“CALLAHAN! TÔI LẮP BẮP. “Này! Anh làm em ngạc nhiên đấy.”
“Vừa rồi là cái quái gì vậy?” anh gầm gừ.
Tôi xua xua tay. “Không có gì cả.” Anh ta chỉ không nghĩ anh đủ tốt cho em, thế thôi. “Muốn vào nhà không?”
“Grace,” anh gắt. “Trông không có vẻ là không có gì cả. Trông như chồng sắp cưới của em gái em vừa hôn em. Cái gã mà suýt nữa em đã cưới!”
“Vậy là em có rất nhiều điều phải giải thích?” tôi nói. Anh nheo mắt. Á! Anh ấy đang ghen! Thật buồn cười khi thấy chuyện đó lại dễ chịu, phải không? Rủi thay, Callahan có vẻ như không có chung cảm giác thú vị như tôi. “Chà, đừng có cứ đứng đó mà đăm chiêu nữa, ông O’Shea. Vào đi. Anh có thể quay em thế nào cũng được.”
Lẩm bẩm chửi rửa, anh bước lên bậc cấp vào nhà, thậm chí còn không thèm liếc xuống khi Angus lao vào không trung để tấn công. Thay vào đó, anh nhìn ly rượu trên bàn cà phê. Tiếng gầm gừ càng rõ hơn.
“Không phải như anh nghĩ đâu,” tôi nói.
“Thế anh nghĩ gì?” Callahan hỏi chua chát.
“Anh nghĩ…” Tôi cố nén một nụ cười. “Anh nghĩ là Andrew đang tán tỉnh em.”
“Cái đó thì có vẻ rành rành ra rồi.”
“Sai. Ngồi xuống đi, Cal. Muốn chút rượu không?”
“Không, cảm ơn.” Anh ngồi xuống chỗ mà Andrew vừa rời khỏi. “Thế nào? Sao anh ta lại ở đây? Thế lúc nào anh ta cũng hôn em vào môi à?”
Tôi rúc vào chiếc ghế của mình và nhấp một ngụm rượu, xem xét người yêu của mình. Phải. Chắc chắn là ghen rồi. Có lẽ giờ không phải lúc nói tôi thấy như thế là cực kỳ gợi cảm. “Andrew không hôn em từ lâu, lâu lắm rồi. Tại sao tối nay anh ta làm thế thì chỉ có trời mới biết. Anh ta nói là do thói quen.”
“Đó là điều ngu ngốc nhất anh từng nghe.”
Angus gầm gừ, răng nó cắm ngập vào đôi ủng lao động của Cal.
“Anh đang ghen đúng không?” tôi không thể nén được.
“Phải, đúng là như thế đấy! Em đã từng yêu cái gã gầy gò nhỏ thó ngu ngốc đó, và hắn ta tới đây tối nay rồi hôn em. Anh phải cảm thấy thế nào đây?”
“À, một là, anh nên cảm thấy hạnh phúc, vì như anh nói, Andrew là một gã gầy gò nhỏ thó ngu ngốc. Còn anh thì ngược lại.”
Callahan định nói gì đó, rồi dừng lại. “Cảm ơn.” Khóe miệng anh nhếch lên.
“Không có gì.” Tôi mỉm cười.
“Em có còn tình cảm với anh ta không, Grace?” anh thận trọng hỏi. “Nếu vẫn còn thì hãy nói với anh ngay bây giờ.”
“Em không. Như anh nói đấy, gã đó gầy gò nhỏ thó ngu ngốc.”
Callahan săm soi tôi một lúc, rồi cúi xuống gỡ răng Angus ra khỏi giày. “Đi sang chỗ mẹ mày đi,” anh nói. Angus vâng lời, nhảy vào lòng tôi và cuộn tròn mình lại. Callahan ngồi lại và nhìn tôi, khuôn mặt anh đã dãn ra tương đối so với lúc mới bước vào. “Chuyện đó có làm em lo lắng không? Việc Andrew hôn ai đó khác mà không phải Natalie ấy?”
Tôi ngẫm ngợi. “Không. Lần đầu tiên hai người đó gặp nhau, họ đã yêu nhau rồi, chỉ thế thôi. Xốn xang, như kiểu họ bị sét đánh ấy.”
“Hoặc bị gậy hockey đánh,” Cal thêm.
Ôi, ôi. Tim tôi căng lên. “Dù sao thì,” tôi đỏ mặt nói. “Andrew tới bởi vì anh ta…” Tôi ngừng lại. “Lo lắng.”
“Vì em đang hẹn hò với người có tiền án hả?”
