QUẢ THẬT LÀ NHẸ NHÕM khi Julian lại là một gương mặt thường trực trong cuộc sống của tôi. Và tôi không chỉ có anh mà còn có Tim Gunn đẹp trai hào hoa, vì Nhà thiết kế thời trang đang được chiếu trên ti vi. Margaret đã hạ cố mà xuống tầng dưới, tôi đã làm bỏng ngô và bánh sô cô la, cũng khá lâu rồi tôi mới hạnh phúc đến thế này.
Tuần này là một tuần khó khăn ở trường. Lũ trẻ phát cuồng lên muốn làm bất cứ việc gì ngoại trừ học, và mấy đứa năm cuối cơ bản là đã dừng hẳn khi nhận được tin từ trường đại học. Tôi hiểu nên đã chiếu phim Vinh quang thay vì bắt chúng học nhưng vẫn không ăn thua. Việc tôi không thể làm chính là cái việc mà Ava đang làm… để cho bọn năm cuối nhắn tin cho bạn bè và tán chuyện, bất chấp việc các lớp học mấy tuần nữa mới kết thúc.
Nói đến Ava, phần trình bày của cô ta với hội đồng đã (à, là từ nhận định của chính cô ta) rất chói lóa. Chuyện cô ta đã ngủ với chủ tịch (theo lời Kiki, được Paul phụ họa và do chính Ava úp mở) chắc chắn đã không làm tổn hại gì đến đại nghiệp của cô ta. Phần trình bày của tôi sắp đến, và tôi vẫn đang quay cuồng lên với nó, lăn tăn không biết có nên rút lại sự thay đổi mà mình đang muốn tạo ra và duy trì tình trạng hiện tại thêm một thời gian nữa hay không.
Trên mặt trận hẹn hò, eCommitment đã giới thiệu cho tôi một người làm dịch vụ tang lễ, niềm đam mê của người này là nhồi bông thú vật (tôi đoán là có thể hiểu được, nhưng không có nghĩa là tôi phải hẹn hò với anh ta) và một người thất nghiệp sống trong tầng hầm nhà bố mẹ thích sưu tập thẻ Pokemon. Thôi nào! Tôi quá mệt mỏi vì tìm kiếm rồi. Vẫn biết tôi chưa có mối quan hệ đó được bao lâu, nhưng tôi muốn chia tay. Tôi sẽ chia tay với Wyatt và chỉ việc nói với gia đình mình rằng anh là một kẻ nghiện việc, xong. Sau đó tôi có thể thư giãn và tận hưởng cuộc sống của mình. Tôi nghĩ đó là một kế hoạch thật hay.
“Nhắc lại người này là người nào hộ cái?” Margaret hỏi, nhét thêm bỏng ngô vào miệng. Chị đáng lẽ phải xong việc cho nhanh và quả thật là có đặt bên cạnh một thếp giấy viết, nhưng nó đã bị cho vào quên lãng khi chị đầu hàng tiếng gọi mời hấp dẫn từ chương trình yêu thích của tôi.
“Đó là một người làm cho mẹ anh ta một tấm áo choàng hồi anh ta sáu tuổi,” Julian trả lời, vuốt ve lưng Angus. “Thần đồng. Anh ta cũng dễ thương nữa. Tôi nghĩ có thể anh ta là dân đồng tính.”
“Thật vậy,” Margaret nói. “Hừm. Người thiết kế trang phục cho phụ nữ. Đồng tính. Ai mà biết được nhỉ?”
“Nào nào. Không cần phải định kiến thế đâu,” Julian tỏ vẻ không hài lòng.
“Theo lời vũ sư đồng tính,” Margaret nhe rang cười, thêm.
“Nữ luật sư biện hộ giận dữ, gia trưởng, nghiện tình dục, đáp lời.”
“Bị đáp trả ngay lập tức bởi anh chàng dành ba mươi phút vào mái tóc mỗi ngày, có ba con mèo và đan áo len cho chúng.”
“Cô ả xinh đẹp, cay đắng, nghiện việc, quay lưng bỏ ông chồng dịu dàng, về cơ bản là thiến phéng anh chàng.” Julian trả đũa. Họ nhìn nhau cười vui vẻ, trìu mến.
“Thôi anh thắng,” Margaret nói. “Người phụ nữ giận dữ thừa nhận thất bại trước chàng tiên vũ đạo.” Julian chớp chớp đôi hàng lông mi ấn tượng của mình về phía chị.
“Cứ như trẻ con vậy. Thôi gây lộn ngay không là không được ăn kem đâu,” tôi nói, gieo rắc cái nghiệp chướng bảo an của đứa con giữa vào họ. “Ôi nhìn kìa, Tim đang đưa ra thử thách cho họ.” Chúng tôi chìm vào im lặng, bám lấy từng lời của Tim Gunn. Tất nhiên, đó là khi chuông điện thoại sẽ phải reo lên.
“Đừng bắt máy,” Julian rít lên, cầm điều khiển từ xa tăng tiếng ti vi.
