An Nhược Thần nghiêm mặt, hỏi: “Đại nương có biết tửu lâu Chiêu Phúc không?”
“Đương nhiên tôi biết. Tôi có quen Lư lão hán chuyên cung cấp nguyên liệu cho tửu lâu đó, nếu xét về nguyên liệu thượng đẳng trong cả thành này thì hắn là nhất đấy, thậm chí ngoài quận cũng có mối, có thể lấy được ít đặc sản hiếm hoi. Có lúc tôi muốn hàng gì còn phải đến tìm hắn nữa. Hắn luôn luồn cúi dựa dẫm, lại hơi tham lợi. Còn cả Thiết Trụ chạy phòng nữa, là con của họ hàng hàng xóm tôi, xưa nay thường đưa ít đồ ăn ngon đến chỗ hàng xóm tôi, còn hay gật đầu chào tôi nữa.” Lục đại nương dừng lại, nói: “Cô nương, nếu cần trèo lên nhân vật lớn thì tôi không có cách gì. Nhưng tôi sống ở Trung Lan khéo chuyện Trung Lan, là người Trung Lan chính hiệu, phận đàn bà muốn lo toan cả đời, đương nhiên phải giao tiếp với đủ loại người ở chợ phường. Tiểu thương sai dịch, thôn cô điền phụ, tôi đều quen không ít.”
“Vậy đại nương có biết sòng bạc Tụ Bảo không?”
“Biết chứ. Huynh đệ ở cùng quân của hán tử nhà tôi bị gãy chân què tay trên chiến trường, sau khi quay về không có chuyện gì làm, vì kế sinh nhai mà từng làm canh cổng cho sòng bạc kia, tôi thường đến đưa thức ăn cho chàng. Cũng coi như là quen người ở đó. Đáng tiếc năm trước hắn đã bệnh nặng qua đời. Hắn có nhận nuôi một cô nhi, tên là Tề Chinh, đến nay thằng bé vẫn được giữ làm chân chạy vặt ở chỗ đó, gần mười bốn rồi, tôi thường xuyên đến thăm, định tìm giúp nó chỗ khác để kiếm sống, dù sao sòng bạc cũng là nơi lộn xộn, không thể cố định lâu dài được.”
An Nhược Thần đắn đo, như vậy xem ra có chút hy vọng thăm dò rồi.
“Đại nương, ta bị cuốn vào trong chuyện này, là có liên quan đến Từ bà mối.” An Nhược Thần thuật lại đầu đuôi sự tình một lần, lược bỏ đi những chuyện giữa mình và Long đại tướng quân trong quá trình, chỉ nói là vì liên quan đến mật thám, kinh động đến quân đoàn, lúc nàng báo quan đã cầu xin được vào quân dốc sức, vì vậy tướng quân đã thu nhận nàng. Bây giờ chuyện thành ra thế nào, manh mối là gì, nàng cũng nhất nhất báo lại.
Lục đại nương nghe xong, cảm khái nói: “Mật thám lợi dụng Từ bà mối khống chế những cô nương kia, có lẽ cũng rất mất thời gian, từ chọn người cho đến sắp xếp, cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
“Bọn chúng cũng có người trong quân đội, nhất định ở những nơi khác cũng bố trí người.” An Nhược Thần nhấn mạnh lần nữa, nhắc nhở Lục đại nương rằng thế lực mật thám Nam Tần có thể không bình thường.
Đầu óc Lục đại nương xoay chuyển rất nhanh: “Nay vì để tránh mật thám trong quân theo dõi, tìm ra manh mối của mật thám trong thành trung Lan, cô nương cũng định làm như Từ bà mối vậy.”
“Ta từng được tướng quân và các vị đại nhân khác chỉ dạy, nên có biết một hai về cách mật thám làm việc. Nay mật thám chăm chú theo dõi động tĩnh quân đội, theo dõi động tĩnh của ta, nhưng nhất định sẽ không ngờ chúng ta dùng cách giống chúng, đang điều tra ngược lại chúng.”
