Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 49: Chương 49




Lưu Tắc trở tay tát lên mặt Triệu Giai Hoa, quát lên: “Nói thật đi!”

Lại một tiếng “bốp” nặng nề vang lên, mặt Triệu Giai Hoa bị đánh lệch sang một bên, khóe môi nàng nứt toác, một tia máu chảy ra.

Triệu Giai Hoa đau đớn nhíu chặt chân mày, nhưng khi quay mặt lại thì đã trở nên bình tĩnh. Nàng nói đều đều: “Con bé chết rồi. Bbị chàng tàn nhẫn sát hại hay hà hiếp bán đi, còn không bằng để tự tay ta tiễn nó ra đi bình thản không đau đớn.”

“Nói dối! Làm sao nàng có thể làm con bé bị thương được!” Lưu Tắc hét to.

“Sau khi biết chàng đã làm những chuyện đó, không có gì là ta không nỡ cả.” Triệu Giai Hoa lạnh lùng nhìn y, “Triệu công tử từng tới tìm ta, đúng thế phải không? Chàng ấy thoát chết rồi, mà vẫn chưa chết, có phải chàng rất ngạc nhiên đúng không?”

Quả thật Lưu Tắc rất kinh ngạc, y ngây ra như phỗng.

Triệu Giai Hoa tiếp tục nói: “Triệu công tử không biết nội tình, chỉ nghe nói ta đã gả đến thành trung Lan, chàng ấy vẫn chưa từ bỏ ý định, định chất vấn vì sao ta không đợi chàng ấy, thế nên mới tìm đến ta. Chàng ấy đã tìm được Từ bà mối rồi, nghe nói ta sinh được một cô con gái, tính toán ngày tháng, chàng ấy cảm thấy có thể là của mình, cho nên chàng ấy mới để Từ bà mối đưa chàng ấy đến tửu lâu, muốn xem phu quân ta gả là hạng người thế nào, chàng ấy hy vọng có thể đưa ta đi. Rồi chàng giả bộ lương thiện dễ gần không biết chuyện gì, đồng ý dẫn chàng ấy đi gặp ta, sẽ ở trước mặt hỏi xem ta đồng ý không, kết quả chàng lại đưa chàng ấy đến sòng bạc, ngay trước mặt Từ bà mối, để bọn côn đồ giết chết chàng ấy.”

Lưu Tắc giật nẩy, “Làm sao nàng biết những điều này.”

“Từ bà mối hám của, lột lấy vàng bạc trang sức trên người chàng ấy đi bán. Lúc ta đi dạo tiệm thì thấy được nhẫn và ngọc trụy đeo hông của chàng ấy, sau khinghe ngóng, cuối cùng biết được là Từ bà mối làm. Nên ta mới đi hỏi nàng ta.”

Lưu Tắc cười nhạt: “Bà tử kia đúng là đồ ngu.”

“Ta dọa nàng ta, nàng ta liền khai sạch ra với ta hết. Nàng ta nợ sòng bạc rất nhiều tiền, suýt bị chặt tay rồi, là chàng ra mặt cứu nàng ta, đồng ý trả nợ giùm cho, nhưng có yêu cầu là nàng ta phải làm việc cho chàng. Chính chàng lừa ta từ huyện Phong An về đây, thuyết phục ta gả cho chàng. Quả thật nàng ta đúng là đồ ngu xuẩn, nàng ta không ngờ đây là ván bài do chàng sắp sẵn.”

“Nực cười, tìm một bà mai thì cần gì phải bày cục chứ. Chi tiền mời một người, hai người, hay là ba người đi chăng nữa, thì vẫn còn hời hơn là trả nợ cho nàng ta.”

“Đây không phải là để nàng ta giúp giết người phóng hỏa miệng kính như bưng sao. Không chỉ nợ bạc một lần, mà hết lần này đến lần khác, dụ nàng ta đi đánh bạc, để nàng ta không thoát thân được.”

Lưu Tắc khẽ híp mắt, suy tư tình hình trước mắt: “Nàng còn biết gì nữa?”

“Không nhiều lắm. Dù Từ bà mối ngu xuẩn, nhưng nàng ta lại nhát gan. Cho dù nàng ta không nói, thì ta cũng có mắt có tai, ta sẽ quan sát, biết suy tính. Lúc này ta mới phát hiện ra, thì ra người ta gả cũng không phải là lão bản tửu lâu bình thường.”

Thật sự chỉ có những thứ ấy? Lưu Tắc hỏi lại: “Đây là chuyện đã bao lâu rồi?”

