Thế là hai đứa nhóc cứ nằm ườn trên giường ôm cái bụng đói meo chờ
Phong mang thực phẩm về tiếp tế. Nhưng không hiểu vì lí do quái quỷ gì
mà mãi vẫn không thấy bóng dáng cậu ấy đâu. Đã hai tiếng trôi qua. Cả
Lucy và Kei đều không nghĩ cậu ấy đi mua đồ chậm như vậy. Gọi điện thoại cũng không thấy bắt máy. Lucy đã bắt đầu thấy sốt ruột, cô ngóc dậy
bước xuống giường.
-Phongđi lâu quá ! Tớ ra ngoài tìm cậu ấy một lát…
Chưa nói hết câu cô bé đã bị Kei nhận đầu nằm bẹp xuống gối, còn cậu thì bước xuống xỏ đôi giầy đi ra ngoài.
-Ở yên trong đây đi, Lucy. Để tớ ra ngoài tìm cho. Tên này chắc ăn no ngủ quên ngoài quán luôn rồi.
Lucy thở dài, cô ghét phải chờ đợi, nhất là vào những lúc như thế này. Khi
có chuyện xảy ra không hiểu sao mọi người cứ bắt cô nhóc phải ngồi một
chổ đợi họ. Kei ra đến ngoài cửa, thấy không an tâm, cậu ngoái lại dặn
Lucy một lần nữa:
-Nhớ ở yên trong phòng nhé. Đừng đi đâu cả, tớ sẽ về nhanh thôi. Có chuyện gì thì hãy gọi điện thoại cho tớ ngay. Nhớ chưa ?
-Ừ. Nhớ rồi !
Lucy nằm bẹp trên giường nhìn ra đưa tay vẩy vẩy. Chỉ còn một mình trong
phòng. Cô nhóc lăn qua lăn lại một lúc trên rồi nhớ là còn một hộp sữa
trong ba lô nên bật dậy lấy ra uống ngon lành. Nhưng cơn đói chưa dứt.
Trời đã tạnh mưa. Dù Kei đã bảo là về ngay mà đã nửa tiếng trôi qua vẫn
chẳng thấy tăm hơi đâu. Cô nhóc lại ôm gối lôi điện thoại ra. Chợt…
Cốc cốc cốc…
Có tiếng gõ cửa bên ngoài. Lucy mừng rỡ chạy ra. Vậy là Phong và Kei đã về rồi, thế là có đồ ăn rồi. Mừng quá! Nhưng cánh cửa phòng mở ra trống
trơn, không có ai ở ngoài đó cả. Lucy tần ngần một lúc rồi đóng cửa lại, có thể ai đó nhầm phòng thôi, hoặc là người ở phòng bên cạnh mà cô
nhầm. Nhưng một phút sau lại có tiếng gõ cửa, lần này thì đúng là phòng
Lucy, không lẫn đi đâu được, cô bé chầm chậm bước ra mở cửa hé mắt nhìn, vẫn không thấy ai. Lần thứ ba cũng vậy. Lúc này thì Lucy thấy bực bội
thật sự, cô bé bước ra ngoài nhăn nhó. Tìm được kẻ chết tiệt nào dám phá rối phòng mình thì phải cho nó một trận te tua mới được, nghĩ thế nên
cô tiến ra phía hành lang, nhưng nhìn khắp vẫn không thấy ai…
Lucy bắt đầu thấy run run. Cô nhóc liên tưởng đến bộ phim ma trong khách sạn mình mới coi mấy hôm trước và tưởng tượng rằng, căn phòng mình đang ở
trước đây đã có một oan hồn trú ngụ. Oan hồn đó hẳn không muốn Lucy ở
lại làm phiền mình nên đã làm trò cảnh cáo hòng đuổi cô đi đây mà. Cô
nhóc nhìn vào căn phòng hơi lưỡng lự. Không biết nên vào đó đợi Kei và
Phong về hay nên chạy ra ngoài tìm họ luôn đây ?Mà Lucy cũng không biết
phải đi tìm họ ở đâu nữa, Lucy là kẻ mù hướng bẩm sinh mà, làm sao đi
tìm khi mà cô bé chỉ mới tới đây lần đầu chứ, con đường tới trường quen
thuộc mà Lucy còn mất một tháng mới nhớ nổi huống hồ gì…đi ra ngoài thì
khả năng bị lạc là rất lớn, vả lại nếu ra ngoài bây giờ mà hai người đó
về không thấy họ sẽ lo lắm. Nhưng quay vào phòng cũng không ổn. Lucy sợ
ma lắm. Thật là tiến thoái lưỡng nan mà !
