Nhưng điên vì anh không có nghĩa là mọi chuyện đều hoàn hảo.
“Em nghĩ chúng ta nên đợi ít lâu,” tôi nói với Cal mấy ngày sau khi chúng tôi lái xe tới West Hartford.
“Anh nghĩ đó là một ý tưởng tồi,” anh nói, không nhìn tôi. Chúng tôi đang trên đường tới buổi họp mặt mệt mỏi nhất của gia đình - buổi trưng bày nghệ thuật của mẹ. Chà, thực ra, phần lớn các buổi họp mặt gia đình tôi đều mệt mỏi, nhưng các buổi trưng bày của mẹ thì là đặc biệt. Dù sao, đó cũng là buổi tối duy nhất trước đám cưới của Nat mà gia đình tôi có thể quân quần bên nhau. Buổi trình diễn rùng rợn chính thức của chương trình Gặp mặt Gia đình.
“Callahan, tin em đi. Đó là gia đình em mà. Họ sẽ… à, ah, anh biết đấy. Hơi khiếm nhã. Không ai muốn nghe tin con gái mình hẹn hò với một người có tiền án cả.”
“À, đúng là anh có tiền án, nhưng anh nghĩ chúng ta cứ nên công khai chuyện đó.”
“Được rồi, nghe này. Thứ nhất là anh chưa bao giờ tới dự một buổi trưng bày nào của mẹ em. Chúng rất kỳ quặc. Bố em sẽ căng thẳng như mọi khi, mẹ sẽ lăng xăng khắp nơi mọi chỗ… Thứ hai, bà em điếc đặc, nên em sẽ phải hét lên, mà đó thì lại là nơi công cộng và vân vân… Chỉ là không phải lúc thôi, Cal.”
Tôi đã nói với bố mẹ và Natalie rằng tôi đang hẹn hò với anh chàng nhà bên. Tôi chưa nói thêm điều gì khác.
Bố mẹ tôi đã khá lo lắng, nghĩ rằng tôi vừa đá một anh bác sĩ tốt đẹp hoàn hảo nghiện việc vì một chàng thợ mộc. Như thế cũng đã đủ tệ rồi… cứ đợi đến lúc họ biết về 19 tháng sau song sắt của anh ấy xem. Không phải là trong nhà tù anh ngồi thì có song sắt, nhưng sự phân biệt đó sẽ chìm nghỉm trong gia đình Emerson, một gia đình dòng dõi có thể lần được về tới Mayflower.
“Thực ra anh ngạc nhiên là em chưa nói với họ đấy,” Cal nói.
Tôi liếc sang anh. Hàm anh cứng đơ. “Nghe này, cậu nhóc. Đừng lo. Em không cố gắng để giấu chuyện gì cả. Em chỉ muốn họ biết anh đúng như con người anh một chút trước đã. Nếu em bước vào và nói, ‘Chào, đây là bạn trai con, anh ấy mới được ra tù’, họ sẽ cuống quýt lên ngay. Nếu họ thấy anh là một người tuyệt vời thế nào trước thì sẽ không tệ đến thế.”
“Đến khi nào em sẽ nói với họ?”
“Sớm thôi,” tôi nói dứt khoát. “Cal, em xin đấy. Em có rất nhiều thứ phải suy nghĩ. Năm học sắp kết thúc rồi, em vẫn chưa biết kết quả về chức chủ nhiệm, em gái của em sắp cưới, bà chị thì chỉ chực nổi sùng lên… Chúng ta có thể để cho người nhà em gặp anh mà vứt cái tiền án vào mặt họ không? Em xin đấy? Hãy cho em hưởng mỗi lần một sự khủng hoảng thôi? Em hứa em sẽ sớm nói với họ. Chỉ là không phải tối nay thôi.”
“Nếu thế thì cảm giác rất thiếu trung thực,” anh nói.
“Không phải vậy! Chỉ là… chia thông tin thành từng phần thôi, được chứ? Chúng ta đâu cần phải đi khắp nơi và giới thiệu anh là Callahan O'Shea, cựu tù. Phải không?”
