mặt nạ dát bên ngoài mà thôi.

Không bao lâu sau, gã đỡ Cố Từ ra ngoài, nói với Lý Ngư: “Cùng ăn trưa đi.” Cậu làm như không có gì phát sinh, đồng ý.

Nơi họ dùng cơm là một tiệm cơm tây. Sau khi ngồi xuống, Từ Phóng gọi vài món ăn rồi bắt đầu hỏi thăm sinh hoạt mấy ngày vừa qua của Cố Từ. Lý Ngư thì cứ như một tên nhà quê, nơi nào cũng nhìn lâu một tí, sờ một cái. Cậu còn cầm ly nước trên bàn lên mà uống sạch không chừa giọt nào. Gã ta nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường rồi nói: “Muốn uống thì cứ gọi phục vụ mang lên một ly nữa.”

Cậu ngại ngùng lắc đầu: “Đủ rồi, đủ rồi ạ”

Gã nói một câu đừng khách sáo rồi tiếp tục nói chuyện với Cố Từ: “Hôm qua cậu đến thăm mẹ cháu. Chị ấy tóc bạc đi nhiều rồi, người cũng gầy hơn. Chị ấy nói cháu vẫn không chịu đến thăm chị ấy.”

Ánh mắt Cố Từ thay đổi rõ rệt.

“Mẹ cháu nói rất nhớ cháu, cũng xin lỗi cháu, hy vọng cháu có thể quên những ký ức không tốt trước đây đi.” Gã hạ thấp giọng, cứ như là đang buồn bã, cũng như là dụ dỗ. Thế nhưng gã muốn dụ cái gì thì Lý Ngư chưa đoán ra. Cậu tiếp tục đóng vai “người nhà quê” của cậu.

“Bà ta còn nói gì nữa không?” Cuối cùng anh cũng phản ứng lại. Đôi mắt gã ta sáng lên, sáng tới nỗi cặp mắt kính trên mặt gã cũng không che đi được.

“Chị ấy nói muốn chuyển hết cổ phần cho cậu.”

Đôi môi đang mím chặt của Cố Từ bổng nhiên thả lòng. Anh cười, lại cười rất to, hai vai anh cũng rung rẩy theo. Từ Phóng không thay đổi sắc mặt, giở giọng răn dạy ra mà hỏi: “Cháu cười cái gì?”

“Hôm nay cậu đến tìm cháu để làm gì?” Anh áp những ngón tay mình vào ly nước trước mặt, lười biếng nhìn gã: “Cậu muốn cháu chuyển số cổ phần mà cháu đang giữ thay mẹ sang cho cậu?”

Gã uống một ngụm nước để bình tĩnh lại. “Cháu đang dùng cái giọng gì để nói chuyện với cậu đấy? Lấy cổ phần của cháu chỉ là phương án tạm thời thôi, cậu nói rồi, cậu sẽ trả lại cho cháu sau.”

“Không có chuyện một con chó gặm hết xương lại có thể nhả xương ra.” Anh lạnh mặt, không nể nang chút nào nữa: “Nếu cậu muốn, cháu có thể cho cậu, nhưng mà phải để bà ta tự đến tìm cháu kí hợp đồng sang tên.”

“Cố Từ.” Từ Phóng dần mất kiên nhẫn: “Cháu biết rõ là chị ấy không được ra ngoài.”

“Liên quan gì đến cháu?” Anh cầm ly nước lên, nhấp một miếng rồi quay sang Lý Ngư nói: “Đi thôi.”

“Cháu có còn biết quy củ không?” Gã đứng phắt dậy, hai tay chống lên bàn: “Cậu đã cho phép cháu đi chưa?” Gã hít sâu, hạ giọng: “Cháu không thể vì chị ấy mà giận chó đánh mèo lên cậu được. Mấy năm nay cậu đối xử với cháu không tốt sao?”

Lý Ngư đặt cái mông đã nhấc lên nửa chừng của cậu xuống. Ồ, màn kịch này chưa diễn xong đâu, đoạn sau chắc càng gay cấn hơn nữa đây.

“Rất tốt.” Sự lạnh lẽo trên mặt Cố Từ dường như đã kết thành băng. Anh nhìn thẳng vào gã, gằn từng tiếng mà nói: “Tốt tới mức còn muốn khiến tôi chết cơ mà.”

Cậu khiếp sợ nhìn sang Cố Từ, trong đầu dường như đã lờ mờ đoán được gì đó. Cuộc gọi khiến anh nổi điên lần đó, có khi nào chính là chân tướng của vụ tai nạn giao thông kia không? Người cậu ruột của mình, vì tiền tài danh lợi mà nhẫn tâm đẩy cháu mình vào chỗ chết. Bị người thân phản bội khiến anh đau khổ tột cùng nhưng lại không thể nói cùng ai được, đến quản gia có lẽ cũng không biết gì.

“1551” Lý Ngư hồi hộp nuốt nước miếng: “Đây là bí mật của Cố Từ à?”

Hệ Thống hiện lên thanh tiến độ nhiệm vụ, một đóa hoa cúc nhỏ đã sáng lên, mà cũng không đúng, phải nói là một vài cánh của một bông hoa cúc đã sáng lên.

Cậu: “...”

Chơi nhau à? Cậu mờ mịt hỏi: “Là sao vậy?”

1551: [Tức là hướng đi của cậu đúng rồi đó.]

