“NÓ… ỪM, ĐẸP ĐẤY,” tôi nói, chớp mắt nhìn chiếc nhẫn. Ôi, quỷ thật, đúng là nó rất đẹp. Viên kim cương chừng một cara, có lẽ hơn một chút, một vật gọn gàng xinh xắn, hình trái lê, bố trí khéo léo. Tôi thích nó. Tôi đã có nó, thực ra là thế. À, không, như thế chưa hẳn đúng. Tôi có chị em song sinh với nó, đang nằm trong hộp đồ trang sức ở nhà, đợi tôi đem đi cầm cố. Vì Chúa, Andrew không thể độc đáo hơn một tí xíu ư? Ý tôi là, làm ơn! Anh ta đã chọn hai chị em để làm vị hôn thê… ít nhất đáng ra anh ta cũng nên chọn hai chiếc nhẫn khác nhau chứ, trời ơi là trời.
“Cảm ơn,” Nat nói, ngất ngây hạnh phúc, không hề biết rằng chúng tôi giờ có hai chiếc nhẫn đính hôn giống nhau từ cùng một người đàn ông. Chúng tôi đnag ngồi ở sân sau nhà bố mẹ, chỉ có Nat và tôi. Những người còn lại thì ở trong nhà – Andrew, nội, Margarete, mẹ và bố.
“Chị chắc chuyện này ổn với chị chứ?” Natalie hỏi, luồn tay vào tay tôi.
“Điều duy nhất không ổn là em liên tục hỏi chị có ổn không,” tôi nói có phần gay gắt. “Thật đấy, Natalie. Thôi đi cho chị nhờ.” Rồi, áy náy vì thái độ cáu kỉnh của mình, tôi siết lấy tay con bé.
“Chị mừng là em hạnh phúc.”
“Chị vẫn thật tuyệt vời, chị Grace. Đưa Andrew và em đến với nhau… điều đó thật trên cả mong đợi.”
Còn phải nói. Tôi thở hắt ra, rồi nhìn cô em gái nhỏ của mình. Mặt trời chiếu xuống tóc con bé, đôi lông mi vàng sẫm quét lên má khi con bé say sưa ngắm chiếc nhẫn.
“Bọn em đã định ngày chưa?” tôi hỏi.
“À, em muốn hỏi ý kiến của chị về chuyện đó,” con bé nhìn tôi nói. “Andrew và em cảm thấy nên tổ chức sớm. Làm nhanh cho xong sớm, chị biết đấy? Rồi sau đó, chúng em chỉ là đã kết hôn thôi. Không có gì to tát. Chỉ là gia đình cũng với vài người bạn và mấy bữa tối sau đó. Chị nghĩ sao?”
“Nghe hay đấy,” tôi nói.
“Grace,” con bé bắt đầu ngập ngừng, “em băn khoăn không biết chị có muốn làm phù dâu chính cho em không. Em biết tình huống này khá là kỳ cục nhưng em phải hỏi chị. Và nếu chị không muốn, tất nhiên là em hiểu. Nhưng từ hồi còn nhỏ, em vẫn luôn tưởng tượng đó sẽ là chị. Margaret là phù dâu, tất nhiên, nhưng chị là số một của em, chị biết không?”
Thật không thể nói không. “Chắc chắn rồi,” tôi nói nhỏ. “Chị rất hân hạnh.” Tim tôi đạp những nhịp thình thịch thật chậm, nghiêng ngả, khiến tôi cảm thấy hơi chóng mặt.
“Cảm ơn chị,” Nat thì thầm, ôm chầm lấy tôi. Trong một phút, như thể là chúng tôi bé lại, mặt con bé ấm và mịn áp vào cổ tôi, tôi vuốt ve mái tóc vàng óng ả của con bé, hít vào mùi dầu gội ngọt ngào.
“Chị không thể tin được là em sắp kết hôn,” tôi thì thầm, mấy giọt nước mắt trào ra. “Chị vẫn muốn cho em cưỡi trên lưng và tết tóc cho em.”
“Em yêu chị, Grace,” em bé thì thầm.
