Về phần Kei. Sau khi tìm được Phong, hai người tức tốc chạy về khách sạn. Thì ra khi đi mua đồ, Thanh Phong đã chứng kiến một vụ tai nạn
giao thông và phải giúp đưa người bị thương đến bệnh viện nên mới trễ
như vậy. Trời đã tạnh mưa, việc đi lại cũng không mấy khó khăn, nhưng
khi Kei gọi điện thoại về cho Lucy, cậu không thấy cô bé bắt máy. Kei
cảm thấy hơi lo lắng…
-Sao cậu lại để cô bé ở trong phòng một
mình ? Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao ? Thanh Phong phóng xe vùn vụt
trên đường nói vọng ra sau.
-Tại cậu về trễ quá. Gọi điện lại không chịu bắt máy nên tớ phải đi tìm đó chứ.
-Xin lỗi. Điện thoại tớ hết pin. Nhưng tớ là người đáng lo vậy sao ? Bây giờ thì tốt rồi. Không liên lạc được với Lucy. Không biết đã có chuyện gì
xảy ra với cô bé rồi.
-Có thể con nhóc đó ngủ quên thôi…
Kei gắt lại. Nhưng trong lòng cậu thấy lo lắng hơn ai hết. Đúng là không
nên để Lucy ở lại khách sạn một mình. Kei nhận ra mình đã quá bất cẩn
rồi.
Và điều mà họ lo lắng đã xảy ra. Khi hai người về đến nơi
thì đã thấy cửa phòng mở toang, Thanh Phong làm rớt bọc bánh bao trên
tay mới mua về, hai người vội chạy vào trong. Trong phòng trống trơn,
phòng tắm, nhà WC cũng không có ai. Lucy đã biến mất. Kei và Thanh Phong nhìn nhau lo lắng, họ vội chạy xuống phòng tiếp tân hỏi thăm, vẫn không ai biết Lucy đã ra ngoài hay đi đâu. Tìm khắp nơi trong khách sạn vẫn
không thấy tăm hơi cô bé, gọi điện thì không bắt máy, không lẽ Lucy đã
bị bọn người đó bắt đi rồi….
Đúng lúc cả hai sắp điên lên vì
không biết phải làm thế nào thì có một tốp người từ khách sạn đi ra.
Nhìn sơ thôi họ cũng nhận ra những người này là thuộc hạ của ai. Linh
tính cho hai người biết việc Lucy biến mất có liên quan đến những người
này, họ vội vàng bám theo…
Trong một căn phòng sang trọng. Lucy
từ từ mở mắt ra, cô bé còn cảm thấy ê ẩm sau vai. Định thần nhìn lại
xung quanh, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc sofa màu xám, trước mặt Lucy là Hải Dương, anh ta đang ngồi trên bàn làm việc quay lưng lại
phía cô, hình như anh ta đang đọc một số giấy tờ gì đó. Nghe tiếng Lucy
cựa quậy, Hải Dương quay lại mỉm cười:
-Tỉnh rồi hả ? Em không sao chứ ?
Lucy đưa tay ra ôm cái vai ê ẩm.
-Đây là đâu ? Sao anh lại bắt tôi đến đây ?
Hải Dương đứng dậy đi tới mở tủ lạnh và đem cho Lucy một ly nước cam.
-Đây là nhà của anh. Anh chỉ muốn nói chuyện nhẹ nhàng với em thôi, nhưng em lại bỏ chạy nên anh không còn cách nào khác…
Lucy ngước lên bực bội.
-Anh muốn gì ?
-Bình tĩnh nào ! Anh đâu có làm gì em đâu. Sao em lại phải trốn chạy anh như vậy chứ ?
Hải Dương ngồi xuống đối diện với Lucy. Cô bé nhìn anh ta dò xét, ở con
người này có gì đó vô cùng tàn nhẫn và xảo quyệt , Lucy cảm thấy hơi khó chịu mổi lần đối diện với anh ta. Tốt nhất nên đề cao cảnh giác. Hải
Dương nhìn ly nước cam trên bàn rồi nhìn cô bé dịu dàng :
-Em không uống nước sao ? Đừng lo ! Không có thuốc độc hay thứ gì khác trong đó đâu. Hay là em không thích uống nước cam ?
Thấy Lucy vẫn nhìn mình dò xét, Hải Dương mỉm cười:
…-Em lạnh lùng quá đấy. Cô bé ! Không phải em nói rằng sẽ gặp anh khi kết
thúc kì thi học kì sao? vậy mà tự dưng em lại biến mất. Đã có chuyện gì
xảy ra à ?
