Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 30: Chương 30




Nhưng Long Đại vẫn cứ hỏi: “Muốn hỏi ta cái gì?”

Xem ra tướng quân đại nhân thật cố chấp với chuyện nhận định này, nhưng dù gì huynh ấy cũng là quan lớn hơn mấy cấp, Tông Trạch Thanh cảm thấy cứ nhường tướng quân đại nhân cho rồi.

Không đợi An Nhược Thần mở miệng, Tông Trạch Thanh đã nhiệt tình thuật lại tình hình.

Long Đại cũng không nói chen vào, chỉ im lặng nhìn hắn. Tông Trạch Thanh nói một tràng rồi lại cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, thế là nhanh chóng vội vã tiến vào hồi cuối, “Được rồi được rồi, tình hình là thế đấy.”

Long Đại vẫn cứ nhìn hắn, nhìn một lúc lâu rồi quay đầu sang nhìn An Nhược Thần.

An Nhược Thần hỏi: “Tướng quân muốn nói chuyện gì?”

Chợt Tông Trạch Thanh kịp nhận ra chỗ nào không đúng. Hắn lại có thể cứ để tướng quân đại nhân phơi nắng ngoài cửa sổ.

Đây quả thật là điều không nên mà.

“Mau vào, mau vào đi nào.” Tông Trạch Thanh nhiệt tình mời chào. Mời xong rồi lại thấy sai sai, đây là phòng của An cô nương mà, hắn ra vẻ chủ nhân như thế làm gì?

Tông Trạch Thanh gãi đầu, cười trừ với An Nhược Thần. An Nhược Thần cũng cười lại hắn.

Long Đại nhìn hai người bọn họ, tỉnh rụi đi đến, nhàn nhạt hỏi: “Đã mấy ngày không gặp Tông tướng quân, càng lúc càng phấn chấn nhỉ.”

Tông Trạch Thanh lại cười tiếp, không hiểu ý đại tướng quân lắm, cười vậy là đúng rồi.

“Nhìn thần sắc An cô nương không tệ, chắc được chăm sóc tốt lắm.” Long Đại nói tiếp.

Tông Trạch Thanh vội nịnh nọt: “Chuyện tướng quân đã dặn, đương nhiên mạt tướng phải dốc hết sức.” Vừa nói vừa cố gắng nhớ lại, tướng quân đại nhân có từng dặn hắn chăm sóc cho An cô nương ư?

An Nhược Thần chớp mắt, Long tướng quân lại phối hợp với nàng thế sao? Vậy là vội thi lễ với Long Đại: “Đa tạ tướng quân.”

Tông Trạch Thanh lục tìm trong đầu, không xong rồi, hình như không có dặn. Hắn quay đầu lại nhìn An Nhược Thần, An Nhược Thần cũng ngoái đầu nhìn hắn, hai mắt chạm nhau, cũng hành lễ với hắn: “Đa tạ Tông tướng quân.”

Tông Trạch Thanh khoát tay, ra vẻ khiêm tốn, thuận tiện lén nhìn Long Đại, đúng là không nên thêu dệt chỉ thị của tướng quân, hôm nay không có cách nào trò chuyện tiếp rồi, vẫn nên chạy đi trước thôi.

“Đột nhiên ta nhớ có chuyện chưa làm, ta phải đi trước đã.”

Tông Trạch Thanh lao đi, để lại An Nhược Thần đầu óc mơ hồ.

Long Đại ngồi xuống ghế mà Tông Trạch Thanh vừa ngồi, An Nhược Thần lại không dám ngồi, cung kính đứng một bên. Long Đại cũng không gọi gì nàng, chỉ đưa tay ra với lấy bình trà trên bàn.

An Nhược Thần vội giành rót trà cho Long Đại, Long Đại từ từ uống, đặt ly xuống rồi lại nhìn An Nhược Thần, không lên tiếng.

An Nhược Thần đợi một hồi, không biết Long đại tướng quân có ý gì. Mấy ngày nay ngoài dưỡng thương ra thì nàng chỉ học thuộc các tài liệu Tạ Cương đưa cho, cũng học những thủ đoạn về mật thám do hắn chỉ bảo. Nàng tự thấy mình học rất tốt, Tạ Cương cũng khen nàng. Nàng cũng chẳng phạm lỗi gì, ở trong lầu Tử Vân theo quy củ, cũng không ra khỏi phòng mấy lần. Long đại tướng quân không có ở đây, nàng thấy bản thân cũng đâu có chọc gì làm hắn không vui đâu.

Ừ, nàng thấy Long Đại có vẻ không quá vui. Mặc dù lúc này hắn không thể hiện rõ lắm, vẫn giống như trước, nhưng nàng vẫn nhận ra - tâm tình hắn không tốt lắm.

