Đợi Gió Giao Mùa

Chương 40: Chương 40




Hải Dương vừa mở cửa bước ra thì có một người đàn ông mặc vest đen đi vào, anh ta nói với người đàn ông đó bằng giọng ra lệnh:

-Canh chừng con bé. Đừng để nó đi ra ngoài.

Người đàn ông gật đầu rồi vào ngồi yên trong phòng. Lucy nhìn theo giận dữ. Trong lòng cô bé dậy lên một nỗi lo lắng. Kei và Phong đang gặp nguy hiểm. Phải tìm cách ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Cô bé đứng dậy đi lại cửa sổ, người đàn ông nhìn theo từng nhất cử nhất động của cô. Lucy cũng biết điều đó…

Thật may mắn ngôi nhà này được thiết kế rất đặc biệt, điều mà Lucy thích nhất ở đây là cửa sổ không có chấn song. Từ trên này nhìn xuống, Lucy thấy ngay bên dưới là một cái cây to, tán lá rộng vươn sát đến cửa sổ…

Cô bé mỉm cười quay lại nhìn người đàn ông đang canh chừng mình rồi lạnh lùng bước ra định mở cửa. Thấy Lucy muốn đi ra ngoài, ông ta bật dậy đứng chắn trước cánh cửa trước mặt Lucy, chỉ chờ có thế, cô bé đá mạnh vào bộ hạ của ông ta, người đàn ông bất ngờ trúng đòn gục xuống, Lucy giơ tay lên giáng mạnh hết sức vào gáy ông ta. Đây là chiêu mà Lucy đã học được từ tên vệ sĩ của Hải Dương đã làm với cô bé khi sáng, người đàn ông này ngã vật ra đất, cánh tay ông ta gạt phải ly nước cam trên bàn, ly nước rơi xuống đất bể tan tành…

Nghe tiếng động loảng xoảng phát ra từ phòng giam Lucy. Hải Dương và hai người vệ sĩ đang ở bên ngoài hành lang giật mình. Cảm thấy trong phòng đã có chuyện, ba người chạy vội trở lại căn phòng. Đúng lúc họ xông vào, màn cửa sổ đã bị gió thổi tung. Lucy đang ở trên cửa sổ nhìn lại. Hải Dương định lao lên chụp lấy cô bé nhưng đã trễ. Lucy đã lao nhanh xuống và mất hút trong tàn cây xanh rậm rạp bên dưới.

Bực bội quay lại căn phòng nhìn người đàn ông đang nằm dưới đất, anh ta mỉm cười lạnh lẽo:

-Hừm ! Cứ tưởng chỉ là một con nhóc vô dụng yếu ớt, nhưng xem ra không phải như vậy. Thú vị đấy…

-Chúng ta làm gì đây. Cậu chủ ? Đi bắt cô bé đó lại chứ ?

-Không cần vội như thế đâu đâu. Cứ để con bé chạy nhảy ngoài đó một lát đi, dù sao thì nó cũng không thể trốn thoát khỏi đây được đâu. Hừm ! đến lúc rồi. Bắt đầu kế hoạch đi !

Lucy sau khi nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống, cô bé rơi trên những tàn cây và leo theo những cành cây đó xuống đất dễ dàng. Mấy trò leo trèo nhảy nhót này cô nhóc chơi từ khi còn nhỏ rồi. Không ngờ bây giờ nó lại giúp Lucy trốn thoát. Vấn đề còn lại là phải tìm đường ra khỏi nơi này trước đã. Cô bé chạy ra xa nhìn lại, nơi cô đang ở là một ngôi biệt thự sang trọng, xung quanh được bao phủ bằng những bức tường cao ngất ngưỡng có những dây thép gai nhọn hoắt bên trên. Cô bé nhớ lại, ngôi biệt thự này cô đã nhìn thấy qua cửa sổ căn phòng khách sạn, chính là tòa biệt thự sang trọng đó. Không ngờ nó là của Hải Dương. Lucy men theo bức tường ra đến ngoài cổng chính, nhưng cánh cổng đã được khóa kín. Ở đó còn có bảo vệ canh chừng…

-Phải trèo qua đó sao, có vẻ hơi khó… Lucy nhìn lên nghĩ ngợi.