Đang không biết phải
làm thế nào thì có một cánh tay vổ vào vai Lucy từ phía sau. Cô nhóc
giật bắn mình quay lại. Hên là không phải con ma đang đứng sau lưng cô,
chỉ là một người đàn ông lạ mặt, cô bé thở phào nhẹ nhỏm :
-Có chuyện gì vậy chú ?
Lucy ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt mình, đó là một người cao to,
mặt mũi bặm trợn, đầu cạo trọc lốc, ông ta mặc một chiếc áo thun trần để lộ hai cánh tay đầy hình xăm. Lucy cau mày, cô cảm thấy có gì không ổn ở người đàn ông này.
-Cô bé, cô tên Hoàng Linh Đan phải không ?
Cô bé giật mình, hơi lùi ra sau, tại sao ông ta lại hỏi Lucy như vậy ?
Người đàn ông này từ từ rút ra một con dao nhỏ từ túi quần sau hông.
Lucy định chạy ngược vào phòng nhưng đã có hai người thanh niên lạ không biết từ lúc nào đã đứng chắn trước cửa phòng. Một trong hai tên xăm xoi bức hình trên tay rồi nhìn Lucy quả quyết :
-Không sai. Chính là nó !!!
Lucy không nghĩ gì thêm nữa, cô bé vụt chạy ra ngoài như một con sóc. Không
cần phải suy nghĩ gì thêm nữa. Họ chính là những người muốn giết cô. Kẻ
gõ cửa phá rối dụ Lucy ra khỏi phòng chính là họ. Không ngờ ngay trong
khách sạn mà chúng cũng dám tìm tới ám toán Lucy, bọn này thật liều
lĩnh. Phải ra khỏi đây ngay lập tức. Nghĩ thế, cô bé cắm đầu chạy. Ba
người đó cũng đuổi theo sát nút, trên tay họ là những con dao sáng
loáng…
Khách sạn này quá rộng. Lucy không nhớ hành lang đi ra
khỏi khách sạn nằm ở đâu, cô bé cứ lao đầu chạy như bay về phía trước.
Nhưng qua một góc rẽ, cô đâm sầm vào một người nào đó ngã lăn xuống đất…
-Ổh ! Có duyên quá nhỉ ?
Nghe tiếng người trước mặt, Lucy nhăn nhó ôm trán ngước lên và suýt thót tim ra ngoài…
-Hải Dương !!!
Người đứng trước mặt cô là Hải Dương. Đi bên cạnh anh ta là bốn người đàn ông mặc độc một bộ vest đen, chắc họ là vệ sĩ của anh ta. Hải Dương nhìn
Lucy đang ngồi bẹp dưới đất với vẻ tò mò. Đúng lúc đó ba người đàn ông
cầm dao rượt chém Lucy cũng vừa chạy tới. Cô bé hoảng hốt bật dậy định
bỏ chạy tiếp nhưng không được, chân trái cô đau nhói khiến cô khuỵu
xuống, có lẽ nó đã bị bong gân khi Lucy ngã xuống đất…
Nhưng vừa
thấy Hải Dương đang đứng trước mặt, những kẻ đuổi theo Lucy bổng giật
mình khựng lại rồi vội vã lãng đi chổ khác. Về phần Lucy khi thấy ba
người đàn ông đó nhìn Hải Dương sợ hãi và bỏ đi, cô bé hơi ngạc nhiên.
Tại sao họ lại sợ Hải Dương như vậy. Họ không phải thuộc hạ của anh ta
sao ? Lucy ngước lên :
-Sao anh lại ở đây ?
Hải Dương nhìn cô bé mỉm cười, anh ta tiến lại gần :
-Đây là khách sạn nhà họ Hoàng mà. Anh ở đây là chuyện bình thường thôi.
Nhưng sự xuất hiện của em làm anh ngạc nhiên đó. Em tới tận đây tìm anh
sao ?
-Không ! Chỉ là tình cờ đi ngang qua đây thôi. Tôi đang bận lắm. Tạm biệt ! Lucy cau mày, cô bé lồm cồm bò dậy định chuồn đi thì
Hải Dương gọi giật lại.
-Sao hôm nay không thấy hai chàng vệ sĩ đẹp trai đi cùng em nhỉ ?
Cô bé lùi ra sau dè chừng, nhưng Hải Dương đã phẩy tay cho mấy gã vệ sĩ ra lệnh:
-Giữ con bé lại !
Lucy quay lưng vội chạy đi, nhưng đã trễ, một cánh tay thô cứng đã chặt mạnh vào gáy cô bé, cô gục xuống bất tỉnh. Hải Dương thì đứng nhìn hài lòng, chợt anh ta thấy ba kẻ đuổi theo Lucy đang lấp ló phía hành lang, anh
ta mỉm cười lạnh lẽo quay đi, Lucy cũng bị đám thuộc hạ anh ta mang
theo.