Long Đại nói tiếp: “Sau đó có lần thấy nàng ấy gần gũi với Tông Trạch Thanh, ta khá mất hứng, thế nên đến doanh trại ở lại mấy hôm, nhưng càng ở bên ngoài lại càng nhớ nàng, thế nên ta mới chắc chắn, trong lòng ta nàng không giống những cô nương khác. Ta quay về, dạy nàng quyền cước, bàn bạc cùng nàng, để nàng lo liệu cuộc sống thường ngày của ta...”
An Nhược Thần càng nghe càng cảm thấy sai sai, vì sao nghe điều này lại có vẻ quen tai vậy nhỉ.
Nàng ngẩng đầu nhìn Long Đại, tim đập điên cuồng.
Bùm bụp bùm bụp.
Vui như trống trận rền vang, mạch máu giãn căng ra.
“Nàng ấy thông minh đến mức làm người ta kinh ngạc, nhưng cũng ngốc đến độ làm người ta căm phẫn. Có lúc không rõ nàng ấy thật sự không hiểu hay đang giả vờ. Ta nói với nàng ấy ta thích nàng, nhưng nàng chỉ để ý đến cái câu lúc ta bực mình đã bảo mình không muốn nói chuyện với nàng nữa.” Long Đại nhìn thẳng vào mắt An Nhược Thần, “Nàng ấy có thể phát hiện được dấu vết của đối phương, phân tích được nhất cứ nhất động của mật thám, nhưng lại không hiểu cử chỉ ta dành cho nàng, không biết lời ta thổ lộ.”
An Nhược Thần giật mình há miệng. Đừng nghĩ nhiều nữa, tim đừng đập nữa.
Nhưng thình thịch, thình thịch, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
“An Nhược Thần cô nương, ta chưa bao giờ thích một cô nương nào như thích nàng cả. Ta thích nàng.”
An Nhược Thần cảm thấy bản thân sắp không hít thở nổi nữa rồi.
“Nếu còn nghe không hiểu nữa, đánh trống lảng hay thất thần, ta sẽ phải phạt nàng đọc một trăm lần.”
Đợi đã, nói đến đâu vậy? An Nhược Thần hít sâu để gõ trống được nghỉ, “Phạt em đọc một trăm lần cái gì cơ?”
“Long Đằng thích An Nhược Thần.”
An Nhược Thần: “...”
“Nếu đọc không hữu hiệu thì chỉ có thể viết.”
An Nhược Thần: “...”
“Cho đến lúc nào nàng không đánh trống lảng không thất thần hoàn toàn hiểu được ý thì mới thôi.”
“Biết rồi biết rồi.” An Nhược Thần vội vã gật đầu. Đọc một trăm lần cái gì cũng được, chép một trăm lần cũng được tuốt, chỉ sợ tướng quân đại nhân nổi tính trẻ con bắt nàng viết xong rồi dán lên cổng thành mà thôi. Dựa theo trình độ buông thả của tướng quân đại nhân, nàng cảm giác hắn có thể làm được chuyện này.
“Nếu đã biết rồi thì trả lời đi.” Long Đại nghiêm túc đứng đắn.
An Nhược Thần: “...” Tướng quân à, vừa rồi huynh nói thích tôi chứ không phải nói tìm tôi quyết đấu đúng chứ? Sao vẻ mặt này lại dọa người đến thế.
“Nàng lại thất thần rồi.” Long Đại cau mày.
“Em không có.”
“Vậy là nàng đang nghĩ nên tảng lờ đi thế nào.”
“Em không có.”
“Thế thì cho đáp án đi.” Long Đại nghiêm mặt.
Nếu có thể tạm thời ngất xỉu đi thì tốt quá.
An Nhược Thần ngẩng mặt nhìn tướng quân đại nhân, hắn rất điển trai, dù xụ mặt cũng rất dễ nhìn, đến cau mày cũng thế nốt, ánh mắt hắn thâm thúy sáng ngời, trong mắt lộ ra nét căng thẳng.
Tướng quân đại nhân căng thẳng kìa!
Cũng giống nàng!
An Nhược Thần lại hít sâu một hơi rồi mở miệng, thấy động tác này của nàng làm tướng quân đại nhân thêm phần căng thẳng thì tim nàng lại đập nhanh hơn.
“Đợi em cân nhắc đã.” Nàng nói nhanh.
