Đi được một khắc, Nhã Thanh đã thấy được bóng người thấp thoáng, có cả ma thú nhưng bọn chúng lại rất mạnh. Biết không thể đấu lại Nhã Thanh kiếm một hang động để
nấp. Đồng thời vào trong không gian tìm kiếm Dạ Nguyên, nhưng khi vào
trong thì thấy hắn đang bế quan để nâng cấp nên nàng đành đi hái quả
giải khát.
Nhớ đến cái cây có quả màu tím đẹp mắt mà hôm
qua Dạ Nguyên cấm đến gần, bản tính tò mò của Nhã Thanh nổi lên, liền đi đến cái cây đó. Leo lên cây, đập vào mắt nàng là một chùm quả màu tím
phát sáng, trông thơm mát lạ thường, không chịu nổi kích thích, Nhã
Thanh hái một quả bỏ vào miệng ăn ngon lành. Nhưng vừa mới ăn xong,
chuẩn bị hái thêm qủa tiếp theo thì nàng cảm thấy trong người cực kì khó chịu, thân thể lúc nóng, lúc lạnh, đau rát như có hàng ngàn con kiến
đang gặm nhấm. Nhã Thanh thống khổ không chịu được, từ trên cây rơi
xuống, nằm lăn dưới đất, tay chân hướng cây cỏ xung quanh quơ quậy như
để phát tiết. Chịu đựng trong một canh giờ rốt cục cơn đau giảm dần, cứ
tưởng sẽ dừng lại, ai ngờ nó lại ập xuống lần nữa. Lần này đau gấp không biết bao nhiêu lần lần trước. Nhã Thanh nghĩ mình sẽ chết nhưng trong
đầu lại hiện lên năm khuôn mặt tươi cười quan tâm hướng tới nàng, nàng
không thể chết, ở thế giới kia, cuộc sống chỉ có nhiệm vụ và báo ơn,
nhưng hiện tại nàng có gia đình, có người quan tâm nàng, nàng không thể
chết.
Nhã Thanh cố gắng chịu đựng, trong người nàng xương
cốt như bị thứ gì đó đánh vào liên tục làm vỡ vụn, kinh mạch yếu ớt lại
giống như không chịu nổi thứ gì nổ tung từng mảnh, da thịt lại như bị
chà sát, qua lại rất nhiều lần, thật khủng khiếp. Vì không chịu nổi,
nàng ngất đi, nhưng chưa được một khắc, vì quá đau đớn nên lại tỉnh. Cứ
liên tục như thế gần một ngày, Nhã Thanh rốt cục cũng đã chịu đựng được
mọi đau đớn. Như kì tích xảy ra, đau đớn trong người nàng như được một
dòng nước ấm chảy qua vỗ về, xương cốt, kinh mạch, hay da thịt đều giống như được đổi mới. Quá mệt mỏi, Nhã Thanh thiếp đi, khi tỉnh dậy đã là
sáng ngày hôm sau, vì đó bụng mới tỉnh.
Tỉnh lại, thấy
mình vẫn ở trong không gian, vẫn còn sống, Nhã Thanh vui mừng khôn xiết, nhưng nhìn trên người thì lại không vui. Thân thể của nàng hiện tại
nhầy nhụa, dinh dính chất màu đen, thật gớm ghiếc. Nhã Thanh lại không
biết nơi nào để tắm, nàng đành chạy lại chỗ Dạ Nguyên, xem hắn ta tỉnh
chưa. Nhưng khi nhìn thấy thân hình bê bết máu của hắn thì quên hết mục
đích, chạy lại xem xét.
"Nguyên ca ca, Nguyên ca ca, tỉnh, mau tỉnh ngươi làm sao vậy?...huhu... ngươi đừng chết nha." Nhã Thanh
hoảng sợ khóc toáng, không để ý người đang bị mình lay đã mở to mắt, hai tay bịt tai lại.
"Nha đầu, ngươi đừng khóc nữa được không, ta đâu có chết!"
"Hu...A.! Huynh tỉnh rồi, người làm ta sợ qúa, ngươi bị làm sao vậy?" Nhã Thanh giật mình, nhìn Dạ Nguyên.
"Cái này ta phải hỏi ngươi, ngươi có bị làm sao ta mới như vậy chứ. Ta đang không thể tiến cấp, tự nhiên ọt một cái từ cấp một chuyển lên
cấp ba. Sau đó tự nhiên thân thể chảy máu lại không cảm giác, biết ngươi có chuyện, muốn kiếm ngươi nhưng bị lực gì đó làm cho hôn mê. Thế nào
rồi, ngươi có bị sao không?" Dạ Nguyên lo lắng hỏi. Nhưng không nhắc thì thôi, mới nhắc một cái Nhã Thanh đã oà lên khóc.
"Hu...oa! Ngươi không biết đâu, khi đó ta đau lắm nha, ta tưởng ta sẽ
chết đấy. Ngươi xem, trên người ta giờ toàn thứ gì đâu."
"Nhưng, ngươi, ngươi làm sao lại bị như vậy?" Thấy Nhã Thanh khóc, Dạ Nguyên nhức đầu hỏi.
"Hức...Ta, là ta ăn qủa này nên mới bị nha. " Nhã Thanh đưa Dạ Nguyên đến cái cây đó.
"Ngươi, ngươi ăn qủa này? Trời ơi, không phải ta dặn ngươi không được ăn rồi sao." Dạ Nguyên đau đầu hỏi.
