Buổi học cuối tuần đó nhanh chóng kết thúc trong sự hân hoan của đám
nhóc lớp 11A. Ra khỏi trường, Lucy một mình lang thang trên phố, say sưa ngắm những hộp quà nhỏ nhắn đủ màu được trưng bày trong các cửa hàng.
Không khí những ngày gần giáng sinh thật nhộn nhịp, những cơn gió rét
buốt đã bị những tông màu đỏ chặn lại, màu đỏ là màu đặc trưng của giáng sinh, có lẽ mọi người cho rằng nó là ngọn lửa tinh thần sưởi ấm cho vạn vật trong mùa đông lạnh lẽo, chính vì thế mà mọi thứ liên quan đến
giáng sinh đều có màu đỏ đặc trưng, váy áo đỏ, giầy tất đỏ, những sợi
dây kim tuyến đỏ,… cô bé vui vẻ ngắm nghía mình qua tấm gương trước một
cửa hàng rồi lại lang thang trên khắp các dãy phố đông đúc, cuối cùng là dừng lại bên bờ sông.
Hành trình của Lucy bao giờ cũng được kết
thúc ở một nơi yên tĩnh và cực kì thơ mộng như vậy đó. Đi tới chiếc xích đu quen thộc, cô bé vừa ngồi đong đưa vừa ngắm mây trời xanh ngắt. Lucy rất thích ngắm bầu trời, bầu trời mây trắng lặng lờ trôi, bầu trời
hoàng hôn đỏ rực, u ám mây, hay bầu trời đêm lấp lánh ánh sao đối với
Lucy đều đẹp và bí ẩn mà cô bé ngắm mãi không thấy chán. Dòng sông vàng
lấp lánh hắt ánh sáng lên những tàn cây khiến nó cũng sáng rực rỡ, những ngọn gió sông mang hơi nước ùa qua mái tóc xõa của Lucy mát rượi, một
vài con chuồn chuồn ớt bay tới đậu trên cọng cỏ gần xích đu, nhìn đám
côn trùng này, cô bé xịu mặt lại, nhớ đến chuyện hôm trước, nụ hôn đáng
ghét trao cho kẻ đáng ghét…
-Hey ! Baby…
Đang ngẩn ngơ
ngắm nhìn mây trời thì có hai cái xe mô tô thắng “két..” trước mặt Lucy, ba nam sinh bước xuống vây quanh cô bé trêu chọc. Trông ba tên này sao
mà giống mấy gã chọc tiết lợn quá. Quần áo mốt mát, tóc tai màu mè sặc
sỡ, có đứa còn xỏ mũi nữa. Lucy vẫn lơ đãng ngồi đong đưa trên chiếc
xích đu, không để ý gì đến bọn người đang khoa chân, múa tay trước mặt
mình.
-Hey ! làm gì chảnh thế cô em ? em là học sinh trường BL hả ? Hèn chi…Một tên đưa tay giữ chiếc xích đu dừng lại cúi nhìn bộ đồng
phục của Lucy cười nham nhở.
“Bọn ranh con này, chắc gì đã hơn tuổi mình mà dám gọi mình bằng em chứ”
-Sao em ngồi một mình buồn thế. Đi chơi với tụi anh không. Anh biết có một bar gần đây vui lắm !
Lucy vẫn không nói gì, bọn người này vẫn không bỏ cuộc.
-Đi với tụi anh đi, tụi anh sẽ cho em thử cảm giác như trên thiên đường, rồi em sẽ hết buồn ngay thôi. Petter girl!!!
Một tên nắm tay Lucy kéo đi, cô bé đứng dậy lạnh lùng gạt ra rồi bỏ đi.
-Petter girl là cái gì chứ. Đồ dở hơi…
-Này ! chảnh vừa thôi bé con, muốn bọn này nhẹ nhàng hay dùng bạo lực hả ?