Lucy cúi xuống nghĩ ngợi. Không biết có nên tin vào
con người này hay không. Anh ta là người nhà họ Hoàng, những kẻ tìm tới
giết cô ở cổng trường lần trước là thuộc hạ của anh ta, bây giờ anh ta
bắt cô về đây có thể là để dụ chú Khánh ra mặt để giết chú ấy, không có
gì đảm bảo anh ta không muốn hại cô cả.
-Vậy anh có chuyện gì muốn nói với tôi ?
Hải Dương mỉm cười.
-Đối với một đứa em gái chưa bao giờ được gặp thì có nhiều chuyện để nói lắm chứ. Đến bây giờ anh vẫn không thể tin nổi là mình lại có một cô em dễ
thương như vậy đó. Ông già đúng là biết cách tạo ra những điều bất ngờ
mà !
-Hả ? Lucy nghệt mặt nhìn Hải Dương.
-Theo kết quả xét nghiệm ADN từ sợi tóc anh lấy của em hôm trước, chúng ta đúng là anh em ruột.
Lucy nhìn xa xăm, cô bé hơi bối rối khi nghe Hải Dương nói điều này. Không
biết là nên vui hay nên buồn nữa. Rốt cuộc thì Lucy cũng biết được ngoài bác và mẹ, mình còn có cha và một người anh trai. Nhưng… cô bé không
thấy có chút tình cảm gì với hai người này cả. Và họ cũng không có biểu
hiện gì là vui vẻ khi biết cô và họ có chung dòng máu. Đó là chưa kể đến những rắc rối mà Lucy gặp phải kẻ từ khi cô biết được chuyện này…
-Thế thì sao ?Lucy trả lời bằng một giọng lạnh lùng, bất cần. Hải Dương nhìn thẳng vào mắt cô bé hỏi một cách nghiêm túc:
-Em có muốn về nhà họ Hoàng không ? Lucy ngạc nhiên ngước lên-Dù là đứa con ngoài giá thú, nhưng em cũng mang trong người dòng máu nhà họ Hoàng.
Chỉ cần em muốn, anh sẽ giúp em có được tất cả những thứ mà em lẽ ra
phải có.
Cô bé cúi xuống nghĩ ngợi một lát rồi ngước lên dứt khoát.
-Không cần đâu !
-Tại sao ?
Lucy không trả lời, đôi mắt vẫn lạnh lùng nhìn ra xa.
-Em không muốn về vì em hận người cha vô trách nhiệm đã ruồng bỏ mẹ con em
ngay khi em chưa chào đời à ? Anh cũng đã tìm hiểu qua về quá khứ của em rồi. Từ khi mẹ và ông bác em mất, em đã phải sống lay lắt với những
người họ hàng xa và đã từng bị gửi vào cô nhị viện nữa. Khoảng thời gian đó chắc là em phải khổ sở lắm. Anh nghĩ là em cũng không muốn lặp cuộc
sống khổ sở đó nữa chứ. Vào nhà Họ Hoàng em sẽ có một tương lai tươi
sáng hơn. Em không muốn được bù đắp lại khoảng thời gian đã qua sao ? Em không muốn có một cuộc sống giàu sang, hạnh phúc sau này sao ?
Lucy mỉm cười nghiêng đầu nhìn Hải Dương.
-Không cần đâu ! Thực ra em đã được sống trong một gia đình hạnh phúc rồi. Em
đã rất hài lòng với hiện tại và không còn muốn gì hơn nữa.
-Hả ? Ý em nói là gia đình lão nhà báo ấy sao ? Em không thấy có gì lạ à ? Ông ta không có bất kì quan hệ ruột thịt nào với em cả, tại sao ông
ta lại muốn nhận nuôi em chứ ? Chắc em cũng biết, con gái ông ta đã từng bị người trong nhà họ Hoàng chúng ta hại chết đúng không ?Lý do mà ông
ta nhận em về cũng có thể là để trả thù lắm chứ. Em chưa từng nghĩ đến
chuyện này sao? Em vẫn có thể an tâm sống ở gia đình đó hay sao ?
Lucy cau mày bức xúc:
-Chưa từng và chưa bao giờ em nghĩ như vậy cả. Gia đình chú Khánh là người
tốt. Chú ấy nhận nuôi em bởi vì chú ấy là bạn thân của bác em, và chú ấy cũng xem em là con gái. Nếu thật sự chú ấy muốn trả thù thì chú ấy đã
để cho các người giết em ngay trong đêm giáng sinh rồi. Thậm chí chú ấy
còn vì sự an toàn của em mà bỏ ý định tố cáo tập đoàn BIAT gây ô nhiễm
môi trường. Chú ấy đã nghĩ cho em rất nhiều, làm cho em rất nhiều, em
không bao giờ nghi ngờ chú ấy cả. Em coi chú ấy giống như cha của mình,
em rất thương và kính trọng chú ấy, vì vậy anh không được phép xúc phạm
đến chú ấy nếu như anh còn muốn em nói chuyện tử tế với anh.
