Lệ Minh Châu chưa kịp nói tạm biệt thì Phong Nhật đã đi từ bao giờ.Cô quay lưng đi vào giường.....ngủ tiếp...
Trong biệt viện Lệ Tướng Phủ,Lệ Minh Châu đang say giấc nồng thì hị tiếng nói chanh chua của Lệ Ninh An đánh thức(con thứ 2 của nhị di nương).Lệ Minh Châu lười biếng ra ngoài nhìn cô ta.Cô thầm nghĩ đúng là cùng một mẹ sinh ra có khác tính tình giống hệt nhau thật khó ưa mà, đúng là không biết sợ mà thấy tỷ tỷ bị tàn phế mà vẫn đâm đầu trêu chọc ta đúng là ngu mà,nhưng bất quá ta đang rảnh dỗi đùa cô ta chút vậy .
Lệ Ninh An từ ngoài cửa bước vào lớn tiếng quát tháo:“Con tiện nhân nhà ngươi,ta nghe mẫu thân nói ngươi dám cả gan đánh tàn phế nguyệt nhi,đã thế còn dám sỉ nhục hoàng thất,hôm nay ta-Lệ Ninh An về đây(từ trước tới nay Lệ Ninh AN đều học ở trên núi nên một năm về được có một lần,nên ko có xuất hiện ở nhà thường xuyên như Lệ Bảo Nguyệt)sẽ dạy dỗ ngươi một bài học.”
Lệ Minh Châu nhàn nhã lên tiếng:“Ê...sủa xong chưa...xong rồi thì biến đi..ta ko có rảnh ngồi nghe ngươi sủa nha...”
Lệ Ninh An:“Ngươi nói ai sủa cơ???”
Lệ Minh Châu:“Ai vừa hỏi thì ta nói kẻ đó...mà quên ngươi làm sao hiểu tiếng người đc nhỉ....nói với ngươi cũng vô dụng”
Lệ Ninh An:“Ngươi dám nói ta là chó vậy thì ta xin hỏi dựa vào đâu ngươi dám nói vậy???”
Lệ Minh Châu:“Dựa vào mẫu thân của ngươi á...bà ấy nói ta là chó...mà bà còn hiểu được tiếng của ta...vậy thì bà ta là chó nốt chứ còn j...mà con của chó thì cũng là chó....thôi”
Lệ Ninh An:“Ngươi...Ngươi...đồ tiện nhân ta giết ngươi”
Lệ Minh Châu cười lạnh nói:“Giết ta?? Bằng mấy thứ võ công vớ vấn của ngươi ư tu trăm năm nữa đi..ha..ha..ha”
Lệ Ninh An lấy roi quất về phía Lệ Minh Châu,nhưng phụ lòng của Ninh An,Lệ Minh Châu nhanh chóng tránh khỏi cây roi đó.Sau một hồi đánh lên đánh xuống cuối cùng Ninh An cũng kiệt sức,thế nhưng trái với Ninh AN,Lệ Minh Châu vẫn còn nguyên vẹn đứng đó.
Lệ Minh Châu nhìn Ninh An với con mắt khinh bỉ cô cất giọng nói:“Ê..cẩu..chơi đùa xong rồi đến lúc chịu trừng phạt thôi nha~”nói xong Lệ Minh Châu đút một viên thuốc đem xì vào miệng Ninh An.
Lệ Ninh An dùng hơi sức cuối cùng của mình nói:“Lệ Minh Châu,con tiện tì nhà ngươi...đã cho ta uống...hự cái gì...hự...mau đưa thuốc giải đây..”
Chưa để Lệ Minh Châu trả lời nhà họ Lệ đã từ ngoài bước vào lên tiếng:“Nghịch tử...ngươi dốt cuộc đã cho An Nhi uống gì??Mau mau đưa thuốc giải ra đây”Lệ Hàn Cương tức giận nói
Bên cạnh Lệ Hàn Cương,nhị phu nhân không kìm nén nổi xúc động chạy ra ôm Ninh An rồi nhìn Lệ Minh Châu với ánh mắt tàn độc nói:“Ngươi...đồ độc ác tại sao ngươi lại làm vậy với An nhi,chẳng qua là nó có lòng tốt muốn chào hỏi ngươi thôi mà ...hức đồ độc ác mau mau giao thuốc giải qua đây”
Lệ Minh Châu :“Lòng tốt? Thăm hỏi?...nghe thật ngứa tai đi....thăm hỏi ta còn mang theo roi muốn đánh ta sao.....”