Anh không trả lời một lúc. “Được rồi, Grace. Cứ làm theo cách của em đi. Nhưng như thế cảm giác không đúng chút nào.”
Tôi nắm lấy tay anh. “Cám ơn anh.” Sau một phút, anh nắm lại.
“CHÁU ĐANG HẸN HÒ VỚI MỘT NGƯỜI GIÚP VIỆC À? Cháu vứt anh bác sĩ tốt đẹp đi vì một gã người làm à?” Vẻ mặt nội là vẻ mặt của một bà già vừa cắn phải con thằn lằn. Thực ra, là một con thằn lằn cắn phải một con thằn lằn. Bà lăn xe lại gần hơn, đập vào cái bệ và làm cho bức Tiến vào ánh sáng (chắc là một cái ống sinh dục, nhưng thực ra giống một đường hầm cao tốc hơn) lắc lư đảo đảo. Tôi giữ nó lại rồi nhìn xuống người bà đang phản đối của mình.
“Nội, xin đừng gọi Callahan là người làm được chứ ạ? Bà không còn ở thời đại Victoria nữa đâu,” tôi bắt đầu. “Và như cháu đã nói…” đến đây tôi hít một hơi, mệt mỏi vì phải nói dối “…Wyatt, dù là người đàn ông rất tốt, nhưng lại không phù hợp. Được chưa ạ? Được rồi. Chuyển sang chuyện khác thôi.”
Margaret, đang lượn lờ gần đấy, nhướng một bên lông mày lên. Tôi muốn thêm chút rượu và lờ cả chị lẫn nội, người lại đang gắn nhãn cho người Ireland là bọn ăn xin và phường trộm cướp.
Khắp phòng trưng bày Chimera rải rác các bộ phận cơ thể người, ngày nay mẹ không phải là người duy nhất làm các tác phẩm phẫu thuật học, và mẹ khá là bực mình vì một nghệ sĩ khác cũng được đề cao (khớp xương cầu ổ, có thể gập ra gập vào và mềm như sụn, không hề phổ biến như các bộ phận, ừm, mật thiết hơn của mẹ, phần lớn những tác phẩm của mẹ trông như thể thuộc về cửa hàng bán đồ tình dục.) Tôi kéo mắt mình qua Khát khao màu xanh (bạn tự tưởng tượng đi) và rụt rè đi về phía Callahan, anh đang nói chuyện với bố tôi.
“Thế à! Cậu là thợ mộc!” bố nói to bằng giọng chân thành mà ông vẫn dùng với những người lao động chân tay, hơi to và với một chút sai ngữ pháp điểm xuyết để chứng tỏ rằng ông cũng chỉ là một người bình thường nào đó thôi.
“Bố, bố đã thuê Cal thay cửa sổ cho con, bố nhớ không ạ? Thế nên bố vốn đã biết anh ấy là thợ mộc rồi.”
“Chuyên gia phục chế?” bố gợi ý đầy hy vọng.
“Không hẳn ạ, không,” Callahan trả lời lãnh đạm, từ chối những nỗ lực nâng anh lên của bố. “Tuy nhiên, cháu cũng sẽ không nói mình là chuyên gia trong bất cứ lĩnh vực gì đâu ạ. Chỉ là thợ mộc cơ bản thôi.”
“Anh ấy làm đẹp lắm ạ,” tôi thêm. Cal liếc nhìn tôi ẩn ý.
“Tôi thì sẽ chẳng bao giờ đổi mấy cuốn sách luật của mình để lấy một cái búa cả!” bố bô bô nói. Tôi khịt mũi - ít nhất, theo trí nhớ của tôi thì mẹ vẫn luôn là người làm những việc sửa chữa cần thiết trong nhà; bố thậm chí còn không treo nổi một cái tranh. “Anh trước giờ vẫn thợ mộc à?” bố tiếp tục, bỏ đi một động từ để chứng tỏ sự gần gũi của ông với người lao động.