Từ trong nhà có một đám người ùa ra tìm cô bé. Đó là những người vệ sĩ của Hải Dương. Vậy là không thể đi ra bằng cửa chính được. Lucy cúi xuống bước lom khom men theo những bụi cây trong vườn. Trong ngôi biệt thự này còn có cả bể bơi và một khu vườn rộng trồng hoa và những cây cổ thụ to đùng. Cũng may khu vườn khá rậm rạp nên đám người kia không nhìn thấy Lucy, cô bé cứ men theo những luống hoa cao đến nửa người lom khom vòng ra sau tòa nhà. Mùi hoa ly ly xộc lên thơm nức, những hạt mưa lạnh lại lác đác rơi. Lucy ngửa lên nhìn bầu trời tối sầm nhăn nhó. Thời tiết thật khó chịu…

Khi cảm thấy đã cách tòa nhà một đoạn khá xa, Lucy đứng thẳng lên đi tới bức tường trước mặt. Nó quá cao. Chắc phải hơn hai mét, trên đó lại phủ đầy thép gai, không thể trèo qua được.

-Con bé kia rồi !!!

Đang đứng tần ngần thì Lucy giật mình khi nghe tiếng một người đàn ông phía trước hét lớn. Ông ta đang chạy lại phía Lucy cùng với hai người nữa mới đi ra. Lucy vội chui biến vào trong những bụi hoa rậm rạp rồi luồn từ khóm này sang khóm khác lũi mất. Những khóm hoa được trồng thành luống như những bức tường tí hon, với một đứa nhỏ con như Lucy thì đúng là một chổ trốn tìm lí tưởng. Khi ba người kia chạy tới nơi thì đã không thấy bóng dáng cô bé đâu nữa, họ lại túa ra đi tìm.

Lucy cứ men theo những luống hoa vòng ra phía sau ngôi biệt thự hi vọng sẽ có một cánh cổng phía sau để thoát ra. Nhưng không có. Nơi cuối cùng của khu vườn chỉ có một cái nhà kho với những dụng cụ làm vườn xếp ngổn ngang bên ngoài. Lucy đi lại phía nhà kho đó và mừng rỡ. Có một cây ôsaka mọc ngay bên cạnh bức tường. Cành của nó xòa cả ra bên ngoài.

“Leo lên mấy cành cây đó rồi trèo qua bức tường là xong. Mình thật là tháo vát !”

Lucy cười thầm rồi xắn tay áo lên cao. Mặc váy mà trèo cây thì có hơi bất tiện. Nhưng trong hoàn cảnh này thì Lucy không còn lựa chọn nào khác. Hơn nữa ở đây không có ai cả, không có gì khiến cô bé phải ngại cả. Nghĩ vậy cô bé nhảy phóc đu lên một cành cây trước mặt, nhưng xui xẻo làm sao còn chưa kịp đu người lên thân cây thì đã có một cánh tay thô kệch nắm lấy tay Lucy kéo xuống. Cô bé nhăn mặt quay lại. Đó là người đàn ông khi nãy, ông ta nhìn Lucy cười nhạt rồi kéo cô bé đi.

-Hết đường chạy rồi nhé. Con nhóc !!!

-Buông ra ! Buông tôi ra…

Lucy vừa la hét vừa đấm loạn xạ vào cánh tay của ông ta cố vùng ra, nhưng những cú đấm của cô bé chỉ đủ gãi ngứa cho ông ta mà thôi. Người đàn ông này vẫn nắm chặt lấy tay Lucy lôi đi. Cô bé nhăn nhó. Khi bị Hải Dương bắt tới đây cô đã để cây côn nhị khúc trong khách sạn. Nếu có nó ở đây thì cô bé đã mang ra phang ông ta tới tấp rồi. Đúng là ỷ lớn bắt nạt nhỏ mà !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.