Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 177: Chương 177




<!---->Tiết Tự Nhiên đi tìm An Nhược Hi.

Lúc này An gia đang bận rộn chuẩn bị lễ cúng tuần cho An Chi Phủ. An Vinh Quý và Đàm Thị còn đang bận rộn lo liệu các cửa hàng làm ăn ở An gia, kiểm kê lại mua bán với chưởng quỹ, trấn an tiểu nhị. Vì An Chi Phủ chết đột ngột, cũng không lập di chúc nên phân chia gia sản thế nào, quyền lời của các cửa hàng cũng không có sắp đặt, Liêu Thị phòng năm cảm thấy nguy cơ quá lớn. Đương lúc An Vinh Quý và Đàm Thị bận rộn củng cố tài sản thế lực trong nhà, thì bà ta tìm đến thân thích chú bác của các phòng, nhân cơ hội làm lễ tang cho An Chi Phủ mà dẫn con trai An Vinh Quý đến làm quen lập quan hệ với chú bác các phòng, khóc lóc kể rằng lão gia vừa chết thì nhà không ai làm chủ, sau này mẹ con bọn họ biết dung thân chốn nào đây? Lại vừa ám chỉ Đàm Thị và An Vinh Quý nhân lúc này chiếm đoạt gia sản, nếu không có người ngăn cản thì e rằng sau này sẽ còn hại con trai An Vinh Côn.

Xưa nay thân thích chú bác các phòng cũng có làm ăn lui tới với An Chi Phủ, có tính toán riêng, còn có vài gã bạn nhậu làm ăn cũng nhân đấy mà quấy nước đục, muốn dùng danh nghĩa của Liêu Thị và An Vinh Côn để được chia một phần lợi lộc. Thế là Đàm Thị, An Vinh Quý cùng đám người Liêu Thị gây gổ không ngừng. Liêu Thị ôm An Vinh Côn một khóc hai nháo ba thắt cổ, làm như An Chi Phủ là bị mẹ con Đàm Thị mưu hại vậy.

Lúc này, dĩ nhiên đám người Tiết Thị đứng về phía Đàm Thị rồi. Tiết Thị bảo với Đàm Thị, phu nhân xem xem lúc trước thiếp đã nói gì nào. Đàm Thị không nhịn nổi nữa, không thích giành mặt mũi cho Tiết Thị, nhưng cũng đành phải nợ bà ta. Bà ta cần sự ủng hộ của Tiết Thị. Thế là hai bên ngồi lại nói lời dễ nghe, bàn bạc đối sách chu toàn. Trong ngoài tang sự sẽ giao cho Tiết Thị làm, còn Đàm Thị chuyên tâm đối phó chuyện gia sản. Trong phủ cũng chẳng còn ai nói gì mà người cuối cùng trông thấy lão gia chính là tứ di nương nữa.

An Nhược Phương lanh trí lại bình tĩnh, không tranh giành không làm khó, cứ như người nhỏ bé yếu thế nhất trong nàng chính là cô nhi nàng, có chỗ cho nàng yên thân, lo cho ấm no của nàng là đủ. Không ai để ý tai mắt của Tiền Thế Tân là Lý An Thành luôn âm thầm quan sát An Nhược Phương, ngoại trừ chính An Nhược Phương.

Lý An Thành cũng không biết làm sao, vốn gã không quan tâm chuyện tranh đoạt gia sản, nhưng thân phận của hắn là tiên sinh của An Vinh Quý, An Vinh Quý kéo hắn vào bàn bạc xử lý đống chuyện thối kia, Lý An Thành đau đầu nhức óc, có không ít chuyện chính đã bị làm chậm trễ. Gã cũng đã từng hỏi qua Tiền Thế Tân, An Chi Phủ chết rồi, An gia còn hữu dụng nữa không?

Tiền Thế Tân đáp: “Không phải An Nhược Phương vẫn còn đấy sao? Tịnh Duyên sư thái chưa chết thì An gia vẫn còn hữu dụng. Ngươi cứ để ý con nhỏ kia đi, vẫn chưa biết cái chết của An Chi Phủ có liên quan gì đến Tịnh Duyên không đấy. Dẫu sao bà ta cũng từng hỏi qua chân tướng cái chết của Đoàn Thị, không biết có phải vì báo thù cho An Nhược Phương không.” Tuy nói cô tử kia bị thương nặng, theo lẽ thường thì tạm thời sẽ không mạo hiểm gây chuyện, nhưng Tịnh Duyên không phải người bình thường, không thể phán đoán theo lẽ thường được.