“Không, thưa bác. Cháu từng là kế toán.” Cal lại nhìn tôi. Tôi mỉm cười với anh và luồn tay mình vào trong tay anh.
Mẹ tôi, có vẻ như đã quá sức chịu đựng, nhảy xổ vào chúng tôi. “Vậy là cháu cũng đã được khai sáng, phải không Callahan?” Mẹ vừa nói vừa vuốt ve một tác phẩm điêu khắc trông khêu gợi không thể tả. “Chuyện tương tự cũng đã xảy ra với bác. Trước bác đã như thế, một bà mẹ, một bà nội trợ, nhưng bên trong, một nghệ sĩ đấu tranh để được công nhận. Cuối cùng, bác chỉ cần phải trân trọng danh tính mới của mình thôi.”
“Bà già hư hỏng ở sàn nhảy ấy hả?” tôi lẩm bẩm với Margaret. Tôi đã kể với Margs về vụ hẹn hò bí mật của bố mẹ - sao tôi phải chịu đựng một mình chứ? - và chị khịt mũi. Mẹ lia sang tôi một ánh nhìn nghi hoặc, nhưng lại kéo Cal qua bức Muốn, mô tả lại sự kỳ diệu của việc thể hiện bản thân. Callahan ném cho tôi một cái nháy mắt. Tốt. Anh ấy đang thấy thoải mái.
“Này, mọi người! Chúng con đã đến đây!” Giọng em gái tôi ngọt ngào bồng bềnh nổi lên phía trên đám đông.
Natalie và Andrew đang nắm tay nhau. “Chào, Grace!” em gái tôi nói, nhào tới để ôm tôi.
“Còn chị thì sao?” Margaret cằn nhằn.
“Em đang định tới đó!” Nat cười toe toét. “Chào Margaret, em yêu chị nhiều như em yêu chị Grace, được chưa?”
“Nên như thế,” Margs gầm gừ. “Chào, Andrew.”
“Chào mấy chị em. Mọi người thế nào?”
“Mọi người đều đang khổ sở, Andrew, thế nên nhập hội đi,” tôi mỉm cười nói. “Hai người thật tử tế khi đến sớm.”
“Bọn em muốn gặp anh Callahan một cách chính thức,” Natalie nói. “Chị và Wyatt ở bên nhau được bao lâu, hai tháng à? Và em chưa bao giờ được bắt tay anh ấy.” Nat nhìn về phía Cal. “Chúa ơi, Grace, anh ấy quả là tuyệt vời. Nhìn những cánh tay kia xem. Anh ấy có thể nhấc được cả con ngựa lên ấy chứ.”
“Này, xin chào, anh đứng đây đấy,” Andrew nói với em gái tôi. Tôi cười với ly rượu, một làn hơi ấm áp lan tỏa trong lòng. Phải rồi, Andrew, tôi nghĩ. Người đàn ông to lớn, khỏe mạnh, đẹp đẽ kia đã thế chỗ cho anh. Tôi băn khoăn không biết Cal nghĩ gì về người cũ của tôi. Cal liếc về phía tôi, mỉm cười, và hơi ấm trở thành một cơn đau dễ chịu. Tôi cười đáp lại, và Cal lại tập trung chú ý vào mẹ tôi.
“Trời đất, nhìn chị ấy kìa,” Nat nói với Margaret, “Chị ấy đang yêu.”
Tôi đỏ mặt. Andrew bắt gặp ánh mắt tôi, một bên lông mày anh nhướng lên khó hiểu.
“E rằng em nói đúng, Nat,” Margs trả lời. “Grace, em đã lún sâu rồi đấy, đồ thô lỗ tội nghiệp. Và này, nói đến thô lỗ tội nghiệp, Andrew, hữu ích lên một chút và lấy cho bọn này thêm ít rượu đi.”
“Vâng, thưa ngài,” Andrew vâng lệnh.
“Mà này,” tôi nói, “mẹ muốn em chọn một món quà cưới. Một tác phẩm điêu khắc.” Tôi nhướng một bên lông mày lên.
