6h45….
-Ê nhóc con ! Mới sáng sớm mà đã nằm ườn trên bàn rồi sao ? Đồ mèo lười !
Kei đưa tay vò rối tung mái tóc của Lucy mỉm cười thích thú, cậu không biết rằng chính vì cậu và nụ hôn trời đánh hôm qua đã làm Lucy cả đêm mất
ngủ, thế mà sáng nay đến lớp cậu còn cả gan phá giấc ngủ bù của cô bé,
Lucy bực bội bật dậy nhè ngực Kei đấm một phát thật mạnh, nhưng Kei đã
nhanh hơn nắm được cánh tay Lucy cười hehe. Lucy cũng mỉm cười, cô bé
không còn bực mình nữa, không biết từ khi nào Kei đã không còn tỏ ra
lạnh lùng với cô nữa, mặc dù cậu vẫn đáng ghét y như mọi khi, lúc nào
cũng khiến cho Lucy gặp phiền phức, nhưng dần dần có vẻ như cô bé cũng
quen với những phiền phức của Kei và coi nó như một phần tất yếu của
cuộc sống rồi, sự phiền phức của Kei đôi lúc cũng là những điều đáng yêu lấp đầy khoảng trống trong trái tim Lucy.
-Cậu muốn đánh nhau phải không Kei ? Vậy thì phải nói trước cho tớ chuẩn bị chứ.
Cô bé nắm cổ áo Kei dọa dẫm, càng ngày hình như Lucy càng tỏ ra giống dân
xã hội đen hơn rồi, nhưng lạ ở chỗ chỉ với Kei, cô bé mới có thái độ đó. Hai người gặp nhau giống y như nước gặp lửa, nếu không xiên xỏ hay động tay, động chân là không bình thường được, nhìn khuôn mặt hầm hầm của
Lucy, Kei vẫn vui vẻ đưa bàn tay xoa xoa mái tóc cô bé trêu chọc :
-Chuẩn bị gì, cậu muốn viết di chúc để lại cho con cháu à ? Lucy ! Cậu chu đáo quá rồi.
-Không, tớ tìm nhà mới cho cậu, một nơi thật yên tĩnh nằm sâu năm mét…
-Thôi nào hai người, sao lúc nào cũng như chó với mèo thế hả ?
Thanh Phong đi lại gỡ tay Lucy xoa dịu và đưa tay vuốt mấy lọn tóc của cô bé mới bị Kei làm cho rối tung.
…-Kei lại bắt nạt cậu nữa hả Lucy. Nhưng Lucy là con gái đừng tỏ ra dữ dằn
như vậy chứ. Cậu kéo cái ghế bên cạnh ngồi ngã lưng ra sau nhìn khuôn
mặt đang phụng phịu, ấm ức của Lucy mỉm cười :
…-Cây nhị khúc côn của cậu đâu rồi ? sao không đem ra xài cho nhanh…
Nghe cậu nói xong Lucy quay sang cười toe, còn Nhật Dạ thì nhăn mặt cốc mạnh lên đầu Thanh Phong rồi ngồi xuống vui vẻ.
-Hôm nay là buổi học cuối cùng của chúng ta trong học kì 1 rồi, mọi người hòa thuận với nhau một chút đi.
Thực ra thì đây là tuần cuối cùng trước khi thi kết thúc học kì 1, năm nào
học viện BL cũng cho học sinh được nghĩ một tuần ở nhà ôn tập trước khi
vào mùa thi.
-Lucy ! đêm giáng sinh tới nhà hàng Galaxy nhé. Nhà
tớ tổ chức lễ giáng sinh ở đó. Gia đình cậu và anh Bạch Dương đều được
mời đến đó. Riêng cậu sẽ là vị khách danh dự của tớ !
Lucy cầm chiếc thiệp mời lên ngạc nhiên :
-Lễ giáng sinh này do các cậu đứng lên tổ chứa sao?
-Ừ ! năm nào cũng thế mà. Người lớn ai cũng bận hết nên bọn tớ đành phải
gánh trách nhiệm thôi. Nhưng năm nào bọn tớ cũng tổ chức thành công cả.
Có một điều mà Lucy mới được biết gần đây. Kei và Thanh Phong là con nuôi
của gia đình Nhật Dạ, họ cũng là những trợ thủ đắc lực được gia đình này chọn lựa và đào tạo từ nhỏ. Mặc dù còn trẻ nhưng cả hai đều tỏ ra là
những người rất có tố chất, chính Lucy cũng có thể nhận ra điều này ở
họ. Nhưng cả Phong và Kei đều ra ngoài ở riêng từ sớm, mặc dù họ vẫn
nhận trợ cấp từ nhà họ Hà nhưng họ lại tỏ ra thích cuộc sống tự do hơn
nên hai người thuê phòng trọ ở gần nhà thờ.
-Nhật Dạ ! cậu mời
Lucy đến dự tiệc sao ? Lẽ ra cậu phải nói cho tớ biết sớm hơn chứ… Kei
nhìn Lucy với vẻ suy tư. –Nếu Lucy mà đến thì chúng ta… Phải chuẩn bị
thêm số thức ăn gấp đôi năm trước, chuẩn bị một lực lượng đảm bảo trật
tự gấp đôi năm trước…Chậc ! Mệt đây…mệt đây…
Lucy nhoài người ra đấm bụp vào má Kei, đủ mạnh để cậu kết thúc câu nói rồi quay sang vui vẻ:
-Cám ơn Nhật Dạ ! Hôm đó tớ nhất định sẽ tới.