“Ngược lại ta muốn hỏi muội muội, muội muốn thế nào?” An Nhược Thần nói, “Muội đến cầu xin ta tìm hôn sự cho muội, nhưng chớp mắt đã sắp mười ngày trôi qua, muội lại không có chút tăm hơi nào. Nếu ta xin tướng quân làm thật, nhưng té ra vốn dĩ muội không có tâm tư đó, ta uổng phí một trận, còn không có cách nào ăn nói với tướng quân, mặt mũi ta biết đặt đâu vào đâu, sau này còn làm sao ở cạnh tướng quân được.”
An Nhược Hi hơi chột dạ mím môi.
“Nên ta mới muốn tìm muội muội hỏi rõ, rốt cuộc muội định thế nào. Nếu muội không có quyết tâm làm việc cho ta để đổi lấy cơ hội gả ra ngoài quận, vậy chúng ta hãy nói rõ với nhau từ sớm, kể từ đây không qua lại gì nữa, coi như kết thúc sạch sẽ, đôi bên đều không chậm trễ.”
“Đương nhiên là ta thật lòng rồi, nếu không có ai lại chịu để tỷ hiếp đáp như thế.” An Nhược Hi cứng miệng đáp, nói xong lại cảm thấy lời này khá khó nghe, nhưng không kịp nuốt về được nữa. Thế là lại mềm giọng, lặp lại: “Không phải tỷ để ta thăm dò tin tức sao, ta tính thăm dò mấy tin có ích đã, như vậy tỷ cũng có thể vui mừng, tỷ muội chúng ta mới có lời chuyện trò được. Nếu không tỷ để ta nhìn sắc mặt, lại không muốn giúp ta, há chẳng phải ta đã đi một chuyến uổng công rồi sao.”
“Thế ư?” An Nhược Thần lạnh lùng nói: “Vậy thì tốc độ thăm dò tin tức của muội đúng là chậm.”
An Nhược Hi cãi lại: “Trong chuyện hàng hóa ngọc thạch này, làm thế nào để lấy ra từ thương bạc ti, chỉ có Tiền lão gia biết. Hôm đó muội nhân lúc Vinh Quý vui vẻ mà hỏi mấy câu. Vinh Quý cũng không biết chuyện. Đệ ấy nói chính cha cũng lo lắng, nhưng Tiền lão gia miệng kín như bình, cha cũng không tiện hỏi nhiều. Tình hình như thế, làm sao muội thăm dò được? Nhưng mà tỷ thì có thể, tại sao tỷ không đi mà hỏi? Lại còn trách ta.”
“Làm sao muội biết ta không thăm dò? Cha không biết, không phải còn có người biết sao?”
An Nhược Hi sững sờ, bật thốt lên: “Tiền lão gia?”
An Nhược Thần nhìn nàng ta chăm chú: “Có phải muội đã nói gì với Tiền lão gia không?”
An Nhược Hi không dám nhìn vào mắt nàng, trong miệng vẫn cãi bướng: “Ta tránh lão ta còn không kịp, làm sao nói chuyện với lão chứ.”
An Nhược Thần cười nhạt: “Muội nói với Lục đại nương, có người biết nàng ấy là người giúp ta, bảo nàng ấy chú ý ra vào.”
“Vì muội tốt bụng.”
“Cha mẹ biết Lục đại nương giúp ta, cùng lắm chỉ là dựng mấy chuyện vớ vẩn, ví dụ như tạo tin giả để nàng ấy đưa đến chỗ ta. Cho dù có ý định gì thì cũng sẽ nói với muội. Chỉ có một người khác, làm chuyện xấu sẽ không nói với muội, tâm địa lại ác độc, hận ta thấu xương.”
An Nhược Hi vội kêu lên: “Cho dù ta không nói, cha mẹ hoặc Vinh Quý cũng sẽ nói với lão. Dù sao ta cũng phải nói gì đấy để thoát thân, mà tất nhiên lão ta rồi cũng sẽ biết chuyện đó, có do ta nói hay không thì có gì quan trọng chứ, ta suy đi nghĩ lại...”
