<!---->Tông Trạch Thanh cảm thấy mình vừa xui xẻo lại vừa may mắn. Xui xẻo là, cũng không biết thế nào nữa, rõ ràng mình dũng mãnh thiện chiến đến thế, nhưng tướng quân lại chỉ định hắn làm những chuyện vụn vặt. Rõ ràng trước kia luôn để hắn đánh tiên phong, trước khi đến quận Bình Nam cũng đã bàn xong sơ lược rồi, hắn thiên về thủy chiến, đến lúc đó nếu chiến tranh nổ ra thì sẽ để hắn làm chủ tiên phong sông Tứ Hạ, sau đó mặc dù kế hoạch có thay đổi, nhưng từ sớm đã phái hắn đến huyện Thạch Linh mai phục sắp đặt trước, mặc dù ủy thác trách nhiệm nặng nề, nhưng không nên đến lượt hắn chớ. Hắn cơ trí khéo đưa đẩy đến vậy, phản ứng lại nhạy bén, đáng lý phải nên để hắn chu toàn với mật thám mới phải.
Nhưng Tông Trạch Thanh cũng cảm thấy mình rất may mắn. Huyện lệnh và hương thân đều rất tốt, hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, hơn nữa một lượt lại bắt được hơn chín ngàn người, chắc chắn toàn bộ bị bao vây cả, đây thật là công lao lớn của hắn. Tông Trạch Thanh nghĩ như vậy, lại cảm thấy tướng quân thật có mắt biết dùng người.
Lập công lớn như thế nhưng không được nghỉ ngơi cho khỏe, lại phái hắn đến Nam Tần, nói là hễ có tình hình là cần hắn tiếp ứng. Cuối cùng hắn kịp thời cứu Tạ Cương và Đức Chiêu đế của Nam Tần. Vừa hay đến kịp. Tông Trạch Thanh lại đắc ý, cảm thấy mình đúng là quá giỏi, lập kỳ công liên tục.
Nhưng khi quay về doanh trại, còn chưa ngồi nóng mông và cũng chưa kịp nói bao lời, thì lại bị kéo về thành Trung Lan. Sai hắn dẫn người đợi ở ngoài thành, không được bại lộ thân phận, che giấu kỹ hành tung, phải đợi được tin của cổ Văn Đạt. Lần này, lệnh cho hắn bắt Tiền Bùi.
Tông Trạch Thanh đuổi nhanh đuổi chậm, và cứ may mắn như vậy, vừa đến vị trí sắp xếp thì có tin của Cổ Văn Đạt truyền đến. Thế là đến một khắc cũng không nghỉ, lại bôn ba theo dõi Tiền Bùi suốt dọc đường. Nhưng cũng có một nhóm người khác đang truy đuổi đội tù ngục này, điều ấy khiến Tông Trạch Thanh bất ngờ.
Cũng để mắt đến Tiền Bùi sao? Tông Trạch Thanh nhớ lại một phen căn dặn của Long Đại, vậy là bảo các huynh đệ che giấu hành tung, án binh bất động, để xem rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.
Phía Tiền Bùi cũng rất bình tĩnh, dọc đường cẩn thận quan sát, không thấy gì khác thường. Đến Ngưu sơn, thấy thuộc hạ mai phục vào vị trí thì lập tức đánh mắt với nha sai. Nha sai liền cho mọi người nghỉ ngơi, mở cửa xe đuổi phạm nhân xuống, một vài kẻ bị trói vào bánh xe, một vài kẻ lại thuận lợi áp giải vào rừng. Những nha sai khác cũng nắm chắc cơ hội ngồi xuống uống ít nước.
Tiền Bùi sẽ ở trong số phạm nhân thuận lợi rời đi đó, cả đường đi lão cứ kêu gào không nhịn nổi nữa, chính là vì để chờ cơ hội này.