Cứ như vậy, An gia náo loạn ồn ào không nghỉ, vừa lo việc tang ma vừa tranh đoạt gia sản, làm cả phố phường bàn luận sôi nổi. Trước tình hình ấy, đột nhiên Tiết Tự Nhiên đến thăm lại làm An Nhược Hi sợ hết hồn. Tuy nói biểu hiện của Tiết Tự Nhiên trước hôn sự rất kiên định, nhưng An Nhược Hi vẫn không quá tin tưởng lắm, giờ trên phố thị đều đồn đãi đủ lời khó nghe, khiến nàng có phần lo âu.

“Nàng có vẻ mặt gì đấy hả?” Tiết Tự Nhiên trợn mắt với nàng. Sao cô nương này lại có bản lĩnh hễ mỗi lần gặp là lại đều muốn mắng nàng thế?

Đã nói rõ là nhất định sẽ cưới nàng rồi, để trên bia mộ của nàng có thể viết lên mấy chữ thê tử của Tiết Tự Nhiên, vậy mà lại cứ trưng ra vẻ mặt nếu hắn đổi ý thì nàng sẽ đánh hắn vậy. An Nhược Hi hắng giọng, nói: “Thấy công tử đến thăm nên ta rất vui.”

Tiết Tự Nhiên tức giận ra mặt, “Mấy ngày nay danh tiếng nhà nàng vang dội lắm đấy, sắp bị người ta đạp nát cả ngưỡng cửa rồi, ta cũng không muốn góp náo nhiệt làm gì. Ta đến là để thông báo với nàng một tiếng.”

An Nhược Hi giật mình trong lòng, giấu nắm đấm ra sau lưng cố kiềm chế, phải thu lại tính xấu mới được. Nàng không nỡ đánh Tiết công tử.

“Ta muốn đến quận Mậu thành Thông một tiếng, nghe nói đại tỷ nàng và Long tướng quân muốn đến đấy.”

An Nhược Hi ngạc nhiên: “Làm gì?”

“Dĩ nhiên là đi đòi thuốc giải ở chỗ họ rồi.” Tiết Tự Nhiên liếc xéo nàng, đồ ngốc này, chẳng lẽ định ở nhà chờ chết à? Mạng của mình thì phải tự mình cố gắng đi lấy lại, không lẽ còn định chờ đại tỷ không lương tâm của nàng kia đưa thuốc giải đến à? Lúc trước bọn họ ở doanh trại nên hắn mới không tiện gặp. Nay đến thành Thông, trái lại cơ hội sẽ nhiều hơn.

“Vốn định thành thân thì sẽ lấy danh nghĩa dẫn nàng đi chơi để đưa nàng đi cùng. Nhưng giờ hôn sự đã bị đẩy lùi, không đợi được nàng qua cửa nên không thể dẫn nàng đi được, ta chỉ có thể tự đi.” Ông cụ non Tiết Tự Nhiên lớn tiếng nói, “Nàng nghe kỹ đây cho ta, mấy chuyện rối ren trong nhà nàng đừng có xía vào, nàng ở yên đấy đợi ta về. Nhất định sẽ để nàng qua cửa được. Cửa hàng rồi tiền bạc thuộc về ai cũng không liên quan gì đến nàng, đồ cưới cũng không lạ gì, người được bình an mới là quan trọng nhất.”

An Nhược Hi nghe mà trong lòng cảm động, nhưng nghe đến câu cưới thì lại không chịu, “Không được đâu, kẻ nào dám động đến đồ cưới của ta ta chắc chắn sẽ không tha cho hắn.”

Tiết Tự Nhiên thật sự rất muốn cóc đầu nàng, mấy thứ ngoài thân kia có quan trọng không? Có quan trọng không?! Hắn cóc thật, lại còn quát nàng: “Lặp lại lần nữa, ta đã nói gì với nàng?”

