Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 29: Chương 29




Đàm Thị hô lên: “Con nói có lý. Hiện tại chúng ta không thể nào đắc tội với Tiền lão gia được nữa. Cha con chính là thế đấy, nhát gan lại sợ gặp chuyện, cố kỵ cái này băn khoăn cái kia, nếu ông ấy dám làm vài chuyện thì hôm nay chúng ta đâu đến mức ra nông nỗi này. Nhưng đã nói rồi đấy, cha con nói cũng có chỗ đúng, giờ con tiện nhân An Nhược Thần kia có tướng quân làm chỗ dựa, nhất định sẽ chẳng nể nang gì chúng ta. Bất kể là cha con hay là mẹ đi, e cũng chẳng thành.”

An Vinh Quý nói: “Cũng không phải gặp mặt một lần là có thể gỡ bỏ hiềm khích lúc trước, dĩ nhiên cũng chẳng thể nào đột nhiên thân mật được. Chẳng qua là tỏ thái độ mềm chút, để tỷ ta buông lỏng cảnh giác, còn có thể qua lại với nhà. Cho dù tỷ ta có nói khó nghe đến đâu thì mẹ cứ nhẫn nhịn đi, chỉ cần có thể gặp mặt nói chuyện thì sau này dễ dùng hơn rồi.”

Đàm Thị nói: “Mẹ đi e là không được. Nhưng Hi Nhi thì có thể.”

An Nhược Hi sững sờ.

Đàm Thị và An Vinh Quý đồng loạt quay sang nhìn nàng ta.

“Con?”

Đàm Thị nói: “Các con là tỷ muội cùng trang lứa. Thường ngày cũng có qua lại, không phải con hay nói chuyện chơi bời với nó sao. Lần trước con đến lầu Tử Vân viếng thăm tướng quân, cũng không phải là nó đi với con ư?”

Nói đến đây, đột nhiên Đàm Thị dừng lại: “Giờ nghĩ đến, có lẽ con bị nó lợi dụng rồi. Có phải nó đến lầu Tử Vân là nhân cơ hội cấu kết với tướng quân không? Con ở bên cạnh, có thấy điều gì khác thường không?”

An Nhược Hi lắc đầu theo bản năng, nhưng trong đầu lại lướt nhanh qua lúc nàng ta vội kéo a hoàn đi ở lầu Tử Vân, có một thoáng không thấy bóng đại tỷ đâu.

An Nhược Hi nghĩ thêm một chút, lại lắc đầu: “Hôm đó tướng quân không ở đấy.”

Đàm Thị cũng không để ý nhiều, nói: “Thôi đừng lo những chuyện trước kia nữa. Con đi gặp nó đi, nhất định nó sẽ không đề phòng con lắm đâu. Cũng không cần phải lấy lòng nó, nhìn xem giờ nó thế nào, giống như trước kia bọn con hay nói chuyện là được. Như thế nó sẽ không nghi ngờ. Tóm lại là, có thể gặp mặt nói chuyện, không lấp kín đường lui tới về sau là được.”

Trong lòng An Nhược Hi hơi hoảng, bảo nàng ta đi gặp đại tỷ, có thể nói gì đây? Xưa nay nàng ta chẳng coi đại tỷ ra gì, nói cũng chẳng xuôi tai bao giờ.

An Vinh Quý suy nghĩ rồi nói: “Thế cũng tốt. Cha mẹ đi tìm tiện nhân kia thì đúng là làm khó. Trái lại tỷ tỷ đi là một ý kiến hay. Vậy cứ quyết định thế đi.”

Đàm Thị nói: “Vậy để mẹ đi tìm lão gia nói chuyện. Để ông tấy tìm cơ hội mời Tông tướng quân đến, rồi hỏi thăm tình hình từ chỗ Tông tướng quân, xem xem ra sao mà sắp đặt, để Hi Nhi gặp mặt tiện nhân kia một lần.”

“Mẹ à...”

An Nhược Hi vừa mở miệng thì đã bị Đàm Thị ngắt lời.

“Con không cần vội vàng, cha con hẹn Tông tướng quân cần phải có ngày giờ, mấy ngày này đợi mẹ suy nghĩ kỹ, xem sẽ dạy con đối phó với con tiện nhân kia như thế nào.” Đàm Thị vừa nói vừa nháy mắt với cậu con trai đứng sau, Đàm Thị liền nói: “Được rồi, chuyện bên Tiền lão gia cứ vậy đi, con cứ yên tâm. Về phòng trước đi, mẹ còn nói mấy chuyện trong cửa hàng với Vinh Quý nữa.”

An Nhược Hi không thể làm gì hơn là nuốt lời về, đứng dậy thi lễ cáo từ.