“Gì cơ?” Long Đại nghe không rõ. Nói nhanh như thế làm gì.
“Để em cân nhắc đã.” Mặt An Nhược Thần đỏ bừng, nói chậm hơn rồi, nhưng giọng nhỏ đi rất nhiều.
“Cân nhắc cái gì?” Long Đại cau mày.
An Nhược Thần cắn môi, nhất thời chẳng biết nên nói thế nào.
“Nhất định nàng cũng thích ta.” Long Đại nói.
Mặt An Nhược Thần căng phòng đỏ au, trực tiếp vạch trần như thế có hợp không hả tướng quân?!
Long Đại lờ đi khuôn mặt đỏ bừng của nàng, lại nói tiếp: “Vốn dĩ ta không thiếu nợ gì nàng, nhưng ta có ân với nàng là thật, Ta không lấy quyền quý ra ép nàng, nhưng chức quan nhị phẩm của ta là thật. Ta không dùng tướng mạo để dụ dỗ cô, nhưng ta trông khí thế oai hùng cũng là thật.”
An Nhược Thần sững sờ, tướng quân huynh đang nói nghiêm túc đấy ư? Đấy là đang khoe sở trường của mình hay muốn tăng phần đáng yêu mèo khen mèo dài đuôi?
“Ta biết nhất định nàng thích ta. Ta cũng không hồ đồ như nàng, nàng đối với ta thế nào, ta biết cả.” Trong giọng nói tràn ngập tự tin và đầy khẳng định.
Cái gì cũng bị hắn nói ra hết sạch rồi, An Nhược Thần không thể không cẩn thận thỉnh giáo: “Vậy tướng quân bảo em trả lời câu gì?”
“Bao giờ thì thành thân?”
Cằm An Nhược Thần như muốn rớt xuống.
“Cả ta lẫn nàng đều không còn nhỏ tuổi nữa, tuy thời cơ không tốt lắm, nhưng nàng cũng hiểu đấy, hiện giờ dù có là dịp nào thì cũng không tốt. Không biết lúc nào sẽ xảy ra chiến tranh, cũng chưa chắc bao giờ bắt được mật thám. Nhưng cũng không thể vì những điều ấy mà không làm những chuyện nên làm. Ta đóng quân tại biên ải, cũng từng trấn thủ ba năm. Bọn ta không thể lại kéo dài tiếp mấy năm nữa. Nếu đã tâm đầu ý hợp thì định hôn thôi. Nên đặt mua những gì thì mau chóng đặt đi, đừng trì hoãn.” Long Đại phân tích như phân tích tình hình chiến tranh.
An Nhược Thần chớp mắt, vẫn đang trong tình trạng thích ứng.
“Nàng nói sao?” Long Đại hỏi.
“Để em cân nhắc tí đã.”
“Cân nhắc gì nữa?”
An Nhược Thần lại im lặng, nhìn dáng vẻ này của Long Đại, xem ra nếu nàng không nói thì hắn sẽ không bỏ qua, “Tướng quân, vì sao mật thám không giết em?”
Long Đại nhìn thẳng vào nàng, trong phút chốc bắt đầu đi lui đi tới, mặt đầy tức giận: “Nàng nhìn đi, ta biết ngay mà, không phải thất thần thì chính là đánh trống lảng!”
“Em không có mà.”
“Còn không thừa nhận à!”
“Em đang nghiêm túc suy nghĩ.” An Nhược Thần kéo hắn lại, ngẩng đầu đối diện với hắn, “Em nghiêm túc mà. Vì sao lại không giết em? Tướng quân xem trọng em, tướng quân hậu đãi em, có phải bọn chúng đang chờ ngày tướng quân bày tỏ với em không?”
Long Đại bình tĩnh lại nhìn nàng.
“Tướng quân không có nhược điểm, không thể nắm thóp được.”
Nhưng nếu yêu phải một cô nương thì từ không sẽ thành có.
“Không kịp nữa rồi An Nhược Thần à.” Long Đại nói, “Nếu quả thực đây là kế của chúng, thì ta đã trúng kế rồi.”
Chợt hốc mắt An Nhược Thần nóng lên, cảm giác những lời này còn khiến nàng rung động hơn cả câu “ta thích nàng” kia. Không chỉ là “ta thích nàng”, mà “dù biết rõ rất nguy hiểm nhưng ta vẫn thích nàng“.