“Chính thế.” Tôi vuốt ve cái đầu xương xẩu đáng yêu của Angus, nhận lại tiếng gầm gừ khe khẽ.
“Vậy là người bỏ em theo em gái em có vấn đề với đạo đức của anh?”
“Chuẩn.” Tôi cười với chàng trai của mình. “Và em bảo anh ta là em nghĩ anh khá là tuyệt vời và tượng đối chính trực, hình như em còn nói đến chuyện trông anh tuyệt thế nào khi không mặc quần áo ấy.” Callahan mỉm cười. “Thêm nữa, em bảo anh ta rằng một trong những điều em thích nhất là việc anh đã không phải lòng Natalie hay Margaret, nên em nghĩ anh có thể là một người đáng để giữ lại.”
“Grace,” Cal nói nghiêm nghị, nghiêng người tới trước, “anh không thể hình dung ra việc phải lòng Natalie hay Margaret. Không phải sau khi đã gặp em.”
Họng tôi đột nhiên nghẹn lại. Không ai… không một ai… từng so sánh tôi với hai người chị em của mình và lại thấy tôi nổi trội hơn cả. “Cảm ơn,” tôi thì thầm.
“Không có gì,” anh nói nhỏ, nhìn sâu vào mắt tôi. “Em muốn anh tìm Andrew và đập cho một trận không?”
“Không,” tôi nói. “Cái đó thì dễ như trở bàn tay.”
Anh cười, rồi cúi xuống buộc lại dây chiếc ủng lao động mà Angus vừa vầy vò. “Em có đinh kể với Natalie rằng chồng chưa cưới của cô ấy đi lung tung mà hôn người ta không?”
Tôi nghĩ về chuyện đó một lát, nghịch nghịch lông con thú cưng. “Không. Em thực sự không nghĩ nó có ý nghĩa gì. Ý em là, Angus còn hôn em rạo rục hơn cái hôn đó.” Chứ chưa nói đến anh, cậu nhỏ, tôi thì thầm thêm vào. “Em nghĩ đó chỉ là một phản xạ thôi.”
“Nếu không phải thì sao?” Cal hỏi,
Đầu tôi bật ngửa ra. “Đúng là thế mà. Em chắc chắn. Anh ta yêu Natalie! Họ phát điên lên vì nhau. Anh thấy rồi đấy!”
Cal ngần ngừ gật đầu. “Anh cho là thế.”
Anh cho là? Mọi người đều thấy Natalie và Andrew sinh ra là để dành cho nhau. Điều đó rõ rành rành. Chẳng phải sao?
Angus sực tỉnh khỏi giấc ngủ ngắn ngủi và nhảy khỏi đùi tôi, lon ton đi vào trong bếp để xem Chúa đã đổ đầy bát đồ ăn của no một cách thần kỳ chưa.
Callahan dựa lưng vào ghế, trông như một đối thủ cho danh hiệu Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Trần Đời. Trong toàn bộ thời gian ở bên Andrew, tôi có thể thẳng thắn nói rằng tôi chưa bao giờ cảm thấy thế này… sự trào dâng run rẩy trước sự hiện diện của Cal trộn lẫn với cảm giác dễ chịu đến từ sự đoán chắc rằng anh… thật sự… anh thích tôi. Anh lựa chọn tôi. Anh muốn tôi. Anh thậm chí còn chịu đựng cả Angus.
“Thế gia đình em tiếp nhận tin Công chúa Grace hẹn hò với một gã cựu tù thế nào?” anh hỏi, nhoẻn cười.
Tôi quyết định không nói với anh về bài tranh luận mười một điều chỉ ra vì sao Cal lại là một ý tưởng tồi hay việc mẹ đã kịp nói chuyện với thám tử tư. “Họ sẽ quen dần với việc đó thôi.”
“Anh đoán họ nghĩ anh chàng bác sĩ phẫu thuật chân mèo là một lựa chọn tốt hơn nhỉ?”
Những lời đó là một gáo nước lạnh buốt giội vào tim tôi. Ồ, phải, bác sĩ Wyatt Dunn. “Ừ… thật ra.” Tôi cắn móng tay cái. “Callahan. Về chuyện đó.”
“Sao?” Cal nói, cười toe toét. “Đừng bảo anh là anh ta cũng ghé qua để hôn hít nhé.”
Dạ dày tôi thắt lại. “Không, không. Cal. Tiện chúng ta đang nói chuyện. Em cần kể với anh một chuyện. Một chuyện có thể anh sẽ không thích.” Tôi nhận ra là mình lại đang nhai ngón tay cái và đặt tay lên đùi. Hít một hơi thật sâu, tôi nhìn vào mắt Callahan.