Đi đến trong rừng thì đột nhiên có mấy đại hán che mặt nhảy ra, hét lớn giao tài sản ra nếu không thì hãy nộp mạng. Sau khi quát xong thì đám đại hán kia sững ra, hình như lúc này mới phát hiện ra cướp nhầm người. Nha sai và phạm nhân càng sửng sốt, đã gặp qua kẻ ngu rồi nhưng chưa từng thấy ai ngu đến thế cả, bây giờ thịnh hành trào lưu nhắm mắt đi cướp à. Không nhìn thấy áo phạm nhân tả tơi mặc trên người đây à, bộ dáng vẻ này giống đáng để cướp lắm sao?
Sau khi sững sờ thì cả hai bắt đầu mắng chửi. Bọn đại hán che mặt chỉ trích nhau ngu ngốc, nhưng nếu đã bị nha sai phát hiện thì không thể không giết người. Nha sai nghe thế, liền rút đao ra mặt đối mặt. Chúng phạm nhân la to chạy trốn tứ phía. Nha sai lại phải chặn phạm nhân đào tẩu lại, rồi lại còn giao chiến với giặc cướp, trong phút chốc luống cuống tay chân, hô to tăng cứu viện. Bọn giặc cướp lại vừa muốn giết nha sai cho bằng được, mà cũng muốn giết cả phạm nhân đào tẩu, thế là cũng loạn lên.
Nha sai ở ngoài bìa rừng nghe thấy tiếng kêu thì lật đật chạy đến. Chỉ thấy trong rừng hỗn loạn vô cùng, kẻ bị thương người thì chết, bọn giặc cướp cũng có kẻ đã chạy trốn. Đếm lại người thì thấy thiếu năm người, nha sai bị thương ngã xuống đất kêu, những ai đã chạy thoát, những ai đã đuổi theo.
Qua một lúc lâu, hai nha sai bị thương quay về, bắt được một phạm nhân đào tẩu. Bọn họ nói đuổi theo phạm nhân đến vách đá, chúng dám ngoan cố kháng cự. Có một kẻ bị chém chết, một kẻ rơi xuống vách núi, nhất định cũng đã chết rồi. Mà bọn giặc cướp đã chạy biến.
“Kẻ rơi xuống vách núi là ai?”
Nhất thời nha sai căng thẳng hẳn: “Là phụ thân của Tiền đại nhân.”
Chúng nha sai trố mắt nhìn nhau, việc này đúng là khó quá. Tiền đại nhân chịu để phụ thân bị lưu đày là chuyện của nhà ngài ấy, nhưng phụ thân ngài ấy chết trên dọc đường, lại còn chết không thấy xác, việc này phải ăn nói thế nào đây?
Tiền Bùi hất gông xiềng trên tay ra, dưới sự hướng dẫn của thuộc hạ nhanh chóng qua lại trong rừng, băng xuyên qua núi rừng, đến một lối nhỏ ở sau núi. Lão đứng nơi ven rừng lấm lét nhìn trái phải, thuộc hạ đem một bộ xiêm áo ở trên xe ngựa đậu gần đấy tới cho lão thay. Năm người vây quanh lão bảo vệ, sau đó ba người vây quanh đi theo xe ngựa của lão, hai người khác cầm xiêm áo cũ của lão lén vào lại trong rừng, có vẻ như để quay về thu xếp cục diện.
Tiền Bùi lên xe ngựa, xe lăn bánh rất nhanh. Chạy ra khỏi con đường nhỏ, qua địa giới của Ngưu sơn, chạy vào rừng trúc. Đột nhiên trong rừng có mũi tên bay ra, sượt qua mặt của thuộc hạ bảo vệ xe, bắn trúng thân xe.
Tất cả đều cả kinh thất sắc, vội vã dừng lại tìm thứ che đậy ẩn nấp. Lại càng có nhiều mũi tên bắn tới hơn nữa, bụp bụp bụp cắm lên xe ngựa. Chúng thuộc hạ vừa vung đao đỡ mũi tên vừa tản đi, nhanh chóng lẩn trốn không thấy tăm hơi.
Mà trong xe ngựa cũng không hề có động tĩnh, hẳn là Tiền Bùi biết bị tấn công nên không dám xuống xe.