Một lát sau, cuối cùng Long Đại cũng mở miệng nói: “Vết thương thế nào rồi?”

“Đã khá lên rồi ạ.” An Nhược Thần cung kính đáp.

“Chuyện nhị muội cô muốn đến thăm, cô định thế nào?”

“Nếu muội ấy đã có lòng thì gặp mặt cũng chẳng sao.”

“Nếu đã có chủ ý rồi, vậy vì sao còn muốn hỏi qua ý ta nữa?”

“Tôi là làm việc cho tướng quân, đương nhân phải nghe theo tướng quân dặn dò.”

“Chuyện gặp muội muội cô thì lớn đến đâu mà còn phải nghe ta dặn dò? Vậy lúc cô muốn gặp Lục đại nương, tại sao không đến hỏi ý ta?”

An Nhược Thần nghẹt thở.

Long Đại nhìn nàng, lại nói tiếp: “Tạ Cương đã nói với ta rồi, cô cảm thấy mình đã chuẩn bị đầy đủ, có thể làm nhiệm vụ được rồi.”

“Vâng.”

“Nên một chuyện cỏn con như gặp muội muội mà cô cũng muốn nghe ý kiến của tướng quân, đó là muốn thúc giục ta phân phó để cô ra ngoài, đúng không?”

An Nhược Thần đỏ mặt, đúng là như thế.

“An cô nương, cô giở cái ý nghĩ giảo hoạt đó ra với bổn tướng quân, liệu có thỏa đáng không?”

An Nhược Thần vội nói: “Là tôi không nên, sau này không dám nữa.”

“Ta đúng là không nghĩ ra, có chuyện nào cô không dám làm.”

“...” An Nhược Thần cảm thấy hôm nay tướng quân nóng nảy nhiều quá. Thật không phải là ngày tốt nói chuyện cùng tướng quân.

“Vội vã ra ngoài, là muốn đi tìm muội muội ư?”

“Vâng.” An Nhược Thần không dám bịa chuyện, trinh thám ở chỗ Tạ Cương mãi chưa tìm được manh mối hành tung của An Nhược Phương, lòng nàng bất an, tuy biết hy vọng xuất, mong manh, tự mình đi cũng chẳng khá hơn trinh thám là bao, nhưng vẫn hy vọng có thể tự thân hành động.

“Cô cảm thấy khả năng cô bé bị mật thám bắt đi là lớn bao nhiêu?”

An Nhược Thần nhếch miệng, không nói.

“Cô biết rõ là không có khả năng.”

“Tóm lại vẫn cứ hy vọng.” Bị mật thám bắt đi để uy hiếp nàng, dù gì cũng khá hơn là đã bỏ mạng. Nàng không thấy thi thể, nàng còn chưa biết chân tướng, thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Long Đại nhìn nàng, rồi như là thở dài, nói: “Cô ngồi xuống đi.”

An Nhược Thần ngồi xuống, “Tướng quân, Ngụy đại phu nói thân thể tôi đã không còn gì đáng ngại, Tạ đại nhân cũng cảm thấy tôi học tập rất tiến bộ.” Ý nói là, nàng đã có thể ra ngoài làm việc cho tướng quân được rồi.

“Là tiến bộ như thế nào?”

An Nhược Thần sững sờ, tình trạng nàng thế nào, nhất định Tạ Cương đã bẩm báo lại rõ với Long Đại, Long Đại hỏi như thế, chẳng lẽ còn muốn để tự nàng khen ngợi mình một phen sao?

Khen thì khen thôi.

An Nhược Thần hắng giọng, nói mình chăm chỉ thế nào, đã học thuộc làu làu các hồ sơ tài liệu, lại còn nhắm mắt khoa trương dùng từ “đã đọc qua là không quên được“. Còn nói mình thiên về quan sả, từ nhỏ ở trong nhà đã biết nhìn sắc mặt của phụ thân và các di nương, lại còn thông qua vẻ mặt thái độ của a hoàn để đoán xem các phòng có xảy ra chuyện không, nên đã luyện được bản lĩnh biết nhìn sắc mặt người ta. Lại trải qua một hồi chỉ điểm của Tạ đại nhân, càng lúc càng tiến bộ.

Ngoài ra nàng còn biết phân tích người ta, trong nhà có nhiều người ra vào, nàng lại chỉ chọn mỗi Lục đại nương để giúp đỡ, chuyện đó cũng chứng minh nàng phán đoán không sai, đúng là Lục đại nương có thể nhờ cậy được. Lại nói Tạ đại nhân đã bố trí rất nhiều tình huống, cũng từng sắp xếp một vài người trong viện thể hiện ra tình hình nào đó để nàng âm thầm quan sát, mười thì đến tám chín phần nàng đoán chính xác cả.

