VÀI TIẾNG SAU, khi bố mẹ tôi đã gọi điện cho tôi (nếu không nói là dỗ dành) và công việc ở trường đã hoàn thành, tôi thấy mình lại đang nhìn sang phía nhà Cal từ trong phòng khách tối đen của mình.
Khi tôi nói với Tiến sĩ Stanton về Callahan, tôi đã làm việc đó với ý nghĩ anh sẽ là một phần tương lai của tôi. Thật buồn cười. Hai tháng trước thôi, khi hình dung ra người đàn ông mà cuối cùng tôi sẽ ở bên, tôi vẫn tưởng tượng ra Andrew. Ồ, không phải gương mặt anh… không rõ ràng đến thế. Mà là rất nhiều phẩm chất của anh. Giọng nói êm ái, khiếu hài hước nhẹ nhàng, sự thông minh, ngay cả những điểm yếu như anh ấy đã bất lực thế nào khi phải thay lốp xe hay thông bồn bị tắc. Dù vậy, giờ thì… tôi mỉm cười. Callahan O’Shea biết thay lốp xe. Anh có khi còn có thể khởi động xe mà không cần chìa khóa ấy chứ.
Tôi vuốt đầu Angus, nhận được tiếng rên khe khẽ đáp lại và một cú nhá yêu vào ngón tay cái. Khi chỉ có một mình với Callahan, tôi đã phát điên vì anh. Khi quá khứ của anh bước vào cái thế giới nhỏ bé chật hẹp của việc dạy học và gia đình tôi… mọi thứ khó khăn hơn một chút. Nhưng như Cal đã nói, ít nhất thì cũng xong rồi. Mọi người đã biết. Không còn phải đưa thông tin thành từng phần nữa. Cũng phải công nhận một vài điều từ việc đó.
Một tiếng gõ nhẹ phía cửa trước, và tôi liếc đồng hồ 9 giờ 8 phút. May mà Angus đã ngủ quá say để lao vào cơn cuồng loạn quen thuộc, nên tôi rón rén đi ra cửa, bất đèn trên đường đi, đoán chắc đó là Callahan.
Không phải.
Andrew đứng trên hiên nhà. “Chào Grace,” anh nói khẽ. “Xin em một phút được không?”
“Được chứ,” tôi trả lời chậm rãi. “Vào nhà đi.”
Lần cuối cùng Andrew trông thấy ngôi nhà, chúng tôi vẫn còn đang chung sống, nhà mới được lắp tấm vừa một nửa, dây điện và tấm cách âm vẫn còn để hở, bếp chỉ là một cái lỗ trống. Sàn nhà thô ráp và bị vỡ đôi chỗ, cầu thang ố màu và tối lại vì thời gian.
“Ôi chà,” anh nói, quay một vòng chầm chậm. Angus bật dậy trên ghế. Trước khi nó vồ lấy Andrew, tôi bế nó lên.
“Muốn tham quan một vòng không?” tôi hắng giọng hỏi.
“Có chứ,” anh trả lời, lờ đi tiếng gầm gừ của Angus. “Grace, đẹp quá.”
“Cảm ơn.” Tôi bối rối. “À, đây là phòng ăn, rõ ràng rồi, còn đây là bếp. Đó là phòng làm việc của em, nhớ chứ, trước kia là buồng ngủ ấy?”
“Ôi, lạy Chúa, đúng rồi,” anh nói. “Và giờ em phá tường buồng ngủ rồi, đúng không?”
“Ừm,” tôi nói khẽ. “Phải. Em thấy… thật ra, em chỉ muốn có căn bếp rộng hơn thôi.”