"Là ta tò mò quá thôi, nếu ngươi không dặn ta, ta cũng không tìm
thấy nó để ăn. Nhưng ta không sao rồi, không phả sao?" Nhã Thanh chột dạ nói.
"Ai, ngươi không nghi ngờ tại sao ta lại đề nghị ký
khế ước với ngươi sao?" Dạ Nguyên trầm tư một lúc rồi hỏi Nhã Thanh, vẻ
mặt thay đổi hoàn toàn không giống vẻ mặt ngu ngốc hồi nãy.
"Có nha." Nhã Thanh thẳng thắn nói.
"Gì? Vậy mà ngươi dễ dàng đồng ý vậy sao, không sợ ta sẽ hại ngươi?" Dạ Nguyên trố mắt hỏi.
"Sẽ không. Lúc đầu khi ta ăn quả ngươi mặt mày có vẻ kinh ngạc. Ta
biết ta có vấn đề, tiếp theo, ta phát hiện hoa qủa ở đây đa phần đều có
độc, nhưng ta ăn lại không hề gì. Nhìn biểu hiện của ngươi lúc đầu là
kinh ngạc, sau nghiền ngẫm và cuối cùng là vẻ mặt đương nhiên. Sau này
ngươi muốn kí khế ước với ta nhưng không biết mở miệng thế nào, ta bèn
mở lối cho ngươi rồi sau đó chúng ta kí khế ước. Tất nhiên chuyện này
không có hại gì với ta." Nhã Thanh phân tích sau đó lại vào thẳng vấn
đề. "Nào giờ thì ngươi nên cho ta biết mọi chuyện là được rồi."
"Ngươi, ngươi CMN là ngươi giả vờ.Ai... Ai......Ai~~~~ chuyện này
dài lắm." Dạ Nguyên ca thán thấy Nhã Thanh đã mất hết kiên nhẫn, hắn ta
liền lâm vào kí ức. "Thật ra, ta là ma thú thượng cổ, đáng ra tộc của ta đã bị sát hại từ mấy ngàn năm trước, nhưng ta may mắn không chết, vì
khi đó ta vừa mới sinh ra đã bị ả rắn hổ mang do nhầm lẫn trứng nên mang đi. Ả đem ta về ấp khoảng một năm nhưng ta không nở, tưởng ta đã chết
nên đem đi chôn. Mấy triệu năm sau, chính xác là hai trăm năm trước, ta
được sư phụ đào lên, đem về, khoảng một tháng sau ta ra đời.
Sư phụ
nuôi dưỡng ta hai mươi năm, khi đó ta có thể hoá thành hình người. Lúc
đó ông thấy ta đã trưởng thành, gọi ta lại, nói cho ta biết, ông là ông
nội của ta. Ông sau khi thoát chết liền đi tìm ta, ông nói cho ta biết
thân phận thực của ta, nói ta biết về sứ mệnh sau này của mình. Ông nói, sứ mệnh của ta là đợi cho được chủ nhân của mình, cùng chủ nhân khế ước và đem tất cả những thứ thuộc về chủ nhân trả lại cho người. Ông bảo,
chủ nhân chắc chắn sẽ đến đây, khi nào ta thấy được người ăn trái cây
trong không gian này mà không bị gì sẽ chính là chủ nhân của ta. Và ta
đã tìm được, chính là ngươi."
"Woa, ngươi không đùa chứ?
Ta biết ta và ngươi chắc chắn có liên hệ, nhưng không đến mức này chứ.
Làm gì mà trả lại thứ thuộc về ta, ta có gì đâu mà thuộc với không
thuộc. Còn cái qủa tím tím đó, tại sao ta ăn xong lại bị như vậy?" Nhã
Thanh khó mà tin được hỏi.
"Thứ mà thuộc về ngươi đó chính
là của tổ tiên ngươi để lại, để lại cho người đời thứ một mười một dòng
họ Tô. Giống như ngươi trúng số độc đắc vậy. Sư phụ ta nói thế đấy, tuy
ta không hiểu trúng số độc đắc là cái gì. Còn Tử qủa mà ngươi nói thì
ngươi không thể ăn được, sư phụ ta bảo nó rất kinh khủng, tuy ông ấy
cũng không biết là giống gì, chỉ biết ngươi không thể ăn." Dạ Nguyên
giải thích.
"Trúng, trúng số độc đắc? là ông nội ngươi nói
sao???" Nhã Thanh choáng, chẳng lẽ ông nội của Dạ Nguyên cũng xuyên,
đúng là trên đời này chuyện gì cũng có.
"Đúng vậy nha, ông nhiều khi còn dùng những từ cực kì kì quái nữa. Giống như "hê lô"." Dạ Nguyên thành thật trả lời.
"Đùa! Vậy hiện tại ông ấy ở đâu?" Nhã Thanh ngất, quả thật là xuyên không rồi.
"Ông ấy mất rồi, bị người ta sát hại. Nhưng ông ấy cũng già quá rồi, sống đến mấy ngàn năm. Mà ngươi hỏi làm gì, chỉ cần biết thế là được.
Ngươi hiện tại chẳng phải không sao sao, còn thấy ngươi khỏe khoắn hơn
nữa chứ. Nào, ta đưa ngươi vào lấy đồ của tổ tiên ngươi để lại đi." Dạ
Nguyên một thoáng buồn bã nhưng sau lại lờ đi.
"Uh, đi
thôi." Nhã Thanh biết nhắc tới chuyện cũ làm tâm trặng Dạ Nguyên không
tốt, nên cũng không nói gì nữa, theo hắn ta đi tới một nơi mà nàng chưa
đi qua tại không gian này.