Tôi không nghe lời sau khi liếc qua thấy danh tính người gọi. “Chào Nat.”
“Chào chị, Gissy! Mọi chuyện thế nào?”
“Rất tuyệt,” tôi nói, cố gắng để nghe chương trình. Ô ô ô. Váy áo làm từ các chất liệu tìm được từ bãi phế thải. Cái này sẽ hay đây.
“Chị đang làm gì thế?” Nat hỏi.
“Ô, ừm, bọn chị chỉ xem Nhà thiết kế thời trang thôi,” tôi trả lời.
“Anh ấy ở đó chứ? Wyatt ở đó chứ?” Nat kêu lên the thé.
“Không, Julian đang ở đây. Wyatt ở, ừm, Boston.”
Julian quay đầu lại, và xích lại gần tôi hơn để nghe cho rõ. Nhà thiết kế thời trang vừa chuyển sang quảng cáo.
“À nghe này, em muốn nhờ chị một việc. Andrew và em sẽ tới vào thứ Sáu để ăn tối với gia đình. Chị biết đấy, vợ chồng nhà Carson và bọn chị, và em muốn chắc chắn là chị sẽ đến được. Cùng với Wyatt. ”
Tôi cau mày.
“Em nghĩ cuối cùng thì anh ấy cũng phải tìm được cách chứ, chị có nghĩ thế không, Grace? Ý em là phải có các bác sĩ khác ở Boston nữa chứ, phải không?”
“Ừm, bữa tối hả? Với vợ chồng nhà Carson?” Margaret co rúm lại khi nghe thấy cái tên, Julian nom như bị ai đánh úp. Họ vẫn còn nhớ gia đình Carson. Tôi làm bộ tự bắn vào thái dương.
“Ừm… thứ Sáu à?” tôi ra dấu cầu cứu với Margaret và Julian. “Ái chà, bọn chị… ừm, bọn chị có kế hoạch mất rồi.”
“Đi mà, Grace!” Natalie nói. “Chuyện này bắt đầu thành ra kỳ cục rồi đấy.”
Em còn chưa biết đâu, tôi nghĩ thầm.
Margaret nhảy lên và giật điện thoại khỏi tay tôi. “Nat, chị Margs đây.” Margaret nghe một lúc. “A, cứt thật, Nat, đã bao giờ em nghĩ rằng có thể Grace e rằng Wyatt cũng sẽ phải lòng em nốt không hả?”
“Dừng lại! Như thế không hay đâu. Trả điện thoại cho em, Margaret.” Tôi vật ống nghe ra khỏi tay chị mình và nói nhỏ nhẹ với em gái. “Chị sẽ gọi lại, Natalie.”
“Grace, điều đó không đúng, đúng không?” con bé thì thào.
“Tất nhiên là không rồi! Không!” Tôi lườm Margaret, rồi hạ thấp giọng. “Chị có thể nói với em điều này, vì chị biết em sẽ hiểu.” Margaret thở dài thành tiếng. “Nat,” tôi tiếp, “em biết chị và Wyatt có ít thời gian bên nhau thế nào rồi đấy. Và chị đã nói với anh ấy là chị sắp kiên nhẫn rồi. Vậy nên anh ấy đã lên mấy cái kế hoạch đặc biệt này…”
Nat im lặng một phút. “Ừm, em đoán bọn chị cần một chút thời gian ở riêng bên nhau.”
“Chính thế. Em hiểu đúng rồi đấy. Nhưng chuyển lời chào của chị đến hai bác Carson nhé, và tất nhiên chị sẽ sớm gặp họ ở đám cưới.”
“Được rồi. Yêu chị, Grace.”
“Chị cũng yêu em, bé yêu.” Tôi nhấn phím kết thúc cuộc gọi rồi quay sang chị và bạn mình. “Wyatt và em sẽ cãi nhau to,” tôi tuyên bố.
“Khổ thân gã khốn. Giá anh ta đừng có tận tâm thế với bọn trẻ đang điều trị.” Margaret.
“Anh chắc là anh ta sẽ đau khổ lắm,” Julian ân cần nói.
Tôi đi vào bếp để uống nước lạnh, Angus bắng nhắng bám theo, nhảy lên đòi bánh. Tôi chiều ý, quỳ xuống và bắt con chó nhỏ phải ngồi dậy mới được cho ăn, rồi đưa miếng bánh và vỗ vỗ lên đầu nó.
Tôi mệt mỏi với Wyatt, mệt mỏi với cả Margaret, mệt mỏi với những trận cãi vã của bố mẹ, mệt mỏi với bà nội già nua cáu bẳn, mệt mỏi với Andrew và Natalie. Trong một thoáng, tôi nhớ lúc Callahan O’Shea hỏi tôi xem gia đình tôi đã làm được gì cho tôi. Thật ra. Tôi mệt mỏi với cả việc nghĩ về anh ta nữa, bởi vì điều đó chỉ làm tôi nóng lên và buồn bực và rạo rực ở những chỗ từ lâu đã bị quên lãng, và rồi tôi không thể ngủ cho ngon, nghĩa là tôi thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.