Nói đến đây chợt nàng ta ngậm miệng lại. Nàng ta gốc thật, cuống quít quá nên quên hết đi. Rõ ràng nàng ta có thể bảo là do cha nói, còn nàng tình cờ biết được, có lòng tốt đi báo lại với Lục đại nương. Nàng nhìn An Nhược Thần, cảm thấy trong mắt tỷ ta như toát lên vẻ “quả nhiên ngươi xấu xa hệt như ta đoán“.
An Nhược Hi khẽ cắn răng, ưỡn thẳng sống lưng. Nàng ta không xấu, dù sao nàng ta cũng phải tính toán cho mình. Huống hồ dù nàng ta không nói tin tức này thì Tiền Bùi cũng sẽ biết.
“Muội muốn thuận lợi mọi bề thì ta cũng không cản muội, nhưng bất kể là muội muốn bảo hổ lột da*, hay là tiếp tay cho giặc, thì cũng nên cân nhắc lại đi. Tiền Bùi không phải kẻ dễ trêu đâu. Muội lấy lòng lão ta, nhưng đã để lộ nỗi sợ hãi của bản thân trước lão. Lão sẽ để mắt đếnmuội, túm lấy nhược điểm của muội. Muội đừng có quên, đến cha còn sợ lão ta, ngay cả thái thú đại nhân cũng kiêng dè lão, làm sao muội có thể là đối thủ của lão được chứ.”
(*Bảo hổ lột da: Thành ngữ chỉ việc bàn bạc với kẻ ác mà muốn hy sinh lợi ích riêng của họ thì nhất định không thành công. Ở đây ý nói An Nhược Thần phải hy sinh cho An Nhược Hi.)
Tim An Nhược Hi đập thình thịch, nhớ lại ánh mắt nhìn nàng ta chăm chú của Tiền Bùi khi ở trong xe ngựa mà sợ hãi. Nàng ta nuốt nước bọt, nói: “Tỷ nói tới nói lui, chính là muốn nói cho ta biết là không nhờ vả cha mẹ được, còn Tiền Bùi lòng dạ ác độc, chỉ có tỷ là người tốt, ta phải dựa vào tỷ, có đúng hay không?”
“Không đúng. Muội sai rồi. Ta không phải người tốt, nên ta đã nói rõ, muội làm việc cho ta, ta mới có thể làm việc cho muội. Ta không thấy được thành ý của muội, không lấy được gì từ muội, thì muội cũng chẳng có chút công dụng gì với ta, dĩ nhiên ta cũng sẽ không giúp muội việc gì cả. Rốt cuộc muội vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời cha sắp xếp, để ông ta bán muội với giá cao.”
An Nhược Hi cắn môi nói: “Ta không hỏi được, quả thật đến Vinh Quý cũng không biết bằng cách nào lấy được số hàng ngọc thạch đó về. Ta cũng không thể hỏi nhiều quá, sợ có hiểu nhầm.”
“Vậy thì đợi ta nghĩ xem muội còn có thể làm gì nữa đã, nghĩ xong rồi sẽ nói cho muội sau.” An Nhược Thần lạnh lùng nói: “Muội về đi.”
An Nhược Hi mở to đôi mắt: “Chỉ có thế thôi sao? Nghĩ xong điều gì thì sẽ nói cho ta sau?” Lửa giận của nàng ta bốc cao ba trượng, lại bị thái độ của An Nhược Thần chọc giận lần nữa, “Tỷ hay quá nhỉ, tưởng ta là nô tỳ gọi đến là đến hả!”
“Đương nhiên không xem muội là nô tỳ. Ta đâu có để muội châm trà rót nước.”
Nói đến đây, An Nhược Hi lại nổi đóa, nàng ta đến đợi cả nửa buổi, bị An Nhược Thần khiển trách nửa ngày, ngay đến một cốc nước cũng không cho nàng ta. Nàng ta thở phì phò đứng bật dậy, toan mắng người nhưng lại do dự.
An Nhược Thần không thèm nhìn thẳng vào nàng ta, đứng lên đi thẳng ra ngoài: “Lần sau gặp lại nhé, muội muội. Không tiễn.”
An Nhược Thần đi rồi, An Nhược Hi bực tức giậm chân.
Quay về AN phủ, Đàm Thị kéo An Nhược Hi đến hỏi xem An Nhược Thần đã nói những gì. Bao oan ức phải nín nhịn suốt dọc đường cuối cùng cũng được xổ ra, An Nhược Hi ôm mẹ khóc lớn.
