Bất ngờ…
Phập…
Từ phía sau Lucy, một con dao găm ở đâu bay đến cắm ngập vào ngực người đàn ông này. Ông ta buông tay Lucy ngã vật
ra sau, máu từ vết thương và từ miệng ông ta trào ra. Lucy hốt hoảng cúi xuống. Con dao cắm vào người ông ta khá sâu. Nó to hơn và dài hơn nhiều so với những con dao mà Lucy vẫn thấy ở chổ Thanh Phong. Cô bé vội đưa
tay định đỡ người ông ta dậy thì có một cánh tay lạnh ngắt của ai đó
quàng qua vai trước giữ chặt lấy cô bé, tay kia bịt chặt miệng Lucy lôi
cô bé đi. Lucy cố vùng vẩy, nhưng cánh tay lạnh ngắt vẫn giữ chặt. Cô bé bị kéo đến nhà kho và ném “ bịch” vào bên trong…
Trên sàn nhà
lạnh tanh, Lucy cố gượng cơn đau lóp ngóp bò dậy, có một ánh điện mờ
trong nhà kho được bật lên. Lucy thấy sững người. Trước mắt cô bé là một người thanh niên trẻ có vết xăm hoàng tuyền trên khóe mắt, mái tóc đỏ
rực, anh ta mặc một bộ đồ trắng toát với chiếc áo khoác dài đến gối.
Giống y như lần đầu gặp mặt trong đêm giáng sinh…
-Sadis…
-Ồ !!! Vui quá ! Em vẫn còn nhớ anh à ! Búp bê châu Á ! Rất vui vì được gặp lại em !
Sadis mỉm cười nửa miệng bước lại gần Lucy. Cô bé nhăn mặt, cũng như Hải
Dương, người này cũng mang đến cho cô bé một cảm giác bất an…
-Anh muốn gì ? Sao anh lại ở đây ?
-Sao thế ? Em không vui khi gặp lại anh sao ? Anh ở đây để tiễn con búp bê
xinh đẹp của anh lên thiên đường. Gã mỉm cười, nụ cười của một con quỷ
dữ thực sự…
-Hả ?
Lucy ngệt mặt, cô bé không hiểu những gì mà Sadis vừa nói. Lấy từ trong người ra một tập tài liệu dày cộm trong
túi kiếng. Sadis cười nhạt :
-Đây là tập tài liệu của lão nhà báo mà anh lấy được. Nó mà được đưa ra tòa thì Hải Dương chết chắc. Vấn đề
còn lại chỉ là em nữa thôi. Hình như lão già và Hải Dương có ý định đón
em về nhà thì phải. Nếu có chuyện gì xảy ra với Hải Dương em sẽ là người thứ hai chính thức thừa kế tài sản. Nhưng nếu cả em cũng chết thì lại
là chuyện khác…
-Vậy chính anh là người đã cướp số tài liệu của
chú Khánh và cho người giết tôi sao. Tại sao anh lại làm vậy ? Anh không phải là thuộc hạ của Hải Dương sao ? Tại sao anh lại phản bội anh ta ?
Ai đã ra lệnh cho anh làm chuyện này ?
-Hừm ! Em không cần quan tâm đến chuyện này đâu ! Vì em cũng đâu còn sống được bao lâu nữa !
-Là Joanna Phượng Hoàng phải không ? Lucy nghiến răng.-Có phải chính bà ta sai anh đi giết tôi không ?
-Ồ ! Em cũng nhạy bén lắm. Không hổ danh là em gái Hải Dương. Nhưng anh đã nói rồi. Em không cần quan tâm đến chuyện này nữa. Vì anh sẽ tiễn em
lên thiên đường ngay bây giờ.
Sadis mỉm cười tiến lại gần Lucy,
tay anh ta rút ra một con dao sắc lẻm. Cô bé sợ hãi lùi dần ra sau. Con
dao trên tay Sadis lạnh toát, nếu ở khoảng cách gần như thế này mà anh
ta phóng vào Lucy. Cô bé sẽ chết chắc. Lucy cảm thấy cả người mình run
rẩy. Mồ hôi vã ra trên trán. Mím chặt môi. Cô bé lao ra đấm mạnh vào mặt Sadis. Cô không muốn chết ở đây, cô cũng không tin một tên ác quỷ như
hắn lại có thể giúp cô lên thiên đường, phải chạy trốn khỏi đây…
Nhưng Sadis đã rất dễ dàng chụp được cú đấm của Lucy, so với trình độ của
Sadis thì Lucy chỉ giống như một đứa bé đang chập chững tập đi mà thôi.
Cô bé hốt hoảng lao vội ra ngoài cửa, nhưng đã bị Sadis nắm chặt vai lại xô mạnh vào bức tường sau lưng.
-Hử ? Thú vị quá ! Con búp bê này còn biết đánh người nữa sao. Em làm anh thấy hứng thú rồi đấy !