Mũi tên dừng bắn. Rồi không lâu sau, một đám người bịt mặt xuất hiện, bao vây xe ngựa nhanh chóng áp sát. Một người đứng trước cửa xe ra dấu tay, rồi dùng sức mở cửa xe ra, đang định đi vào trong thì lại hét lên thất thanh, bị thanh kiếm trong xe đâm xuyên thủng ngực.
Những người khác thấy tình hình này thì cũng biến sắc, hai người gần nhất vội tấn công vào trong xe, nhưng không ngờ cũng lúc đấy, trong xe ngựa có năm người nhảy ra, đánh lại người bịt mặt.
Cửa xe mở ra, trong xe nào có bóng dáng của Tiền Bùi.
Hộ vệ vừa chạy thục mạng tứ phía ban nãy cũng đã quay lại, lặng yên không tiếng động bao vây đám người bịt mặt.
Cách đó không xa, Tông Trạch Thanh trốn trong bóng tối háo hức nhìn hai đội hai bên đánh vật với nhau. Không khỏi không thừa nhận Tiền Bùi đúng là có mấy phân giảo hoạt. Chiêu kim kiền thoát xác này, bất kể là thuộc hạ của lão thắng hay thua thì lão cũng đã thoát thân.
Hai bên đánh xong rất nhanh, lưỡng bại câu thương. Đội của Tiền Bùi bắt được hai tên làm tù binh, những kẻ chưa chết khác thì liều mạng bỏ chạy, người của Tiền Bùi cũng không đuổi theo, đưa tù binh rời đi. Tông Trạch Thanh ra dấu tay. Người của lão tản ra, chia làm hai hướng cùng theo dõi. Lúc này có một người chạy đến bẩm báo, nói Tiền Bùi mặc xiêm áo của hộ vệ, xuyên qua rừng lên một chiếc xe ngựa khác, chạy về phía huyện Đào Xuân.
Tông Trạch Thanh kiểm tra người chết trên đất một lần, quả thật không còn ai sống, thế là cũng đi đến huyện Đào Xuân. Hắn ngập tràn tự tin, chuyện lớn đến đâu cũng có thể làm được thì bắt Tiền Bùi đây chỉ là chuyện nhỏ, nhất định sẽ khiến tướng quân hài lòng.
Tại doanh trại dốc Thạch Linh, An Nhược Thần đang tập cưỡi ngựa ở giáo trường. Càng ngày Chiến Cổ phối hợp với nàng càng tốt, thậm chí An Nhược Thần còn học được cách bắn tên ở trên ngựa.
Mà cái “được” đấy, là giới hạn trong phạm vi mũi tên có thể bắn ra. Binh sĩ dạy nàng khen nàng học nhanh, An Nhược Thần thấy xấu hổ. Nàng mỉm cười cám ơn, rồi lại nhìn dáng vẻ đỏ mặt của đối phương mà nhớ đến Điền Khánh cởi mở phóng khoáng thẳng thắn, lại nhớ đến Lư Chính vẫn trọng thương nằm trên giường. Thuốc giải của muội muội, nàng vẫn chưa nghĩ ra có thể nằm ở đâu. Nhưng nàng không nhận được hồi báo, lại không hỏi được gì từ Lư Chính.
“E hèm.”
Mọt tiếng ho khan đã kéo An Nhược Thần ra khỏi trầm tư. Nàng nghe thấy binh sĩ cung kính kêu: “Tướng quân!”
An Nhược Thần ngoái đầu lại nhìn, quả nhiên là Long Đại.
“Tướng quân.” An Nhược Thần chào hỏi. Cả đêm qua Long Đại không về, cũng không biết là đang bận gì.
Long Đại phất tay đuổi binh sĩ đi, rồi nghiêng đầu nhìn An Nhược Thần.