“Huynh nói sau khi cưới sẽ dẫn ta ra ngoài đi chơi.” An Nhược Hi mím môi cười.

Tiết Tự Nhiên: “…” Bất lực nửa buổi, được lắm, đúng là hắn có nói câu này. Hắn cả tiếng nói: “Đúng là không thể nói gì với nàng được mà. Muội muội làm người ta ghét của nàng đâu rồi?”

“Huynh muốn gặp tam muội của ta?”

“Thì là cái kẻ làm người ta ghét đấy.”

“Làm người ta ghét nhất chính là tam muội ta.” An Nhược Hi rất kiên trì với lần này.

Tiết Tự Nhiên lại muốn cóc đầu nàng: “Tứ muội của nàng đấy, kêu nó tới đi. Ta có lời muốn nói.”

An Nhược Hi đáp được, nhưng quay đầu đi thì lại cảnh giác.

“Gì đấy?”

“Tứ muội ta rất đẹp.”

“Nàng đẹp nhất.” Tiết Tự Nhiên cắn chặt răng nhả chữ.

“Vậy được, để cho huynh gặp muội ấy.”

An Nhược Phương tới liền mở miệng gọi: “Nhị tỷ phu.”

Tiếng gọi này khiến An Nhược Hi rất vui lòng. Mà Tiết Tự Nhiên được nâng lên chức tỷ phu, dặn dò kỹ lưỡng một phen. Hắn có chuyện muốn đi xa, dặn An Nhược Phương chăm sóc nhị tỷ nàng. Nếu có ai bắt nạt nàng hay cần trợ giúp bên ngoài, thì để An Nhược Phương lanh trí chạy chân, đến Tiết phủ cầu cứu. “Có một số việc với thân phận của nhị tỷ muội thì không tiện làm, cũng không nhờ vả được a hoàn, nhưng muội thì có thể. Dù sao cũng là trẻ con, sẽ chẳng ai so đo với muội cả.”

Tiết Tự Nhiên biết An Nhược Phương nghe hiểu được gửi gắm trong lời mình. An Nhược Hi cũng cảm thấy nghe hiểu, trong lòng lại vui mừng. Nàng ra ngoài gọi a hoàn chuẩn bị lễ vật, để Tiết Tự Nhiên đem về biếu Tiết phu nhân trong nhà.

Nhân cơ hội đấy Tiết Tự Nhiên hỏi thật nhanh An Nhược Phương: “Cái chết của cha muội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Không biết.” An Nhược Phương đáp.

“Không phải là ân nhân kia của muội đến đấy chứ.”

“Không phải.”

“Chuyện cha muội định hại Tưởng tướng quân trong hôn lễ, còn có ai biết?”

“Người nên biết đều biết cả.” An Nhược Phương cúi đầu thấp giọng nói.

Tiết Tự Nhiên im lặng nhìn nàng, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Sau đó có ai nói gì với muội nữa không?”

An Nhược Phương lắc đầu.

“Phía Tiền Thế Tân có dấu hiệu gì không?”

“Không có.”

Tiết Tự Nhiên nhếch môi, thế cũng tốt, coi như cái chết của An Chi Phủ là có người cố ý gây nên, nhưng tạm thời trước mắt sẽ không rắc họa đến An Nhược Hi.

“Nếu đã không có ai nói gì thì muội cứ coi như không biết chuyện này đi. Đừng nói với ai cả. Tuổi còn nhỏ, đừng quản chuyện của người lớn. Muội bảo vệ mình tốt là được rồi.” Rồi dừng lại, bổ sung câu nữa, “Và phải che chở nhị tỷ muội đấy, đầu óc nàng chậm chạp, không giảo hoạt được như các ngươi. Đợi nàng qua cửa rồi, cũng không phiền các ngươi quan tâm.”

An Nhược Phương chớp mắt vâng dạ. Nàng cảm thấy thật ra nhị tỷ phu cũng không thông minh lắm. Nếu nhị tỷ ngốc nghếch thì có thể bắt nạt chúng tỷ muội lên xuống được sao? Ở An gia bọn họ, người tốt và kẻ ngốc đều không dễ sống.

