Nhưng là một mình
nàng không biết đường thì không sao, tại sao cả Dạ Nguyên cũng không
biết đường??? Hắn ta sống ở đây hết mấy trăm năm rồi nha. Ở đây tại sao
lại mọc lên nhiều rừng núi thế này, còn nữa, linh khí trong này thật sự
đậm đặc. Lúc mới đến ở đây tuy linh khí nhiều hơn bình thường nhưng cũng không có đặc như thế này nha. Cả cơ thể của nàng cũng không bình thường nữa, lỗ chân lông và kinh mạch dường như đang dãn nở ra, hút linh khí
xung quanh vào, linh khí cũng tựa như là tự động bay tới, sáp nhập vào
cơ thể nàng vậy. Có lẽ sau vụ đau đớn đó đã cải tạo cơ thể cũng nên,
nhưng mà có chết nàng cũng không muốn tiếp tục xảy ra chuyện như vậy
đâu, thật kinh khủng, thật đau.
"Này, Nguyên ca ca, ngươi đã lôi kéo ta đi cả canh giờ rồi đấy. Rốt cuộc là ở đâu nha?"
"Ta nói rồi, ta cũng không biết nữa, không hiểu sao bây giờ không gian lại
rộng lớn thế này nha, lúc đầu ta ở đây tuy không gian này lớn, nhưng mọi ngóc ngách ta đều đã đi qua. Bây giờ, những nơi ta biết thì lại không
thấy ở đâu nữa, nhìn xa lạ quá. @@ " Dạ Nguyên rối như tơ vò. Hắn thật
sự bối rối khi nhìn nơi mà mình lớn lên vừa lạ vừa quen này.
"A! Hay là do ta kí khế ước với ngươi nên không gian được nới rộng ra." Nhã Thanh quay qua hỏi Dạ Nguyên.
"Đúng nha, chắc là như vậy rồi. Nhưng mà làm cách nào để tới nơi đó đây, rộng thế này." Dạ Nguyên vui một hồi lại thoáng buồn.
"Ngươi có thể ra bản đồ nơi này trước kia không?" Nhã Thanh hỏi.
"Có nha, đợi ta chút." Dạ Nguyên nói rồi, không biết từ đâu lại ra một mẫu
giấy và cây bút lông, hý hoáy một hồi rồi đưa cho Nhã Thanh. "Đây này."
Nhã Thanh cầm bản đồ Dạ Nguyên đưa cho, xem xét một hồi, cảm thấy có một số nơi dường như đã đi qua. Các nơi đã đi qua nhìn ở bản đồ này thì sát
nhau, nhưng lúc nãy nàng đi qua, những nơi đó dường như cách rất xa
nhau.
"Được rồi" Nhã Thanh quay qua nhìn Dạ Nguyên. "Huynh biết khinh công chứ!"
"Khinh công? Bay sao?" Dạ Nguyên ngớ ngẩn hỏi lại.
"Ân"
"Có nha, nhưng để làm gì?"
"Ngươi mang ta đi theo đúng với những gì ngươi nhớ, thấy xa lạ thì cũng mặc kệ đi, chỉ cần thấy một vài địa điểm quen thuộc là được rồi. Không gian ở
đây bị nới ra rất nhiều rồi, lúc trước là một mảnh đất nhỏ nhưng hiện
tại là rất to lớn đó. Ngươi hiểu chứ?"
"A! Ta hiểu rồi! Nào
ngươi leo lên lưng ta." Dạ Nguyên nói rồi trở về nguyên hình to lớn,
nhưng có sự biến hóa xảy ra. Trên lưng của hắn mọc ra hai cái cánh màu
đỏ rực, quên nói, Dạ Nguyên là một con cự mảng màu đỏ huyết, nhìn hắn
rất đáng sợ nhưng lại rất đẹp. Sau một hồi thất thần nhìn Dạ Nguyên, Nhã Thanh cũng không hỏi gì, không khách khí leo lên lưng hắn, hai tay nắm
chặt bộ vảy ở gần cánh. Sau đó Dạ Nguyên vỗ cánh bay lên làm Nhã Thanh
sợ chết khiếp, đây là lần đầu nàng ngồi trên lưng động vật biết bay nha, nhưng sau đó lại trấn định, dù gì trước kia nàng cũng có đi máy bay,
nhảy dù rồi. Đang ở trên không, Dạ Nguyên nhớ ra điều gì đó nói với Nhã
Thanh.
"Này, ông nội ta có bảo, sau này ngươi học theo bí kíp tổ tiên ngươi để lại nếu tấn cấp lên được cấp 2, chỉ cần một ý niệm,
ngươi có thể tự do đến nơi nào mà ngươi muốn ở trong không gian này."
"Ô, vậy thì ta sẽ cố gắng, mỗi lần đi thế này thì mệt chết."
________________________________
Với tốc độ chóng mặt, chỉ trong nữa canh giờ cả hai đã đến nơi cần đến.
Đúng là khi tập trung làm việc gì thì cũng rất nhanh. Trước mắt Nhã
Thanh là một căn nhà nhỏ, kiến trúc hết sức quen thuộc với nàng, đó
chính là một căn nhà của hiện đại. Có kính, nhìn xuyên vào có cầu thang, có bộ salon, một bên căn nhà còn có tượng đá hình con sư tử đang vòi
phun nước. Nhã Thanh rung động, sau lại hoang mang, chẳng lẻ ông nội Dạ
Nguyên đã làm ra mấy thứ này sao.
"Ngôi nhà này là sao?"