“Chị cũng yêu em, Nattie Bumppo,” tôi nghẹn ngào. Em gái bé nhỏ của tôi, đứa em tôi đã tự tay tắm rửa và thay tã, đứa em tôi đọc sách cho và ôm ấp, đang bỏ tôi đi theo cách sâu sắc nhất mà một đứa em có thể. 25 năm, tôi đã là người Natalie yêu quý nhất, và con bé cũng là người tôi yêu quý nhất, còn giờ thì điều đó sắp thay đổi. Hãy đối diện với chuyện đó, khi tôi còn ở bên Andrew, anh ấy chưa từng hạ bệ được ngai vàng của Natalie trong tim tôi. Tất nhiên, tôi yêu anh… nhưng Natalie là một phần của tôi. Một phần linh hồn và trái tim tôi, theo cách chỉ có thể có được giữa chị em với nhau.
Hàng tá ký ức loé lên trong đầu tôi. Tôi 10 tuổi, vừa cắt amiđan, tỉnh dậy sau một giấc ngủ trằn trọc do tác dụng phụ của thuốc gây mê thì phát hiện ra Natalie đã vẽ cho tôi mười tám bức tranh ngựa, để tranh trên sàn phòng ngủ, dựng chúng trên ghế và bàn để tôi nhìn đi đâu cũng được thấy ngựa. Lúc tôi đánh Kevin Nichols tơi tả vì cậu ta bỏ kẹo cao su lên tóc con bé. Tôi rời nhà đi học ở trường William & Mary, và khuôn mặt Natalie méo mó cố gắng cười để tôi không nhận ra rằng, thực ra, con bé đang thổn thức khóc.
Tôi yêu con bé, và vẫn luôn yêu nó, yêu nhiều đến đau đớn. Tôi không thể - sẽ không – để cho Andrew xen vào giữa chúng tôi.
Con bé ghì lấy tôi thật chặt, rồi ngồi thẳng dậy. “Em không thể tin được là mình vẫn chưa được gặp Wyatt,” con bé nói.
“Chị biết,” tôi phụ hoạ. “Anh ấy cũng muốn gặp em đến chết.” Wyatt, hỡi ôi, đnag dự một hội nghị y học ở San Francisco. Tôi đã thoáng thích thú với ý tưởng nói với gia đình mình rằng Wyatt và tôi đã chia tay, rồi tôi lại quyết định mình vẫn cần anh thêm ít lâu nữa. Sáng nay, tôi đã Google cụm từ hội nghị y học và phẫu thuật, kết quả là tôi tìm được một hội nghị ở thành phố bên bờ vịnh. Quá sức tiện lợi.
“Mọi chuyện của bọn chị vẫn tốt chứ?” Nat hỏi.
“Ồ, chị đoán vậy. Anh ấy làm việc quá nhiều. Nếu có con sâu nào làm rầu nồi canh, thì chính là vấn đề đó đấy.” Kế hoạch hiểm ác của tôi là gieo những hạt giống này để có thể nhẹ nhàng dẫn mọi người vào cái ý tưởng của một cuộc chia tay. “Anh ấy lúc nào cũng ở bệnh viện, và giờ thì ở mãi tận Boston… Anh ấy quá tận tuỵ với công việc. Chị đoán đó là lời than phiền điển hình của vợ bác sĩ.”
Úi. Không hẳn là tôi định nói câu cuối. Mặt Natalie bừng lên càng xinh đẹp hơn, nếu có thể.
“Chị có nghĩ là bọn chị sẽ kết hôn không?”
Ôi, chán thật. “Ừm, thật ra… chị không biết. Vấn dề công việc là điều bọn chị phải tìm cách tháo gỡ. Và tất nhiên, chị cũng một lần bị coi thường trước đây rồi.”
Lại nữa. Không định nói mẩu cuối. Natalie lúng túng.
“Ý chị là, trước đây chị đã chọn nhầm người, vậy nên chị muốn thật cẩn thận. Đảm bảo rằng anh ấy đúng là người mình đang tìm.”
“Nhưng chị nghĩ đúng là anh ấy chứ.”
Tôi nghiêng đầu, vờ như đang suy nghĩ về câu hỏi. Rốt cuộc thì, Wyatt và tôi cũng sắp phải chia tay. Thực ra là sẽ khá sớm, vì rõ ràng tôi không thể giữ mọi chuyện thế này mãi. “Anh ấy…” tôi mỉm cười với Natalie, giữ ánh mắt mà tôi tự cho là tha thiết một cách khiêm tốn nhất. “Anh ấy khá tuyệt với, Nat. Chị chỉ mong bọn chị có nhiều thời gian bên nhau hơn.”