Đàm Thị sợ hết hồn, vội hỏi đã xảy ra chuyện gì.
An Nhược Hi nào dám nói điều kiện trao đổi giữa mình với An Nhược Thần, chỉ đành lau nước mắt kêu gào: “Tâm tình tỷ ta không tốt nên mới tìm con đến để trút giận. Không nói chính sự gì hết, chỉ là bới mấy khuyết điểm mà châm chọc con.”
Đàm Thị nổi cơn tam bành: “Con tiện nhân kia, ức hiếp người quá đáng!”
An Nhược Hi khóc toáng lên.
Đàm Thị vội ôm con gái vào ngực an ủi: “Đừng khóc nữa, cứ để tiện nhân kia tỏ vẻ mấy hôm, sau này nhất định chúng ta sẽ chỉnh chết nó. Oan ức của con, nhất định mẹ sẽ đòi lại cho con.”
An Nhược Hi vùi đầu vào ngực mẹ, càng khóc thảm thiết.
Rất nhanh, trên dưới An phủ đều biết, nhị cô nương và đại cô nương có tranh chấp, đại cô nương không tốt lại dám trút giận lên An gia. Mối thù này kết lớn quá, e là sẽ phải làm khổ nhau đây.
Nói về bên Long Đại, đúng là hắn nhận được quân báo từ Sở Thanh, Nam Tần có một tiểu đội binh sĩ tính đánh lén vào đồn binh bọn họ, nhưng thật ra là giương đông kích tây, trọng điểm là phái ba binh sĩ Nam Tần vượt biên theo dõi quân tình trong doanh trại của họ. Hiện đã đánh lui đội quân tập kích kia, tiêu diệt được một trinh thám, bắt sống hai tên. Khẩn cầu Long Đại đến doanh trại ở dốc Thạch Linh xử lý chuyện này.
Chuyện nghe thì rất đơn giản, nhưng Long Đại biết, những chi tiết trong chuyện này đang đi theo đúng hướng hắn nghĩ. Không thể bỏ qua thời cơ được, vậy là Long Đại chuẩn bị sắp xếp, dẫn binh đi.
Trước khi đi thì bất ngờ nổ ra chuyện Tạ Cương phải lên đường đến huyện Phong An, gian tế trong quân để lộ đuôi hồ ly không phải là chuyện xấu, bắt được càng sớm thì càng tốt. Trước giờ cũng đã gặp nhiều tình huống đột nhiên phát sinh còn phức tạp hơn thế, chẳng qua là lần này có thêm một An Nhược Thần.
Rõ ràng cô nương đó đã phát hiện được gì rồi, lại còn tự mình nghĩ cách. Rõ ràng hắn cho nàng cơ hội nhưng nàng lại không nói, điều này làm hắn cảm thấy khá phức tạp. Vừa vui cho nàng tự tin biết cảnh giác, lại lo trước an nguy của nàng. Nàng cũng không phải là lão tướng già dặn đầy kinh nghiệm, nhưng hắn lại không hỏi... tin tưởng nàng.
Nếu nàng cảm thấy nắm chắc được, vậy thì hắn cũng sẽ nghĩ thế. Dù chính nàng không đến thỉnh giáo hắn, nhưng hắn cũng rất vui vì nàng có chủ ý riêng.
Nghĩ về tâm tình này còn khó hơn cả quân tình. Có chút khó chịu, lại cũng thoải mái.
Cứ thế Long Đại lòng tràn đầy nghi ngờ lo lắng đến doanh trại ở dốc Thạch Linh.
Đến nơi, xem tra khảo thẩm vấn ở giữa sân, lại tỏ oai phong, khiển trách toàn bộ binh lính trong doanh trại, yêu cầu chấn chỉnh kỷ cương quân đội, quân uy nghiêm minh. Rồi sau đó lại chê hai tên trinh thám bị bắt này chỉ là tiểu tốt, không có ích gì.
“Giết đi. Chém đầu ném về lại Nam Tần. Để bọn chúng biết kết quả của việc xâm lăng.” Sở Thanh đề nghị, rồi lại nhìn dáng vẻ hoảng sợ của hai tên tù binh kia.
“Tưởng như vậy chính là lập uy sao?” Long Đại lạnh giọng nói.