An Nhược Thần lật đật cúi đầu, nước mắt rơi xuống bãi cỏ. Nàng chớp mắt, xóa đi vết lệ còn vương. Khi ngẩng đầu lên lại thì đã ung dung hơn nhiều. Nàng nói với Long Đại: “Để em cân nhắc đã.”
Long Đại nhướn mày không hài lòng: “Không phải đã có kết luận rồi sao? Đã trúng kế rồi, không cần suy xét nữa.”
An Nhược Thần cũng nhướn mày không hài lòng: “Bộ không thể cân nhắc những thứ khác sao? sau khi trúng kế thì cũng nên nghĩ xem phải làm thế nào chứ!”
Long Đại mở miệng định nói thì lại bị An Nhược Thần ngắt lời: “Hôm nay muộn rồi, về ngủ thôi. Hôm khác lại bàn sau.” Nói rồi chắp tay đầy khí thế rời đi.
Long Đại không ngờ rằng cục diện lại xoay chuyển thế này, cô nương này đột nhiên trở nên lợi hại như thế, còn chưa đợi hắn kịp phản ứng thì bỗng nàng quay ngược lại đi đến cạnh hắn, nhón chân lên nắm lấy vạt áo hắn: “Chàng không được phép nói chuyện này với người khác đâu đấy.”
“Nói gì?”
“Nói chàng thích em.”
“Chuyện đó mà còn cần phải nói sao?!” Tướng quân nhăn mặt..
“Vậy cũng đừng nói là em thích chàng.”
“Chuyện này càng không cần phải nói.” Vẻ ghét bỏ của tướng quân đại nhân càng biểu hiện rõ ràng hơn.
“Dù sao cũng phải giữ bí mật.” An Nhược Thần cau mày vô cùng nghiêm túc, nhưng vừa dứt lời thì lại thấy cả người bị siết chặt, nàng đã được tướng quân đại nhân ôm vào lòng.
Bên tai là tiếng than thở dịu dàng của hắn: “Thì ra ôm nàng vào lòng là cảm giác này.”
Nhất thời An Nhược Thần mềm nhũn, tim mềm ra mà người cũng thế. Nàng do dự, cuối cùng đưa tay vòng qua ôm lấy tướng quân đại nhân.
Thì ra ôm hông tướng quân đại nhân là cảm giác này. Nàng cũng muốn cất tiếng than thở quá.
Long Đại bật cười, nàng cảm nhận được lồng ngực hắn rung lên.
Sau đó tai nàng bị nhào nặn, sau đó là đầu bị xoa nhẹ, hắn đưa tay vuốt tóc nàng, xoa đến mức làm mặt nàng sắp bị thiêu cháy.
Nàng ngẩng đầu muốn nhìn vẻ mặt của hắn, nhưng hắn lại nhân cơ hội này mà cúi đầu xuống, chóp mũi chạm vào chóp mũi nàng, hô hấp của nàng cũng trở nên dồn dập, nhưng không né tránh. Hắn tiến lại gần gò mà, như muốn in dấu lên môi nàng, động tác của hắn rất chậm rãi, như thể cho nàng cơ hội từ chối.
Tim An Nhược Thần đập thình thịch, tuy do dự nhưng không nhúc nhích, đúng lúc này lại nghe thấy tiếng hét chói tai vang lên ở cách đó không xa.
Cả Long Đại lẫn An Nhược Thần đều chấn động, nhanh chóng nhìn về phía kia. Là một mã phu xách đèn lồng đi đến, trông thấy bọn họ. Mã phu hét lên xong mới sực nhận ra mình đã trông thấy cảnh gì. Hắn ta lùi lại mấy bước, khoát tay lia lịa: “Tướng, tướng, tướng...” Còn chưa nói xong câu đã quay đầu bỏ chạy.
An Nhược Thần ngây người nhìn bóng lưng mã phu kia biến mất, cảm thấy mình không còn mặt mũi nào mà đến chuồng ngựa nữa.
Long Đại xoa mặt nàng, để nàng nhìn về phía mình, trịnh trọng hỏi: “An quản sự, có muốn diệt khẩu người này không?”
An Nhược Thần chượt đẩy hắn ra, nhanh chân chạy đi, mặt nóng như lửa, tim đập còn hơn xướng khúc. Dĩ nhiên không thể diệt khẩu được rồi, không thể diệt được khẩu, nhưng nàng có thể dùng chăn chôn mình được đúng không!