“Ôi, chị yêu, chọn nhanh lên,” Natalie nói. “Cái nhỏ nhất ấy, gì cũng được. Chúa tôi, nhìn cái này xem. Cánh cổng tới thiên đường. Chao ôi. To quá.” Họ từ từ đi khỏi.
Bố tiến lại phía tôi và Margs. “Gracie, con gái rượu,” bố nói, “bố nói chuyện một chút được không?”
Margaret thở dài ngao ngán. “Lại bị ruồng bỏ nữa. Mọi người cứ thắc mắc vì sao tôi xấu tính. Được rồi. Tôi sẽ xem xét cái âm hộ vậy.” Bố rùng mình vì câu nói đó rồi đợi cho đến khi chị ra khỏi tầm tai.
“Vâng, bố,” tôi nói, cầm lên một cái khớp vai để chiêm ngưỡng. Úi. Nó rời ra trên tay tôi.
“Chà, con gái rượu này, bố cứ phải tự hỏi xem liệu con có phá hỏng mọi chuyện với anh chàng bác sĩ quá vội vàng không,” bố nói, xem tôi loay hoay với các phần của cái khớp. “Hẳn là cậu ta phải làm việc rất nhiều, nhưng hãy nghĩ xem cậu ấy làm việc gì? Cứu mạng bọn trẻ con! Không phải đúng kiểu đàn ông con thích ư? Thợ mộc… anh ta… chà, không phải là trịch thượng hay gì cả, nhưng con yêu…”
“Bố nghe có vẻ khá là trịch thượng đấy ạ,” tôi nói, cố gắng để lắp mấy mẫu xương cánh tay (hay là khuỷu tay ấy nhỉ? Tôi được B- trong môn sinh học) vào ổ. “Tất nhiên con nghĩ là làm giáo viên thì cũng cùng tầng lớp với lao động ngoài đồng thế nên…”
“Bố không hề nghĩ theo kiểu ấy,” bố nói. “Nhưng tuy thế, có thể là con vẫn nên lựa chọn kỹ càng hơn.”
Callahan, đã được tha khỏi sự kìm kẹp chết người của mẹ, đi lại phía tôi.
“Cậu đây rồi!” bố kêu lên vui vẻ, vỗ lưng Callahan đủ mạnh để khiến rượu của anh sánh lên. “Vậy, anh chàng to lớn, kể cho tôi về cậu đi.”
“Bác muốn biết gì ạ?” Cal trả lời, nắm lấy tay tôi.
“Grace nói cậu từng làm kế toán,” bố nói với một nụ cười tán thưởng.
“Vâng,” Cal trả lời.
“Và tôi hiểu như thế nghĩa là cậu đã học đại học cái ngành đó?”
“Vâng, thưa bác. Cháu học ở Tulane.”
Tôi đưa mắt nhìn bố hàm ý Thấy chưa? Anh ấy rất tốt mà và Thôi màn hỏi han đi, bố. Ông lờ đi. “Thế, Callahan này, vì sao cháu bỏ…”
Mẹ chen ngang. “Gia đình cậu có ở vùng này không, Callahan?” mẹ hỏi, cười rạng rỡ.
“Ông cháu đang sống ở Golden Meadows,” Cal quay sang mẹ trả lời.
“Ông ấy là ai? Ta có biết ông ấy không?” nội kêu to, lăn xe lại và suýt làm đổ một bộ ngực trên bệ gần đó.
“Tên ông cháu là Malcolm Laerence,” Cal trả lời. “Chào bà Winfield. Rất vui được gặp lại bà.”
“Chưa bao giờ nghe tới ông ta,” nội gắt gỏng.
“Ông ở bộ phận mất trí nhớ,” Cal nói. Tôi siết lấy tay anh. “Mẹ cháu mất khi cháu còn nhỏ và ông đã nuôi lớn anh em cháu.”
Lông mày mẹ nhướng lên. “Một người anh trai à? Và cậu ta sống ở đâu?”