Nụ cười rớt mất, để lại gương mặt anh vô cảm và không thể đoán được. “Cứ nói đi,” anh nói trơn tru.
“À… chuyện này thực ra hơi buồn cười,” tôi nói, cố nặn ra một tiếng cười. Tim tôi chạy đua điên cuồng trong lồng ngực. “Chuyện là thế này. Em… Em chưa bao giờ thực sự hẹn hò với Wyatt Dunn. Vị bác sĩ. Bác sĩ phẫu thuật khoa nhi.”
Cal không cử động. Thậm chí không cả chớp mắt.
“Phải,” tôi tiếp tục, nuốt nước bọt hai lần, miệng tôi khô nứt như Arizona vào tháng Bảy. “Ừm…em … em đã bịa ra anh ấy.”
Tiếng động duy nhất là chiếc đồng hồ con mèo Fritz, miệt mài đếm giây, và tiếng leng keng từ miếng thẻ đeo cổ của Angus lúc nó sục sạo quanh bếp. Tích… tích… tích.
“Em bịa ra anh ta.”
“À, vâng!” Một tiếng cười hoảng sợ vỡ òa khỏi cổ họng nghẹn đắng của tôi. “Tất nhiên! Ý em là, thôi nào! Anh cũng có nghi ngờ, đúng không? Một chàng bác sĩ phẫu thuật khoa nhi không đồng tính, độc thân, bảnh trai? Em làm sao có thể có được một người như thế?”
Ôi, chết, lỡ lời rồi.
“Nhưng em có thể có được một gã như anh.” Giọng Callahan bình tĩnh đến nguy hiểm.
Khỉ thật. “Em … thật ta, em không có ý đó. Ý em là chẳng có nhân vật nào như thế cả. Anh ta… anh biết đấy. Quá tốt để có thể có thật trên đời.”
“Em bịa ra anh ta,” Cal lặp lại.
“Ừm,” tôi kêu, quặp chặt mấy ngón chân một cách khó xử.
“Nói anh nghe, Grace, vì sao em lại làm một việc như thế?” Sự bình tĩnh trong giọng nói của anh rõ ràng là một dấu hiệu không hay.
Tôi không trả lời mất một lúc. Cái ngày tôi bịa ra Wyatt Dunn dường như đã lâu, lâu lắm rồi. “À, chả là, bọn em đang ở đám cười.” Nhanh hết sức có thể, tôi kể cho anh về những lời bình luận, bó hoa được tung ra, Nat trong buồng tắm. Ngôn từ rơi ra khỏi miệng tôi như mưa đá. “Em đoán em đã không muốn Natalie nghĩ rằng em vẫn chưa quên được Andrew,” tôi nói. “Và nói thật…” Cal nhướng mày lên khinh bỉ nhưng vẫn giữ im lặng “…em đã quá mệt mỏi vì mọi người nhìn em như thể em… nói cho đúng, là con chó lạc không ai thèm nhận về.”
“Thế nên em nói dối.” Giọng anh rất lặng lẽ. Anh ngồi yên như một bức tượng đồng, và tim tôi đập nhanh hơn chút nữa, khiến tôi cảm thấy chóng mặt. “Với toàn bộ gia đình em.”
“À, anh biết đấy, nó khiến cho mọi người cảm thấy tốt hơn. Và Margaret biết,” tôi lẩm bẩm, nhìn xuống sàn. “Và bạn em, Julian. Thực ra là cả Kiki nữa.”
“Hình như anh nhớ em có ít nhất một lần hẹn hò với người này.” Cal nói. “Còn hoa… chẳng phải anh ta đã gửi hoa cho em sao?”
Mặt tôi nóng ran nóng giật. Tôi liếc nhìn gương mặt Callahan. “Em, ừm, tự gửi chúng. Và… em giả vờ có hẹn một hay hai lần gì đó.” Tôi nhăn mặt, rồi hẵng giọng. “Cal, xem này. Chuyện đó thật ngu ngốc, em biết như thế. Em chỉ muốn mọi người nghĩ rằng em vẫn ổn thôi.”
“Em nói dối, Grace,” anh nói, giọng anh không còn lặng lẽ nữa. Thực ra là bắt đầu to tiếng hơn một chút, người khác thậm chí có thể gọi là tức giận. “Anh không thể tin được điều này! Em nói dối anh! Em đã nói dối hàng tháng trời! Anh hỏi em xem em đã kết thúc với gã ấy chưa, và em nói là em không còn gặp gỡ anh ta nữa!”