“Tướng quân hết bận rồi ạ?” An Nhược Thần chỉ khách khí hỏi, chứ thừa biết tướng quân vẫn chưa hết bận, mà không chỉ không xong, mà thoạt nhìn có vẻ càng lúc chuyện càng sắp nguy cấp. Đại sứ Nam Tần đến, thỉnh cầu thôi binh ngưng chiến, nhưng trên dưới toàn doanh trại lại càng có vẻ căng thẳng, thao luyện nhiều hơn, kiểm tra càng nghiêm ngặt hơn.
Đột nhiên Long Đại phóng người lên ngựa, chen chung với An Nhược Thần, kéo nàng vào lòng, “Mới quay lại thì đã thấy nàng dán mắt nhìn tên tiểu tử đỏ mặt ấy, tâm trạng rất không ổn.”
“Tướng quân.” An Nhược Thần tức giận. Tướng quân nhà nàng cái gì cũng tốt, chỉ có cái xấu là thích giả vờ. Làm nũng cũng không làm nũng đàng hoàng, mà oán trách cũng không oán trách đàng hoàng.
“Nói cho ta biết vừa nãy nàng đang nghĩ gì thì ta sẽ tha thứ cho nàng.” Long Đại nghiêm giọng nói, An Nhược Thần thầm than, đưa tay phủ lấy mu bàn tay Long Đại đang đặt nơi eo mình, hỏi: “Đã có chuyện gì ạ?”
Hễ cục diện rơi vào căng thẳng là lại thích trêu ghẹo, một khi suy xét nôn nóng là lại phải vẽ mày thoa son cho nàng, không biết sao lại hình thành được tật xấu này hay vậy nữa.
“Phu nhân à.” Long Đại bóp eo nàng. An Nhược Thần sợ nhột rụt lại, “Phu nhân phải phối hợp với vi phu thì mới có thể nói tiếp được chứ.”
“Tướng quân, vừa nãy em đang nhớ đến chàng.” An Nhược Thần không nhịn được làm mặt quỷ.
“Ta cũng nhớ nàng.” Long Đại dựa vào đầu nàng. Không nói thêm nữa. Cứ thế lẳng lặng ngồi bất động trên lưng ngựa.
An Nhược Thần chờ cả nửa buổi, chờ tới khi sốt ruột, “Sau đó thì sao?”
Không phải bảo là nói tiếp à? Nói đâu? Nàng không hề muốn diễn ân ái ngay tại đây để chúng binh sĩ nhìn tí nào!
“Sau đó phải về trướng thu dọn hành lý.”Long Đại thúc vào bụng ngựa, đưa An Nhược Thần quay về doanh trướng.
“Tướng quân cho em về Trung Lan ạ?”
“Không, là chúng ta phải cùng đưa sứ thần Nam Tần đến quận Mậu thành Thông gặp Lương đại nhân.”
“Em cũng đi nữa ạ?” An Nhược Thần rất ngạc nhiên. Nàng vừa hỏi xong thì bị Long Đại kéo lại gần trong trướng.
“Lương đại nhân nói, ngày ta thành thân, ông ấy vẫn chưa gặp được nàng.” Long Đại sờ mặt An Nhược Thần, “Ta cũng không yên tâm để nàng ở lại quân doanh một mình.”
An Nhược Thần nhìn vào mắt Long Đại, sắp xếp lại ý nghĩ, “Tướng quân dẫn sứ thần Nam Tần đi, sau đó sứ thần Đông Lăng cũng sẽ đến, rồi mọi người định đàm phán ở thành Thông đúng không?”
“Chính là ý này. Lương đại nhân gửi thư đến, ông ấy đã tra ra được vụ án tàn sát sứ thần xảy ra ở thành Thông rồi, hung thủ là du phỉ bị Đông Lăng mua chuộc. Bọn chúng cùng với băng nhóm giết người cướp hàng ở vùng biên giới Bình Nam. Sau khi những kẻ đó phạm án thì liền quay về biên giới Đông Lăng. Nhận được nhiệm vụ mới, lại lẻn vào Đại Tiêu lần nữa.”
An Nhược Thần nhíu mày: “Thế Lương đại nhân kia có nói, vì sao Đông Lăng lại làm như thế không?”
