Lý Phượng Lai giật mình, trong đáy mắt cuối cùng cũng hiện lên ý cười.
“Được, chúng ta cùng đi uống rượu.” Vừa nói vừa cầm tay Lâm Trầm dẫn vào một gian thanh lâu khác tiếp tục tìm vui.
Lý Phượng Lai tâm tình không tốt, uống rượu cũng không tiết chế, rất nhanh đã say túy lúy. Nhác thấy người là nhào đến ôm, mở miệng là gọi tên Lục Cảnh, say đến ngả nghiêng.
Lâm Trầm lẳng lặng thu hết thảy vào mắt, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Y rõ ràng chưa thấm rượu mà thần trí cũng dần không rõ ràng theo, ngoài một lần lại một lần gảy khúc Tương Tư ra cũng chẳng còn biết làm gì.
Y thậm chí không dám chạm mắt Lý Phượng Lai.
Vì chỉ cần xa xa liếc mắt, ngực đã lên men cay đau nhói.
Mơ hồ sống qua vài ngày như vậy, không ngờ thiếu niên tên Trầm Nhược Thủy kia lại tìm tới. Rốt cuộc lòng vẫn thương tiếc sư huynh chịu nổi khổ độc phát đành phải điểm huyệt đối phương mang tới cầu Lý Phượng Lai thuốc giải.
Lý Phượng Lai được như ý hiển nhiên vui vẻ, tỉnh rượu hơn nửa, nhẹ nhàng lay động chiếc quạt trong tay theo thiếu niên kia đi cứu người.
Hai tay Lâm Trầm đè lại dây đàn, vẫn không nhúc nhích.
Người kia đã sắp có được mỹ nhân hắn ngày nhớ đêm mong, kẻ làm thế thân như y đương nhiên không cần nữa, cần gì phải theo sau phụ họa.
Nghĩ rồi lại không kiềm được nhếch khóe miệng, cười cười gần như tự giễu.
Định tiếp tục cúi đầu đánh đàn nhưng đầu ngón tay cứ run rẩy, động một chút lòng cũng đau đớn theo.
Người nghe đã không còn, dù có bao lần tương tư buông tiếng, cũng chỉ hoài công.
Lâm Trầm nhắm mắt, cuối cùng đứng dậy hất văng thanh cầm trước mặt xuống đất.
“Phanh!”
Nương theo tiếng đàn đổ rầm xuống còn có thanh âm hổn hển hét to của Lý Phượng Lai, “Lục Cảnh… Ngươi lại phát điên cái gì?”
Giọng nói tràn đầy giận dữ khiến người ta e sợ.
Lâm Trầm lòng giật nảy, đoán bên ngoài đã có chuyện liền vội vàng xông ra. Vừa tới đã thấy Lý Phượng Lai mặt âm trầm ra khỏi xe ngựa, hai tay siết chặt quạt, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn.
Lâm Trầm kinh sợ không nhẹ, mở miệng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Lý Phượng Lai không liếc y, chỉ lầm bầm nói, “Không ngờ hắn lại cắn lưỡi tự sát.”
“A?”
“Lục Cảnh thà cắn lưỡi tự sát cũng không muốn theo ta.”
“Kết quả thế nào? Ngươi không đưa thuốc giải?”
“Đương nhiên.” Lý Phượng Lai khẽ cười, thanh âm lại thấp nghẹn, ánh mắt lạnh như băng gằn từng chữ, “Thứ không thể chiếm được, ta thà rằng hủy nát.”
Dứt lời, bước nhanh về phía trước không buồn quay đầu lại.
Lâm Trầm ngơ ngác nhìn theo bóng dáng người kia, tay càng nắm chặt càng chặt.
Dối trá!
Lý Phượng Lai thích Lục Cảnh như vậy, làm sao nỡ tuyệt tình hủy diệt đối phương?
Ngươi căn bản là khẩu thị tâm phi!
Lâm Trầm nhíu mày cắn chặt khớp hàm, dần hồi tưởng lại những lời Lý Phượng Lai nói khi say rượu, cuối cùng biết mình nên làm thế nào.
Y cũng không đuổi theo Lý Phượng Lai mà xoay người, mặt không chút thay đổi đi tới bên xe ngựa. Xuyên qua cửa sổ, Trầm Nhược Thủy yếu ớt tựa bên Lục Cảnh, chủy thủ trong tay giơ lên tựa hồ đang muốn tự sát.