Khi đám cưới của Natalie xong xuôi, tôi sẽ đi nghỉ một chuyến dài. Có thể là tới Tennessee, tới xem một số chiến trường dưới đó. Có thể là tới Anh. Hay Paris, nơi rất có thể tôi sẽ gặp được Jean-Phillippe ngoài đời.
Angus ghé cái đầu xinh xắn lên chân tôi. “Mẹ yêu mày lắm, McFangus,” tôi nói. “Mày là cậu bé ngoan nhất của mẹ.”
Thẳng người dậy, tôi không thể kìm lòng xem thử bên nhà Callahan O’Shea có dấu hiệu của sự sống không. Ánh sáng nhẹ tỏa ra từ một cửa sổ tầng trên. Có thể là cửa sổ phòng ngủ. Có thể anh ta đang làm chuyện đó với một cô vợ tiềm năng. Nếu tôi lên gác, vào tầng áp mái chẳng hạn, tôi có thể thấy… hoặc nếu tôi chỉ cần mua một cái ống nhòm thật tốt… hoặc nếu tôi trèo lên cây tử đinh hương và bò từng tí một theo đường ống nước thì, phải, tôi sẽ có được tầm nhìn hoàn hảo xem trong phòng đó có gì. Ôi trời đất, mình thật là thảm hại.
“Grace.” Margaret đứng ở cửa bếp. “Này, em ổn chứ?”
“Ô, vâng,” tôi nói.
“Nghe này, chị sẽ đưa em và Julian đi ăn tối, được không? Như một lời cảm ơn vì em đã để cho một đứa không ai chịu nổi như chị ở lại đây.” Chị nói bằng giọng tử tế rất không giống chị.
“Chị thật là tốt. ”
“Chị sẽ bảo Junie đặt chỗ, thế nhé? Chỗ nào đó thật hoành tráng. Gọi thật nhiều đồ uống, hai món tráng miệng, mọi thứ.” Chị tới bên, vòng tay qua vai tôi, và với một bà chị nhím xù thì đó là một cử chỉ dịu dàng khủng khiếp. “Và em có thể vui vẻ hơn nữa, em cũng có thể vui trọn vẹn hơn khi nghĩ về chuyện em nhớ nhung vợ chồng nhà Carson thế nào.”
BUỔI TỐI THỨ SÁU, Julian và tôi được chỉ tới một chiếc bàn đáng yêu ở Soleil, một nhà hàng xinh xắn nhìn ra sông Connecticut ở Glastonbury. Đó là kiểu nhà hàng tôi không bao giờ đặt chân tới – rất hiện đại và đắt đỏ. Trên đường tới bàn của mình, chúng tôi đi qua không chỉ một phòng kho chứa rượu ốp kính mà còn cả một chiếc tủ lạnh bằng kính trong đặc biệt chứa đầy những chai vodka thời thượng. Ở một đầu, căn bếp được để lộ để chúng tôi có thể nhìn thấy đầu bếp đang làm việc điên cuồng, lia những chiếc đĩa dưới ánh đèn, nói liến thoắng bằng tiếng Pháp. Phục vụ bàn của chúng tôi, tên là Cambry, đưa cho chúng tôi hết thực đơn này đến thực đơn khác – danh sách rượu, các món ăn được biệt của ngày hôm nay, danh sách các loại martini, thực đơn thường, lựa chọn của nhân viên, mỗi cuốn đều được bọc da và in với phông chữ thanh lịch. “Xin hãy thưởng thức bữa ăn,” anh ta nói, nhìn chăm chú vào Julian. Bạn tôi lờ anh ta đi, theo đúng thói quen của anh.
“Nhìn nơi này mà xem Grace,” Julian nói khi chúng tôi miệt mài xem danh sách martini. “Đúng kiểu địa điểm mà Wyatt sẽ đưa em tới.”
“Anh nghĩ thế à? Với em thì áp lực hơi lớn.”
“Nhưng anh ta muốn gây ấn tượng với em. Anh ta ngưỡng mộ em mà.”
“Như thế là chưa đủ, Wyatt,” tôi nói nghiêm túc vẻ giễu cợt. “Em hiểu anh tận tụy thế nào với công việc, nhưng em muốn nhiều hơn nữa. Anh là một người đàn ông đáng yêu. Chúc may mắn. Em sẽ luôn quan tâm tới anh, nhưng, tạm biệt.”
Julian đặt cả hai tay lên tim. “Ôi, Grace, anh xin lỗi nhiều lắm. Anh sẽ luôn yêu em và hối tiếc vì công việc của anh đã xen vào giữa chúng ta, nhưng anh không thể bỏ mặc lũ trẻ tội nghiệp cho một tay người rừng thô vụng nào đó khi chỉ mình anh là người thực sự cần thiết…” Đầu Julian xoay đủ một vòng khi người phục vụ đi qua. “Ồ, món kia trông ngon quá. Đó là gì vậy, cá hồi à? Anh nghĩ anh sẽ gọi món đó.” Julian nhìn lại phía tôi. “Anh đang nói tới đâu nhỉ?”