An Nhược Hi quay lại, thấy Tiết Tự Nhiên và An Nhược Phương hòa thuận với nhau thì rất vui. Mà vẻ mặt vui vẻ đấy lại bị Tiết Tự Nhiên chê trách.

Lúc Tiết Tự Nhiên rời đi, An Nhược Hi tiễn đến tận cổng lớn. Hỏi hắn lúc nào lên đường, dặn dò hắn chú ý thân thể, phải mang theo nhiều người. Nói mãi vẫn chẳng xong, cho đến lúc Tiết Tự Nhiên không chịu nổi nữa thì An Nhược Hi lại nghĩ đến chuyện quan trọng: “Thành Thông có xa lắm không, huynh sẽ đi rất lâu sao? Sẽ quay về nội trong một tháng chứ? Nhất định phải về đấy nhé, nếu không sẽ không gặp được ta nữa đâu.”

“Nếu còn lải nhải nữa thì ta sẽ không về. Phiền phức quá.” Tiết Tự Nhiên nghiêm mặt, không cho hỏi mấy câu ngu xuẩn nữa.

Hắn lên kiệu nhưng không nghe thấy tiếng An Nhược Hi chào, đang định vén rèm kiệu lên xem thế nào, thì bất chợt có một cái đầu thò qua cửa sổ, dọa hắn giật mình run bắn lên.

“Tiết công tử, ta thích huynh lắm. Giống như huynh thích ta vậy.” An Nhược Hi cười hì hì, nói rồi chạy biến đi.

Tiết Tự Nhiên ngẩn người, lúc phản ứng lại trước lời nàng thì tức tới nỗi giậm chân, ai thích nàng ta chứ! Đúng là không biết xấu hổ, nàng chờ đấy, đợi hắn tìm được An Nhược Thần hỏi cho rõ, lấy được thuốc giải thì sẽ quay về chỉnh nàng.

Tiền Thế Tân đang định chỉnh người. Mục tiêu của hắn là Diêu Côn.

Kế hoạch đại cục đã đi đến bước mấu chốt. Nam Tần đổi chủ, sau khi đàm phán giải hòa thì sẽ cùng Đại Tiêu chinh phạt Đông Lăng. Trong triều đình cũng sẽ phong vân đổi thay, sóng gió hỗn loạn. Bao gồm cả Long Đại trong đó, ngáng chân cảng đường hay nguy hiểm đều sẽ bị tiêu diệt thay đổi. Chẳng qua là các vị đại nhân không nói quá nhiều chi tiết với hắn, chỉ bảo đảm rằng quận Bình Nam sẽ là của hắn.

Phe phái trong triều cũng không chỉ dừng lại ở phạm vi kinh thành, dĩ nhiên còn cần phải lôi kéo quan hệ ở nơi trọng địa này rồi. Tiền Thế Tân hắn là người bị lôi kéo, trước là đi lên vị trí thái thú, sau đó từng bước từng bước, tiến đến kinh thành.

Giờ đây kế hoạch của các vị đại nhân đã đạt thành, mà Tiền Thế Tân chỉ cần bảo đảm rằng kế hoạch của hắn sẽ không có gì thay đổi. Ngoại trừ hắn ra, không còn người thứ hai nào hợp với chiếc ghế thái thú. Như thế mới là ổn thỏa đối với hắn.

Diêu Côn không chết thì khó mà yên lòng nổi.

Người bị ép đến tuyệt cảnh sẽ là người dễ bị mua chuộc nhất, nên nếu lúc này Lỗ Thăng có ý định với Diêu Côn thì chỉ sợ Tiền Thế Tân khó giữ được địa vị. Mặc dù khả năng bọn họ bỏ lại hắn không lớn, nhưng Tiền Thế Tân vẫn cảnh giác, phải đảm bảo khả năng đấy không hề tồn tại, nhất định phải để mình còn hữu dụng, hơn là là kẻ duy nhất có thể dùng được.

Hắn đã thất thủ chuyện Diêu Văn Hải, ông trời cho hắn cơ hội tốt nhưng hắn lại không nắm chặt. Đến giờ vẫn không biết rột cuộc là ai đã thọc gậy bánh xe. Nhưng không sao, hắn vẫn còn một mồi khác. Mà mồi này, đã bắt đầu cho lộ ra với Diêu Côn rồi.