Lâm Trầm kinh sợ, vội nhặt một viên đá trên mặt đất bắn thẳng vào đánh bật thanh chủy thủ kia đi.
“Ngươi……?!” Trầm Nhược Thủy ngẩn ngơ, hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc.
Lâm Trầm cũng không nhiều lời tiến lên vài bước, kéo cổ tay Lục Cảnh bắt mạch, nhẹ nhàng nói một câu, “Người còn chưa chết, sao ngươi lại vội làm chuyện điên rồ?”
“Không liên quan tới ngươi.” Trầm Nhược Thủy trừng mắt, cúi người nhặt lên chủy thủ.
Lâm Trầm một tay ngăn lại nói, “Đúng là không liên quan đến ta, bất quá, ngươi không muốn có thuốc giải của ‘Ảo mộng’?”
“Ngươi, ngươi có thuốc giải?”
“Tuy ta không có thuốc giải, nhưng ta đại khái biết nó giấu ở đâu, muốn trộm hẳn cũng không quá khó khăn.”
“Thật sao?” Trầm Nhược Thủy giật mình biến sắc níu lấy ống tay áo Lâm Trầm nhưng rồi lập tức lui về, vẻ mặt đề phòng hỏi, “Ta và ngươi không quen biết, sao phải giúp ta? Rốt cục người có âm mưu gì?”
“Giúp ngươi?” Lâm Trầm cười rộ lên, lặp lại hai chữ kia, hạ giọng, “Ta chỉ là muốn… giúp bản thân mình mà thôi.”
Đúng vậy, bất kể Lục Cảnh sống hay chết, đều không liên quan y.
Y nguyện ý giúp Trầm Nhược Thủy trộm thuốc giải, chỉ là vì Lý Phượng Lai.
Y biết rõ tính tình Lý Phượng Lai thế nào. Không nỡ để Lục Cảnh chịu khổ, rồi lại không cách nào hạ mình đến giải độc cho đối phương, rốt cuộc chỉ biết tự hành hạ mình. Cho nên, chỉ cần Lý Phượng Lai không phải lộ ra nét thương tâm thống khổ, thì có phải trộm thuốc giải từ tay hắn cũng đã là gì?
Vừa nghĩ vừa thuận miệng nói vài câu thoái thác đả động tâm tư đơn thuần của Trầm Nhược Thủy, thuyết phục được đối phương cùng y hành động.
Hai người sắp xếp ổn thỏa cho Lục Cảnh xong mới một trước một sau lên đường, không bao lâu đã tới biệt viện của Lý Phượng Lai ở Dương Châu..
Lâm Trầm từng tới một lần, biết bên trong có cơ quan nào nên không phí nhiều công sức đã tìm được thư phòng rồi dễ dàng mở ra mật thất.
Trên giá gỗ trong mật thất vẫn bày la liệt đủ loại bình.
“Lọ bình bày loạn như vậy rốt cục cái nào mới là thuốc giải?”
“Nếu ta nhớ không lầm thì, hẳn là…..”
Lâm Trầm nhíu mi nghĩ ngợi, ngón tay đưa về phía trước, nhưng còn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng cười khẽ quen thuộc.
“Hai vị có nhã hứng ghé thăm hàn xá, cũng không nhắn ta một tiếng? Sao rồi? Thăm thú vui vẻ không?”
Nghe thấy tiếng bỡn cợt thấp trầm này, Lâm Trầm cùng Trầm Nhược Thủy đồng thời giật mình quay đầu lại, chỉ thấy Lý Phượng Lai đang biếng nhác tựa cửa, quạt trong tay xao xao lên xuống, khóe mắt nâng nhẹ, như cười như không.
Dẫu vậy, Lâm Trầm vẫn có thể nhìn ra trong mắt đối phương giấu giếm sát ý.
Nhác thấy Lý Phượng Lai vừa cười lạnh vừa vung chưởng ác liệt đánh về phía Trầm Nhược Thủy, Lâm Trầm không chút nghĩ ngợi động thân qua miễn cưỡng nhận hết một chưởng kia.
Ngay giữa ngực.
Khí huyết cuồn cuộn.
Trong tầm mắt mơ hồ, Lâm Trầm nhìn thấy gương mặt Lý Phượng Lai lạnh lẽo mỉm cười cùng một tiếng hừ nhẹ trào phúng, “Không tự lượng sức mình.”