Cửa sau bật mở, và Margaret xuất hiện trước mặt chúng tôi. “Grace, con chó của em vừa làm vỡ một cái âm hộ. Và tiện đây thì mẹ muốn em vào mà ăn đi.” Chị chống hai tay lên hông. “Và hai đứa có bao giờ thấy là chị có thể ghen tị vì câu lạc bộ nhỏ của hai đứa không? Thề có Chúa thiêng liêng trên trời, mấy cô! Chị không được thỉnh thoảng tính vào sao?”
“Chị ấy chửi thề như thể một cựu tu sĩ chuyển sang làm thuỷ thủ vậy,” Natalie lẩm bẩm.
“Ừ. Em phải thắc mắc xem lúc rảnh thì chị ấy làm gì,” tôi hùa theo.
“Thôi cằn nhằn đi,” Nat nói vọng ra với chị cả của chúng tôi. “Hai chị đang sống cùng với nhau, thế nên đừng có nói với em về câu lạc bộ nhé, được chưa?”
Margaret lê bước đến chỗ chúng tôi. “Hơn nữa, em gái yêu,” chị gầm gừ, xô vai tôi ra để có thể ngồi xuống. “Mọi chuyện ngoài này ổn chứ? Chị vừa do thám qua cửa sổ.”
“Mọi chuyện đều rất tuyệt. Em sẽ là phù dâu chính cho Nattie,” tôi nói. Cảm giác có vẻ ổn. Phải. Sẽ ổn thôi.
“Lạy Chúa tôi, Natalie! Em muốn vị hôn thê của Andrew làm phù dâu chính của em ư?”
“Phải,” Nat điềm tĩn trả lời. “Nhưng chỉ khi chị ấy muốn thôi.”
“Và em có muốn,” tôi nói, lè lưỡi ra với Margaret.
“Thế sao? Chị là cái gì, Nat? Chị có thể quét dọn cho em được không? Có khi chị có thể rửa chén bát ở quầy tiếp tân và thi thoảng ngó em một cái, nếu em không nghĩ là chị sẽ mù mắt trước vẻ đẹp vàng ngọc của em, thưa quý cô.”
“Chúa ơi, nghe chị ấy kìa,” Nat cười rúc rích. “Chị sẽ làm phù dâu cho em chứ, Margaret yêu quý?”
“Ôi, trời, cảm ơn, đồng ý. Chị không thể đợi được.” Margaret quay sang nhìn tôi. “Phù dâu chính hả? Đồ quái đản.”
“Marg, chị đã gặp Wyatt rồi phải không?” Natalie hỏi.
Margaret đá lưỡi vào má. “Đúng,” chị trả lời. Tôi nhắm mắt lại.
“Chị nghĩ sao?” Nat ngồi thẳng dậy, cười hết cỡ. Con bé vẫn luôn yêu những vụ tán chuyện của con gái.
“Ừ thì, ngoài cái ngón thứ sáu trên bàn chân trái ra, anh ta cũng khá dễ thương.” Margs nói.
“Buồn cười lắm đấy,” tôi trả lời. “Nó còn chưa bằng một cục nhỏ tí, Natalie.”
Natalie đang cười nghiêng ngả. “Còn gì nữa, Margs?”
“À thì cách anh ta mút tai Grace cũng khá là kinh tởm. Nhất là lúc ở trong nhà thờ. Kinh.”
“Thôi nào, em nghiêm túc đấy,” Natalie thở phì phò, đưa tay lau mắt.
“Con mắt láo liên đó làm chị phát hoảng.”
Khi mẹ ra ngoài để xem cái gì giữ chân chúng tôi ở đây, mẹ thấy chúng tôi đang cười không nhịn nổi trên ghế dưới gốc cây gỗ thích.
Sự hài hước vui vẻ của tôi vẫn còn khi Angus và tôi đi bộ về nhà dọc bờ sông Farmington. Một con đường uốn lượn quanh co qua khu rừng quốc gia bao quanh dòng sông, và dù muỗi đã bay ra ngoài, chúng cũng đủ vô hại nếu tôi lờ chúng đi. Angus lon ton phía trước sợi xích dài, chốc chốc lại dừng lại tè, hít ngửi và tè thêm tí nữa, đảm bảo rằng tất cả những con chó khác đi qua con đường này đều sẽ biết rằng Angus McFangus đã ở đây trước chúng.