Bạn biết đấy, kế hoạch ban đầu là có một phòng ngủ ở tầng dưới. Chúng tôi đã định có ít nhất là hai đứa con, có thể là ba, nên chúng tôi định là cả hai phòng ngủ trên tầng đều là dành cho bọn trẻ. Thế rồi, sau đó, khi những đứa con sáng láng của chúng tôi đi học đại học còn Andrew và tôi về già, chúng tôi sẽ không cần phải lo lắng đến chuyện leo lên leo xuống cầu thang nữa. Giờ nơi từng là một cái phòng ngủ - phòng ngủ của chúng tôi – đã trở thành phòng làm việc của tôi.
Chiếc đồng hồ hình con mèo Fritz gõ nhịp ồn ào trên đường, đuôi lắc qua lắc lại đều đều phát cáu. Tích… tích… tích…
“Anh xem trên tầng được không?” Andrew hỏi.
“Tất nhiên rồi,” tôi nói, ôm Angus chặt hơn một chút. Tôi theo Andrew lên cầu thang hẹp, nhận ra anh vẫn gầy gò và khẳng khiu làm sao. Tôi từng thấy như thế là hấp dẫn sao? “Đây là phòng ngủ của em,” tôi chỉ tay và nói gọn lớn, “còn kia là phòng cho khách, nơi Margaret đang ở, đó là cửa lên tầng áp mái – em chưa làm gì trên đó cả. Cuối hành lang là phòng tắm.”
Andrew bước xuống hành lang, nhìn vào mấy khung cửa, rồi thò đầu vào nhà tắm. “Bồn tắm của bọn mình,” anh nói giọng âu yếm.
“Của em,” tôi chỉnh lại ngay lập tức. Giọng tôi đanh lại.
Anh giả vờ nhăn nhó. “Úi, xin lỗi. Em nói đúng. Chà, trông nó đẹp quá.”
Chúng tôi đã tìm được một cái bồn tắm có chân ở Vermont một dịp cuối tuần nọ, khi đi khảo cổ và bữa sáng và ân ái. Nó ở trong sân nhà ai đó, một nông dân Yankee đã từng cho bọn lợn của ông dùng nó làm cái máng nước. Ông bán nó cho chúng tôi với giá 50 đô la, và ba chúng tôi đã chết dở mới có thể đưa nó được vào phía sau chiếc xe Subaru của Andrew. Tôi tìm được một chỗ tráng men lại bồn tắm, và khi nó trở lại với chúng tôi, nó đã sáng bóng, trắng phau và sạch sẽ. Andrew đã gợi ý rằng, trong khi nó còn chưa được nối với đường ống nước, có lẽ chúng tôi vẫn có thể trần truồng và leo vào đó. Và chúng tôi đã làm thế. Một tuần sau, anh bỏ tôi. Tôi không thể tin được là mình đã giữ nó lại.
“Thật kinh ngạc. Em đã làm những việc thật tuyệt vời,” anh nói, cười với tôi đầy tự hào.
“Cảm ơn,” tôi nói, đi xuống tầng dưới. Andrew đi theo. “Anh muốn uống nước không? Cà phê? Rượu? Bia?” Tôi đảo mắt nghĩ thầm. Sao không làm cho anh ta cái bánh hả Grace? Có khi nướng thêm vài con tôm và một miếng phi lê nhỏ xinh nữa?
“Cho anh một ly rượu,” anh nói. “Cảm ơn, Grace.”
Anh theo tôi vào bếp, lẩm nhẩm ca ngợi khi nhận ra những chi tiết nhỏ - những thanh trang trí hình vương miệng, đồng hồ cúc cu trong hành lang, những ngôi sao kiến trúc nặng nề mà tôi đóng lên tường phía sau bàn bếp.
“Lý do của cuộc viếng thăm là gì vậy, Andrew?” tôi hỏi, mang hai ly rượu vào phòng khách. Anh ngồi trên chiếc ghế xô pha kiểu Victoria tốn rất nhiều tiền để thay lớp vỏ bọc. Tôi ngồi trên một chiếc ghế dựa, đưa cho Angus một miếng da to tướng không ra hình thù để đánh lạc hướng nó khỏi đôi giày của Andrew và đưa mắt nhìn chồng chưa cưới của em gái mình.