Lục đại nương gật đầu, hăng hái bảo: “Ai lại để ý đến một bà tử sai sử, nông dân trong ruộng và ăn mày trên đường? Cô nương, không phải tôi khoác lác đâu, nhưng tai mắt láng giềng không thể kém hơn so với trong phủ trạch được. Tướng quân đại nhân từ vùng khác đến, muốn bố trí trong thành cũng phải dựa vào thái thú nha môn sắp đặt, nhưng như cô nương nói, thế lực mật thám chôn quá sâu, có lẽ quân đội cũng có điều kiêng kỵ. Mật thám có thể như vậy, thì chắc chắn không phải mấy tháng mấy ngày là làm được. Bọn chúng đã là rắn bản địa trong thành, muốn so chiêu với chúng, thì cũng phải có rắn bản địa tương trợ mới được.”
“Đại nương nói rất đúng.” An Nhược Thần hạ giọng: “Chuyện này chúng ta không thể để quân đội biết, chỉ có thể âm thầm làm việc. Đợi tìm được bằng chứng xác thực, đến lúc đó mới có thể khiến mật thám không kịp ứng phó.”
Lục đại nương gật đầu.
“Chắc chắn chuyện Triệu Giai Hoa nàng ta bị bệnh là giả, ta sợ nàng ta đã bị cầm tù, không có tự do.”
“Tôi không qua lại nhiều với Lưu phủ lắm, tạm thời chuyện của Lưu phu nhân tôi không nghĩ ra được cách nào để điều tra.” Lục đại nương nói, “Nhưng tôi có thể hỏi thăm hành động của Lưu lão bản được, Lư lão hán qua lại với y nhiều năm, nên cũng hiểu y. Quan hệ giữa sòng bạc và tửu lâu Chiêu Phúc là như thế nào, tôi cũng có thể nghe ngóng được một hai.”
“Xin đại nương cẩn thận. Vị Lư lão hán này cũng ra vào các phủ như đại nương, lại còn có mối buôn bán làm ăn với bên ngoài quận huyện, có rời khỏi thành cũng không khiến người ta nghi ngờ, rất thuận lợi để truyền tin và vật, đối với mật thám mà nói, đây là một nhân vật đáng để chiêu gọi.”
Lục đại nương hiểu ra: “Cô nương nói đúng.”
“Còn có hai manh mối nữa, cần đại nương phải phí tâm.” An Nhược Thần nói: “Một là Trần bà tử và a hoàn Bình Nhi của Lưu phủ. Nếu không phải thật lòng tin tưởng, Triệu Giai Hoa sẽ không giao con gái cho hai nàng đưa ra khỏi cổng. Kết quả sau khi xảy ra chuyện, Lưu Tắc nói muốn đuổi bọn họ đi. Chưa đến hai ngày sau, Lưu Nhân đã mất tích. Còn nữa, cũng là điều ta cảm thấy quan trọng, chính là Lý Tú Nhi.”
An Nhược Thần nói lại mối liên quan giữa Lý Tú Nhi và Triệu Giai Hoa cho Lục đại nương nghe, sau đó nói: “Triệu Giai Hoa hoàn toàn không ngại để lộ quan hệ của nàng ta và Lý Tú Nhi cho ta biết. Nên Lý Tú Nhi cũng là một ám thị, nhất định nàng ta biết một vài chuyện.”
An Nhược Thần đã sớm nghĩ xong nên đối phó với Lý Tú Nhi như thế nào, rồi nói với Lục đại nương thế này thế nọ, Lục đại nương cảm thấy rất được.
Sau khi hai người tỉ mỉ bàn bạc, An Nhược Thần lại bảo: “Lúc đại nương với hàng xóm hành động, có thể gieo rắc ít lời được không, bảo là trước mắt tình hình giữa Nam Tần và Đại Tiêu ta rất căng thẳng, nghe nói quan phủ đề phòng mật thám vận chuyển tiền hàng người vật, nên gần đây tốt nhất mọi người yên phận chút, trước đây có gì mờ ám thì nhanh chóng đút lót lo liệu cho tốt, tránh bị nắm thóp. Hôm nay quan phủ muốn tìm những người này ra để trị tội, giết gà dọa khỉ.”
“Vì sao lại thế?”
“Những phú thương quan thân kia, có chuyện mua bán nhà ai là không có ít dơ bẩn? Nói không chừng còn chính họ giúp Giải tiên sinh lén vận chuyển đồ. Trong lòng nếu có quỷ, ắt hẳn sẽ đề phòng. Nếu chuyện này đồn ra giữa phố, mọi người sẽ nhanh chân nói cho nhau biết, các nhà vội vã chuẩn bị đút lót, sự chú ý trên phố sẽ chuyển đến nơi phố phường. Chắc chắn cha ta cũng ở trong số đó. Không chừng Lư lão hán mà đại nương nói cũng sẽ để ý chuyện này.”