Một tên giữ chặt lấy tay Lucy dọa nạt, hắt ánh nhìn sắc lẻm vào nó, cô
bé gằn giọng :
-Buông ra !!!!!!
-Anh không buông thì em tính thế nào. Gã này càng nắm chặt tay Lucy, mặt hắn ghé sát vào mặt cô bé cợt nhã.
Nhưng….
Bốp…!!!!!!!!!!!!
Một cú đấm từ sau lưng Lucy dội thẳng vào mặt tên này, nó ngã vật ra sau,
máu mũi chảy sụt sùi, hai tên còn lại kinh ngạc nhìn trừng trừng vào kẻ
vừa đấm bạn mình.
-Tụi đầu trâu mặt ngựa này. Định làm gì bạn gái tao thế hả ?
“Bạn gái. Mình trở thành bạn gái tên này lúc nào vậy kìa, sao không nhớ gì
vậy ta”. Lucy nheo mắt nhìn người vừa ra tay cứu mình, nhưng ánh mắt
không có vẻ gì là biết ơn cả…Kei lững thững đi lại khoác vai Lucy, nhìn
chằm chằm lũ côn đồ với ánh mắt sắc lẻm, khuôn mặt cậu lúc này trở nên
thật đáng sợ…
-Thằng chó này. Mày là đứa nào mà dám đánh bạn tao. Một tên xấn tới nắm cổ áo Kei mắt trợn lên, quát lớn.
-Hở ? còn mày là thằng nào. Con bò đi lạc hả ?
Kei bình thản đưa tay lên bóp mạnh cái nhẫn đeo trên mũi gã, chiếc nhẫn méo xệch gim vào mũi nó khiến nó la oai oái vội buông cậu ra. Hai tên kia
thấy vậy xông lại định trả thù cho đồng bọn, và hẳn nhiên cũng bị Kei
tẩn cho một trận tơi tả. Nhìn ba tên ngốc lăn lóc trên mặt đất khóc
huhu, Lucy thấy hơi tội nghiệp cho chúng. Kei thì vẫn bình thản huýt sáo vui vẻ nhìn theo mấy con chuồn chuồn đỏ chót.
-Cậu mạnh tay quá rồi. Kei !
Kei quay sanh nhìn Lucy ngây ngô:
-Tớ đâu có dùng tay, tớ hạ tụi nó bằng chân đó chứ. Đưa tay xoa đầu Lucy,
Kei cười đểu-Hồi trước có đứa còn đánh tụi thằng Hải dã man hơn tớ bây
giờ mà có ai nói gì đâu…
Lucy rụt cổ, chu cái miệng nhỏ xíu ra.
“Đứa” mà Kei nói là Lucy chứ ai vào đây. Tại hồi đó tụi thằng Hải bắt
nạt cô bé trước mà. Mấy thằng du côn bỏ chạy rồi, Kei ngồi phịch xuống
chiếc ghế đá nhìn Lucy chằm chằm:
-Nhóc con! Sao học xong không chịu về nhà mà la cà ở đây. Thích đi lang thang lắm hả ?
-Ừk. Tớ thích lang thang. Chúng ta có sở thích giống nhau mà.
-Hừm !
Kei vui vẻ đưa lên miệng một cọng cỏ non nhai nhai. Lucy để ý rằng Kei dạo
này hơi khác khác, cậu cười nhiều hơn và cũng bớt lạnh lùng hơn với mọi
người rồi, nhớ lại thì từ lúc tới giờ, người ở bên cạnh Lucy nhiều nhất
là Kei, người giúp đỡ cô nhiều nhất có lẽ cũng là Kei. Rồi không biết từ khi nào cậu đã hiện hữu trong cuộc sống của Lucy như một phần tất yếu,
nhưng cô bé cũng không biết được cậu nằm ở vị trí nào trong trái tim
mình, chỉ biết rằng đó là vị trí vô cùng quan trọng…
Nhưng bây giờ thì cô bé vẫn còn chưa nhận ra được sự quan trọng của cậu…