Anh hít một hơi sau và mỉm cười. “Chà, thật là hơi khó xử, Grace, nhưng anh thấy mình nên… thật ra là, hỏi em vài điều.”
Tim tôi rớt xuống dạ dày, rồi nằm yên luôn ở đó như một cái hột đào. “Được thôi.”
Anh nhìn xuống sân nhà. “Thôi thì, anh… với anh thế này không được thoải mái.” Anh dừng lại đột ngột, nhìn lên và làm một trong những vẻ mặt ngu ngốc của mình.
Tôi cười hoang mang.
“Chắc là anh cứ nói thẳng ra thôi,” anh nói. “Grace, em đang làm gì với cái gã đó vậy?”
Cái hột đào hình như cựa quậy, xát vào lòng tôi một cách khó chịu, và nụ cười biến mất khỏi mặt tôi như thể nó được làm bằng đá granit. Andrew đợi, khuôn mặt lộ vẻ quan tâm tử tế. “Ý anh là sao?” tôi hỏi, giọng lặng lẽ và run run.
Andrew gãi má. “Grace,” anh nói rất dịu dàng, cúi người về phía trước, “tha lỗi vì anh nói điều này, chuyện này có liên quan gì đến Natalie và anh không?”
“Anh nói cái gì?” tôi hỏi, giọng the thé. Tôi với lấy con chó của mình và nhấc nó lên ngồi yêu vị trong lòng mình. Angus nhả miếng da ra và ngoan ngoãn gầm gừ với Andrew. Chó ngoan.
Andrew hít một hơi ngắn. “Xem này, anh sẽ đi thẳng vào vấn đề, Grace. Gã này không có vẻ, à, phù hợp với em. Một cựu tù sao, Grace? Đó có thực sự là điều em muốn không? Anh… chà, anh chưa bao giờ gặp người kia, Wyatt phải không? Anh chàng bác sĩ ấy? Nhưng từ những gì Natalie nói thì anh ta có vẻ rất ổn.”
Tôi nhắm mắt lại. Natalie chưa bao giờ gặp anh ta, đồ đần. Tôi chưa bao giờ gặp anh ta. Nhưng Chúa biết Natalie đã dựa dẫm vào chuyện tôi hẹn hò với Wyatt Dunn ra sao, vậy nên có lẽ trí tưởng tượng của con bé đã chi phối hết cả lý trí rồi. Cũng giống như tôi thôi.
“Grace,” Andrew tiếp tục, “người này… anh phải hỏi xem liệu em có làm như vậy vì… thật ra là…”
“Tuyệt vọng?” tôi cắm cẩu gợi ý.
Anh hơi nhăn mặt nhưng không sửa lại. “Em đã rất, đúng ra là, độ lượng, Grace,” anh nói. “Anh chắc là toàn bộ tình huống mà Natalie và anh đã trải qua rất… không thoải mái. Với anh thì là vậy, nên anh có thể hình dung là với em thì nó ra sao.”
“Anh thật tử tế làm sao vì quan tâm đến cảm giác của em,” tôi lẩm bẩm. Cái hột đào cọ xát sâu hơn.
“Nhưng… tên anh ta là gì ấy nhỉ? Gã biển thủ ấy?”
“Callahan O’Shea.”
“Thật sự, Grace, với anh thì anh ta có vẻ như không dành cho em.”
Tôi mỉm cười khó khăn. “À, anh biết đấy, Andrew, anh ấy có một đức tính thực sự tuyệt vời. Anh ấy không yêu em gái em. Mà anh biết đấy, em thấy đức tính đó khá là dễ chịu.”
Andrew đỏ mặt, công nhận điều đó với nửa cái gật đầu. “Ý này được ghi nhận, Grace. Nhưng ngay cả với…”
“Và em cảm thấy mình buộc phải nhắc anh,” tôi nói, lấy giọng không được mất trật tự trong lớp tôi, khiến Angus rên rỉ đầy cảm thông, “rằng đời sống tình cảm của em không còn là việc của anh nữa.”