Niềm tin của cậu dường như được củng cố thêm rất nhiều. Cậu quay lại nhìn Cố Từ bằng một ánh mắt nóng bỏng. Người anh em à, tiếp tục màn đấu chính diện này đi nào.

Từ Phóng hơi híp mắt lại. Gã ta lại định giả vờ đau lòng nhưng rồi gã suy nghĩ lại. Gã với Cố Từ trở mặt cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, cũng không cần quá để tâm là sớm một ngày hay hai ngày. Nếu là Cố Từ của trước đây thì gã còn kiêng kị vài phần, nhưng giờ nó cũng đã què rồi, còn làm nổi trò trống gì nữa. Gã thật sự không cảm thấy chút uy hiếp nào cả.

“Cố Từ, nói cũng không thể nói lung tung được.” Từ Phóng ngồi xuống ghế, khiêu khích nhìn anh: “Có chứng cứ không?”

Anh không có.

Tai nạn đó kết thúc rất sạch sẽ, không để lại chút vết tích gì. Dù cho cảnh sát có nghi ngờ nhưng không cách nào tìm được chứng cứ đáng tin cậy.

Gã ta bắt chéo chân, còn nhịp nhịp mũi chân: “Không có chứng cứ mà dám vu khống cậu. Cậu có thể kiện cháu đó.”

Lý Ngư hỏi Hệ Thống có thể hack vào di động hoặc máy tính của gã không, nhưng nó lại nói không thể.

[Mục tiêu cần phải tự quyết định cuộc đời của anh ta. Cậu có thể ở cạnh, xem chừng và không để anh ta bước vào con đường tội lỗi, thế nhưng cậu không thể giúp anh ta đi đường tắt được.]

Thấy anh không nói lời nào, gã lại cười hả hê hơn nữa. Gã vỗ vỗ cánh tay cháu mình rồi nói: “Cố Từ, cháu đừng quên là ai đã cứu cháu ra khỏi bóng tối ám ảnh ngày bé, ai dạy dỗ cháu nên người. Cháu đừng có lấy oán trả ơn như vậy, làm cậu buồn lòng lắm biết không?”

Vốn dĩ Cố Từ không biểu hiện ra bất kì cảm xúc nào, kể cả khi đề cập đến việc đẩy anh vào chỗ chết. Thế nhưng sau khi nghe mấy lời này, đôi mắt anh đỏ ngầu, quai hàm cắn chặt như đang cố kiềm chế bản thân mình.

Từ Phóng đứng dậy, phủi phủi tây trang của chính gã rồi nói: “Sự việc đã tới nước này rồi, có giả bộ thì cũng không còn gì thú vị nữa. Ngày mai cậu sẽ bảo luật sư mang giấy tờ qua, con không ký cũng không sao, cậu có cách làm con phải sống khổ sở hơn thế này nữa.” Nói xong gã bước đi, khi đi ngang Cố Từ gã còn cố ý đụng vào vai anh.

“Bóng tối” đó nghĩa là gì, là hoàn cảnh gia đình không hòa thuận ngày đó đã áp lực anh sao, hay là còn điều gì khác nữa?

“Anh Cố, anh không sao chứ?” Cậu vươn tay đỡ nhưng lại bị anh tránh đi. Anh chống gậy đứng vững rồi nhàn nhạt nói: “Về thôi.”

Giọng nói anh đã trở lại như bình thường. Nếu cẩn thận nhìn vào mắt anh lúc này sẽ thấy nó mang lại một cảm giác khiến người khác rùng mình, cứ như là một con thú hoang đói khát quanh năm bị giam giữ, nay lại có thể phá tung lồng giam của nó mà chạy ra ngoài.

Trên đường quay về, bầu không khí trong xe nặng nề đến mức khó mà hít thở bình thường được. Trực giác của Lý Ngư nói cho cậu biết tình trạng hiện tại của Cố Từ rất nguy hiểm. Cậu canh cánh lo rằng người đàn ông này sẽ một lúc nào đó nổi điên lên rồi tìm Từ Phóng chọc hai dao giết chết gã.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì Hệ Thống đã tính toán sẵn một tương lai giả định cho cậu xem. Nếu anh thật sự làm như thế thì anh sẽ phải ngồi tù, mà chân do không được trị liệu dứt điểm, để lại di chứng khiến anh trở thành một người tàn tật. Trong tù là nơi cá lớn nuốt cá bé, với tính cách của Cố Từ chắc chắn sẽ không chịu khuất phục mà tìm mọi cách để leo lên đến đỉnh. Suốt quá trình tàn khốc đó. Con người anh sẽ được tôi luyện khiến anh càng thêm máu lạnh vô tình. Chờ tới khi anh mãn hạn tù thì cuộc đời của anh cũng đã trôi qua quá nửa, nhân tính của anh cũng đã chết lặng từ lâu. Những người như vậy hoặc là sẽ không sợ trời không sợ đất, vì họ chẳng sợ mất cái gì nữa, hoặc là sẽ hồ đồ, lolay hoay không biết làm cách nào để hội nhập xã hội.

1551 nói Cố Từ sẽ trờ thành loại người ở vế trước.

Lý Ngư bị cái tương lai giả tưởng này tạt cho một gáo nước lạnh ngắt khiến cậu lạnh toát cả người. Chắc chắn sẽ không xảy ra! Có cậu trông chừng mục tiêu thì sẽ không để anh thành bất cứ loại nào trong hai loại người kể trên, chắc chắn sẽ khiến anh trở thành một con người tốt đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.