Sadis một tay giữ chặt lấy Lucy, con dao trên tay anh ta đưa đến trước mặt cô lạnh ngắt. Cô bé run lên, tim đập mạnh trong lồng ngực, cánh tay yếu ớt của Lucy cố gắng gỡ bàn tay lạnh ngắt cứng ngắc đang giữ chặt lấy mình. Con dao của Sadis lướt trên mặt Lucy, chầm chậm đưa xuống cổ họng cô bé rồi giơ lên cao…
“Phập…”
Lucy nhắm chặt mắt. Mồ hôi vã ra trên trán. Tưởng rằng con dao sẽ lấy mạng cô ngay trong vòng một nhát.
Nhưng không. Sadis đã cắm nó vào bức tường sau lưng Lucy, ngay bên cạnh
cách cổ cô bé một khoảng trống nhỏ…
Lucy mở mắt ra, đôi mắt hốt hoảng hơi ngơ ngác. Sadis nâng cằm cô bé lên thở dài:
-Chậc ! Quả thật anh không nỡ xuống tay giết em, em đáng yêu quá…
Lucy run rẩy nhìn ánh mắt dã thú của Sadis đang soi vào mắt mình, đột nhiên gã kéo Lucy lại gần rồi mỉm cười man rợ :
-Trước khi em chết. Hãy để lại cho anh một kỉ niệm đẹp nhé !
Giữ chặt Lucy trong tay. Sadis hôn lên môi cô bé. Có vẻ như tên sát thủ này đã yêu Lucy rồi, một thứ tình yêu của kẻ đi săn đối với con mồi của
mình… Lucy hoảng loạn, cô bé giẩy dụa điên cuồng mong thoát khỏi tay
người con trai này. Cô thấy cả người mình dâng lên một cảm giác khó chịu khôn tả. Gã sát thủ đang hôn cô một cách tàn bạo. Nó không giống như nụ hôn thoáng qua, ngọt ngào như Kei đã từng hôn cô. Không dịu dàng. Không mềm mại. Đôi môi Sadis tàn bạo lướt trên môi Lucy như muốn nuốt chửng
lấy bờ môi bé xíu của cô bé. Rồi Lucy cảm thấy lưỡi của gã đang lùa khắp nơi trong miệng mình. Cô bé cảm thấy buồn nôn và sợ hãi tột độ.
Như thế này còn kinh hoàng hơn là bị hắn giết chết nữa…
Lucy buông lỏng cánh tay và cắn mạnh vào môi Sadis. Gã nhăn mặt buông cô ra
nhưng cánh tay vẫn giữ chặt lấy cổ bé nhỏ của cô bé. Lucy thở dốc, mặt
mày tái mét run rẩy nhìn Sadis. Gã lạnh lẽo đưa tay gạt đi một vệt máu
trên khóe miệng mỉm cười:
-Em dám cắn anh à ! Đúng là liều mạng mà. Anh sẽ bắt em phải đau hơn anh gấp trăm lần !
Nói rồi gã với tay rút con dao trên tường và đè ngửa Lucy xuống sàn. Lucy
sợ hãi cố giẩy dụa khỏi cánh tay lạnh ngắt trên cổ mình. Bàn tay bé nhỏ
của cô bé cào cấu vào cánh tay Sadis một cách vô vọng, ánh mắt điên
cuồng của Sadis nhìn Lucy càng thêm phấn khích, một lần nữa hắn lại đưa
con dao lên cổ Lucy rồi chầm chậm luồn vào trong áo và bất ngờ cắt phăng những chiếc cúc trên sơ mi của cô bé. Lucy giật mình, hai bàn tay cô
vội nắm chặt lấy con dao sắc trước khi nó cắt hết những chiếc cúc áo của mình. Máu từ tay cô bé rỉ ra chảy xuống đất, đau nhói. Sadis có vẻ ngạc nhiên, hắn nhìn khuôn mặt tái mét run rẩy của Lucy rồi nhìn xuống con
dao bình thản:
-Buông ra đi ! Nó sẽ làm em bị thương đó. Em không thấy đau sao? Bàn tay em đang chảy máu đây này.
Lucy run rẩy vẫn giữ chặt con dao, cô bé thấy tay mình đau nhói. Nước mắt
trào ra. Lucy không còn biết mình đang làm gì nữa. Cô bé cố hét lên điều duy nhất mà cô còn nhớ được:
-Kei ! Kei ! Cứu tớ với Kei !
Ánh mắt Sadis đột nhiên trở nên sắc lẻm, gã nhìn Lucy như muốn nuốt sống cô bé rồi đưa tay rút con dao ra khỏi tay cô một cách phủ phàng, máu từ
tay Lucy túa ra càng nhiều. Giữ chặt vai và cầm lấy bàn tay ướt đẫm của
cô bé, Sadis bình thản đưa lên miệng liếm máu trên vết thương đang chảy
ra rồi cúi sát xuống tai Lucy thì thầm:
-Kei à ! Nó không có ở
đây đâu. Không ai tới cứu em đâu. Chỉ có anh ở bên cạnh em cho đến lúc
em chết thôi. Chỉ có Sadis. Sadis mà thôi !
Đè chặt hai tay Lucy
dưới sàn nhà, Đôi môi thô bạo của Sadis lại lướt trên cổ Lucy rồi dần
xuống ngực, nơi những chiếc khuy áo mới bị cắt đứt…