Cal ngập ngừng. “Anh ấy… anh ấy ở Arizona. Đã kết hôn, chưa có con. Cháu không có nhiều chuyện về gia đình để nói.”
“Tội nghiệp cậu!” mẹ nói. “Gia đình là một phước lành đấy.”
“Thế ạ?” tôi hỏi. Mẹ âu yếm đằng hắng với tôi.
“Cậu. Người Ireland.” Nội chọc vào chân Cal với ngón tay xương xẩu. “Cậu đang theo đuổi tiền của cháu gái ta hả?”
Tôi thở dài. Thật lớn. “Bà đang nhầm với Margaret đấy, nội. Em không có mấy đâu, Cal.”
“À, chà, thế thì anh nghĩ là anh phải hẹn hò với Margs thôi,” anh nói. “Vừa nói đến chuyện hoán đổi chị em,” anh thêm, hạ giọng để chỉ có tôi nghe được.
“Chào, tôi là Andrew Carson.” Kẻ Mờ Nhạt tiến đến, em gái rực rỡ, xinh đẹp theo sau. Andrew đẩy kính lên và chìa một tay ra. “Rất vui được gặp anh.”
“Callahan O'Shea,” Cal trả lời, vững vàng bắt tay Andrew. Andrew nhăn mặt và tôi nén cười. Phải đấy, Andrew! Anh ấy có thể hạ anh bằng một tay. Không phải là tôi khơi bạo lực lên, tất nhiên rồi. Đấy chỉ là sự thật thôi.
“Rất vui được gặp lại anh, Callahan,” Natalie nói.
“Chào, Nat,” Cal quay sang mỉm cười, nụ cười có thể hút tất cả sơn ra khỏi tường. Natalie đỏ mặt, rồi mấp máy môi. Rực rỡ! Tôi nhe răng cười đáp trả tỏ vẻ đồng ý hoàn toàn.
“Vậy… anh là thợ sửa ống nước, phải không?” Andrew nói, mắt rọi lên rọi xuống dáng người chắc nịch của anh, một nụ cười nhe nhở ngu ngốc hiện trên mặt, như thể anh ta đang nghĩ Ồ phải, tôi có nghe nói về những người lao động chân tay! Vậy anh là một trong số họ!
“Anh ấy là thợ mộc,” Natalie và tôi nói cùng một lúc.
“Thật tuyệt khi được làm việc với đôi bàn tay của mình,” bố nhảy vào. “Tôi có thể sẽ làm điều đó nhiều hơn khi nghỉ hưu. Có thể là tự làm đồ đạc cho mình. Có thể là xây một cái lò sấy.”
“Một cái lò sấy ạ?” tôi hỏi, Cal cười tủm tỉm.
“Cho con xin, bố. Bố không nhớ cái cưa máy à?” Natalie cười với Callahan. “Bố em suýt nữa cắt béng mất ngón tay cái trong lần định thử làm một cái gì đó. Andrew cũng thế.”
“Đó là một cái lưỡi đểu,” bố lẩm bẩm.
“Đúng thế,” Andrew hùa theo, vòng tay quanh người Natalie. “Grace, còn nhớ cái lần anh định sửa cái buồng khi bọn mình mới chuyển về không? Suýt nữa thì tự giết mình rồi. Không bao giờ cố làm cái đó nữa. May thay, anh có thể kiếm đủ để trả tiền cho người khác làm hộ mình.”
Natalie nhìn anh kinh ngạc, nhưng anh lờ đi, mỉm cười chân thành với Cal. Cal không cười đáp lại. Chà chà. Andrew đang ghen. Thỏa mãn quá đi mất. Và Cal mới cừ làm sao, không hề cắn câu. Tuy thế, tôi có thể cảm thấy anh đang khá căng thẳng bên cạnh mình.