“Không quan trọng. Xong rồi. Gia đình em sẽ tan nát lắm đấy.” Bạn tôi cười lớn. “Julian,” tôi nói khẽ hơn, “anh có nhớ anh đã nói chúng ta sẽ không tiếp tục cố tìm lấy một người đàn ông nữa không?”
“Ừ?” anh nghiêm trang nói.
“Thật ra, em vẫn muốn có một người đàn ông.”
Anh ngửa ra ghế và thở dài. “Anh biết. Anh cũng vậy. Chỉ là, khó quá.”
Tôi ngồi lại. “Em phải lòng anh chàng hàng xóm. Tên cựu tù ấy.”
“Ai mà không chứ?” Julian lầm bầm.
“Anh ta chỉ hơi…”
“Quá?” bạn tôi gợi ý.
“Chính xác,” tôi đồng ý. “Em nghĩ có thể anh ta thích em, nhưng để mà xúc tiến thì em quá…”
“Nhát gan?”
“Phải,” tôi thừa nhận. Julian gật đầu thông cảm. “Nhưng còn anh thì sao, Julian? Anh hẳn chỉ cần một gậy đã hạ gục đàn ông rồi chứ. Anh bồi bàn kia cứ nhìn anh mãi. Anh ta dễ thương đấy. Ít nhất thì anh cũng có thể nói chuyện với anh ấy xem.”
“Rồi, có thể anh sẽ thử.”
Tôi nhìn ra dòng sông ngoài cửa sổ. Mặt trời đang chìm dần vào một đám mây màu bơ kỳ vĩ, bầu trời có màu phớt hồng và hồng ửng. Thật dễ chịu, tôi cảm thấy mình đang thư giãn.
“Được rồi, thử đi xem sao, Grace,” Julian nói khi chúng tôi đã gọi bữa tối (anh đã tảng lờ anh bồi bàn dễ thương) và đang nhấm nháp ly martini lạnh và khác lạ của mình. “Còn nhớ Lou ở lớp Gặp gỡ Người Trong Mộng không? Chúng ta đều đã biết quy tắc đầu tiên.”
“Tôi là người phụ nữ xinh đẹp nhất ở đây,” tôi ngoan ngoãn vâng lời.
“Đúng rồi, Grace, nhưng em phải cảm nhận được điều đó. Ngồi thẳng lên. Đừng có khom lưng như thế.”
“Vâng, thưa mẹ,” tôi nói, nhấp thêm ngụm nữa.
“Nguyên tắc thứ hai. Nhìn quanh phòng và mỉm cười, bởi vì em biết rằng mọi người đàn ông ở đây đều thật may mắn nếu có được em, và em có thể có bất cứ anh nào em muốn.”
Tôi làm đúng như được bảo. Mắt tôi dừng lại ở một người đàn ông đứng tuổi, vượt quá con số 80 khá xa. Chắc chắn là ông sẽ rất may mắn vì có được tôi. Như vụ việc với Dave Túi Gắn Chân, khi có liên quan tới đàn ông lớn tuổi, tôi có một nét riêng không thể lý giải(1) nhất định nào đó.
(1) Nguyên văn: je ne sais quoi – một cụm từ tiếng Pháp dùng để nói đến những phẩm chất khó có thể diễn tả bằng lời.
Nhưng liệu người pha chế rượu, trông giống Clark Gable lúc trẻ mà không có ria mép đến ám ảnh, có cảm thấy thế không nhỉ?
“Tin vào chính mình,” Julian lên trầm xuống bổng, “Không, Grace, em đang làm sai rồi. Xem này. Có vấn đề gì vậy?”
Tôi đảo mắt. “Vấn đề là nó rất ngu ngốc, Julian. Đặt em bên cạnh, em không biết, ví dụ như, Natalie thử xem, hay người khác, Margaret, thì em sẽ không phải là người phụ nữ đẹp nhất trong phòng. Hỏi Andrew xem anh ấy có may mắn khi có được em không, và anh ta chắc là sẽ nói có! Bởi vì nếu không phải nhờ em, anh ta đã chẳng bao giờ gặp được cô dâu tương lai thân yêu của mình cả.”
“Ôi! Sắp tới kỳ rồi chăng? Ngồi đây mà xem đây này, bạn mến,” Julian nói, lờ đi những lời chỉ trích của tôi. Tôi sưng sỉa nhìn anh bạn ngồi tựa vào ghế và nhìn quanh căn phòng. Bing, bang, bùm. Ba phụ nữ ở ba bàn khác nhau ngừng nói giữa chừng và đỏ mặt.