Sở Thanh không dám nói gì thêm, hai tên tù binh bị che mắt, cũng chẳng dám thở mạnh. Chúng không thấy được dáng vẻ của Long Đại, nhưng nghe thôi cũng biết người này là ai. Sống hay chết, chẳng qua là một câu nói của người này.
“Thả chúng về, tha sống.”
Nhất thời hai tên tù bình thở phào.
“Thế mới để Nam Tần biết, căn bản chúng ta không hề sợ.”
“Tướng quân!” Sở Thanh cuống quít muốn khuyên ngăn, nhưng Long Đại đã phất tay áo rời đi.
Tim hai tên tù binh nảy lên đến tận cổ họng, sợ chuyện sẽ thay đổi. Lại nghe vị Sở tướng quân kia hùng hổ chửi kháy một hồi, cuối cùng rống lên với vệ binh: “Bắn tên thư cho Nam Tần, hẹn bọn chúng trưa ba ngày sau gặp ở tiền tuyến!!!”
Sau đó là tiếng thở hổn hển kèm bước chân giẫm mạnh đi ra ngoài rồi lại quay vào, hai tên tù bình nghe Sở Thanh hét lên: “Tiếp tục thẩm tra cho ta, moi sạch hết tất cả những chuyện chúng biết.”
Sở Thanh xả tức xong, nổi giận đùng đùng chạy đến trong trướng ở phía khác của doanh khu. Long Đại đang ngồi bên trong. Sở Thanh đi vào, thở hắt ra, xoa mặt, không còn thấy lửa giận đâu nữa.
Long Đại ngẩng đầu nhìn hắn, rồi sau đó tiếp tục chăm chú đọc cuốn sách trong tay. Sở Thanh nhìn mặt bìa, nhất thời kích động, chính là “Long tướng quân liệt truyện” trong truyền thuyết đấy. Hắn vội vã bước lên hai bước: “Tướng quân, không bằng huynh xem quân báo đứng đắn đi, còn mấy sách tiêu khiển thế này thì cứ để mạt tướng đọc hộ.”
“Cái tốt không học, chỉ học được thói mồm mép láu lỉnh của Trạch Thanh.” Long Đại liếc xéo hắn, rồi nhanh chóng đọc lướt, thật ra hắn nhớ hết nội dung, nhưng An Nhược Thần mới nhắc nhở hắn, nên hắn nghĩ nàng muốn nói gì đó, “Tên kia đã đến chưa?”
“Đến rồi, tướng quân có lệnh, đó không phải là ngựa chiến thúc roi đến. Đang ở trong huyện.”
“Ừ.” Long Đại đáp. Đã nhanh chóng lật xong hết cuốn liệt tuyện, tiếp tục mở “Long tướng quân tân truyện” ra lật, vừa nói: “Trong lầu Tử Vân có mật thám trà trộn, trinh thám thực thi nhiệm vụ của Tạ Cương đã bị đánh chặn đường. Tưởng Tùng đang điều tra xem ai tiết lộ bí mật.”
Sở Thanh nhíu mày: “Trà trộn vào được lầu Tử Vân biết bao khó khăn, lại còn có thể tiếp xúc với quân lệnh, xem ra mật thám kia cũng có chút bản lĩnh. Là nhiệm vụ gì mà để hắn không tiếc bại lộ bản thân?”
“Liên quan đến thế lực mật thám trong thành, nên Tạ Cương đã tự đi rồi.”
Sở Thanh liền hiểu ra: “Tạ Cương làm việc ổn thỏa, xử lý quả quyết, nhất định có thể đuổi kịp chúng.”
Long Đại vẫn nhanh chóng lật sách.
“Trong sách có gì vậy?”
“Không có gì.”
Sở Thanh: “...” Vậy sao hắn lại nghe nói là sách truyện nịnh nọt nhỉ?
Sở Thanh nhìn Long Đại lật soàn soạt, thật là ngứa tay mà. Bèn dứt khoát đi đến bên bàn, sờ mép sách cũng được.
Bỗng Long Đại khép sách lại, vỗ lên bàn. Sở Thanh bị dọa cho giật mình, đến sờ mép sách cũng không được?
Lúc này Long Đại đã biết ý của An Nhược Thần rồi - điệu hổ ly sơn. Trong hai cuốn sách đều là những câu chuyện dùng đến kế “điệu hổ ly sơn“.