“Chỉ phái người đến truyền lệnh, không nói tỉ mỉ lắm. Nhưng có nhắc một câu, trong chuyện này có người ở trong triều tham dự vào.” Long Đại nhướn mày, “Nói trắng ra, thì đây là mưu phản.”
An Nhược Thần nhìn Long Đại, hắn cũng không có vẻ kinh ngạc, cứ như đã biết rõ từ trước.
“Lương đại nhân nói sợ ta và ông ấy cũng sẽ gặp nguy hiểm nên cần phải bàn bạc tỉ mỉ, dặn ta đưa nàng theo.”
“Đúng là sẽ gặp nguy hiểm thật ạ?” An Nhược Thần hỏi.
Long Đại cười một tiếng, vỗ mặt An Nhược Thần: “Từ khi ta quyết định phải làm võ tướng thì đã gặp nguy hiểm rồi. Rồi từ ngày ta tiếp chỉ đến Trung Lan, lại gặp nguy hiểm nữa. Không phải nàng đã sớm biết rồi sao?”
Nàng biết chứ. An Nhược Thần liếc tướng quân nhà nàng, “Đấy là quan tâm nên hỏi thôi. Nếu tướng quân biết chi tiết thì nói với em để em chuẩn bị trước, còn nếu tướng quân không biết thì phải nói lời an ủi đáp lại sự quan tâm của em chứ.”
“Ta an ủi mà.” Long Đại làm ra vẻ vô tội, “Không phải ta nói, là thế nào cũng nguy hiểm cả, cho nên không cần lo lắng.”
“An ủi hiệu quả quá đi.” An Nhược Thần đáp.
Long Đại bật cười ha hả, kéo nàng vào lòng: “Nguy hiểm nhất chính là thời điểm ta gặp nàng.”
Nàng có phải thích khách đâu mà nguy hiểm? An Nhược Thần bóp hông tướng quân. Long Đại vùi đầu vào hõm cổ nàng, thấp giọng nói: “Tệ nhất là, lúc ấy ta vẫn chưa biết thì ra lại nguy hiểm đến thế. Nếu không…”
Nếu không thì sao?
Long Đại không nói nữa.
An Nhược Thần ôm hắn, cũng không hỏi thêm. Nàng đang nghĩ, nếu trước đây nàng biết sau khi được tướng quân cứu sẽ phải trải qua những chuyện này, thì nàng sẽ ra sao? Nàng cảm thấy hẳn tất cả cũng chẳng thay đổi gì, vì đó là lựa chọn duy nhất của nàng, không có lựa chọn nào khác.
“Nàng đang ngẩn người à?” Long Đại đột nhiên hỉ.
An Nhược Thần ngây ra, hắn ôm nàng, không thấy mặt nàng, làm sao biết nàng ngẩn người?
“Ngẩn cái gì đây?” Long Đại hỏi lại.
“Nhớ tướng quân.”
Long Đại ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt thâm thúy kia hệt như đầm nước, nhưng vô cùng ấm áp. An Nhược Thần như cảm thấy mình chìm vào trong đó, được sự ấm áp kia bao lấy.
“Cho nên…” Long Đại như không kiềm chế được nữa, cúi đầu hôn nàng. Câu cuối líu ríu An Nhược Thần không nghe rõ, là nguy hiểm gì hay thật lòng gì đấy. Nụ hô này vô cùng dịu dàng, để An Nhược Thần cảm thấy đây mới là “an ủi”.
Long Đại hôn xong thì ngẩng đầu nhìn nàng, lại dựa vào trán nàng, thở hổn hển nói: “Nàng nhìn ta như thế…”
An Nhược Thần động chân mày, nàng nhìn hắn thế nào, nàng còn chưa trách hắn nhìn nàng đâu đấy.
“Trước khi xuất phát chúng ta vẫn còn thời gian.”
Cái gì? An Nhược Thần giật mình: “Phải đi gấp gáp thế ạ?”