“Chắc chắn là anh rất tuyệt với phụ nữ,” tôi nói. “Nhưng anh đâu có muốn hẹn hò với phụ nữ. Anh nghĩ em không thấy anh gần như muốn bò lăn xuống dưới bàn khi anh bồi bàn tâng bốc anh ư? Thử chiêu đó với đàn ông ấy, Julian.”
Anh nheo cặp mắt đáng yêu nhìn tôi. “Thôi được.” Mặt anh hơi chuyển sang hồng, nhưng tôi phải ghi nhận cho anh vì đã cố gắng.
Và chắc rồi, mắt anh gặp mắt người bồi bàn, anh này vồ lấy chiếc đĩa trên quầy bếp và quả thực là nhảy qua một chiếc bàn để tới chỗ chúng tôi. “Của các vị đây,” anh ta thở dốc. “Sò Rockefeller. Mời thưởng thức.”
“Cảm ơn,” Julian nói, nhìn lên anh ta. Môi anh bồi bàn hé ra. Julian không quay đi.
Chà, chà. Liệu cuối cùng thì anh bạn của tôi có thực sự phá tan được cái lồng trinh tiết và tìm cho mình Người Trong Mộng hay không? Mỉm cười, tôi cắn một miếng sò – ngon tuyệt – và quyết định kiểm tra tin nhắn trong khi hai người đàn ông điển trai đang nhìn nhau đăm đuối. Thật nhã nhặn! Julian thực sự đã khởi đầu một cuộc trò chuyện! Kỳ tích chưa bao giờ có.
Tôi tắt điện thoại trong tiết cuối ngày hôm nay khi cho học sinh năm đầu làm bài kiểm tra và chưa bật lại. Nói thật, tôi không phải là người yêu điện thoại. Có những ngày tôi hoàn toàn quên không bật nó lên. Nhưng đợi đã. Thật kì lạ. Tôi có sáu tin nhắn.
Tôi chưa bao giờ nhận được sáu tin nhắn trước đây. Có chuyện gì không ổn chăng? Nội mất? Một làn sóng buồn bã bất ngờ dâng lên trong tôi khi nghĩ tới chuyện đó. Bấm mã số hộp thư thoại, tôi liếc ra cửa sổ và chờ đợi trong khi Julian và Cambry tán tỉnh nhau.
“Bạn có sáu tin nhắn. Tin nhắn thứ nhất.” Giọng chị gái tôi vang lên. “Grace, chị Margaret đây. Nghe này nhóc, đừng có tới Soleil tối nay, được chứ? Chị rất tiếc, nhưng chị nghĩ Junie đã nói với mẹ là em sẽ đi đâu khi mẹ gọi tới văn phòng chị hồi chiều. Chị đoán là mẹ sẽ đi nhanh hết sức có thể để tới gặp Wyatt đấy, và mẹ đã đặt chỗ cho bữa tối nay. Với gia đình Carson. Vậy nên đừng tới đó. Chị sẽ thanh toán ở chỗ khác, nhớ ghi sổ. Gọi cho chị khi nhận được tin nhắn này nhé.”
Tin được nhắn lúc 3:45.
Ôi… Chúa… tôi.
Tin nhắn thứ hai. “Grace, lại là Margs đây. Mẹ vừa gọi cho chị. Bữa tối chắc chắn là ở Soleil, vậy nên đi chỗ khác đi, được chứ? Gọi cho chị nhé.” Tin này là lúc 4:15.
Các tin thứ ba đến thứ năm đều giống nhau, tôi lờ mờ nhận ra, dù ngôn ngữ của Margaret mỗi lúc một thậm tệ hơn. Nỗi kinh hoàng dâng lên như một cơn thủy triều lạnh lẽo. Tin thứ sáu như sau. “Grace, em đang ở chỗ quái nào vậy? Mọi người đang chuẩn bị tới cái nhà hàng ngu ngốc đó bây giờ đấy. Nhà Carson, Andrew, Nat, mẹ, bố cùng nội. Gọi cho chị đi! Nhà mình đặt chỗ lúc bảy giờ.”
Tôi nhìn đồng hồ. Lúc đó là sáu-giờ-năm-ba-phút.
Julian và Cambry đang cười sung sướng khi Cambry viết số điện thoại vào một mẫu giấy. “Julian?” tôi nói, giọng không hẳn là thì thầm.
“Đợi một giây, Grace,” Julian nói. “Cambry và anh…” rồi anh nhìn thấy vẻ mặt tôi. “Chuyện gì vậy?”
“Gia đình em đang trên đường. Tới đây,” tôi nói.
Mắt anh trố lên. “Ôi, hỏng rồi.”
Cambry nhìn chúng tôi, bối rối. “Có vấn dề gì ạ?” anh hỏi.
“Chúng tôi cần phải đi ngay bây giờ,” tôi nói. “Ngay lập tức. Chuyện gấp của gia đình. Ở đây.” Tôi lần mò trong ví tìm thẻ quà tặng thư ký của Margaret đã in từ trên mạng ra. Nỗi khiếp sợ chạy rần rần trong huyết quản. Tôi không thể bị bắt gặp ở đây. Tôi không thể! Tôi sẽ chỉ cần nói với gia đình là chúng tôi đã đi đâu đó khác. Thế thôi. Không vấn đề gì cả.