Mà…
nghĩ lại thì chắc anh cũng không tự nhiên mà muốn đón em về đâu. Anh là
kẻ máu lạnh, quỷ quyệt và tàn nhẫn, tất cả những gì mà anh muốn chỉ là
quyền lực và tiền bạc. Em không tin anh là người giàu tình cảm đến mức
biết thương yêu và lo lắng cho một đứa em gái cùng cha khác mẹ như em.
Chúng ta chưa từng sống với nhau dù chỉ một ngày, em còn không có một
chút cảm giác gì về anh thì làm sao anh có tình cảm với em được chứ. Nếu không phải anh đang đùa em thì chắc anh cũng phải có một lí do nào đó
liên quan đến lợi ích của anh mà thôi.
-Hừm ! Thất vọng quá ! Em nghĩ anh là kẻ máu lạnh, quỷ quyệt và đáng sợ như
vậy sao ? Sao em không thử đặt bản thân mình vào vị trí của anh mà suy
nghĩ rồi hãy kết luận. Từ khi sinh ra anh đã có một mình rồi, anh chưa
từng có một người anh em hay bạn bè gì thân thiết. Anh cũng chưa từng
nhận được sự quan tâm chăm sóc từ ông già. Tất cả những gì mà anh có là
sự cô đơn, nguy hiểm luôn rình rập dành cho một kẻ nhận được quyền thừa
kế chính thức mà thôi. Có rất nhiều người dòm ngó đến vị trí thừa kế của anh, chỉ cần anh sơ sẩy một tí là anh sẽ mất tất cả mọi thứ, kể cả tính mạng của mình. Để được tồn tại, anh buộc phải đấu tranh lại họ, nhưng
anh lại không thể làm được chỉ với lí thuyết suông. Để có thể lãnh đạo
cả một dòng họ, anh phải có bản lĩnh, phải là người lạnh lùng, quyết
đoán. Nhưng khi anh đã nắm chắc được tất cả trong tay thì anh mới biết
mình cũng chẳng có gì cả. Chỉ có sự tồn tại cô độc mà thôi. Em cũng đã
từng có một thời gian phải sống cô độc một mình, hẳn em cũng biết nó
đáng ghét như thế nào mà. Anh muốn có người thân, một người để anh quan
tâm và yêu thương ở bên cạnh anh, không lẽ anh không được phép sao…
-Anh…là người đứng đầu một gia tộc…thiếu gì người ở bên cạnh quan tâm đến anh,
không cần đến một kẻ như em, anh đã có một cuộc sống may mắn hơn em
nhiều, đừng có than thở nữa…
-Họ chỉ quan tâm đến vị trí của anh
mà thôi, nếu mất vị trí đó rồi thì anh cũng chẳng còn gì cả. Nếu so sánh giữa anh và em, người ta sẽ nói anh may mắn hơn em, anh sinh ra đã là
một cậu công tử nhà giàu, muốn gì có đó, nhưng thực ra điều đó không
hoàn toàn đúng. Bố có thể đáp ứng cho anh tất cả yêu cầu về vật chất,
nhưng ông ấy không thường xuyên ở bên cạnh chăm sóc cho anh, mẹ anh thì
mất từ khi anh còn rất nhỏ, dì hai luôn tìm mọi cách đuổi anh ra khỏi
dòng họ, suốt thời gian qua anh đã sống trong cô độc, sống trong giả tạo và đối phó với tất cả mọi người xung quanh. Còn em, dù chỉ là trong
khoảng thời gian ngắn, nhưng em đã có hai người thân bên cạnh lo lắng
chăm sóc cho em, tuổi thơ của em chắc chắn đã từng là một màu hồng hạnh
phúc, còn anh thì mọi thứ đều đen tối, vậy hai chúng ta ai mới là người
may mắn hơn.
….