Long Đại cau mày suy nghĩ, không biết nàng phán đoán điều ấy từ đâu ra? Nhưng dù sao kinh nghiệm của nàng vẫn chưa đủ, nên cũng có thể phán đoán sai.
Sở Thanh nhìn vẻ mặt Long Đại: “Sao thế?”
“Không sao. Đã phái người truyền tên thư cho Nam Tần chưa?” Long Đại đổi chủ đề, là hắn dặn An Nhược Thần, càng ít người biết càng tốt, lúc hắn sắp đi, nàng sẽ dùng chiêu này.
“Đã thu xếp rồi, ba ngày sau.”
“Ừ.” Long Đại gật đầu. Điều tra huyện Phong Huyền đã có Tạ Cương, trong thành Trung Lan có Tưởng Tùng. Hai nơi sẽ không có sai sót gì =. Nếu thật sự có tình huống gì, hẳn cô nương kia sẽ biết làm gì.
Sáng sớm, An Nhược Thần đã đợi Lục đại nương.
Lục đại nương đưa rau xong, cất sổ sách đi, đến phòng khách nhỏ để gặp An Nhược Thần, câu đầu tiên chính là hỏi: “Hôm qua cô nương lại gây ầm ĩ với An gia nữa sao?”
“Đại nương nghe nói rồi?”
“Đúng thế. Chuyện kiểu đó luôn lan truyền nhan mà.” Lục đại nương có hơi lo lắng cho nàng, “Thế nhưng cô nương có phiền toái gì vậy?”
An Nhược Thần gật đầu. “Muốn nhờ đại nương giúp đây. Nhưng không phải chuyện của An gia, lại rất nguy hiểm.”
Nhất thời Lục đại nương trở nên nghiêm túc: “Chuyện gì?”
“Từ trước đến nay ta toàn liên lụy đến đại nương, nhưng đại nương không so đo, nay đại nương lại bị Tiền Bùi và cha ta theo dõi, ta rất hổ thẹn với đại nương. Chỉ là chuyện trước mắt không cách nào so được với những điều đó, ta cần phải nói rõ với đại nương, nếu nhúng tay vào, sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Lại phải quản kín miệng, che giấu bí mật.”
Hai mắt Lục đại nương sáng ngời, hạ thấp giọng hỏi: “Cô nương muốn mời ta cùng đối phó mật thám sao?”
An Nhược Thần gật đầu.
Lục đại nương tiến lên một bước, dùng sức siết tay An Nhược Thần, nói bằng giọng vô cùng khẳng định: “Ta đồng ý.”
“Đại nương.” Tuy cũng nằm trong dự đoán, nhưng An Nhược Thần vẫn bị chấn động. Nàng đúng là quá may mắn, lại gặp được người như thế.
“Nếu ta là đàn ông, ta cũng muốn ra chiến trường bảo vệ tổ quốc. Nay không phải là trên chiến trường, ở trong nhà mình, cống hiến một phần sức lực cho tổ quốc, ta đồng ý.”
“Đại nương, vỉ để bảo đảm thuận lợi, chuyện này chỉ có thể có hai người chúng ta biết mà tôi.”
Lục đại nương gật đầu, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Trong quân có gian tế, ta phát hiện được manh mối mới, không dám nói toạc ra. Nhưng thời gian cấp bách, phải điều tra tiếp. Nếu không, manh mối sẽ bị đối phương tiêu hủy. Nhưng ta vốn ở lầu Tử Vân, nhất định sẽ có người canh chừng nhất cử nhất động của ta, ngay đến quân lệnh bí mật mà gian tế kia cũng có thể biết được thì dù ta muốn làm gì, nhất định cũng không thoát khỏi tai mắt hắn. Cho nên, hôm qua ta mới cố ý gây gổ với nhị muội.”
Lục đại nương hiểu ra: “Hôm nay lại tìm đến ta, cũng định là vì chuyện của An gia, không liên quan đến bên này.”
“Đúng thế.”
“Vậy cô nương nói cho ta biết xem An gia đã tạo nghiệt thế nào.”
An Nhược Thần bị giọng điệu nghiêm túc nhưng nói càn của Lục đại nương chọc cười.