An Nhược Hi chầm chậm đi ra ngoài nhà, càng nghĩ tim càng đập mạnh. Nàng gặp đại tỷ thì có thể nói gì đây. cha mẹ cũng biết kết quả của việc phải đi nhìn sắc mặt đại tỷ, đổi thành nàng ta thì liệu sẽ khá hơn ư? Nàng đảo nhanh trong đầu xem bình thường có ân oán gì với đại tỷ không. Nghĩ tới nghĩ lui, ấn tượng sâu nhất xảy ra gần đây chính là nàng châm chọc hôn nhân của đại tỷ, còn không dưới một lần ở ngay trước mặt đại tỷ nói rằng may mà là đại tỷ gả đi, còn cười nhạo đại tỷ mơ mộng hão huyền nhớ nhung nam tử khác.

Kết quả thì sao, bây giờ chẳng những người ta đã hủy hôn, mà còn nịnh nọt được Long tướng quân.

An Nhược Hi chỉ cảm thấy mặt nóng rát, như bị An Nhược Thần ở cách xa muôn trùng tát mấy chục bạt tai.

An Nhược Hi cắn răng, xoay người đi vào phòng Đàm Thị, muốn nói với mẹ mình không đi được, bản thân cũng đã đắc tội với đại tỷ rồi, chứ không có hòa thuận như bọn họ nghĩ. Nhưng đến khi tới trước cửa, lại nghe thấy giọng Đàm Thị nói: “Lại dùng chiêu kết hôn này, chỉ sợ không dễ.”

An Nhược Hi cứng đờ, nhất thời dừng bước chân.

An Vinh Quý ở trong phòng nói: “Cũng chưa chắc kết hôn thật, chỉ là tỏ thái độ thôi. Dù sao tứ muội cũng đã chạy rồi, đại tỷ cũng đi luôn, chuyện này mà lan truyền trong thành Trung Lan này, nói không chừng qua mấy ngày nữa có khi cả quận Bình Nam đều biết cả rồi. Con người Tiền lão gia còn sĩ diện hơn cả cha, nếu ông ta mà không chỉnh An gia chúng ta một trận thì sau này lập uy ở bên ngoài thế nào nữa? Bây giờ Tiền lão gia còn chưa ra tay, chúng ta mau bày tỏ thể hiện trước đi. Cáo trạng đã viết rồi, cũng nghe hiểu ý ông ta mà giả vờ đi lôi kéo đại tỷ, nhưng những chuyện này đều không thể đem lên đặt trên bàn quan mà nói chuyện được, với ông ta mà nói thì chẳng có vẻ gì hãnh diện cả. Chúng ta chịu thiệt một chút, bàn chuyện hôn nhân với ông ta, cho thấy chúng ta rất có thành ý muốn làm người nhà với ông ta. Ông ta đồng ý cũng được mà từ chối cũng được, cũng kiếm chút mặt mũi với bên ngoài, thế là có thể vui rồi.”

“Nhưng làm gì có nhà nào gả hết cô nương trong nhà cho một hộ chứ? Cái này mà truyền đi thì chẳng dễ nghe chút nào.”

“Nếu nói khó nghe thì chuyện đại tỷ làm mới là khó nghe, khiến An gia chúng ta nhục nhã vô cùng. Chúng ta đặt hai cửa hôn với Tiền lão gia, nhưng rồi đều đi tong cả, đại tỷ lại còn ung dung trong thành Trung Lan này, chẳng lẽ cái này thì có thể dễ nghe sao? Chình vì đại tỷ như thế, nên chúng ta mới phải giải quyết, hợp tình hợp lý, không ai có thể khơi ra sai sót gì được. Trái lại An gia chúng ta có vẻ “hứa đáng giá nghìn vàng“. Mẹ nghĩ thử xem, có đúng thế không? Chưa chắc Tiền lão gia sẽ nhận lời hôn sự, nhưng chúng ta nói ra ấy chính là chúng ta chu đáo. Tiền lão gia được nở mày nở mặt, sau này có chuyện gì cũng tiện bàn bạc đúng không? Cầu hôn rồi, bất luận Tiền lão gia nhận lời hay không, nếu tỷ tỷ gặp mặt đại tỷ không lấy được gì mà còn bị làm nhục mà về, thế thì Tiền lão gia cũng không thể trách tội chúng ta được.”

Trong lòng An Nhược Hi lạnh căm, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, im lặng lắng nghe động tĩnh trong phòng.

Sau một thoáng yên ắng, nàng nghe thấy Đàm Thị nói: “Ừ, đây cũng là một cách, giữ lại mặt mũi cho Tiền lão gia, sau này mới tiện bàn bạc đợc.” Không nói phía phu gia bên này, mà nhà mẹ nàng ta ở huyện Phúc An kia, cũng phải dựa vào Tiền Bùi.

