Nháy mắt đó, Lâm Trầm cái gì cũng hiểu được.
Y, chẳng qua là vật thay thế mà thôi.
Từ đầu tới cuối, Lý Phượng Lai chẳng qua chỉ muốn tìm một người dung mạo tương đồng Lục Cảnh, còn thì, y có là Lâm Trầm, Trương Trầm hay Triệu Trầm, vốn dĩ chẳng hề quan trọng. Y có tính cách gì, thích gì, ghét gì, đối phương cũng chưa từng quan tâm, chỉ cần y lớn lên giống Lục Cảnh, vậy đã đủ.
Ha!
Buồn cười chính là, cho tới bây giờ y mới phát hiện chân tướng.
Càng buồn cười hơn chính là, dù biết rõ chân tướng, y vẫn thích Lý Phượng Lai.
Đàn đương nhiên đã không thể đánh nữa.
Lâm Trầm lại không có ý đứng dậy rời đi, chỉ mặc Lý Phượng Lai tựa vào đầu vai, mơ mơ màng màng ngủ. Rõ ràng biết không nên trầm mê, nhưng thân thể này quá ấm áp khiến y không tự chủ mà quyến luyến.
Nhân tại thân bàng, khước thị tương tư nhập cốt.
Mãi đến khi sắc trời sắp sáng rõ Lâm Trầm mới đỡ Lý Phượng Lai vào phòng ngủ, một mình lặng lẽ trở về phủ.
Mấy ngày sau đó Lý Phượng Lai lại biến mất. Lâm Trầm chủ động ra ngoài tìm người, cuối cùng tìm được bóng dáng quen thuộc đó ở thanh lâu kĩ quán.
Y nhìn hắn trái ôm phải ấp, tầm hoan hưởng lạc, nhìn hắn say rượu rồi hết lần này đến lần khác niệm cái tên Lục Cảnh, nhìn hắn, nhìn đến ngực cũng phiếm đau, lại không có can đảm xông đến lớn tiếng nói một câu yêu người.
Lâm Trầm gần nửa đêm ôm cầm xuất môn, ngồi bên đây cầu bắc qua thanh lâu bờ bên kia, lẳng lặng tấu một khúc tương tư.
Tương tư, tương tư.
Tình ý triền miên, muốn nói lại thôi.
Y đàn hết lần này đến lần khác, nhưng vĩnh viễn không biết được, Lý Phượng Lai kia cách một đoạn cầu, phải đến tháng năm nào mới sáng tỏ chút tâm tư này?
Chớp mắt lại qua mấy ngày.
Một đêm kia, Lâm Trầm như mọi khi hết sức chuyên chú ngồi đánh đàn bên cầu, chợt nghe có người hét to một tiếng “Sư huynh”, tiếp theo liền nhào tới ôm lấy thắt lưng y.
…… Giống như cảnh tượng lần đầu gặp Lý Phượng Lai.
Lâm Trầm cứng đờ, hồi lâu mới hồi phục tinh thần quay đầu lại, đối diện là một gương mặt hoàn toàn xa lạ ── con ngươi đen bóng lại trong sáng, ngũ quan tinh xảo tuấn tú, vẻ mặt lộ vài phần trẻ con, thật sự còn rất trẻ.
Lâm Trầm cẩn thận suy nghĩ xác định mình thật sự không biết thiếu niên thanh tú trước mặt này.
Đối phương cũng giật mình không nhỏ, lắp bắp hỏi, “Ngươi, ngươi là ai?”
Lâm Trầm khẽ cười, hỏi lại, “Tiểu huynh đệ, ngươi là ai?”
Thiếu niên không đáp, chỉ là nhíu mày nhìn chằm chằm y chốc lát mới vung tay ra, thở phì phì nói, “Ngươi không phải sư huynh ta!”
“Ân, chính xác là vậy.”
“Vậy ngươi cớ gì… cớ gì ngồi đây đánh đàn?”
“Thật có lỗi, ta với sư huynh ngươi rất giống sao?”
“Chỉ có bóng dáng thôi, sư huynh ta đẹp hơn ngươi.”
Nghe vậy, Lâm Trầm lòng chợt động, mơ hồ đoán được gì đó, chắp tay với thiếu niên nói, “Tại hạ họ Lâm, tên một chữ Trầm, không biết tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?”
Thiếu niên kia bộ dáng ngây thơ, tính tình cũng thật sự đơn thuần, không chút do dự kể lại mọi chuyện.
Lâm Trầm rất nhanh biết được thiếu niên trước mắt tên Trầm Nhược Thủy, ngàn dặm xa xôi tới Dương Châu tìm sư huynh hắn, mà vị sư huynh hắn tâm tâm niệm niệm, chính là Lục Cảnh.
Nhắc tới Lục Cảnh, tự nhiên sẽ nhớ Lý Phượng Lai.
Rốt cuộc có nên để hai người này gặp nhau hay không?
Lâm Trầm có chút suy nghĩ lặng yên một lát, từ từ thở dài, “Tuy ta không biết sư huynh ngươi, nhưng lại biết Lý Phượng Lai giờ này ở đâu.”
“Ai? Ngươi biết hành tung của tên hái hoa tặc kia?”