“Trước khi Từ bà mối chết. Ta đang định kéo nàng ta cùng tự cứu, nhất là sau khi ta biết chàng đã biết Nhân Nhi không phải xương máu ruột thịt của chàng, ta cảm thấy nhất định phải làm chút gì đó mới được. Ánh mắt mà chàng nhìn Nhân Nhi, hận ý đó, căn bản không cách nào che giấu nổi. Ta nghe lén được sau khi chàng say rượu đã bàn bạc với Lâu Chí nên đối phó với Nhân Nhi thế nào.” Triệu Giai Hoa rũ mắt, bi ai nói: “Nhưng ta còn chưa nghĩ được nên thuyết phục Từ bà mối thế nào, ta không hiểu về nàng ta lắm. Nàng ta có nhiều điểm yếu ở trong tay chàng như thế, ta cũng phải tìm được điểm yếu của nàng ta. Nhưng còn chưa kịp bắt đầu thì nàng ta đã chết mất rồi. Nàng ta chết rồi, lúc này ta mới ý thức được, tuy ta đã ở trong thành Trung Lan này ba năm, nhưng lại như chú chim bị giam cầm trong lồng. Ta không thoát ra được, không có bằng hữu, ngoài áo cơm không thiếu không sót, thì ta chẳng có gì cả.”

“Có đầy đủ cơm áo, nàng còn muốn gì nữa?” Lưu Tắc đập mạnh vào mảng tường bên tai nàng ta, hét lên đầy tức giận: “Nàng đừng có quên bản thân chỉ là một ca kỹ đê tiện, trên đời này trừ ta ra, sẽ không có ai đối tốt với nàng như thế nữa. Ta để ý đến danh tiếng mặt mũi của nàng, vì thế mới cố ý ngụy tạo thân phận giả cho nàng, ta cho nàng ở nơi lộng lẫy, ăn sơn hào hải vị, cho nàng nô bộc để sai bảo. Ta đối tốt với nàng như thế, mà nàng lại cắm sừng ta. Điều này thì dễ thôi, chuyện đã qua ta cũng không định so đo nữa, chúng ta có thể sinh con tiếp, chỉ cần Nhân Nhi không có ở đây, thì những chuyện trước đó sẽ xem như chưa từng xảy ra.”

“Làm sao có thể chưa từng xảy ra cơ chứ.” Triệu Giai Hoa cười lạnh: “Người đang làm trời đang nhìn, chàng tưởng giết người là không cần đền mạng, làm chuyện ác thì sẽ không có ai trừng trị? Dù ta có đê tiện đi chăng nữa, cũng sẽ không cưỡng ép lừa chàng cưới ta, dù ta có đê tiện đi chăng nữa, cũng biết phân biệt thiện ác xấu đẹp, chàng tưởng cho ta chén ăn là ta nên quỳ gối cảm tạ đội ơn đội đức của chàng? Chàng sai rồi!”

Chợt Lưu Tắc duỗi tay ra, lấy sức bóp chặt cổ nàng ta.

Triệu Giai Hoa nhìn vào mắt y, hỏi y: “Chàng muốn giết ta sao? Giết thì giết đi. Giết ta rồi, ta sẽ xuống hoàng tuyền đoàn tụ với Triệu công tử và con gái. Ta biết sớm muộn gì chàng cũng sẽ ra tay. Sau khi Từ bà mối chết, ta ngày ngày vắt óc suy nghĩ nên làm sao đây? Ta không có bằng chứng, cho dù có báo quan cũng chỉ sợ chàng xảo quyệt thoát được, đến lúc đó chàng sẽ còn đối phó ngược lại ta. Ta muốn tìm người giúp, đáng tiếc không tìm được. Cho tới khi ta nghe nhắc đến An Nhược Thần.”

Lưu Tắc cả giận siết chặt tay, cắn răng hỏi: “Nàng đã nói gì với nàng ta rồi?”