An Nhược Hi nhắm hai mắt, chỉ cảm thấy đầu kêu ong ong, sau đó trong phòng thảo luận gì nữa nàng cũng không nghe rõ, nghiêng đầu xoay người rời đi.

An Nhược Hi quay về cửa viện mà vẫn còn hoảng hốt, a hoàn mai Hương chờ nàng ở viện vội chạy ra phục vụ nàng ta về nhưng nàng ta cũng chẳng để ý, chỉ cắm đầu chăm chăm đi về phía trước.

Đi mấy bước, chợt An Nhược Hi quay đầu lại, trợn mắt nhìn bà lão rúc trong góc tường. Đó chính là bà vú già của An Nhược Thần. Nàng ta cảm thấy khóe mắt hình như có ai đó, thì ra là thật sự có người.

Bà vú không tránh kịp, thấy bị người ta phát hiện thì vội vã đi lên, hành lễ hỏi: “Nhị cô nương, nghe nói lão gia đã về rồi. Lão nô muốn hỏi thăm, đại cô nương nhà lão nô thế nào rồi? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Một bụng tức giận của An Nhược Hi đang không có chỗ bộc phát, thấy người bên cạnh An Nhược Thần là lửa giận lại bốc cao ba trượng, lớn tiếng quát: “Tỷ ta thế nào ấy hả? Tỷ ta rất khỏe! Cả thiên hạ này chỉ mỗi tiện nhân kia sống tốt, còn người khác thì bị tỷ ta rắc họa lên đầu!”

An Nhược Hi càng nhắc đến càng tức, thật sự muốn cho lão nô này mấy cái tát tai.

Bà vú thấy nàng ta hung hăng như thế thì bước giật lùi ra sau theo bản năng.

An Nhược Hi nắm chặt tay, nhẫn nhịn. Không để ý đến bà vú nữa, phất tay áo rời đi.

An Nhược Hi đóng cửa hai ngày không ra ngoài, nằm trên giường nói mình không thoải mái. Đàm Thị đến thăm nàng ta, nàng liền ôm lấy Đàm Thị làm nũng. Đàm Thị vừa cười nhạo nàng ta yếu ớt vừa cho người mời đại phu đến. Đại phu chẩn mạch không nhìn ra được bệnh gì, chỉ khói khí huyết hư ổn, kê chút thuốc bổ khí huyết.

Đàm Thị ôm con gái cười nói: “Con hồi còn bé ấy, không học nữ công tốt, bắt đầu cuống lên, lại nghe sư phụ nữ công khen tay tam muội con khéo léo, thế là không thoải mái, cũng nằm trên giường như thế này mà kêu nhức đầu. Mẹ biết, hễ con gặp chuyện là lại kêu đau ốm. Con bé ngốc này, có mẹ ở đây, không cần sợ. Là lo đi gặp đại tỷ con bị nó khinh thường hả? Con là đại cô nương, con có nhà có người thân còn có mẹ đây, còn nó thì sao, thoát tịch, ăn nhờ ở đậu, sao nó có thể so với con được. Con phải nghĩ như thế. Tạm thời nhẫn nhịn cơn giận, sau này mới sống tốt được. Không việc gì phải sợ, chỉ là gặp mặt một lần thôi mà, xem hiện giờ nó ra sao, nếu nó nói chuyện khó nghe thì con cứ mặc kệ nó. Sau này nhất định mẹ sẽ dạy dỗ nó một trận, không để con chịu oan ức.”

An Nhược Hi dựa vào lòng mẹ, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ nhất định sẽ che chở cho con, không để người khác bắt nạt con, đúng không?”

“Đó là điều đương nhiên rồi, con là con gái của mẹ cơ mà.” Đàm Thị vuốt tóc nàng ta, “Con cứ nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, lấy lai tinh thần đi nào. Cha con đã mời Tông tướng quân rồi, hôm sau hắn ta sẽ đến. Đến lúc đó con phải hỏi nhiều chuyện về An Nhược Thần chút đấy, nói con rất quan tâm nó, muốn gặp một lần. Rồi cha con thuận nước đẩy thuyền, lại mời Tông tướng quân giúp đỡ. Con hiểu chưa?”

“Hiểu rồi ạ.” An Nhược Hi nhắm hai mắt, nhẹ giọng đáp.

Sau đó Tông Trạch Thanh đến thật. An Chi Phủ chiêu đãi một phen ra trò, bày rượu ngon thịt ngon, lại mời nhạc công đào kép đến tấu nhạc xướng khúc. Đàm Thị, An Vinh Quý, An Nhược Hi lần lượt ngồi xuống theo chỗ.