Bây giờ Tiền Thế Tân đang đợi, đợi tin Diêu Côn tự vẫn. Cho dù ông ta không chết thì tất cũng phải để ông ta thân bại danh liệt, quét sạch danh dự, một khi Diêu Côn như vậy thì dĩ nhiên không thể làm thái thú tiếp được nữa rồi, là một quân cờ vô dụng.

“Thuộc hạ đã cầm được thư kiện Long Đằng rồi, Diêu Côn cưỡng ép dân nữ của An gia, tuy An Chi Phủ bất ngờ chết, nhưng rốt cuộc đến lúc cần thiết cũng có thể thua vì Long Đằng. Thư kiện chính là động cơ của hắn. Diêu Côn là đồng mưu, nếu hắn cũng chết ở trong lầu Tử Vân thì chúng ta đối phó với Long Đằng sẽ càng hữu ích hơn.” Tiền Thế Tân nói với Lỗ Thăng. Hắn vẫn thẳng thắn nói với Lỗ Thăng về kế hoạch đối phó Diêu Côn, nhưng lại lược đi tâm tư trong tối của mình, còn lại đều báo cáo hết. Đây cũng là đang thử thăm dò. Thái độ của Lỗ Thăng sẽ chứng tỏ vị trí của Tiền Thế Tân hắn trên con thuyền này.

Lỗ Thăng bày tỏ ủng hộ và tán thưởng, “Hôm nay chính là thời điểm phải đối phó Long Đại. Hắn ta đã dẫn An Nhược Thần đến thành Thông rồi. Đây là đã bày ra “tiền đặt cược” gây khó dễ hắn, đợi nhìn xem rốt cuộc trên bàn cờ đang là thế cờ gì. Diêu Côn sẽ là quân cờ quan trọng của chúng ta. Nhưng dù sao đi nữa cũng là chuyện nguy cấp, nếu Diêu Côn không muốn đi vào khuôn khổ thì hãy để hắn trở thành con chuột len lỏi trên đường bị người người phỉ nhổ, đến lúc đó nếu chúng ta ra tay nữa, dàn cảnh tự vẫn, vì chịu quá nhiều áp lực mà hắn ta xấu hổ muốn chết, âu cũng hợp tình hợp lý. Long Đại mất đi một nhân chứng quan trọng, có rất nhiều chuyện dù có trăm miệng hắn cũng không thể bào chữa, bằng chứng hắn ta chiếm đoạt thê tử người khác đang treo trên người, đến lúc đó cũng không cần làm gì cả, hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ muốn xử lý như thế nào thì sẽ xử lý như thế ấy.”

Như vậy là tốt rồi. Tiền Thế Tân cảm thấy hài lòng.

Còn về phần Diêu Côn rốt cuộc có tự mình chấm dứt hay không, lấy hiểu biết của Tiền Thế Tân về ông ta, Diêu Côn quá quan tâm cái nhìn của người khác, quá coi trọng người nhà, hắn cảm thấy Diêu Côn sẽ ra tay.

Đúng là Diêu Côn rất muốn ra tay, ông ta vốn cứ tưởng bị dồn ép đến mức này, thì dù có tự vẫn cũng không phải chuyện gì khó khăn. Nhưng thực sự lại quá khó. Ông ta như có cây kim đâm vào lòng, giày vò đau đớn. Tưởng tượng đến ánh mắt nhìn mình của Mông Giai Nguyệt và Diêu Văn Hải sau khi biết được chân tướng, ông ta thật sự rất muốn chết.

Nếu không phải Long Đại cũng uy hiếp ông ta.

Chỉ thiếu xíu nữa thôi.

Diêu Côn trằn trọc trở mình, mất ngủ mấy ngày. Ông ta cũng không biết nên cảm kích Long Đại hay nên oán hận hắn, chính hắn đã ở đằng sau buộc ông ta đối mặt với hiện thực này. Ông ta đã nấp sau giả tưởng trốn tránh thực tế mười bảy năm rồi.

Nhưng Diêu Côn đã khuất phục rồi. Khuất phục Long Đại. Dù sao kết quả cũng giống nhau, rồi bộ mặt xấu xí của ông ta cũng sẽ bị vạch trần. Ai lật tẩy thì cũng là lật tẩy cả, ông ta quyết định chọn Long Đại.

