Lucy vào đến nhà, cô bé vẫn không mở điện lên. Cô cầm điện thoại soi
đường lên phòng và mở toang cửa sổ cho gió lùa vào, một cảm giác mát
lạnh trùm lấy Lucy. Cô bé ngồi bên cửa sổ dựa lưng vào cạnh tường suy
nghĩ. Kei không hề phản bội cô. Bây giờ cô đã có đủ tự tin để khẳng định là Kei không hề phản bội cô. Chuyện này hẳn là có liên quan đến Nhật
Dạ, dù Lucy cố gắng không nghĩ đến cô bạn ấy nữa nhưng trong lòng Lucy
cũng đã mường tượng ra được lí do mà Nhật Dạ lại hành động như vậy. Và
lí do mà Kei không chịu giải thích rõ mọi chuyện với Lucy có lẽ vì cậu
ấy sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai người, thế mà Lucy không
biết được, cô bé mím chặt môi, bỗng nhiên Lucy cảm thấy có lỗi với Kei
quá…
Quả thật Lucy đã quá sai lầm. Không. Phải nói là quá ngốc
nghếch khi xử xự như thế với Kei trong suốt thời gian qua. Chắc hẳn
những ngày qua Kei đã phải khổ tâm lắm, Lucy đã yêu Kei nhưng lại không
tin tưởng vào Kei, cô cảm thấy dằn vặt bản thân kinh khủng, nhất là khi
nhớ lại những gì mà mình đã nói khi Kei tới gặp cô. Lucy đã nói là cô
ghét Kei và cả đời này không muốn gặp lại Kei nữa, dù chỉ là lời nói dối trong cơn tức giận nhưng nó cũng thật quá tàn nhẫn, Lucy nhớ là Kei đã
rất buồn khi nghe cô nói như vậy, không biết lúc đó Kei có giận cô không nhưng ngày nào Kei cũng tới tìm cô, và Lucy thì lại tránh mặt cậu ấy
suốt từ hôm đó, Lucy đúng là ngốc quá mà…
“Kei…”
Lucy đưa
tay ôm đầu nhăn nhó. Rồi như một hành động vô thức. Cô bé cầm điện thoại gọi cho Kei. Bây giờ là 11h30. Chưa chắc gì cậu ấy còn thức, nhưng Lucy không thể ngồi chờ đến sáng được nữa.
-A lô. Đầu giây bên kia , giọng của Kei vang lên đều đều, có vẻ như cậu ấy vẫn còn thức.-Tớ nghe đây. Lucy !
-Kei ! Xin lỗi vì đã gọi cho cậu vào giờ này…
-Không sao Lucy, tớ..à không sao đâu Lucy…
Giọng Kei như gấp gáp nhưng lại ngập ngừng, rõ ràng cậu rất muốn nói chuyện
với Lucy, nhưng lại sợ cô bé nổi giận nên Kei phải cố gắng dè chừng.
-Kei à ! Tớ xin lỗi cậu vì thái độ của tớ trong suốt thời gian qua.
-Hả ?
-Xin lỗi Kei !
-Cậu sao vậy Lucy, sao tự nhiên cậu lại nói vậy ?
-Xin lỗi…Tớ thật ngốc nghếch mà. Tớ đã nói là tớ yêu Kei…Nhưng lúc có chuyện xảy ra…Tớ lại không tin vào cậu. Tớ thật là một kẻ đáng ghét.
-Không phải đâu Lucy ! Cậu không có lỗi gì cả. Tất cả là tại tớ…Tất cả là tại
tớ…Nhưng tớ vẫn muốn Lucy biết rằng tớ chưa bao giờ phản bội lại cậu. Tớ cũng chưa bao giờ yêu một người con gái nào khác ngoài cậu. Lucy ! Hãy
tin tớ.
-Tớ tin cậu. Kei ! Tớ tin cậu !
Kei mừng rỡ hét toáng lên trong điện thoại:
-Lucy !!!! Cậu nói thật chứ ? Cậu không còn giận tớ nữa chứ ?
-Ừk…
-Vậy mai chúng ta gặp nhau nhé Lucy. Mai 7h00 tớ tới nhà cậu được không ?
-Ừk ! Tớ sẽ chờ cậu…
-Lucy à… Kei ngập ngừng.
-Sao ?
-Tớ…rất nhớ cậu…Nhớ đến chết mất…
Có tiếng sụt sịt trong điện thoại, Lucy đang khóc, nước mắt nóng hổi lăn
trên má. Cô cũng nhớ Kei lắm, cô bé nhớ Kei và thương Kei rất nhiều.
Nhưng cô bé vẫn nói bằng giọng lạnh lùng cố che đi giọng khản đặc của
mình, kết thúc cuộc gọi:
-Ngủ đi đồ ngốc!
Đầu dây bên kia
Kei vẫn im lặng, rồi cậu nắm chặt chiếc điện thoại mỉm cười hạnh phúc.
Lucy đã đồng ý gặp cậu. Cô ấy vẫn còn yêu và chịu tha thứ cho Kei, (mặc
dù cậu chẳng làm gì sai cả). lúc này Kei cũng mơ hồ nghĩ đến lý do mà
Lucy đã hết giận cậu, nhưng có lẽ vì vui quá nên Kei không còn muốn nghĩ gì nữa. Điều duy nhất mà cậu muốn bây giờ là lao đến gặp Lucy ngay lập
tức. Một tuần trôi qua đối với cậu đã là cả một cực hình rồi, nhưng kể
từ hôm nay thì khác. Kei tự nhủ sẽ không bao giờ để những chuyện như vừa rồi xảy ra một lần nữa. Cậu sẽ không bao giờ để Lucy hiểu lầm nữa, Cậu
sẽ giữ chặt Lucy mãi trong tay mình…
Với tay lấy chiếc đồng hồ
trên bàn, Kei nhăn nhó nhìn nó. Mới có 12h00, còn quá lâu để đến sáng.
Cậu ngồi nhìn cái đồng hồ một lát rồi cầm nó lên liên tục đập mạnh nó
xuống gối, lẩm bẩm:
-Chạy nhanh lên ! Chạy nhanh lên ! Cái đồng hồ chết tiệt này…
Thanh Phong nằm bên cạnh nhìn thấy hành động ngớ ngẩn của Kei thì quay người vào tường kéo chăn trùm kín đầu:
-Thằng ngốc !