“Thật là phí phạm công học hành của cậu đấy, con trai,” bố tiếp tục. Ôi Chúa ơi. Bố đang chuẩn bị đọc bài diễn văn “Kiếm được đồng lương tử tế” mà tôi đã được nghe không biết bao nhiêu lần. Và khi nói đồng lương tử tế, ý bố không chỉ là tự trả được hóa đơn cho mình mà là có thể vung vãi một chút. Ý bố là sáu con số. Xét cho cùng thì bố là người của Đảng Cộng hòa mà.
“Giáo dục không bao giờ bị lãng phí đâu, bố,” tôi vội vàng nói trước khi Cal kịp trả lời.
“Anh có đến từ nơi nào gần đây không, Calvin?” Andrew hỏi, nghiêng đầu giống kiểu một con cú.
“Là Callahan,” anh chàng của tôi chỉnh lại. “Tôi đến từ Connecticut, phải. Tôi lớn lên ở Winsor.”
“Anh sống ở đâu trước khi chuyển về lại đây?” Andrew hỏi.
Callahan liếc tôi. “Ở phía Nam,” anh nói, giọng hơi chói. Tôi cố gắng thể hiện sự biết ơn của mình bằng cách siết chặt tay anh. Anh không siết lại.
“Tôi rất thích miền Nam!” mẹ thốt lên. “Thật nồng nàn, đầy đam mê, rất là Con mèo trên mái tôn nóng bỏng(1).”
(1) Con mèo trên mái tôn nóng bỏng (Cat on a Hot Tin Roof) là vở kịch kinh điển kể về một gia đình miền Nam nước Mỹ trong bối cảnh khủng hoảng, viết năm 1955 của nhà soạn kịch Mỹ Tennessee Williams.
“Kiểm soát bản thân đi, Nancy,” nội nói to, lắc mạnh mấy cục đá của mình.
“Đừng có bảo con phải làm gì, bà già,” mẹ lẩm bẩm trả lời, biết quá rõ là nội điếc đến nỗi không nghe được.
“Vậy vì sao cháu lại bỏ nghề kế toán?” bố hỏi. Ngạc nhiên thật, sao bố cứ dai như đỉa thế nhỉ?
“Có khi chúng ta nên ngừng tra khảo Cal đi ạ.” Tôi cáu kỉnh gợi ý. Cal đã trở nên rất yên lặng bên cạnh tôi.
Bố ném cho tôi một cái nhìn tổn thương. “Con gái rượu, bố đang cố gắng tìm hiểu xem vì sao một người lại có thể đánh đổi một công việc ổn định tốt đẹp để có thể lao động chân tay hằng ngày mà.”
“Đó là một câu hỏi chính đáng,” Andrew hùa vào.
A. Chính đáng. Đúng từ khóa. Tôi nhắm mắt lại. Thôi xong rồi, tôi nghĩ. Tôi đã đúng.
Callahan bỏ tay tôi ra. “Cháu bị kết tội biển thủ hơn một triệu đô la,” anh nói giọng bình tĩnh. “Cháu bị mất chứng chỉ kế toán và phải ngồi tù 19 tháng trong nhà tù liên bang ở Virginia. Cháu vừa ra hai tháng trước.” Anh nhìn bố tôi, mẹ tôi, rồi Andrew, “Có câu hỏi gì không ạ?”
“Cậu là một tên tội phạm?” nội nói, nghển cái cổ xương xương lên để nhìn Cal. “Tôi biết mà.”
CHO ĐẾN LÚC BUỔI TRƯNG BÀY kết thúc, tôi đã cố gắng kể với mọi người trong nhà về tình huống của Cal. Phải công nhận, tôi đã làm việc đó rất thảm hại, lại còn hoàn toàn bất ngờ nữa. Tôi đã lên kế hoạch để nghĩ ra cái gì đấy thuyết phục hơn là nói Nghe thì thế thôi chứ không tệ lắm đâu… Vả lại, Margs đã bỏ rơi tôi, nói rằng có một việc khẩn và chị sẽ không về nhà cho tới ít nhất là nửa đêm.
“Hài lòng chưa?” tôi hỏi Callahan, vào xe và dùng dùng thắt lưng an toàn.
