Mới 06h00 Kei đã lồm cồm bò dậy chuẩn bị tới nhà
Lucy. Hôm qua vì vui quá mà cậu đã lỡ tay đập bể nát mất cái đồng hồ báo thức. Cũng may là còn chiếc điện thoại cũng có chức năng này, nếu không chắc cậu đã ngủ quên đến trưa luôn rồi.
Hôm nay quả là một ngày
đẹp trời đối với Kei. Nhưng khi cậu đang hớn hở đi ra ngoài thì lại có
chuyện xảy ra. Cánh cửa mới mở ra, mặt cậu đã tối sầm lại. Nhật Dạ đang
đứng trước mặt cậu.
-Kei !
-Nhật Dạ. Sao cậu lại ở đây ?
-Tại sao những ngày qua cậu lại tránh mặt tớ ?
Nhật Dạ nắm chặt hai tay nhìn cậu trách móc, nước mắt nhòe đi trên khuôn mặt đẹp như thiên thần của cô bé. Kei nhìnNhật Dạ ngượng ngùng không nói
gì.
-Tớ có chuyện cần nói với cậu. Kei !
-Chuyện gì thế ?
-Chuyện hôm trước tớ đã đề cập với cậu. Chúng ta hãy cùng về Mỹ nhé !
-Không. Tớ sẽ không về đâu. Nhật Dạ, cậu đừng con nít như vậy nữa được không ?
Kei lặng im nhìn ra ngoài thở dài, Nhật Dạ đúng là cô bạn rắc rối, cô bé kia vẫn không bỏ cuộc, cô nhìn lên Kei với vẻ mặt buồn bã, ánh mắt xám
tha thiết…
-Cậu vẫn còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau chứ Kei !
-Hả ? Kei quay sang hơi ngạc nhiên.
-Ngày đầu tiên mà anh hai đưa cậu về nhà ấy, lúc đó tớ đang chơi gần hồ bơi
và trượt chân ngã xuống hồ. Chính cậu đã lao xuống vớt tớ lên, bất chấp
sự nguy hiểm của hồ nước sâu. Cậu đã cứu tớ bằng chính mạng sống của
cậu. chỉ vì tớ mà cậu cũng suýt chết đuối. Và lúc đó tớ đã quyết định,
suốt đời này tớ chỉ yêu và lấy một người duy nhất là cậu mà thôi. Sau
này khi cậu và Phong được nhận làm con nuôi trong gia đình, chính cậu đã là người luôn bảo vệ và lo lắng cho tớ và Phong, tớ rất vui, rất hạnh
phúc vì bên cạnh mình luôn có hai người bạn tuyệt vời luôn quan tâm đến
mình.
-Nhật Dạ…
-Tớ cũng không nhớ là mình đã tặng cho cậu bao nhiêu sô cô la, đã từng bày tỏ tình cảm với cậu bao nhiêu lần.
Nhưng lần nào tớ cũng không thành công… Tuy vậy tớ vẫn không buồn. Vì tớ biết rằng trong mắt cậu, tớ luôn là người con gái quan trọng nhất. Và
tớ có thể đợi cậu, hạnh phúc đợi cậu cho đến khi cậu chấp nhận tớ là
người con gái sẽ ở bên cạnh cậu suốt đời…Nhưng đến khi Lucy xuất hiện….
Từ lúc cô gái đó xuất hiện, tớ vẫn là người con gái quan trọng của cậu.
Nhưng không còn là duy nhất nữa, tại sao lại như vậy chứ. Cậu vẫn thương yêu tớ, chăm sóc cho tớ, quan tâm đến tớ. Nhưng không giống như kiểu
tình cảm cậu dành cho Lucy. Đến lúc này tớ mới biết là cậu đã yêu Lucy
và muốn ở bên cô ấy suốt đời. Nhưng tớ không muốn như thế, tớ không muốn mất cậu…
Và tớ đã làm một việc vô cùng bỉ ổi, tớ muốn Lucy rời
xa cậu, tớ muốn chỉ có tớ là người con gái duy nhất quan trọng với cậu.
Mặc dù tớ và Lucy đã thỏa thuận là sẽ cạnh tranh công bằng với nhau,
nhưng khi biết mình thua thì tớ không còn muốn công bằng với Lucy nữa.
Và…đây cũng là lần đầu tiên cậu giận tớ. Tớ biết tớ đã sai rồi. Nhưng tớ yêu cậu. Đối với tớ, cậu là tất cả, tớ không còn phải biết làm sao để
cậu quay lại với tớ, để tớ ở lại vị trí y như trước kia. Kei ! Tớ phải
làm sao đây ?
Kei cau mày, cậu cố không nhìn vào đôi mắt đẫm nước của Nhật Dạ, nó làm cho cậu thấy đau lòng. Ngập ngừng một lát cậu đi
vội ra ngoài.
-Xin lỗi Nhật Dạ… Nhưng tớ có chuyện phải đi rồi, gặp lại cậu sau nhé…
Đột nhiên Nhật Dạ ôm chầm lấy Kei, nước mắt cô bé ướt đẫm ngực áo của cậu.
-Đừng đi Kei. Xin cậu đừng đi. Đừng đi tới với Lucy. Đừng bỏ rơi tớ. Cậu đã
biết từ nhỏ tớ đã rất yêu cậu. Tớ đã làm tất cả vì cậu, cãi lời bố mẹ và anh trai để được cùng cậu ở lại đây. Luôn lặng lẽ làm cái bóng để được ở bên cậu. Tại sao cậu không bao giờ để ý đến tình cảm của tớ. Tại sao
cậu lại đi yêu một người con gái khác, tại sao lại khiến tớ đau lòng.
-Nhật Dạ…tớ…Kei lặng yên bối rối, Nhật Dạ vẫn ôm chặt lấy cậu, nước mắt cô bé thấm ướt ngực áo sơ mi của cậu, cậu không nỡ đẩy cô bé ra.
-Tớ yêu cậu Kei. Tớ không thể sống nếu cậu không yêu tớ, không thể sống nếu thiếu cậu. Kei!
Kei lặng yên, người con này gái đang ôm cậu run rẩy. Trong lòng cậu cảm
thấy áy náy vô cùng. Suy cho cùng thì chỉ tại cậu không chịu nói rõ tình cảm với Nhật Dạ từ nhỏ. Cậu không biết rằng cô bé lại yếu đuối đến mức
này. Nhưng quả thật từ trước đến giờ, cậu chỉ coi cô như em gái mình,
người mà cậu yêu chỉ có duy nhất Lucy…
-Nhật Dạ, cậu…
-Kei ! Tớ yêu cậu rất nhiều. Đừng rời xa tớ nhé !
Nhật Dạ ngước lên nhìn Kei với nụ cười còn ướt nước mắt, bất ngờ cô bé vòng
tay lên cổ, kiểng chân hôn vào môi Kei. Cậu nhóc giật mình. Sau hai giây thì cậu cũng đủ bình tĩnh giữ chặt vai cô bé, rồi đẩy ra, dứt khoát.
-Kei…
-Xin lỗi Nhật Dạ !
-Kei….Tại sao ?
-Xin lỗi Nhật Dạ. Nhưng tớ yêu Lucy mất rồi. Tớ luôn coi cậu là người bạn
tốt nhất của tớ. Sẽ đến lúc cậu tìm được người thật sự yêu mình thôi.
Đừng như vậy nữa. Tạm biệt !
Nói rồi Kei bước đi để lại Nhật Dạ
phía sau, cô bé vẫn lặng người thẩn thờ nhìn theo bóng hình Kei. Cho đến khi hình ảnh của cậu nhạt nhòa…