“Và em nói không đúng sao?” Tiếng cười lo sợ của tôi bật ra như một cái nấc khan. “Phải, đúng. Em nói dối. Đúng là thế. Đó là một sai lầm, chắc vậy.”
“Chắc vậy?” anh kêu to.
“Được rồi, đó chắc chắn là một sai lầm! Em thừa nhận, nó thật ngu ngốc và thiếu chín chắn và em đáng ra không nên làm thế, nhưng em bị dồn vào chân tường, Cal.”
“Anh có lời khen em đấy, Grace.” Giọng anh đều đều và bình tĩnh. “Em là một kẻ dối trá đại tài. Anh đã có nghi ngờ, em nói đúng. Nhưng em đã thuyết phục được anh. Giỏi lắm.”
Đau. Tôi hít một hơi ngắn. “Cal, nghe này. Đó chỉ là hành động trẻ con thôi. Em biết như vậy. Nhưng hãy khoan dung với em một chút.”
“Em nói dối anh, Grace. Em nói dối với gần như tất cả mọi người em biết!” Anh cào một tay qua tóc và quay đi khỏi tôi. Tâm can tôi bắt đầu sôi lên. Nó không tệ đến thế. Không ai bị tổn thương cả. Thực ra, công bằng mà nói thì lời nói dối của tôi đã giúp mọi người không phải lo lắng cho Grace tội nghiệp bi thảm bị bỏ rơi nữa. Tôi nghĩ nó đã khiến tôi cảm thấy tốt hơn.
“Callahan, nghe này,” tôi nói bình tĩnh hơn. “Em đã làm một việc ngu ngốc, em thừa nhận. Và em ghét phải là người nói với anh điều này, Callahan, nhưng con người luôn thiếu sót. Đôi khi họ làm những điều ngu ngốc, nhất là xung quanh những người mà họ yêu. Chắc chắn anh cũng đã được nghe những tình huống như thế rồi.”
Câu này khiến tôi được nhận một cái lườm khác, nhưng anh tiếp tục im lặng. Không khoan dung, không thấu hiểu, không thông cảm. Và vậy là, than ôi, tôi lại tiếp tục nói, giọng tôi càng lúc càng cao.
“Ý em là, thôi nào, Cal. Anh cũng có hoàn hảo đâu. Còn nhớ không? Chính anh cũng làm một việc ngu ngốc để bảo vệ người mà anh yêu mến. Em phải nói rằng, trong bao nhiêu người, thật trái khoáy khi nhận được bài giảng đạo đức từ anh!”
“Và câu đó có ý gì?” anh hỏi, miệng mím lại.
“Thế có nghĩa anh là tên cựu từ đã che giấu một tội ác cho anh trai mình và mới được ra khỏi trại giam hai tháng trước!”
Úi. Đáng lẽ không nên nói như thế. Mặt anh chuyển từ căng thẳng sang giận dữ. Và bình tĩnh. Đó là một sự kết hợp thật khủng khiếp.
“Grace,” anh đứng dậy, lặng lẽ nói. “Anh không thể tin là mình đã quá sai về em.”
Như một cú đấm vào thẳng tim. Tôi bật dậy khỏi ghế, đứng ngay trước mặt anh, mắt tôi ầng ậc nước. “Đợi một chút, Callahan. Xin anh.” Tôi hít thật sâu. “Em đã nghĩ rằng trong tất cả mọi người thì anh sẽ hiểu. Chúng ta đều làm điều sai trái vì lý do chính đáng.”
“Em chưa quên được Andrew,” anh tuyên bố.
“Em chắc chắn là em quên Andrew rồi,” tôi nói, giọng tôi run lên. Đúng là tôi đã. Và tôi chết lặng vì anh không tin tôi.
“Em nói dối để mọi người nghĩ rằng em đã quên, nhưng em cứ nói dối mãi, và em vẫn đang nói dối, và em thậm chí không thấy có điều gì đó không đúng trong bức tranh này, phải không?” Cal nhìn chằm chằm xuống sàn nhà như thể anh không thể chịu đựng được việc nhìn mặt tôi. Khi nói câu tiếp theo, giọng anh còn lặng lẽ hơn. “Em đang nói dối gia đình mình, Grace, và em đã nói dối anh.” Anh kéo lê đôi mắt lên, nhìn vào mắt tôi. “Anh đi đây. Và để mọi chuyện rõ ràng, chuyện chúng ta chấm dứt rồi.”
Anh không đập cửa sầm sầm. Tệ hơn, anh khẽ khàng đóng nó lại sau lưng.