Lục đại nương hiểu ra: “Vậy lúc tôi đi tìm hiểu sẽ nói chuyện. Hơn nữa mọi người để ý đến chuyện này nhiều, sẽ coi nhẹ hành động của chúng tôi. Chỉ cảm thấy cô sẽ lợi dụng cơ hội đối phó với An gia, coi thường Triệu Giai Hoa.”
An Nhược Thần gật đầu: “Chưa hẳn đã có hiệu quả, nhưng đảo lộn mọi thứ lên cũng không sai. Đại nương, lúc đại nương truyền lời nhớ ẩn nấp đấy, đừng để người ta phát hiện ra căn nguyên là bắt đầu từ đại nương.”
Lục đại nương đáp: “Chuyện này không thành vấn đề, yên tâm.”
“Còn nữa, đại nương và ta không thể gặp mặt quá thường xuyên được, cần phải giữ giống như trước, nếu không sẽ làm người khác nghi ngờ. Ta nhớ đại nương biết chữ?”
“Có biết một ít.”
“Vậy lúc đại nương đến đưa rau là đưa thẳng đến hậu tạp viện, kiểm nhận ngay trước mặt vệ binh, sau đó đại nương cầm hóa đơn đến phòng kế toán ở Tây viện để ký sổ phải không?”
“Đúng thế.”
“Lúc đến phòng kế toán của Tây viện, có vệ binh đi theo không?”
“Không có ai đi theo cả. Tôi luôn đi nhanh về nhanh, không bao giờ đi dạo đi lạc, những huynh đệ vệ binh kia cũng biết phu gia tôi là quân hộ, nên khá khách khí quan tâm đến tôi. Có lúc tôi xách đồ nặng quá, cũng sẽ giúp khuân vác xách hộ.”
“Vậy thì tốt. Từ hậu tạp viện đến phòng kế toán cần đi qua hành lang, ở chỗ ngoặt thứ hai, bên cạnh có cây tùng bách, ở hòn đá thứ ba dưới mái hiên, có thể cất giấy dưới đó. Hôm qua ta có đặt ở đó một lá bùa, chính là loại giấy hoa tiên* cầu an bình thường khi đến chùa cầu phúc. Hằng ngày chúng ta cứ như thế mà liên lạc. Như lần này, chuyện chia thành một hai ba, sòng bạc là một, Lưu Tắc là hai, Lý Tú Nhi là ba, chuyện nào có tiến triển thì có thể viết số tương ứng lên giấy. Nếu cần hẹn gặp mặt, dùng giấy hoa tiên của chùa nào đó viết giờ lên, chúng ta sẽ giả như vô tình gặp được ở chùa vào giờ đấy. Nếu có chuyện khẩn cấp cần bàn bạc ngay thì trực tiếp đến tìm ta, sau đó cứ đá vào hai chân nhị muội ta**, để muội ấy chạy đến làm ồn, chúng ta gặp mặt nói chuyện, đương nhiên là liên quan đến An phủ.”
(*Giấy hoa tiên: một thứ giấy khổ nhỏ mà vẽ màu đẹp dùng để viết thơ từ cho lịch sự, vì thế mới gọi thư từ là tiên.)
(**Ám chỉ hành động gây sự.)
Lục đại nương ghi nhớ trong lòng, gật đầu.
“Ngoài ra, chuyện chúng ta điều tra án, nhất thiết không thể truyền ra ngoài. Đại nương nhờ người làm việc cũng phải chia rõ, liên lạc một tuyến, đừng để nhiều người liên quan đến nhau lắm. Chúng ta không biết người nào mới đáng tin. Nếu có người nói, không thể nói tên thật ra được, cứ bảo là...” An Nhược Thần nghĩ ngợi, “Cứ bảo là Linh tiên sinh*.”
(*Linh có nghĩa là chuông.)
“Linh tiên sinh?”
“Đúng thế. Còn người cung cấp tin tức manh mối cho ta, không phải Lục đại nương, mà là Điền lão gia.”
Lục đại nương ghi nhớ từng chuyện. Lại kiểm tra rõ ràng lại với An Nhược Thần những chi tiết cần điều tra. Đến lú này mới cáo từ.