Đúng lúc chúng tôi đứng dậy đi ra, tôi nghe thấy âm thanh khủng khiếp từ giọng cười xã giao căng thẳng của mẹ tôi. Ahahahaha! Ahahahaha! Ooo… ahahaha. Tôi nhìn Julian. “Chạy thôi,” tôi thì thầm.
“Bọn tôi cần một lối ra khác,” Julian nói với Cambry.
“Xuyên qua nhà bếp,” anh trả lời ngay tắp lự. Hai người bọn họ lao đi, quai ví tôi mắc vào ghế của một người khách gần đó. Anh ta nhìn lên.
“Oái,” anh ta nói. “Cô bị kẹt rồi, cô gái.” Theo nhiều nghĩa hơn là một đấy, thưa ngài. Tôi nhìn anh ta cười hốt hoảng và giật mạnh. Sợi dây không rơi ra.
Nhiều năm trời luyện tập khiêu vũ đã rèn cho Julian sự mềm dẻo và nhanh nhẹn như rắn. Anh luồn lách qua mấy cái bàn về phía căn bếp mở bận rộn, không kịp nhận ra tôi không còn theo sau.
“Được rồi đây,” vị khách nói, trượt cái quai ra khỏi ghế. Và đúng lúc tôi quay người để phi theo bạn mình thì nghe tiếng mẹ.
“Grace! Con đây rồi.”
Cả nhà tôi bước vào. Margaret, mắt trọn ngược Andrew và Nat, cầm tay. Bố đẩy xe lăn của nội, đi sau là mẹ. Và nhà Carson, Letitia và Ted.
Đầu óc tôi hoàn toàn rỗng tuếch. “Chào mọi người!” Tôi nghe thấy tiếng trả lời như không phải của mình. “Mọi người làm gì ở đây thế!”
Nat ôm lấy tôi. “Mẹ khăng khăng là cả nhà phải đột ngột ập vào. Chỉ để chào thôi, không phải để làm hỏng buổi tối đặc biệt của anh chị.” Con bé xích lại để nhìn tôi. “Em thực sự xin lỗi. Em đã nói với mẹ cả triệu lần, nhưng chị biết mẹ rồi đấy.”
Margaret bắt gặp ánh mắt của tôi và nhún vai. Ừ thì, quỷ quái thật, chị ấy đã cố gắng. Tôi có thể cảm thấy tim mình động thành từng nhịp yếu ớt, hoang mang, và tiếng cười quá khích quẫy đành đạch như một con cá hồi trong dạ dày tôi.
“Grace, con yêu! Con bí mật quá đấy!” mẹ nói nhỏ, mắt mẹ tia thẳng sang bàn tôi, hai ly martini và một phần sò Rockerfeller nằm ngơ ngác. “Mẹ nói với Letitia đây về anh bạn trai bác sĩ tuyệt vời của con, và cô ấy nói là cô ấy không thể đợi để gặp cậu ta, và rồi mẹ phải nói với cô ấy là chúng ta cũng chưa được gặp, và rồi mẹ nghĩ, à, mình sẽ bắn một mũi tên trúng hai đích. Con nhớ nhà Carson chứ, con yêu?”
Tất nhiên là tôi nhớ họ rồi. Tôi phải nhớ, trong ba tuần lễ làm dâu họ, vì Chúa. Một ngày nào đó, lâu, thật lâu về sau, tôi sẽ có thể tha thứ cho mẹ. Nghĩ lại thì, không. Theo kinh nghiệm của tôi thì ông bà Carson là những người xa cách, lãnh đạm, hoàn toàn không có khiếu hài hước. Họ không bao giờ thể hiện bất cứ điều gì ngoại trừ thái độ lịch sự lạnh lùng nhất với tôi.
“Chào các bác. Thật vui được gặp lại các bác.” Nhà Carson mỉm một nụ cười giả tạo với tôi. Tôi đáp lại với một tình cảm tương đương.
“Cháu đang ăn gì vậy? Có phải chỗ sò kia không? Ta không ăn những thứ có vỏ.”
Nội nói oang oang. “Kinh tởm, nhớp nháp, đầy vi khuẩn. Ta bị chứng kích ứng dạ dày vì nó đấy.”
“Grace, con yêu, bố xin lỗi vì chúng ta đã xía vào,” bố vừa lầm bầm vừa hôn lên má tôi. “Mẹ con hơi phát cáu lên khi nghe nói con sẽ không tới. Trông con không phải rất xinh sao! Thế cậu ta đâu? Đằng nào chúng ta cũng ở đây rồi.”
Andrew bắt gặp ánh mắt tôi. Xét cho cùng thì anh biết tôi khá rõ. Anh nghiêng đầu sang một bên và cười tò mò.