"A, Ngôi nhà này hả, là của tổ tiên ngươi đấy, ông nội ta bảo là tổ tiên
ngươi không biết làm cách nào đã đem mấy thứ kì lạ đó đến, từ một thế
giới khác. Sau đó tổ tiên ngươi nhờ ông của ta cất giữ sau này giao lại
cho ngươi, khi biết ta có không gian thì bảo ta đem vào không gian." Dạ
Nguyên giải thích làm khóe miệng Nhã Thanh giật giật, đến cả tổ tiên gì
đó cũng xuyên qua sao.
Nhã Thanh bước tới trước cửa nhà,
nhưng sau đó suy nghĩ cái gì quay lại nhìng Dạ Nguyên. "Nà, tại sao
ngươi không ở đây mà lại ở ngoài đó?"
"Làm sao được nha, chỉ có ngươi mới mở cửa được thôi."
Nghe Dạ Nguyên nói, Nhã Thanh cũng không hỏi thêm gì, tay nâng lên chạm vào
nắm cửa, dùng lực kéo ra, như những cánh cửa khác cánh cửa được mở ra.
Chậm rãi bước vào phòng khách, nhìn thấy phong cách quen thuộc ở hiện
đại mà hốc mắt Nhã Thanh đỏ lên. Tuy ở thế giới kia nàng cũng không còn
lưu luyến gì, nhưng khi nhìn lại những thứ quen thuộc đó nàng lại không
kìm được mà chảy nước mắt. Nhã Thanh đi thăm thú khắp căn nhà, Dạ Nguyên đi theo sau không nén nỗi kinh ngạc khi nhìn thấy những thứ đồ kì lạ mà hắn chưa bao giờ được thấy. Căn nhà có một phòng khách, trong đó có một bộ salon màu cà phê và một cái tủ đựng bộ li trà. Cạnh phòng khách có
phòng bếp, điều khiến Nhã Thanh hết sức vui vẻ là có một cái bếp ga và
ba cái bình ga chưa được sử dụng cùng mấy lọ gia vị cỡ lớn, còn có mấy
cái xoong và chảo, bát đĩa đũa thìa đều đầy đủ. Ở lầu hai là một phòng
ngủ và 9 cánh cửa, không biết những cánh cửa này để làm gì, làm sao mà
nàng mở mãi không ra. Để Dạ Nguyên ở ngoài thăm thú, nàng ở phòng ngủ,
trong phòng chỉ có một cái giường có đệm cao su, ga trải giường, gối,
chăn đều có. Bên cạnh giường là một cái gương thủy tinh lớn, nhìn cái
gương mà nàng thầm vui vẻ, vậy là nàng khỏi cần soi gương đồng nữa rồi, ở góc tường có một cái tủ đựng quần áo nhưng trống trơn, hình như trong
đó có cái gì. Nhã Thanh lấy ra một hộp gỗ, không nghĩ nhiều mở hộp ra,
bỗng một ánh sáng lóe lên làm nàng phải che mắt lại, sau đó nghe thấy
tiếng khàn khàn của một người đàn ông có vẻ lớn tuổi, ngay lập tức nàng
mở mắt ra.
"Xin chào, hậu bối của ta."
"Ơ, ông là?" Nhã Thanh ngẩn ra khi thấy một ông già râu tóc bạc phơ.
"Ta tên Tô Thiện, ta là tổ tiên của con." Ông giả mỉm cười trả lời.
"Ông...ông là tổ tiên của ta? Không phải ông chết rồi sao???" Nhã Thanh nghi hoặc.
"Đúng nha, nhưng ta để một phần linh hồn của mình vào đây để được gặp con
đấy. Sau khi gặp con xong thì ta thật sự chết." Ông già thở ra một cái,
nói
"Được rồi, ông muốn ta làm gì?" Để gặp được nàng chắc chắn ông già ấy có mục đích.
"Ta chỉ muốn truyền thừa lại cho con thôi, ta không muốn công sức tu luyện
bấy lâu của mình trở thành mây bay. Còn có cả bí kíp tu luyện và thu
hoạch của ta nữa, là ta gắng sức lắm mới có được, ta không muốn để cho
người ngoài lấy được nha. Con đừng nghĩ lung tung, không có chuyện báo
thù hay gì gì đó cho ta đâu." Như biết được suy nghĩ của Nhã Thanh Tô
Thiện ngay tức khắc giải thích.
"Thật?" Nhã Thanh hồ nghi hỏi.
"Thật, ta thề đó." Tô Thiện đau đầu nói, nhìn nàng ta lớn lên cũng không có gì đặc biệt, chỉ mới ở cấp sáu, không có thiên phú gì. Không biết sau này
dùng bí kíp có qua nổi cấp một không đây. Là do ông đợi lâu quá mới có
người để truyền thừa nên mới gấp gáp vậy chứ, lúc đầu, mũi ông hếch ở
trên trời kìa, ông cứ nghĩ.... hazz, nhưng thôi, ông muốn mình được siêu sinh thật tốt để đến gặp nàng ấy, ông thật không đợi nỗi nữa rồi.
"Ông không hại ta chứ?" Vẫn còn không tin tưởng lắm, nàng hỏi.
"Không có nha, nếu ta hại ngươi thì ta chết không siêu sinh." Tô Thiện mếu máo nói, biết thế lúc trước mắt đừng cao quá mà nhận đồ đệ ngoan một chút
cho rồi.
Nhìn vẻ mặt của Tô Thiện, Nhã Thanh thấy ông không
nói dối liền gật đầu chấp nhận. Đi ra ngoài nói với Dạ Nguyên đừng vào
phòng làm phiền, nàng liền bế quan nhận truyền thừa của Tô Thiện.