Triệu Giai Hoa vùng vẫy bắt lấy cổ tay Lưu Tắc: “Không có gì nhiều cả, chuyện ta biết được quá ít. Ta cảm thấy Từ bà mối là do chàng giết, nhưng ta sợ không phải, đến khi đó lại nói sai với nàng ấy. Ta sợ ta nói nàng ta sẽ không tin, dù sao thoạt nhìn chàng có vẻ giống người tốt, lại có đông đảo ngươi giúp. Nhưng những gì nên nói ta đều nói cho nàng ấy cả rồi, nàng ấy cũng sẽ đi điều tra. Chàng có thấy ánh mắt nàng nhìn Nhân Nhi không? Nàng ấy thích Nhân Nhi. Nhân Nhi mất tích cũng giống muội muội nàng mất tích, nàng ấy không vì gì khác, cho dù vì hai đứa bé thì cũng sẽ tra xét đến cùng. Nàng ấy sẽ cắn chặt chàng không buông. Chàng có người ở quan phủ ư? Sau lưng An Nhược Thần có Long đại tướng quân! Chàng giết ta thì sao? Trên đời này vẫn còn có người đang sống canh chừng chàng. Lướt trời lồng lộng nhưng khó lọt, chàng đã làm chuyện xấu, nhất định sẽ bị vạch trần. Sẽ có người trả thù thay Triệu công tử, thay Nhân Nhi, thay cho ta nữa.”

Lưu Tắc không nghe lọt được nữa, y nắm lấy quai hàm của Triệu Giai Hoa, nhét vào miệng nàng ta một viên thuốc. Triệu Giai Hoa không muốn nuốt, liều mạng giãy dụa, chân tay đá lung tung, nhưng không địch lại nổi sức lực của Lưu Tắc.

Sau khi Lưu Tắc xác nhận nàng đã nuốt thuốc xuống, liền dùng sức bóp cổ nàng ấy: “Nàng sẽ hại chết chúng ta mất. Ta cũng không muốn kết quả giống Từ bà mối. Cho nên nàng phải chết.”

***

An Nhược Thần buồn bã ngồi ngây trong phòng. Thời gian ngây người khá lâu, Xuân Hiểu thấy thế không nhịn được bèn hỏi nàng sao rồi, An Nhược Thần thở dài nói: “Xuân Hiểu này, ta cảm thấy mình thật vô dụng.”

Xuân Hiểu ngây ra, rõ ràng không biết nàng nói lời này là ý gì.

“Bây giờ trong lầu Tử Vân đang điều tra nội gián, ta lại không giúp được chút nào. Ta lại không có manh mối gì trong vụ án của Triệu Giai Hoa, giờ tướng quân và Tạ đại nhân không ở đây, chuyện gì cũng chẳng làm được.”

Xuân Hiểu đồng tình nhìn nàng. Rõ ràng An quản sự là một cô nương, làm sao phải quản những chuyện vốn nên do các hán tử quan gia quản chứ.

An Nhược Thần miễn cưỡng lấy lại tinh thần: “Nếu không thì thế này đi, Xuân Hiểu, ngươi giúp ta tìm người chuyển lời đến nhị muội, nói là ta muốn gặp muội ấy.”

“Không phải cô nương xích mích với nhà sao.”

“Giờ không có chuyện gì làm, dù sao cũng phải tìm ít chuyện mà làm. Bọn họ muốn chiếm hời coi thường ta, ta cũng không thể ngồi chờ chết được.”

“Đúng thế.” Xuân Hiểu thấy nàng nói vậy thì nhất thời hăng hái lên, “Em sẽ đi tìm người chuyển lời. Cô nương cứ giáo huấn bọn họ vào, không thể lại bị xem thường được.” Chuyện An Nhược Thần bị phụ thân đánh đập ép gả cho ông già sáu mươi ở huyện lân cận, Xuân Hiểu đều biết cả, “Cô nương muốn gặp muội muội vào lúc nào?”

An Nhược Thần chớp mắt: “Em nói xem, ta truyền lời cho gọi muội muội đến đây, liệu có quá đáng không?”

Xuân Hiểu không cảm thấy quá đáng tẹo nào. Nàng đích thân đến An phủ một chuyến, truyền lời lại. Nói là tâm trạng An quản sự không được tốt, muốn tìm nhị cô nương trò chuyện. Muốn gặp ngay bây giờ, dĩ nhiên, cũng không phải ép nhị cô nương đi ngay, chỉ là không biết có thích đi hay không, chứ chưa chắc lần sau cô nương quản sự nhà ta còn có tâm tình để chuyện trò.

Xuân Hiểu có lòng muốn xả giận cho An Nhược Thần. Nói một thôi một hồi không hề có chữ tục nào, giọng lại vô cùng uyển chuyển, nhưng chính là tâm cao khí ngạo, trong miệt thị thêm phần nhục nhã.

Người của An gia nghe thế thì mặt xanh mét. Cô nương quản sự là cái thá gì chứ! Cũng chỉ là một tôi tớ! Mà tôi tớ này lại có mặt si người làm đến cửa vênh mặt hất hàm sai khiến cô nương “nhà người khác”!!!