Diêu Côn thấp thỏm bất an, gọi Mông Giai Nguyệt và Diêu Văn Hải đến lầu Tử Vân.

“Có mấy lời, ta muốn đích thân nói với mẹ con nàng. Mặc dù rất khó mở miệng, nhưng thà để hai người bị tổn thương vì nghe được từ lời khác, thì không bằng để chính ta nói.” Diêu Côn còn chưa đi vào chuyện chính thì đã nghẹn ngào.

Ông ta như thế đã dọa sợ Mông Giai Nguyệt và Diêu Văn Hải.

Diêu Côn nhìn họ, không kìm hãm được nước mắt rưng rưng. Ông ta cố nén nước mắt, lại nói: “Không, thật ra thì cũng không phải như vậy. Không phải vì nguyên nhân này mà ta mới nói với mẹ con nàng. Nếu ta có thể lựa chọn, ta thà đem chuyện này xuống mồ, giả vờ như nó chưa hề xảy ra. Đáng tiếc ta không thể được như ý. Ta vì bị uy hiếp…”

Diêu Côn nghẹn lời, rốt cuộc nước mắt cũng lăn dài trên gò má, ông ta duỗi tay ôm Mông Giai Nguyệt vào lòng, chôn mặt ở nơi hõm cổ bà, nức nở nói: “Ta sẽ nói mọi chân tướng với nàng. Ta không dám xin nàng tha thứ, nàng cứ xem như ta đã chết đi vậy.”

Tiền Thế Tân nghe thuộc hạ báo lại, nói Mông Giai Nguyệt và Diêu Văn Hải đến lầu Tử Vân. Tiền Thế Tân giật mình, xem ra Diêu Côn suy nghĩ hai ngày cuối cùng cũng có quyết định, chỉ không biết quyết định này là như thế nào. Đợi xem lúc Mông Giai Nguyệt và Diêu Văn Hải đi ra thế nào thì có thể biết.

Tiền Thế Tân cho người canh chừng kỹ phủ thái thú, sau khi Mông Giai Nguyệt và Diêu Văn Hải ra về thì đến báo cho hắn.

Thuộc hạ tuân lệnh, chân trước vừa rời đi thì chân sau lại có nha sai đến báo, nhưng chuyện lần này lại khiến hắn thất kinh hồn vía. Độc tù ngục lưu đày đến khu khai thác mỏ phía tây gặp phải cướp ở Ngưu sơn, nha sai bị thương ba người, phạm nhân chết bốn người, một trong số đó chính là Tiền Bùi.

Mọi kế hoạch vẫn y nguyên, nhưng địa điểm lại khác. Rõ ràng phải đến trận Thủy Liên thì mới có thể gặp cướp, trấn Thủy Liên kia mới là nơi Tiền Bùi giả chết rồi trốn.

Tiền Thế Tân đảo mắt nhìn một người trong số nha sai. Nha sai kia là do hắn sắp đặt dọc đường thả Tiền Bùi đi, thấy hắn nhìn sang liền biết ý, vội thưa: “Đại nhân, chúng tiểu nhân đáng chết, lúc ấy Tiền Bùi nói không nhịn nổi nữa muốn đi xả, nên lúc ấy bọn thuộc hạ mới thả chúng vào rừng. Đúng là chính ông ấy yêu cầu.”

Các nha sai khác vội phụ họa, bảo đúng là như vậy.

Tiền Thế Tân đã hiểu. Không kiềm chế được cơn giận dữ, thì ra là vậy, lão già kia muốn đối đầu với hắn, muốn tự mình chủ trương. Rõ ràng đã sắp đặt xong xuôi rồi nhưng ông ta lại không nghe theo. Ngoài mặt thì đáp được được, thực tế mình lại có sắp xếp khác.

Tiền Thế Tân cho nha sai lui xuống, cẩn thận ngẫm nghĩ lại lời của Tiền Bùi. Bây giờ không có cách nào khác, chỉ có thể đợi Tiền Bùi liên lạc với hắn thì hắn mới biết được lão đang trốn ở đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.