Lúc nàng rời đi có đi ngang qua hành lang đó, để ý hòn đá ở chỗ ngoặt thứ hai. Nàng ta giả vờ đi đến nhìn kỹ tùng bách, quan sát bốn về vắng lặng, rồi ngồi xuống xoa giày, nhấc hòn đá thứ ba lên, quả nhiên bên dưới có giấy hoa tiên. Lục đại nương nhanh chóng rút giấy ra nhét vào trong tay áo, để viên đá nằm ngang, sau đó rời đi như không có chuyện gì.
Long Đại lúc này, đang ngồi ở trong thôn dưới chân núi huyện Thạch Linh, ngồi đối diện là Vi huyện lệnh của huyện Thạch Linh và Trần huyện lệnh của huyện Cao Đài. Đây cũng là một trong chuyện quan trọng hắn đến dốc Thạch Linh.
Hai huyện lệnh đưa mắt nhìn nhau, có chút khó xử: “Điều Long tướng quân nói bọn ta biết, nhưng sự việc quan trọng, quân đội muốn bố trí phòng ngự vào trong thôn, quấy nhiễu bách tính, bọn ta biết trấn an thế nào đây? động tĩnh lớn như vậy, làm sao dám không báo thái thú đại nhân được? Theo như luật thì phải vào lúc thời chiến mới có thể bao vây thôn.”
Long Đại lạnh lùng nói: “Ta cũng đã ở đây rồi, còn chưa phải là thời chiến sao? Có phải cần binh tướng Nam Tần đánh đến cầm đại đao gác lên cổ của hai vị thì mới là thời chiến? Bổn tướng quân không phải đang thương lượng với các ngươi. Mà đang hạ quân lệnh. Huyện Thạch Linh nằm sau chiến trường ở dốc Thạch Linh, huyện Cao Đài kế tiếp theo đó, nếu khai chiến, hai nơi này chính là yếu địa, quân đội cần phải bố trí sắp xếp trước thời hạn.”
Trần huyện lệnh định nói gì đó, nhưng Long Đại đảo mắt liếc qua, Trần huyện lệnh vội ngậm miệng.
Long Đại nói tiếp: “Vị trí hai huyện cũng rất quan trọng, chuyện liên quan đến quân cơ thì dù có làm lớn hơn đi nữa cũng phải hoàn thành cho được. An nguy của bách tính, bổn tướng quân luôn đặt trong lòng, cho nên mới báo trước, để các ngươi sớm khơi thông. Từ hôm nay, binh tướng trong quân vào huyện nha trợ giúp hai vị đại nhân, nhất định trong kỳ hạn phải thu xếp ổn thỏa theo lời ta. Hai vị đã nhân biết chưa?”
Long Đại phất tay, lập tức một hàng binh sĩ đứng bên cạnh hai vị quan huyện. Một người trong đó ngước gương mặt trẻ con lên cười một tiếng, chính là Tông Trạch Thanh.
Hai vị quan huyện vội vã gật đầu.
Long Đại lại nói: “Chúng đại nhân còn có vấn đề gì không?”
Trần huyện Lệnh nhìn Vi huyện lệnh, lấy hết dũng khí, hỏi: “Nhưng giấu thái thú đại nhân không báo, hạ quan không đảm đương nổi trách nhiệm này.”
“Nếu sau này thái thú có trách cứ các ngươi, các ngươi cứ đưa công hàm lệnh thư của ta ra cho ông ta xem, tất cả có ta đây, không đến lượt các ngươi đảm đương. Nhưng nếu các ngươi không tuân theo quân lệnh, tự ý làm bậy, ta e chúng vị đại nhân đây cũng không có số để gánh vác đâu.”
Mặt hai vị huyện lệnh trắng bệch ra.
Long Đại nghiêm túc nói: “Sau này luận công ban thưởng, đương nhiên hai vị đại nhân cũng có phần.”
Hai vị huyện lệnh đưa mắt nhìn nhau, có phải nửa câu sau là nếu không làm theo quân lệnh, e là không có số để lĩnh thưởng?
Kết quả Long Đại không nói gì. Hắn chỉ nhìn bọn họ, thấy hai vị huyện lệnh gật đầu liên tục, không dám nói một chữ không. Không những không dám từ chối, ngay đến ý đồ của Long đại tướng quân cũng không dám hỏi nhiều.