Nhưng bọn họ lại không phản bác được. Bởi vì đó là quản sự bên cạnh tướng quân.

Hoàng thượng người có thấy không, làm quan lại bắt nạt dân chúng.

Suýt nữa An Chi Phủ đã bị sặc chết bởi hớp máu của mình.

Xuân Hiểu khá là hài lòng, cao ngạo rời đi. Trên đường trở về còn chịu khó luyện tập nét mặt biểu cảm, định để An Nhược Thần biết sắc mặt của người An gia thế nào.

An Nhược Hi sầm mặt đến lầu Tử Vân. Đại tỷ phái a hoàn phách lối như thế đến khiêu khích, làm lửa giận của nàng ta không thể ít hơn mẫu thân Đàm Thị được, thậm chí nàng ta cảm thấy mình còn oan ức hơn cả mẫu thân phụ thân.

Bởi vì người bị kẹp giữa hai bên bị hô tới quát lui chính là nàng ta.

Từ trước đến này chỉ là bị người ta nói xấu sau lưng, bây giờ An Nhược Thần lại công khai nhục mạ nàng, nàng trở thành trò cười cho An gia.

Có trời mới biết lũ hạ nhân rách miệng sẽ nhả ra những lời khó nghe gì, truyền đến trên phố phường, nàng còn mặt mũi nào gặp người ta nữa.

Nhưng cho dù là vậy, nàng ta vẫn phải đến lầu Tử Vân. nàng ta mà không đi, bao nhiêu oan ức trở nên vô dụng, rồi sẽ quay lại cái cục diện nàng ta không có chút giá trị nào, chỉ có thể mặc cho người ta định đoạt. An Nhược Hi cảm thấy mình không thể bị ăn hiếp uổng công vậy được. Chỉ có thể nhẫn nhịn, nàng ta cứ nhịn, nhịn cho đến ngày xuất đầu, nhất định nàng ta sẽ cho biết tay.

An Nhược Hi an ủi cha mẹ, cho thấy vì cái nhà này, mình chịu chút nhục cũng chẳng là gì. Nàng ta cẩn thận ăn mặc, trang phục lộng lẫy trang điểm tinh tế, ăn mặc sang trọng xinh xắn, dẫn theo mấy a hoàn và người ở, ngồi kiệu mềm đến lầu Tử Vân.

Xuân Hiểu đang hăng hái bắt chước tình hình của An gia cho An Nhược Thần xem thì nghe thấy vệ binh báo lại, vội khẽ khàng đi xem. Khi quay về thì che miệng đầy vui mừng: “Cô nương, cô nương, muội muội của cô đến rồi, lần này phô trương thật đấy, dẫn theo bốn a hoàn bốn người ở nam, nhưng cũng chỉ đến cửa mà thôi, tính muốn so nhiều người với chúng ta chắc. Có lẽ do nghĩ vậy nên mơi ra oai mà đến, có điều còn chưa lại gần thì đã bị vệ binh cản lại rồi.”

An Nhược Thần gật đầu, màn phô trương này thật là tốt, như vậy ai cũng biết nàng gặp muội muội, “Đã để muội ấy vào chưa?”

“A hoàn người ở đều đang chờ ở cửa trắc viện, không cho họ vào. Em đã dẫn nhị muội của cô nương đến phòng khách nhỏ rồi. Cô nương cứ từ từ mà đi, để cho nàng ta chờ.”

An Nhược Thần cười một tiếng, còn thật sự chậm rãi nhấm nháp ly trà. Đến phòng khách nhỏ, y như nàng đoán, An Nhược Hi sầm mặt, gom góp không ít thịnh nộ rồi.

“Xem ra không tình nguyện đến đây nhỉ.” An Nhược Thần cố ý nói.

An Nhược Hi còn định đè nén lửa giận, kết quả cơn giận lập tức bị những lời của An Nhược Thần châm đốt. Nàng ta cười lạnh nói: “Hôm nay tỷ tỷ thật có bản lĩnh quá đấy, làm quản sự này rồi càng muốn gì được nấy, làm người hầu trong quan nha, tuy cũng là người ở, nhưng tự ta thấy còn oai hơn cả dân chúng đấy.”

An Nhược Thần cũng lạnh lùng trả lời: “Dân chúng khác ta không biết, nhưng An gia ấy à, dĩ nhiên ta phải tốt hơn bọn họ thì mới phải với bản thân.”

An Nhược Hi cảnh giác hỏi: “Tỷ muốn thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.