-Em thấy oán hận vì bố đã bỏ rơi mẹ con
em, vậy anh nên oán hận ai khi anh có một cuộc sống tẻ nhạt như vậy chứ ? ngay cả đứa em gái của mình cũng tỏ ra căm ghét mình…
Lucy im
lặng, cô bé hơi bất ngờ về những gì mà Hải Dương vừa nói. Phải chăng cô
đã sai. Mới khi nãy cô còn ghét người anh trai này lắm cơ mà. Tại sao
nghe anh ta nói điều này cô lại thấy đau lòng. Ánh mắt buồn bã của anh
ta khiến Lucy cảm thấy bối rối. Ai lại nghĩ rằng một vị tổng giám đốc
máu lạnh mà Lucy biết lại là con người đa sầu đa cảm như vậy chứ. Lucy
nghĩ rằng không thực sự trải qua thì anh ấy không thể nói đựơc những lời như vậy. Tự nhiên cô bé cảm thấy hơi hối hận về những gì mình mới nói
khi nãy. Cô không biết mình có quá đáng hay không ? Không biết những lời đó có làm cho Hải Dương bị tổn thương hay không ? Có lẽ vì lần đầu gặp
gỡ không mấy tốt đẹp nên Lucy mới có thành kiến như vậy, chứ Hải Dương
có thể cũng không xấu như cô nghĩ. Dù sao thì người này…cũng là anh trai của cô…
Thấy cô bé ngồi đăm chiêu. Hải Dương đưa tay nắm lấy bàn tay Lucy dịu dàng :
-Lucy !!! Anh biết trước đây anh đã từng có những hành động khiến em căm ghét anh, nhưng anh thật sự rất vui khi biết em là em gái anh. Hãy về nhà
sống cùng anh nhé. Anh sẽ bảo vệ, chăm sóc cho em thật tốt !
Lucy suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
-Xin lỗi ! Nhưng em không muốn rời khỏi nhà chú Khánh.
-Hừ ! Hải Dương nìn cô bé cười nhạt.-Em vẫn còn tin ông nhà báo ấy sao ?
Ông ta thì có gì tốt đẹp mà em lại tin ông ta như vậy chứ ? Chính ông ta đã đẩy em vào nguy hiểm rồi bỏ mặc em cơ mà. Khoảng thời gian mà em
biến mất là vì có kẻ muốn giết em phải không. Lúc đó ông ta đang ở đâu
chứ ? Ông ta có ở cạnh em bảo vệ cho em không ? Cũng may là em vẫn còn
sống đó. Vậy mà giờ em vẫn còn tin lão ta cho bằng được sao? Đúng là
ngốc mà.
Lucy giật mình, cô bé ngước lên xúc động.
-Hải
Dương ! Anh biết ai muốn giết em sao ? Còn chú Khánh, anh biết chú ấy ở
đâu phải không? Không phải chú ấy đã giao tập tài liệu lại cho cảnh sát
đâu Hải Dương. Chú ấy đã nói với em sẽ từ bỏ việc khởi tố công ty của
anh rồi…
Hải Dương nhìn cô bé lạnh lẽo, anh dựa người ra sau ghế bình thản.
-Lão nhà báo đó…nếu không nhờ ông già cứu có lẽ đã chết rồi. Có kẻ nào đó đã lấy mất tập tài liệu và ám toán ông ta.
-Không phải là anh sao ? Lucy hỏi lại nghi ngờ.
-Không ! Nếu là anh thì ông ta chết chắc rồi. Kẻ đã lấy tập tài liệu cũng chính là kẻ muốn giết em sáng nay đó.
-Anh biết là ai sao ?
Hải Dương mỉm cười nhìn Lucy không nói gì, đôi mắt anh ta đột nhiên sắc lẻm.
-Vậy…anh có biết chú Khánh đang ở đâu không ?
-Biết ! Lão ta đang chờ gặp ông già mà.
Lucy mừng rỡ, vậy là chú Khánh không sao. Đột nhiên chuông điện thoại Lucy
rung lên. Cô bé chợt nhớ đến Kei và Phong. Lucy tự nhiên biến mất mà
không nhắn lại gì chắc họ lo lắng lắm. Điện thoại hiện lên những 15 cuộc gọi nhỡ cơ mà…
-Hai thằng nhóc nhà họ Hà hả ?
-Hả..Vâng..
Lucy ngước lên khi nghe Hải Dương hỏi. Cô bé bật nắp điện thoại định trả lời thì anh ta đã với tay lấy chiếc điện thoại của Lucy, Lucy ngước lên
ngạc nhiên, còn không hiểu Hải Dương định làm gì thì anh ta mỉm cười
nhìn cô bé, rồi đột nhiên lạnh lùng bẻ đôi cái điện thoại. Lucy giật
mình, Hải Dương đứng dậy:
-Em không cần đến hai thằng nhóc rắc
rối đó nữa đâu Lucy ! Từ giờ anh sẽ bảo vệ cho em. Hai đứa nó cũng biết
quá nhiều rồi, sớm muộn gì tụi nó cũng bị khử thôi. Mà nếu đám người kia không làm được thì anh cũng cho người đi xử lí tụi nó và lão nhà báo
luôn.
Lucy bật dậy tức giận:
-Anh nói điên khùng gì vậy ? Anh mà dám đụng vào họ, em sẽ không tha cho anh đâu.
Hải Dương cười nhạt:
-Không tha ư ? Dựa vào em ấy à. Một đứa con gái ngốc ngếch yếu ớt như em thì làm được gì chứ ? Ngoan ngoãn ở yên trong này đi.