Nhị Phu Nhân:“Mang theo roi thì làm sao chẳng qua lâu ngày không gặp nó muốn tỉ thí võ công với ngươi một chút chẳng lẽ ko đc sao?”
Lệ Minh Châu:“Oh vậy sao,...muốn tỉ thí với ta thì sao mỗi chiêu thức lại tàn độc muốn lấy mạng ta như vậy...hay tỉ thí như thế mới đúng....đc rồi theo í kiến nhị phu nhân vậy...ta sẽ dùng những chiêu võ của cô ta đánh với nhị phu nhân đc không...”nói xong Lệ Minh Châu nhanh chóng ra chiêu thức hướng tới nhị phu nhân
Nhị phu nhân sợ hãi nhìn những chiêu thức muốn lấy mạng mình đang đến gần thì lập tức ngất đi.
Lệ Hàn Cương nhanh nhẹn chặn lại những chiêu thức của nàng,ông tức giận nói:“Súc sinh,ngươi đúng là đồ cầm thú mà,đến cả muội muội mình cũng muốn giết thật mất tính người...”
Không để Lệ Hàn Cương nói tiếp Lệ Minh Châu lên tiếng:“Stop...mau mau dừng lại cho ta...
Thứ 1 hình như tể tướng ngài già rồi lú lẫn hả...ta đã nói ta ko có một chút quan hệ j với các ngươì nên cô ta ko đc tính là muội muội ta
Thứ 2 Dám chơi phải dám chịu...kể cho bây h ta có giết cô ta thì ngươi cũng không làm gì đc ta
Thứ 3 xin lỗi nga ta không phải thánh mẫu,không có lòng từ bi đến vậy,đối với người muốn giết ta ta không thể nương tay”
Lệ Hàn Cương nhìn cô với ánh mắt oán hận nói:“Đc coi như ngươi hợp lí đi,vậy ngươi xem qua lần này chắc chắn An nhi sẽ không dám như vậy nữa nên ngươi mau giao thuốc giải ra đây”
Lệ Minh Châu:“Xin lỗi nghe,cái này không có thuốc giải,nhưng ta khuyên ngươi mau mau chuẩn bị quan tài cho cô ta đi “
Lệ Hàn Cương:“Rốt cuộc ngươi đã cho An nhi uống thứ thuốc j?”
Lệ Minh Châu:“ukm....thì là một loại độc dược ta mới chế ra....khiến cho người uống phải sống không bằng chết...cụ thể là xương cốt nàng sẽ rã rời thành bột,mỗi khi ăn thức ăn ruột gan nàng sẽ thối rữa,nếu mở miệng ra nói chuyện thì mỗi một câu nàng nói ra sẽ đau đớn tựa hàng vạn mũi tên xuyên qua....v..v”
Lệ Hàn Cương nghe vậy tức giận quát:“Ngươi...đồ độc ác mau biến khỏi phủ của ta...cút ...”
Lệ Minh Châu:“Ê.....lão già...hình như ông nhầm thì phải....chỗ này là do mẹ tôi xây dựng để lại cho tôi nên hình như người phải đi là ông mới phải.....mà tôi cũng không sống bằng tiền của ông nên làm ơn đừng có giở cái giọng như đang đòi nợ của ông với tôi....hứ.”
Lệ Hàn Cương không cãi đc tức giận quay người bỏ đi.Trước khi ra khỏi cửa Lệ Minh Châu còn nhìn ông ta rồi lên tiếng gọi :“Ê ...lão già về phủ ông làm ơn nhớ dặn gia quyến nhà ông khôn hồn đừng có bước vô biệt viên của ta nếu không ta có lỡ tay giết họ thì ta cũng không biết đâu nha”