Sau khi Lục đại nương đi, An Nhược Thần vẫn không rời khỏi lầu Tử Vân. Sau khi nàng xin Phương Nguyên chỉ giáo chuyện quản sự thì đến giáo trường luyện tập quyền cước. Điến Khánh ở bên chỉ điểm cho nàng. Vừa giúp nàng ra dấu chiêu thức vừa tán gẫu: “Lục đại nương tìm cô nương có chuyện sao?”
An Nhược Thần miễn cưỡng quét chân một cái, lại nhìn Điền Khánh nhấc chân dễ dàng. An Nhược Thần đứng trên đất thở hổn hển: “Không phải nàng tìm ta, mà là ta tìm nàng. Trong nhà ta biết chuyện nàng ấy từng giúp ta trốn nhà, ta sợ liên lụy đến nàng.”
Điền Khánh rất đồng tình, rồi đề tài chuyển sang chuyện động tác của An Nhược Thần chưa đủ, không hỏi thêm về Lục đại nương nữa.
Đến chiều muộn, An Nhược Thần nhận được tin của Long Đại. Tin là do trưởng sứ Lý Minh Vũ sai người đưa đến. An Nhược Thần mở ra đọc, tin viết rất đơn giản, chỉ nói là hắn đã đến nơi, mọi chuyện thuận lợi. Dặn nàng nghiên cứu luyện tập những chuyện mà hắn dạy nhiều hơn.
An Nhược Thần suy nghĩ rất lâu, cuối cùng viết một phong thư hồi đáp, chỉ có hai chữ: “Tuân lệnh.”
Đến trưa Lục đại nương đưa thức ăn đến cho Tề Chinh ở sòng bạc Tụ Bảo. Tề Chinh rát vui, mỗi lần Lục đại nương đến là cậu có thể được ăn ngon. Tề Chinh kéo Lục đại nương ngồi xuống ghế đá ở hậu viện trong sòng bạc, trò chuyện đối chút chuyện sinh hoạt với nàng. Lục đại nương nhìn bốn bề yên ắng, nhỏ giọng hỏi cậu: “Ở đây có an toàn không? Ta có nghe nói chút chuyện.”
Tề Chinh sửng sốt, hơi hoảng hốt: “Đại nương đã nghe được gì?”
Lục đại nương cũng ngây ra, vốn chỉ tính hỏi thăm quan hệ của Lưu Tắc với lão bản sòng bạc là Lâu Chí mà thôi, nhưng nhìn phản ứng của Tề Chinh, chẳng lẽ thằng bé có phát hiện được đại sự gì khác sao?
Thế là Lục đại nương nói: “Lần này con phải nghe ta, không thể nán lại đây được nữa, đi với ta thôi.” Nàng khuyên thằng bé đã hai năm, nhưng thằng bé không chịu, chẳng lẽ còn có nội tình?
Quả nhiên Tề Chinh vẫn nói lời kia: “Không được, con không đi.”
“Vì sao?” Lục đại nương xụ mặt, “Con tính giấu ta đến khi nào?”
Tề Chinh cúi đầu, sau một hồi do dự mới nhỏ giọng nói: “Cha Dương đã ra đi hai năm rồi, chỉ có đại nương là người thân của con. Con biết đại nương đối tốt với con. Không phải con cố ý muốn giấu đại nương, nhưng chuyện này rất nguy hiểm, con biết đại nương là người tốt, cha Dương cũng thường xuyên nhắc đến tình nghĩa với Lục đại thúc với con, nếu đại nương biết chuyện này, ắt hẳn đại nương sẽ nhúng tay vào. Con không muốn đại nương nguy hiểm.”
Lục đại nương sững sốt, không ngờ lại là lý do này. Nàng bắt lấy tay Tề Chinh: “Con nói rõ ra đi, là chuyện gì, có liên quan gì đến hán tử nhà ta không?”
“Không, không.” Tề Chinh vội nói: “Không liên quan đến Lục đại thúc. Chỉ là...” Cậu nhìn hai phía, chắc chắn không có người thì lại nhìn Lục đại nương, thấy vẻ mặt nàng là biết lần này không thể lừa được, bèn cắn răng, thấp giọng nói: “Trong sòng bạc này có bí mật.”