“Anh vẫn quan tâm tới em, thế thôi,” anh phản đối yếu ớt, và giây phút đó, tôi chỉ muốn đá cho anh ta một phát vào chỗ hiểm.
“Đừng tự chuốc vạ vào thân, Andrew,” tôi nói, cố gắng giữ không cho giọng mình bừng lên giận dữ. “Em ổn. Callahan là một người tốt.”
“Em có chắc không, Grace? Bởi vì có điều gì đó ở anh ta anh thấy không tin được.”
Tôi đặt Angus xuống nhìn trân trối vào Andrew, “Thú vị làm sao khi anh nói thế, Andrew. Xét cho cùng thì, nhìn xem chuyện gì xảy ra với anh và em. Em đã nghĩ anh yêu em. Em đã nghĩ chúng ta khá là hoàn hảo cho nhau. Và em đã sai. Thế nên thật buồn cười. Anh không tin Callahan, em không tin anh lắm, Andrew, và em không hiểu anh đang làm cái gì ở đây, khi đặt câu hỏi về gu đàn ông của em.”
Anh ta định nói điều gì đó, nhưng tôi cắt ngang. “Đây là những gì em biết về Callahan. Anh ấy bao che một vụ phạm tội và anh ấy đã cố gắng bảo vệ anh trai mình. Anh ấy đã mạo hiểm tất cả mọi thứ vì người mà anh ấy yêu nhất, và trong quá trình đó, anh ấy đã bị lừa.”
“À, đó là một cú bổ nhào tốt đẹp Grace, nhưng…”
“Đó không phải là một cú bổ nhào, Andrew. Anh đã bao giờ mạo hiểm cái gì chưa? Anh…” Giọng tôi nghẹn lại vì tức giận, tim tôi đập thình thịch, mặt nóng bừng. “Anh hỏi cưới tôi, biết rằng tôi yêu anh say đắm và biết quá rõ đi rằng không phải anh cũng cảm thấy như thế. Nhưng anh thấy đã đến lúc ổn định, và tôi thì ở đó, sẵn sàng, mong muốn và làm được. Rồi anh gặp em gái tôi, lăn ra yêu, chẳng bao giờ hé răng nửa lời về chuyện đó. Thay vào đó, anh đợi ba tuần trước đám cưới rồi mới hoãn mọi chuyện lại. Ba tuần! Chúa ơi, Andrew! Không nghĩ là anh nên lên tiếng sớm hơn một chút sao?”
“Anh không bao giờ…”
“Tôi chưa nói xong.” Giọng tôi đủ cứng rắn để khiến anh ta ngậm ngay miệng lại. “Ngay cả với Natalie, anh cũng chỉ ngồi đó và chẳng làm gì cả. Thế mà con bé là tình yêu của đời anh đấy, có đúng không? Vậy nhưng nếu không phải nhờ tôi thì anh đã không bao giờ nói chuyện với con bé nữa.”
Mặt anh ta càng đỏ hơn nữa. “Anh đã nói rằng anh rất biết ơn vì em đã đưa anh và Nat đến với nhau như thế nào.”
“Tôi không làm việc đó vì anh, Andrew. Tôi làm vì con bé. Còn anh, anh đã không chiến đấu vì con bé, anh còn không cố gắng nói chuyện với nó… anh chỉ ngồi đó như phỗng, chẳng làm gì hết.”
Vai anh ta sụp xuống. “Vậy anh phải làm gì?” anh ta nói, giọng lí nhí. “Anh không định hẹn hò với em gái của vợ chưa cưới. Anh không muốn đặt em vào tình huống khó xử.”
“Và thế nhưng anh lại đang ở đây, cách đám cưới với con bé một tuần.”