Natalie và Andrew đã định ngày sau khi miệt mài nghiên cứu cuốn lịch của mẹ. Mồng bốn tháng Sáu, sau ngày tốt nghiệp của trường Manning. Bốn tuần kể từ bây giờ. Bốn tuần để chia tay với chàng người yêu tưởng tượng của tôi, bốn tuần để hy vọng tìm được một mối hẹn hò cùng tới một đám cưới khác. Tôi hình dung ra mình vẫn còn một thân một mình đi dự đám cưới này. Ui da. Tuy thế, cái ý nghĩ đảo lộn bản thân để tìm được ai đó cũng khó chịu chẳng kém.
Angus sủa và run bắn lên. Phía trước, ai đó đang câu cá dưới dòng sông, đi đôi ủng cao, cái cần câu của anh ta vẽ nên một đường cong sáng vàng lấp lánh. Mặt trời chiếu lên mớ tóc rối, và tôi mỉm cười, không hiểu sao, không thấy ngạc nhiên khi gặp người hàng xóm của mình.
“Bắt được gì chưa, hay anh chỉ đang cố làm dáng thôi?” tôi gọi vọng ra.
“A, chào láng giềng,” anh trả lời. “Chưa bắt được gì cả.”
“Tội nghiệp chưa.” Tôi bước qua một tảng đá để tới gần hơn. “Đừng có chọc mù tôi với cái cần câu của anh đấy, được chứ?”
“Vì sao? Có vẻ như tôi nợ cô mấy vết cắt và mấy chỗ thâm tím mà,” anh ta nói vừa nói vừa lội bì bõm về phía tôi. Angus bắt đầu sủa. “Yên nào,” Cal nghiêm nghị, càng khiến Angus bùng nổ cơn điên loạn. Ăngăngăngăngăngăngăng! Ăngăngăngăngăngăngăng!
“Anh có một thái độ thật hay ho với thú vật đấy,” tôi nói. “Bọn trẻ con có khóc oà lên khi thấy mặt anh không?”
Anh ta cười to. “Cô làm gì ngoài này Grace?”
“Ồ, chỉ là đang đi về nhà thôi,” tôi trả lời.
“Muốn ngồi một lát không? Tôi có bánh mỳ đây này,” anh ta chào mời.
“Bánh tự làm à?” tôi hỏi.
“Nếu nói tự làm có nghĩa là mua ở tiệm bánh thì đúng là như thế.” Anh ta trả lời. “Ngon lắm. Nhưng không so được với mấy cái bánh sô cô la cô làm. Những cái đó không thuộc về thế giới này. Xứng đáng với tất cả những đau đớn tôi phải chịu để có được chúng.”
“Ái chà. Thật ra thì, đó là một lời khen khá dễ thương, có khi tôi sẽ làm thêm cho anh mấy cái nữa.” Tôi ngồi lên một tảng đá nhô ra phía sông, ôm Angus trong lòng, nó vẫn đang gầm gừ với người đàn ông trước mặt chúng tôi.
“Sao cô không tháo xích cho Angus?” Cal gợi ý.
“Ồ, không,” tôi nói. “Nó sẽ lao ngay xuống nước và bị cuốn trôi mất.” Tôi ôm anh bạn nhỏ của mình chặt hơn một chút. “Chúng ta không muốn mày bị chết chìm, đúng không, em bé dừa dễ thương? Hửm? Không. Chắc chắn là không rồi.”
“Có người muốn đấy,” Callahan nói. Mấy cái bánh này là của quán Lala – thật đáng buồn là tôi có thể nhận ra đồ nướng cách 20 thước – bánh bơ lạc ngon lành và giòn tan với đường kết tinh lấp lánh những vệt chéo nhau.
Cal đưa cho Angus một cái bánh, nó tợp luôn lấy, táp luôn một phần ngón tay cái của Cal. Cal giật bàn tay lại, thở dài, nhìn đầu ngón tay bị thương và giơ nó ra cho tôi xem xét. Hai giọt máu bé tí tẹo lộ ra.
“Tội nghiêp anh chưa,” tôi nói. “Tôi gọi 911 nhé?”
“Sao cô không gọi luật sư ấy?” Anh nhướng mày. “Có thể là Margaret. Con chó của cô đang trở thành một mối đe doạ đấy. Giữa hai đứa bọn cô, không thể tin nổi là tôi vẫn còn sống.”