“Anh ấy, à, anh ấy ở trong nhà vệ sinh,” tôi nói.
Margaret nhắm mắt lại.
“Được rồi. Ừm, nghe chừng không ổn lắm nhỉ. Con nên đi xem cậu ấy thế nào. Báo với cậu ấy là mọi người tới đây rồi.”
Mặt tôi nóng ran lên khi tôi bước (và bước, và bước, Chúa ơi, như thể sẽ kéo dài mãi mãi) qua nhà hàng. Trong phòng giải lao, Cambry chỉ xuống sảnh về phía phòng vệ sinh. Chắc chắn rồi, kia là Julian, nấp ngay trong phòng vệ sinh nam, nhìn hé ra ngoài qua cánh cửa nứt. “Bọn mình làm gì bây giờ,” anh thì thào. “Anh đã kể cho Cambry chuyện gì đang xảy ra. Anh ấy có thể giúp chúng ta.”
“Em vừa nói với họ là Wyatt không được khỏe. Và anh thì đóng vai Wyatt.” Tôi liếc về phía phòng ăn. “Lạy Chúa Jesus, đức Mẹ Mary và Thánh Joseph trên bánh mì đen, bố em đang tới kìa! Chui vào buông ngay. Nhanh lên!”
Cửa đóng lại, và tôi nghe tiếng cửa buồng sập mạnh khi bố ì ạch đi xuống sảnh. “Con yêu? Cậu ta thế nào rồi?”
“Ôi, thật ra là, không tốt lắm bố ạ. Ừm, chắc anh ấy ăn phải cái gì đó không hợp.”
“Tội nghiệp cu cậu. Thật là một cách ấn tượng để gặp gia đình người yêu. ”
Bố dựa vào tường một cách đáng yêu. “Muốn bố xem tình hình thế nào không?”
“Không! Không, không.” Tôi đẩy cửa buồng nam mở ra một chút xíu. “Anh yêu? Anh ổn chứ?”
“Ừ, hự.” Julian yếu ớt.
“Em ở ngay đâu nếu anh cần nhé,” tôi nói, buông cho cánh cửa đóng lại. “Bố, con thực sự ước gì mọi người không đến. Đây là… một tình huống trở nên kỳ cục… buổi tối đặc biệt của chúng con.”
Bố đủ tử tế để tỏ ra xấu hổ. “Chà, mẹ con… con biết bà ấy thế nào rồi đấy. Bà ấy cảm thấy cả nhà phải có mặt ở đó để cho nhà Carson thấy… thật ra là, con hoàn toàn thoải mái với mọi chuyện.”
“Vâng. Và đúng là con thấy như thế,” tôi vừa nói vừa rủa thầm bản thân. Đáng lẽ tôi đừng có đi ăn cái bữa tối ngu ngốc này, nói rằng Wyatt có kế hoạch hay ca mổ cấp cứu hay gì đó. Thay vào đó, tôi lại ở đây, nói dối bố. Ông bố già thân yêu, người yêu thương tôi và chơi trò Nội chiến với tôi và thanh toán tiền làm cửa sổ cho tôi.
“Bố?” tôi ngập ngừng. “Về chuyện Wyatt…”
Bố vỗ vai tôi. “Đừng lo, con gái rượu. Chắc chắn là rất xấu hổ rồi, nhưng không ai lại đi chấp nhất cậu ấy vì tiêu chảy tí xíu cả.”
“À, vấn đề là, bố…”
“Chúng ta rất mừng vì con đang gặp gỡ ai đó, con yêu. Bố không ngại thừa nhận là bố rất lo lắng về con. Chia tay với Andrew, thật ra, đó là một chuyện. Tim ai cũng phải tan nát một hai lần. Và bố biết đó không phải ý của con, con yêu.”
Miệng tôi há hốc. “Bố biết ạ?” Tôi đã phải chịu đựng đau đớn biết bao khi nói với mọi người rằng vấn đề đến từ cả hai phía, rằng chúng tôi không chắc mình thực sự dành cho nhau…
“Hẳn rồi, con gái rượu. Con yêu nó, rõ như ban ngày. Để cho em gái con hẹn hò với nó…” Bố thở dài. “Chà, ít nhất thì con cũng tìm được ai đó khác. Trên cả đoạn đường tới đây, Natalie đã huyên thuyên không ngừng về việc chàng trai trẻ của con tuyệt vời như thế nào. Bố nghĩ con bé vẫn còn cảm thấy tội lỗi.”
Thôi. Thế là đi tong cái mong mỏi yếu đuối muốn thú nhận của tôi. Một người đàn ông bước xuống sảnh và dừng lại nhìn chúng tôi.
“Bạn trai của con gái tôi có vấn đề,” bố giải thích. “Tào Tháo đuổi.” Tôi nhắm mắt lại.
“Ôi,” người đàn ông nói. “Ừm… cảm ơn. Tôi nghĩ là tôi có thể đợi.” Ông ta quay đi và trở lại phòng ăn.