Anh ta thở dài, thả lưng xuống ghé xô pha và lùa tay qua mái tóc vàng nhạt. “Grace, em nói đúng. Anh không bao giờ nên nói chuyện với em gái em mà chưa được sự cho phép của em. Anh không bao giờ muốn làm em tổn thương hơn nữa. Anh nghĩ đó là điều đúng đắn phải làm. Chẳng phải thế sao?” Nhìn anh ta chân thành và bối rối đến nỗi tôi muốn tống anh ta ra ngoài.
Rồi tôi thấy nước trong mắt anh ta. Hình ảnh đó đã dập tắt cơn thịnh nộ của tôi, và tôi ngả lưng vào ghế. “Tôi không biết, Andrew. Đó là một tình huống phức tạp.”
“Chính xác,” anh ta nói, và Chúa ơi,tôi phát ốm lên vì anh ta! Ba năm qua, tôi đã ám ảnh với Andrew, hạnh phúc và khốn khổ, và thế là quá đủ rồi.
“Nghe này,” tôi mệt mỏi nói. “Em cảm ơn vì anh lo lắng về Cal, nhưng… thật sự thì, anh không có tư cách để nói đâu, Andrew. Em không còn là vấn đề của anh nữa.”
Anh ta mỉm cười, hơi buồn. “À, em sẽ sớm trở thành chị vợ anh. Em là vấn đề của anh, một chút.”
“Để dành đấy, anh bạn.” Nhưng tôi vừa nói câu đó vừa mỉm cười. Vì Nat.
Anh ta đặt ly rượu xuống bàn cà phê và đứng dậy. “Anh nên đi thôi,” anh ta nói, nhìn quanh thêm lần nữa. “Ngôi nhà rất đẹp, Grace. Em đã làm rất tuyệt.”
“Em biết,” tôi nói và mở cửa.
Anh ta đi ra ngoài hiên, tôi đi theo, đóng cửa chắn để Angus không ra ngoài được. Andrew quay lại đối diện với tôi. “Em sẽ luôn là một người đặc biệt với anh, em biết đấy,” anh ta nói, không nhìn vào mắt tôi.
Tôi sững lại. “Vâng, cảm ơn anh.”
Anh ta đặt cánh tay gầy gò quanh người tôi và ôm tôi gượng gạo. Sau một giây, tôi vỗ lưng anh ta. Rồi, khá bất ngờ, Andrew quay đầu lại và hôn tôi.
Đó không phải là một nụ hôn kiểu lãng mạn… không hẳn. Quả nửa vời. Nhưng cũng không phải là một cái thơm lên má của một người em rể. Đúng kiểu điển hình của Andrew, anh ta không thể quyết định được. Đồ ngốc.
“Cái gì?” anh ta nói, đôi lông mày ngụy biện nhướng lên.
“À, cứ gọi tôi là điên đi, nhưng tôi nghĩ anh không bao giờ nên làm như thế nữa, được chứ? Không bao giờ.”
“Chết tiệt, xin lỗi,” anh ta nhăn nhó. “Anh chỉ… Anh xin lỗi. Do thói quen. Anh không biết. Anh chỉ… quên nó đi. Anh thực sự xin lỗi.”
Tôi chỉ muốn anh ta biến đi. “Tạm biệt, Andrew.”
“Chúc ngủ ngon, Grace.” Rồi anh ta quay đi và bước xuống bậc cấp về phía chiếc xe. Anh ta mở cửa, vào xe khởi động và vẫy tay, rồi trở lùi ra khỏi lối lên nhà.
“Thoát nợ,” tôi lẩm bẩm. Tôi quay người để trở vào nhà rồi chợt kinh hoàng sợ hãi.
Callahan O’Shea đang đứng ở chỗ ngăn cách sân nhà chúng tôi, nhìn tôi với vẻ mặt khiến tôi ngạc nhiên là mình chưa cháy ra tro.