“Bi kịch thật đấy. À, anh sẽ sớm chuyển đi, đúng không?”
“Ừ. Tôi chắc là cô sẽ nhớ tôi lắm.”
Điên quá. Đúng là tôi sẽ nhớ anh ta. Mặt trời chiếu lên tóc anh, rọi sáng tất cả các khoảng nâu, nâu vàng và vàng óng. Thật không công bằng khi gã này lại có thể trông gống như một hình ảnh quảng cáo cho chương trình Sống cùng thiên nhiên, toát ra sự hấp dẫn giới tính trong đôi ủng lội nước và chiếc áo vải flannel. Tay áo xắn lên để lộ cánh tay rám nắng. Lông mi anh ta thẳng, vàng óng và thực sự hấp dẫn một cách vô lý, và phần đàn bà trong tôi thì van nài tôi hãy làm gì đó.
Tôi hắng giọng. “Vậy, Cal, đời sống tình yêu của anh ra sao? Tôi tình cờ thấy anh với cô tóc vàng ở quán rượu hôm nọ.”
“Lại rình mò đấy à Grace ? Tôi tưởng chúng ta đã thoả thuận rồi.”
Tôi thở dài cáu tiết. “Cô ấy ở ngay hiên trước. Tôi thì đang làm cỏ.” Tôi dừng lại. “Anh đã hôn cô ta.”
“Lên má,” anh ta nói.
“Hừm. Một số phụ nữ thấy việc đó rất lãng mạn đấy.” Anh ta không nói gì. “Thế còn về bãi cỏ anh muốn cắt tỉa thì thế nào?”
“Nói chuyện tình dục bằng cách đó là hơi thô lỗ đấy, phải không Grace?”
Tôi chớp mắt, rồi lăn ra cười. “Ý tôi là chuyện anh nói lúc trước. Anh muốn có vợ, mấy đứa con và một bãi cỏ để cắt.”
“Và đúng là thế.” Anh ta ném dây câu ra lần nữa, không nhìn tôi.
“Vậy chuyện tìm kiếm tới đâu rồi?” tôi hỏi.
“Không tệ,” anh ta trả lời sau một hay hai nhịp Angus gầm gừ.
Không tệ. Thế nghĩa là gì? “Rồi.” Tôi đứng dậy, phủi quần. “Cảm ơn vì anh đã mời bánh nhé, quý ông. Chúc câu cá may mắn. Vì vợ và cá hồi.”
“Chúc một ngày vui vẻ, Grace.”
“Anh cũng thế.”
Dạo bước nốt phần còn lại của quãng đường về, tôi cố gắng thuyết phục mình tôi si mê Callahan O’Shea đi. Tự nhắc mình rằng anh ta không phải kiểu người để lấy làm chồng, không phải cho tôi. Chúng tôi không phù hợp cho nhau. Bởi vì, ừm, thật ra là… bởi vì…
Hãy nhìn thẳng vào vấn đề. Callahan O’Shea nhìn thì rất thích, điều đó đúng. Có thể anh ta thích tôi. Anh ta có đưa đẩy với tôi… một chút. Thỉnh thoảng. Thành thật ra thì anh ta đưa đẩy với Margaret còn nhiều hơn. Hôm nọ tôi đã trông thấy họ nói chuyện, cười đùa như hai người bạn qua hàng rào sau nhà. Đáng tiếc, lúc đó tôi đang nghe điện thoại nên không thể nghe lỏm được.
Tuy nhiên, có một điều là chắc chắn. Tôi không cảm thấy an toàn bên cạnh anh ta. Không phải là anh ta sẽ cướp của tôi, không, tất nhiên là không rồi. Nhưng nếu Andrew đã làm tim tôi tan nát, thì thử hình dung xem Callahan O’Shea sẽ là gì với nó. Nghiền nát nó cho đến khi chẳng còn lại gì trừ những mảnh vụn. Hãy thành thật. Với người như tôi – một cô giáo bé nhỏ khiêu vũ với người già, thích phim về Nội chiến và chơi trận giả - bên cạnh một người như anh ta, một người đàn ông đầy sức sống, nguy hiểm một cách mơ hồ, người toả ra tua tủa những hấp dẫn giới tính… đó hẳn là một ý tưởng tồi. Một tai hoạ đang chờ để ập xuống.
Tôi chỉ ước mình có thể thôi nghĩ về chuyện đó.