Long Đại an ủi: “Không sao, vi phu có thẻ luyện tốc chiến tốc thắng. Nhưng đây không phải là bản lĩnh thật của vi phu, nàng đừng hiểu lầm.”
An Nhược Thần còn đang mải nghĩ ẩn ý đằng sau cái gấp gáp đó, là Lương đại nhân gấp hay là tướng quân mình gấp, hay là trong tình thế có chỗ nào đó cấp bách, đến khi phát hiện Long Đại lại hôn nàng, tay cũng sờ vào da thịt nàng, thì lúc này nàng mới phản ứng lại câu cuối của Long Đại là có ý gì.
“Tướng quân!” An Nhược Thần cắn răng, một là tức tối, hai là sợ mình kêu lên thành tiếng.
Nếu chuyện đã quá cấp bách thì tại sao lại có tâm tư này? Có phải suy nghĩ trong đầu nam nhân và nữ tử khác hẳn nhau đúng không?
“Suỵt, nàng nhỏ giọng đi nào.” Long Đại ôm nàng lên giường.
“Tướng quân!”
“Đến nơi đó rồi, chỉ sợ sẽ không thể yên tâm thân mật được.” Long Đại cắn tai nàng, rất quen thuộc với phản ứng của nàng.
An Nhược Thần đỏ bừng mặt, bây giờ nàng cũng không có các gì yên tâm thân mật được. Nhưng không kịp rồi. Nàng cắn môi, sau đó lại cảm thấy oan ức, dứt khoát cắn lên vai tướng quân.
Long Đại vừa chiếm lĩnh vừa nhẹ giọng nói nhỏ bên tai nàng. An Nhược Thần nghe thấy rõ. Lúc nãy nàng hỏi hắn nguy hiểm không, nàng nói nếu hắn biết được chi tiết thì nói với nàng đi, nếu không biết thì an ủi nàng. Hắn không biết chi tiết, nhưng lại có suy đoán của riêng, nên hắn cứ vừa “an ủi” vừa nói ra suy đoán với nàng.
An Nhược Thần dùng sức cắn. Ai cũng bảo võ tướng là mãnh phu, vốn nàng không phục, nàng cảm thấy tướng quân nhà nàng không giống thế. Nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy lời này khá có lý, tướng quân nhà nàng đâu chỉ là mãnh phu. Ở chung với hắn chẳng những phải có gan, mà còn phải có khí phách mới được. Nếu không lúc chân vòng qua hông hắn, nàng thật sự rất muốn đạp hắn hai phát. Không rõ lúc nào nên làm chuyện gì sao? Có kiểu lăn lộn rồi dính vào nhau vậy hả!
Nhưng càng tức giận thì lại càng nhiệt tình, nàng có cảm giác cả người như muốn bùng cháy.
Đến cuối, Long Đại nói bên tai nàng: “Ta biết nàng lo lắng cho độc của muội muội nàng. Hoàng đế Nam Tần là con tin quan trọng, lôi hắn ra thì mới có thể dụ được Lư Chính nói nhiều hơn. Nhưng bây giờ vẫn chưa đến thời điểm dùng con tin này, còn rất nhiều chuyện phải làm nữa. Nàng đừng gấp gáp, hãy cho ta thêm thời gian.”
An Nhược Thần không đáp được, sợ há miệng sẽ kêu thành tiếng, chỉ đành phải gật đầu.
Long Đại nhìn dáng vẻ nàng thì khẽ cười. Cười tới nỗi nàng quyết định, lát nữa nhất định phải đạp tướng quân hai phát mới có thể hả giận.
Tiền tuyến chính thức ngưng chiến, chuyện Long tướng quân dẫn phu nhân tướng quân cùng sứ thần nam Tần đến quận Mậu gặp Lương đại nhân không phải là bí mật gì, nên rất nhanh chuyện này truyền đến tai Tiết Tự Nhiên.
Không thành thân thành công, không cưới được phu nhân càng làm Tiết Tự Nhiên tức đầy một bụng, nghe tin xong thì suy nghĩ hồi lâu, rồi đưa ra quyết định.