An Chi Phủ nghe ngóng tình hình của An Nhược Thần ở lầu Tử Vân từ chỗ Tông Trạch Thanh, hỏi tướng quân vui giận ra sao, nói bản thân xưa ray luôn quản cô con gái lớn này rấy nghiêm, sau này gây ra chuyện con gái thứ tư mất tích, nên mới trách nặng con gái lớn, chỉ sợ con bé ghi hận trong lòng, lại nói mấy lời không phải ở trước mặt tướng quân hay thái thú đại nhân.

Tông Trạch Thanh khuyên giải an ủi nói không cần lo ngại, thật ra cũng không phải chuyện gì lớn lắm, chỉ là lúc đó thái thú đại nhân với tướng quân cần phải hỏi thăm tình tiết vụ án với An đại cô nương. Hơn nữa An đại cô nương là nhân chứng quan trọng, sợ bị giết người diệt khẩu, nếu không chuyển nàng vào lầu Tử Vân thì e sẽ liên lụy đến toàn An phủ mất. Giờ nàng đang dưỡng thương ở lầu Tử Vân, ngày ngày bị vặn hỏi, còn không bố trí để trong nhà tới được.

Nghe nói An Nhược Thần không được tốt lành gì, trong lòng Đàm Thị được an ủi phần ào. Nàng ta ra dấu mắt với con gái, An Nhược Hi vội hỏi mấy chuyện vụn vặt của An Nhược Thần ở lầu Tử Vân như ăn mặc chi tiêu, nói tỷ tỷ đi vội quá, y phục này nọ cũng không mang đi, chỉ sợ ở bên ngoài không quen, nàng ta rất lo lắng, muốn đến thăm hỏi chút, đưa y phục cho tỷ tỷ.

Đàm Thị ở bên cạnh vội bênh vực, nói xưa nay mấy tỷ muội tình cảm không tệ, giờ đây tứ cô nương mất tích, đại cô nương rời khỏi nhà, An Nhược Hi cứ lo lắng suốt, còn bị bệnh một trận. Có lòng đi thăm, nhưng không biết với An Nhược Thần dính vào vụ án như thế thì có gặp được hay không? Hơn nữa lầu Tử Vân cũng không phải là nơi người bình thường muốn vào là vào được. Hy vọng được Tông Trạch Thanh sắp xếp giúp.

Tông Trạch Thanh rất dễ nói chuyện, một tiếng đáp được.

Trong lầu Tử Vân, An Nhược Thần nghe Tông Trạch Thanh thuật lại xong, bèn nói: “Nhị muội nhớ mong tôi nhất định không phải thật lòng gì, có lẽ là có ý đồ không chừng.”

Tông Trạch Thanh đương nhiên biết điều này, “Vậy cô định làm thế nào?”

Định thế nào ư? An Nhược Thần cảm thấy thuận nước đẩy thuyền gặp nhị muội cũng là chuyện tốt. Lục đại nương nói bà vú không muốn đi, muốn ở lại dò la tin tức cho nàng, phải là tự tay vú thám thính thì lúc đó bà ấy mới yên tâm rời đi được. Tuy sau lưng nhị muội có cha và nhị di nương quyết định hộ, nhưng tâm tư con người nhị muội rất dễ đoạn, chiếu theo hiểu biết của nàng về nhị muội, An Nhược Thần tự nhận thấy vẫn có thể gây khó dễ nàng ta được.

An Nhược Thần đáp: “Phải hỏi ý tướng quân thế nào mới phải...”

Tông Trạch Thanh đáp ứng rất nhanh: “Tùy cô, muốn gặp thì cứ gặp.”

“Nàng nói là phải hỏi ý ta đã.” Bỗng ngoài cửa sổ có âm thanh vang lên.

Tông Trạch Thanh quay đầu lại nhìn, đứng ngoài cửa sổ, chính là “tướng quân” đại nhân.

Tông Trạch Thanh sụp đổ nhìn sang An Nhược Thần, có thật thế không? Là hỏi “tướng quân đó” chứ không phải là “bổn tướng quân” sao?

An Nhược Thần nở nụ cười ngây ngô với hắn. Thật ra nàng còn nửa câu sau là “lúc nào tướng quân mới về”, nhưng vào tình hình lúc này, nàng không thể làm Tông tướng quân mất mặt được. Hỏi tướng quân nào cũng được, không sao.

Nàng vừa cười như thế, Tông Trạch Thanh cũng quay qua cười với Long Đại. An cô nương là hỏi hắn, hắn không nghĩ nhầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.