“Hái hoa tặc?” Lâm Trầm giật mình, bỗng dưng nhớ tới phong thái phong lưu ngả ngớn của người nào đó, bất giác cười khổ thấp giọng nói, “Xưng hô này quả thực hợp với hắn.”
Trầm Nhược Thủy cũng mặc kệ tiểu tiết, vội vàng hỏi, “Vậy tên đó rốt cuộc ở đâu?”
Lâm Trầm đứng lên đưa tay chỉ hướng đối diện bên kia sông, nhẹ nhàng nói từng chữ, “Nếu ta không nhầm, hẳn là đang uống hoa tửu ở Túy Xuân lâu.”
Khi nói, con ngươi chậm rãi khép, trong thanh âm có vài phần chua xót.
Trầm Nhược Thủy có chút kỳ dị liếc y, thuận miệng cảm tạ rồi vội vàng qua cầu, phóng thẳng hướng Túy Xuân lâu.
Lâm Trầm chỉ đứng ngốc tại chỗ, mãi đến khi gió sông lạnh như băng thổi lên mới nhẹ nhàng thở dài, nhanh chóng bước theo. Không ngờ vừa tới cửa chợt nghe bên trong truyền đến tiếng đánh nhau, tựa hồ Lý Phượng Lai cùng Trầm Nhược Thủy nói chuyện không xong quay sang đấu võ.
Có nên tiến lên hỗ trợ hay không?
Lâm Trầm ngẩn người, giữa lúc còn do dự lại nghe thanh âm Lý Phượng Lai vang lên vô cùng rõ ràng, “Lục Cảnh, nếu ngươi không hiện thân ta thực sự sẽ không khách khí.”
Lục Cảnh?!
Người đó ở gần đây?
Ý niệm này vừa vụt qua trong đầu, Lâm Trầm chợt nghe thấy một tiếng than nhẹ, một bạch y công tử trẻ tuổi nhảy xuống từ đại thụ bên cạnh, trường kiếm vung lên, trực tiếp phá cửa sổ nhảy vào.
Sau đó lại là tiếng binh khí va chạm một hồi.
Bất quá, lúc này đổi thành Lục Cảnh đánh với Lý Phượng Lai.
Lâm Trầm giật mình, càng không quyết định được có nên xuất hiện hay không. Đây là khúc mắc yêu hận giữa Lý Phượng Lai và Lục Cảnh, căn bản không quan hệ đến y, chính y cũng không có tư cách xen vào việc của người khác.
Nhưng mà……
Y siết chặt nắm tay, chưa kịp hạ quyết tâm lại nghe Lý Phượng Lai kêu lên, “Lục Cảnh, rốt cuộc ngươi phát điên cái gì? Nếu không phải vừa rồi ta thu tay lại đúng lúc, tay phải của ngươi đã bị phế rồi.”
“Phải không? Đa tạ Lý huynh thủ hạ lưu tình.” Tiếng nói nhẹ nhàng ôn nhu, chính là người tên Lục Cảnh đang nói, “Chỉ cần có thể bảo hộ sư đệ chu toàn, một cánh tay đã là cái gì?”
Sau đó là một khoảng lặng im.
Hồi lâu sau Lâm Trầm mới nghe thấy Lý Phượng Lai thở dài một tiếng, ẩn trong đó nỗi chua xót mà y chẳng hề xa lạ.
“Ngươi bỏ được, nhưng ta luyến tiếc.” Dừng một chút, thanh âm vừa thấp vừa nghẹn, “Thôi, hôm nay dừng ở đây, tạm tha cho sư đệ ngươi một lần vậy. Dù sao… sớm muộn gì ngươi cũng sẽ quay lại tìm ta.”
Vừa nói vừa cười vang.
Không bao lâu, Lý Phượng Lai bước ra từ Túy Xuân lâu. Lúc nhìn thấy Lâm Trầm canh giữ ngoài cửa rõ ràng sửng sốt một chút nhưng rất nhanh liền dời mắt, không nói lời nào tiếp tục bước.
Lâm Trầm vội đuổi theo, phát hiện Lý Phượng Lai khóe môi dù mỉm cười nhưng ánh mắt cực kỳ dữ tợn, gằn thấp giọng qua kẽ răng, “Lục Cảnh, Lục Cảnh, ngươi nhất định phải tới tìm ta……”
Trên miệng khẳng định như vậy, đầu ngón tay lại hơi run rẩy.
Thế ra, Lý Phượng Lai phong lưu tiêu sái, khi đứng trước người hắn thật lòng yêu mến, cũng chẳng hề tự tin.
Lâm Trầm hô hấp chợt nghẹn lại, đáy lòng lại dâng lên cay đắng.
Đau như vậy.
Nhưng y khẽ cắn môi, len tay nắm tay Lý Phượng Lai.
Lý Phượng Lai ngạc nhiên quay đầu.
Lâm Trầm khẽ động khóe môi, biết mình lúc này cười nhất định rất khó coi nhưng vẫn nhìn thẳng ánh mắt người kia, ôn nhu nói một câu, “Chẳng phải ngươi thích thủ khúc Tương Tư sao? Ta đàn cho ngươi.”