“Grace, tốt nhất là nên thành thật ngay từ đầu,” anh nói, mặt có chút lạnh lùng.
“Tốt, đúng ý anh rồi đấy.”
“Nghe này,” anh nói, không khởi động xe. “Anh xin lỗi nếu em thấy không thoải mái. Nhưng gia đình em nên biết.”
“Và em sẽ nói với họ! Chỉ là không phải tối nay thôi.”
Anh nhìn tôi một lúc lâu. “Cảm giác như nói dối vậy.”
“Đó không phải là nói dối! Nó là nêu vấn đề từng tí một. Đi từ từ. Suy xét đến cảm giác của người khác, thế thôi.”
Tôi ngồi trong chiếc xe bất động, nhìn chằm chằm ra phía trước. Họng tôi nghẹn lại, tay nóng bừng. Một điều đã rõ. Tôi sẽ phải dành nhiều thời gian để nói chuyện điện thoại trong mấy ngày tới đây rồi.
“Grace,” Callahan lặng lẽ nói, “em có chắc là em muốn ở bên anh không?”
Tôi ấp úng. “Cal, tuần này em đã tự bắn vào chân mình vì anh. Em đã nói với Hiệu trưởng là em đang hẹn hò với anh! Em đưa anh tới đám cưới của em gái mình! Em chỉ không nghĩ là anh cần đi khắp nơi với dấu hiệu đó khắc trên trán thôi.”
“Em muốn anh nói dối bố em sao?” anh hỏi.
“Không! Em chỉ… em muốn tế nhị, chỉ thế thôi. Em biết gia đình mình, Cal. Em chỉ muốn từ từ cho họ biết chuyện về quá khứ của anh. Thay vào đó, anh lại nổi nóng ầm ầm.”
“Thật ra, anh không có nhiều thời gian để lãng phí.”
“Vì sao? Anh bị u não à? Hay là bọn chó săn lần theo anh ngay lúc này? Một phi thuyền hành tinh khác đang tới bắt cóc anh chăng?”
“Theo như anh biết thì không,” anh trả lời khô khốc.
“Vậy. Em hơi… bực mình. Thế thôi. Em chỉ… Nghe này, về nhà thôi. Em phải gọi mấy cuộc điện thoại. Và em sẽ ở bên nhà em đêm nay,” tôi nói.
“Grace,” anh bắt đầu.
“Cal, chắc em phải có đến 20 cái tin nhắn trên điện thoại rồi. Em phải sửa bài luận cuối kỳ cho học sinh lớp mười, và đăng điểm của tất cả các lớp trước thứ Sáu tới. Em vẫn chưa nghe tin gì về vụ chủ nhiệm. Em đang rất căng thẳng. Em chỉ cần một chút thời gian ở một mình thôi. Được chứ?”
“Được.” Anh khởi động xe. Chúng tôi về nhà trong im lặng. Khi rẽ vào lối lên nhà, tôi nhảy khỏi xe.
“Ngủ ngon,” anh nói và ra khỏi xe.
“Ngủ ngon,” tôi trả lời, bắt đầu bước đi. Rồi tôi quay người, trở lại và hôn anh. Một lần. Một lần nữa. Cái thứ ba. “Chỉ là em hơi căng thẳng thôi,” tôi nhắc anh bằng giọng nhẹ nhàng, cuối cùng cũng lùi lại.
“Được rồi. Rất dễ thương nữa,” anh nói.
“Để dành đấy, cậu nhóc,” tôi trả lời, siết chặt tay anh.
“Anh chỉ không thể cứ nói dối khơi khơi như thế, em yêu,” anh nhìn xuống đất.
Khó mà có thể giận một người vì điều đó. “Em hiểu,” tôi nói. Angus từ trong nhà sủa ra. “Nhưng em thật sự phải làm việc bây giờ.”
“Ừ.” Anh hôn lên má tôi và bước về phía nhà mình. Tôi thở dài và quay vào nhà.