Đời Đời Kiếp Kiếp Chỉ Yêu Mình Nàng

Chương 8: Chương 8: Đi lạc




Lệ Minh Châu không suy nghĩ nhiều liền leo lên nóc nhà nhìn.Cô thầm nghĩ ha ha đúng như mình nghĩ a,leo lên đây đúng là dễ tìm đường hơn a.Thế là cô liền đi trên nóc nhà,nhảy hết từ mái nhà này sang mái nhà khác,vừa đi vừa cười.

(SY:chị ơi mất hình tượng tiểu thư khuê cát quá đi,con gái con đứa mà thế à.

lệ minh châu:kệ ta,ta thích vậy.Ngươi làm gì đc ta.

SY:rùi thì chị sẽ gặp quả báo cho coi)

Lệ Minh châu cứ thế đi trên nóc nhà,và khi cô đi gần đền cổng cung thì

rắc...rắc...rầm....tùm....cô cứ từ trên nóc nhà mà rơi vào bể nước,hay cụ thể hơn là bồn...tắm. Cả người Lệ Minh Châu ướt sũng nhưng cô lại cảm thấy vô cùng may mắn vì mình ngã từ trên đấy nóc nhà xuống mà ko chết. Thế là cô mở to đôi mắt đẹp ra nhìn xung quanh.Đập vào mắt cô chính là một căn phòng rộng lớn vời nhiều đồ đặc xa hoa,đẹp đẽ nhưng quan trọng nhất cô đang ở chung một bồn tắm với....một người đàn ông,hơn thế cô lại còn ngồi trong bồn tắm cùng anh ta

(SY:khai gian nghe chị,ít nhất thì chị cũng nhìn thấy bờ ngực rắn chắc của anh ta còn gì.

LMC:A....ngươi...đồ...chết tiệt ta liều mạng với ngươi..a

SY:*chạy mất dép*)

Lệ Minh Châu nhanh chóng hét lên:“A....đồ biến thái,dê cụ...a,mau cút ra chỗ khác a..”

Nam nhân nhếch mép cười:“Ai...gia,số ta thật khổ nha đi đến đâu cũng bị người ta ức hiếp a,bị ức hiếp đến nỗi tắm cũng ko yên a.Đã thế lại còn đen đủi tự nhiên chẳng làm gì mà cũng bị ăn chửi a”

Lệ Minh Châu:“A~xin lỗi a,ta ko có cố tình đâu nha,chẳng qua ta bị lạc đường thôi a,ngươi mau quấn khăn này vào đi nha...ôi mắt của ta a,sự trong sáng của ta a..”vừa xấu hổ Lệ Minh Châu vưà lấy chiếc khăn vắt ở gần đấy đưa cho nam tử.

Nam tử quấn khăn rồi nhẹ nhàng hỏi:“Tiểu cô nương a,sao cô laị ở đây vậy”

Lệ Minh Châu:“A....ừm..ờ thì ta đang đi thì bị lạc đường,bèn nảy ra ý nghĩ trèo lên nóc nhà để tìm đường ai ngờ leo đc một nửa thì rơi xuống đây..haiz~ta xin lỗi ta ko có cố ý đâu”(SY:ko cố ý,chỉ cố tình thui đúng ko chị?

LMC:“ngươi...ngươi.... câm mồm cho ta.A..a ta liều mạng với ngươi...

SY:*sợ mất mật*)

Nam tử:“Ta hiểu rồi,cô nương cô có thể ra ngoài cho ta thay quần aó đc ko,ta cảm thấy hơi lạnh...hát xì..hát xì”

Lệ Minh Châu xấu hổ quay đầu đi ra ngoài, trước khi ra ngoài cô cũng ko quên nói một câu:“Tiểu thị vệ xin lỗi vì chuyện lúc nãy,giờ ta đi đây”

Nam tử suy nghĩ ai gia cô gái này qủa thực là rất đáng yêu nha,ko biết là vị tiểu thư nhà nào ha?Suy nghĩ song hằn liền mở miệng hỏi:“Cô nương có thể cho ta biết cao danh quý tánh của cô đc ko?”

Nghe thấy tiếng hỏi của nam tử Lệ Minh Châu bèn quay đầu lại đáp:“Tiểu thị vệ,ta họ Lệ tên Minh Châu là đại tiểu thư tể tướng phủ,sau này nều cò duyên gặp lại thì chúng ta cùng kết giao bằng hữu,giờ tạm biệt ta đi đây”

nói xong Lệ Minh Châu quay đầu chạy đi

Nam tử ở trong lòng thầm suy nghĩ đúng là cô gái đáng iu mà,ta hi vọng nếu có duyên gặp lại thì chúng ta sẽ ko chỉ làm bằng hữu bởi hình như trái tim ta đã bị nàng ăn cướp mất rồi.Cơ mà có gì không đúng...tiểu hậu vệ là sao....???

Xa xa Lệ Minh Châu đã tìm đc cổng thành và đi ra.Bây giờ cô một võ phục hùng hồn đi ra ngoài.Chưa đầy nửa canh giờ sau cô đã về đến tể tướng phủ.Lệ Minh Châu nặng nề bước vào phòng...đi ngủ.

Ko biết từ đâu Tiểu Lan từ đâu lại chạy vào làm ồn khóc ầm ĩ:“Ô...ô...tiểu thư,cô thật là vô tâm nha,nhà ta sắp gặp nạn rùi...hức..hức.. thế mà cô còn bình tĩnh ngủ đc...ô...ô..cô thật là tàn nhẫn nha...”

Lệ Minh Châu đang đánh cờ cùng'chu công' thì bị tiếng khóc của Tiểu lan đánh thức cô bèn bực bội thức dậy nói:“Tiểu lan à,khóc cái gì chứ em mau mau nín đi cho ta ngủ”

Tiểu lan:“Ô...ô...tiểu thư cô mau thức dậy đi chúng ta sắp chết rồi đó,cô còn ko mau mau tỉnh dậy đi nếu ko coi sẽ ko bao giờ dậy đc mất”

Lệ Minh Châu:“Tiểu lan,dốt cuộc em đang nói cái gì,chết ai chết cơ,ta ko hiểu em đang nói gì hết a??”

Tiểu lan:“hức..hức..tiểu thư à,sao cô lại có thể bình tĩnh đến vậy,lú̀c nãy cô gọi thẳng tên hoàng thượng đã thế cô lại còn nhục mạ người đã là tội chu di cửu tộc rồi,mà hơn thế cô còn động thủ với hoàng thượng...hu..hu...lần này chúng ta ko xong rồi..”

Lệ Minh Châu:“Tiểu lan, em mau câm miệng lại cho ta,nếu em còn nhắc tới tên khốn đó ta sẽ ko để ý đến em nữa đâu,còn nữa ta xem tên đó có dám động đến ta ko,nếu dám động đến ta thề sẽ ko để hắn sống tốt đâu”

Từ ngoài cửa một nam tử tuyệt mĩ nào đó đang nhếch miệng cười bước vào:“Băng nhi à,ko ngờ muội lại thích ta đến vậy đó,ko để ta sống yên...chẳng lẽ muội muốn làm nương tử ngày ngày ở bên ta quậy phá ta có đúng ko,nếu vậy ta rất sẵn lòng ngày ngày bị muội chà đạp”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.