Lại còn ám hiệu, từ lòng mà đám mật thám thường dùng nữa, rồi các kiểu cầu cứu, chọn đường lui trong những hoàn cảnh khác nhau thế nào, vân vân và mây mây, nàng cũng đã tinh thông hết. Thật ra thì cũng mới học mấy ngày, nhưng nàng đã dùng cái từ “tinh thông” này ròi. Nếu đã khen thì khen cho triệt để luôn.

An Nhược Thần vừa mặt dày khen mình vừa cẩn thận quan sát Long Đại. Đợi nàng khen xong, Long Đại nói: “Đúng là An cô nương không keo kiệt khen ngợi mình nhỉ.”

Nghe có vẻ tâm tình Long tướng quân đã tốt hơn rồi? An Nhược Thần đứng đắn nói: “Từng câu từng chữ là thật, đương nhiên không thẹn với lương tâm.”

Long Đại cười.

Nụ cười này, đã làm tan chảy toàn bộ nghiêm túc trên khuôn mặt cứng rắn, như có cơn gió ấm áp nhẹ phất vào phòng. An Nhược Thần nhìn mắt Long Đại, lúc hắn cười, mắt hơi cong, nơi đuôi mắt có nếp nhăn nho nhỏ. Còn giọng hắn trầm thấp, tựa như lộ ý cười, lại có sự êm ái: “Cô nương gia mặt dày như thế, liệu có thỏa đáng không?”

Tim An Nhược Thần đập thình thịch, trong phút chốc vội cụp mắt xuống không dám nhìn hắn nữa, mặt nóng lên. Nàng mím chặt môi, duy trì tư thế ngồi thẳng đàng hoàng, cố làm ra vẻ “không thẹn với lương tâm“.

Long Đại nhìn cô, lại cười nói: “Nếu không đỏ mặt, không né tránh ánh mắt, thì lời giải thích trước đó của cô mới còn có sức thuyết phục. An cô nương, rõ ràng cô công lực cô đối phó với các tình huống còn chưa đủ độ.”

An Nhược Thần: “...”

Đợi khi nàng ngẩng đầu lên, trên mặt Long Đại lại là dáng vẻ đứng đắn.

Thiếu chút nữa An Nhược Thần đã muốn đếm từ một đến mười để lòng bình tĩnh lại. Tướng quân à, ngài thâm cao khó lường như thế liệu có thỏa đáng không?

An Nhược Thần lấy lại bình tĩnh, mặt không đổi sắc bình tĩnh nói: “Dân nữ hiểu rồi. Tướng quân anh minh cơ trí, có tướng quân chỉ điểm lần này, nhất định dân nữ sẽ càng tiến bộ hơn.”

“Ừ.” Long Đại đứng đắt gật đầu, “Cũng không thể xem thường bản lĩnh nịnh nọt.”

“...” An Nhược Thần đếm đến năm, tiếp tục mặt không đổi sắc nghiêm túc nói: “Nhất định dân nữ sẽ cố gắng.”

“Rất tốt. Vậy thì cô thấy Tông tướng quân thế nào?”

An Nhược Thần ngây ra, đề tài chuyển sang hướng này, nàng có thể thấy Tông Trạch Thanh thế nào đây. Hỏi như thế là có ý gì?

“Tông tướng quân tuổi trẻ tài cao, là trụ cột tài năng của quốc gia.”

“Hắn qua lại với cô thân thiết nhỉ.”

“Tông tướng quân nhiệt tình, hiền lành ngay thẳng, tôi rất cảm kích Tông tướng quân.”

“Ừ.” Long Đại gật đầu.

An Nhược Thần đợi hắn nói tiếp, kết quả hắn lại chẳng nói gì.

An Nhược Thần cứ thế chờ, không đoán được tâm tư của Long Đại, khó tránh khỏi hơi nhướn mày.

“An cố nương khá không kiên nhẫn nhỉ.” Long Đại nói.

An Nhược Thần vội trưng ra vẻ mặt nghiêm chỉnh: “Tướng quân phê bình rất đúng.”

“Ta thấy Tông tướng quân khá là thích cô. Cô thấy thế nào?”

An Nhược Thần ngây ra, độ khó của đề thi này càng lúc càng lớn rồi, “Tôi vô cùng cảm kích Tông tướng quân.”

“Tông tướng quân còn chưa lấy vợ.”

“...” Lúc này An Nhược Thần đã hoàn toàn sững sốt. Hắn chưa lấy vợ thì liên quan gì đến nàng?

À, đúng rồi, không thể đỏ mặt, không thể né tránh ánh mắt, vừa nãy mất kiên nhẫn mà đã bị tướng quân moi ra khuyết điểm rồi.