Bố đẩy cửa mở hé ra một chút. “Wyatt, con trai? Bác là bố của Grace đây, Jim Emerson.”
“Cháo chàu bác,” Julian lẩm bẩm bằng một giọng thấp hơn bình thường.
“Bác lấy gì cho cháu được không?”
“Không, cảm ơn bác.” Julian tương thêm một tiếng rên hòng tăng tính chân thực. Bố nhăn mặt và đóng cửa lại.
“Sao chúng ta không quay lại nhỉ?” tôi gợi ý. Tôi hé cửa ra lần nữa. “Anh yêu? Em sẽ trở lại ngay nhé.”
“Được rồi,” Julian trả lời bằng giọng khàn khàn, rồi ho. Thật ra thì tôi nghĩ anh đang diễn hơi quá, nhưng kể cả có thế thì tôi vẫn nợ anh một mạng. Bố nắm lấy tay tôi khi chúng tôi trở lại phòng ăn, và tôi siết tay ông đầy biết ơn khi chúng tôi lại gần gia đình mình, mọi người đã ngồi yên vị quanh một chiếc bàn lớn. Vợ chồng nhà Carson cau mày xem xét thực đơn, nội săm soi đồ đạc, mẹ trông như sắp bay lên đến nơi với thứ không khí căng thẳng đang bu xung quanh. Andrew, Nat và Margaret điều ngẩng lên nhìn tôi.
“Anh ấy thế nào rồi?” Nat hỏi.
“Không tốt lắm,” tôi nói. “Một con sò hỏng hay gì đó.”
“Ta bảo rồi. Sò là cái thứ đờm dãi bằng cao su bẩn thỉu,” nội hùng hồn, đến mỗi một người khách gần đó phải bịt miệng nôn khan.
“Trông cháu rất tuyệt, Grace,” bà Carson rời mắt khỏi thực đơn và nói. Bà ta nghiêng đầu như thể lấy làm ẩn tượng vì tôi đã không cắt họng khi con trai bà đá tôi.
“Cảm ơn, bác Carson,” tôi nói. Trong khoảng một tháng, tôi đã gọi bà là Letty. Chúng tôi ăn trưa với nhau một lần khi bàn về đám cưới.
“Mẹ có ít thuốc rối loạn tiêu hóa Imodium đây đó trong này,” mẹ nói, lục lọi trong túi.
“Không, không, không sao đâu ạ. Cái này giống hơn với… thật ra. Bọn con sẽ phải về nhà. Con rất xin lỗi. Wyatt rất muốn được gặp mọi người, nhưng cả nhà hiểu cho.” Tôi nặn ra một tiếng thở dài. Không chỉ là tôi đang hẹn hò một người đàn ông tưởng tượng, mà anh ta lại còn bị tiêu chảy nữa. Cừ khôi quá đi mất. Đúng kiểu có thể làm Andrew phát ghen.
Đợi một chút. Theo những gì tôi biết rất rõ, Wyatt Dunn không được sáng tạo ra để khiến cho ai ghen tuông cả. Tôi liếc nhìn Andrew. Anh ta đang nhìn tôi, vẫn nắm tay Natalie, và mắt anh ta đang ẩn giấu điều gì đó. Là tình cảm ư? Miệng anh ta kéo hắn về một bên, tôi nhìn đi chỗ khác.
“Em sẽ đưa chị ra xe.” Natalie nói.
“Ở lại đây,” Margs gần như gắt lên. “Anh ấy không muốn gặp em trong tình cảnh thế này đâu, ngốc ạ.” Natalie ngồi sụp xuống trở lại, trông rất tội nghiệp.
Tôi hôn lên má mẹ, vẫy tay với nội và cuối cùng, rời khỏi phòng ăn. Anh bồi bàn Cambry đang đợi bên ngoài nhà vệ sinh. “Các bạn có thể đi ra bằng đường phía sau.” anh nói nhỏ, đẩy mở cánh cửa nhà vệ sinh. “Julian? Bờ biển thoáng rồi.”
“Em rất xin lỗi,” tôi nói với bạn mình. “Và cảm ơn anh,” tôi thêm, ấn tờ hai mươi đô vào tay Cambry, “Anh thật tốt bụng.”
“Không có gì. Cũng khá vui mà.” Cambry nói. Anh dẫn chúng tôi tới một lối ra khác, cách xa phòng ăn chính bắt tay Julian, níu lấy hơi quá lâu.
“Chà, anh biết là anh đã có một khoảng thời gian vui vẻ,” Julian tuyên bố khi chúng tôi đánh xe ra khỏi bãi đỗ. “Và, em đoán xem Grace, anh có một cái hẹn! Vậy đó, trong cái rủi có cái may.”
Tôi liếc sang bạn mình. “Anh đã rất tuyệt khi ở trong đó,” tôi nói.
“Giả vờ tiêu chảy là chuyên môn của anh đấy,” anh nói, và vì câu đó chúng tôi cười đến nỗi tôi phải tấp vào lề.