An Nhược Thần thận trọng nhìn thẳng vào mắt Long Đại, trả lời: “Long tướng quân quan tâm Tông tướng quân, tin rằng Tông tướng quân nhất định sẽ hiểu, cảm tạ trong lòng.”

Long Đại nhìn nàng, An Nhược Thần cũng nhìn lại hắn. Hình như vẻ mặt tướng quân đại nhân đã hơi thả lòng, ánh mắt dịu đi, không nghiêm nghị như lúc mới vào phòng.

An Nhược Thần hơi yên tâm, tâm tình Long tướng quân đã khá lên rồi, nhất định là cảm thấy vui vẻ yên tâm trước tiến bộ của nàng.

Lúc này Long Đại lại nói: “Cô cần một thân phận. Nếu không sẽ rất khó nói chu toàn với bên ngoài, không cách nào làm việc được.”

An Nhược Thần chấn động, nói như thế là đồng ý cho nàng ra ngoài rồi?

“Tự cô cảm thấy thân phận nào thì thích hợp?”

Vấn đề này An Nhược Thần đã cân nhắc qua, thế là vội đáp: “Tướng quân, dân nữ nguyện dốc sức vì tướng quân. Ở trong lầu Tử Vân, tướng quân còn thiếu ma ma quản sự hậu viện. Tuy tôi trẻ tuổi, nhưng cũng đã được dạy dỗ về chuyện trong nhà, biết các thứ chuyện quản trạch quản viện, tôi lại còn biết chữ, biết tính sổ sách, biết điều phối dạy bảo người hầu ra sao, chuyện quản sự và bà tử có thể làm, tôi cũng làm được.”

“Ma ma? Bà tử?”

An Nhược Thần không để ý đến vẻ mặt Long Đại, tiếp tục cất cao giọng: “Nếu tôi có thể làm ma ma quản sự thì có thể lấy cớ xử lý những chuyện vụn vặt như mua đồ này nojd dể ra ngoài, có thể tiếp xúc với a hoàn người ở nơi chợ, như vậy là có thể cho mật thám cơ hội đến gần tôi. Mà tôi là ma ma quản sự, mật thám sẽ cho rằng tôi có quyền lực ở hậu viện, có thể thu xếp xử lý những chuyện trong ngày thường của các vị đại nhân, có thể tiếp xúc đến tình báo, có giá trị lợi dụng.”

An Nhược Thần mạch lạc giải thích kỹ ý định của mình. Nàng đã dùng hết phương pháp, giải trừ hôn ước, trở thành nhân chứng trong vụ án mật thám, nhưng nếu làm theo ý mình thì không tiện lắm, manh mối nàng có thể cung cấp quá ít, ngộ nhỡ khiến tướng quân không vui, ngược lại còn rước họa vào thân. Nàng không thể rời khỏi quản lý giam giữ của quân đội, tạm thời không có chỗ dùng quá lớn, để tránh bị trách tội, nàng liền chủ động chờ lệnh giúp Phương quản sự làm chút việc vặt.

Nàng thông minh cơ trí, lại ở vào đại trạch, biết tiến biết lùi chấp chưởng những chuyện vặt vãnh, lại lôi kéo lấy lòng, cuối cùng thành nơi tin tưởng của các vị đại nhân. Long tướng quân cho phép nàng có a hoàn bà tử phục vụ, giao những chuyện ngày thường của các vị đại nhân cho nàng lo liệu. Tuy thành thân phận người hầu, nhưng an toàn không lo nghĩ, nàng cũng khá hài lòng. Có điều đây không phải là kế hoạch lâu dài, nàng cũng cần phải làm tiếp xúc sắp xếp thỏa đáng mới phải.

An Nhược Thần nói một hơi, cẩn thận nhìn Long Đại, lại bổ sung tiếp: “Dĩ nhiên, đây chẳng qua là ý của tôi, tát cả vãn phải do tướng quân sắp đặt.”

Kết quả Long Đại sảng khoái nói, “Vậy được. Kể từ hôm nay, cô chính là quản sự của lầu Tử Vân.”

Tự động bỏ qua ma ma bà tử.

“Ta sẽ để Phương quản sự dạy dỗ cô xử lý chuyện lặt vặt trong lầu, quản lý a hoàn người ở. Những chuyện liên quan đến quân vụ như sắp xếp vệ binh, tuần tra biên cương, đưa đón quân báo, vụ án nơi công đường sẽ do Lý trưởng sử xử lý. Nếu cần quản sự hậu viện phối hợp, cô cứ nghe theo hắn dặn dò.”

An Nhược Thần mừng rõ, lòng vô cùng thỏa mãn vì đạt được thừa nhận. Đáp một tiếng “vâng” rất vang lại dứt khoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.