Lúc vừa ngủ còn lo lắng, rất sợ tướng quân đuổi theo.
Kết quả không có gì.
Sau đó lại cảm thấy có chút thất vọng, tiếp đến nàng trùm chăn qua đầu lén cười, cười rồi lại thấy khổ sở.
Ngày hôm sau An Nhược Thần dậy trễ, vì trước nửa đêm không ngủ được, sau nửa đêm lại ngủ quá ngon, say đến mức không có ai gọi nàng, đợi khi nàng thức giấc thì nghe nói tướng quân đã ra ngoài rồi.
Cũng tốt, như thế nàng có thời gian suy nghĩ thật kỹ.
Đợi đến chiều, vệ binh báo lại, nói tướng quân đã về rồi, mời An quản sự chuẩn bị, lát nữa phải đến phủ thái thú dự tiệc.
An Nhược Thần nhanh chóng ăn mặc chỉnh chu, lại tự mình kiểm tra một lượt lễ vật tướng quân phải đem đi dự tiệc, cũng đầy đủ không thiếu sót gì, sau đó bước đến viện tử của Long Đại. Long Đại đang xem công hàm, thấy nàng đến thì ngẩng đầu lên, nói: “Đợi ta xem xong đã.”
An Nhược Thần đáp “vâng”, tự ý đi chuẩn bị xiêm y trang sức dự tiệc cho hắn, những thứ này dều đã chuẩn bị xong, lấy ra kiểm tra một lần, phân loại rồi đặt trên giường hắn. Lại lật ra thiệp chúc mừng năm mới nàng đã chuẩn bị trước đó, theo lễ phải đưa những thứ này cho các quan viên, kết quả trên thiệp không có viết gì, Long Đại cũng không ký tên.
An Nhược Thần đặt thiệp lên bàn, Long Đại đang phê chuẩn phần công hàm kia. An Nhược Thần đợi hắn viết xong mới đưa thiệp qua, lại đưa một tờ giấy khác đến, “Vừa hay bút mực có ở đây, chàng chép lại những câu này rồi ký tên đi, tổng cộng mười lăm phần.”
Long Đại nhướn mày. An Nhược Thần nói: “Đã đưa cho tướng quân từ lâu rồi mà tướng quân không viết. Những thứ này phải dùng hôm nay đấy.”
Long Đại nhìn nàng, ánh mắt quá đỗi nồng nàn, An Nhược Thần vội lùi về sau hai bước, “Tướng quân nhanh viết đi, không là không kịp đâu đấy.”
Long Đại nhìn nàng rồi thở dài, nghe lời nghiêm túc cầm bút lên. An Nhược Thần ở cạnh phục vụ, hắn viết xong một tờ là nàng lại để qua một bên phơi khô mực, Long Đại viết xong rất nhanh, An Nhược Thần giơ tay cầm lấy tờ cuối cùng thì cổ tay bị Long Đại giữ lại, An Nhược Thần hết hồn, trong chớp mắt đã bị hắn kéo vào lòng.
An Nhược Thần không dám la lên, sợ sẽ khiến vệ binh ở ngoài chú ý. Nàng ngồi trên đùi Long Đại, theo bản năng ngoái đầu nhìn cửa phòng.
Long Đại xoay mặt nàng về lại, An Nhược Thần vội nói: “Cửa đang mở kìa.”
Long Đại cau mày: “Sao lúc nàng đi vào không đóng cửa?””
“Trước nay có đóng đâu.”
Long Đại nói: “Vậy giờ nàng đi đóng đi.”
An Nhược Thần đỏ mặt: “Còn lâu. Người khác sẽ cho là chúng ta muốn làm gì đó đấy.”
Long Đại vô cùng nghiêm túc: “Ta định làm vài chuyện, dù sao cũng không tiện diệt khẩu nhiều quá.”
Lại trêu nàng nữa rồi, An Nhược Thần chun mũi, nhảy xuống khỏi đầu gối hắn, dọn dẹp lễ thiệp trên bàn: “Tướng quân mau thay áo đi.”
“Nàng cân nhắc thế nào rồi?” Long Đại cũng không cho người nào phục vụ, tự mình ra sau bình phong bắt đầu thay y phục.
“Ừm, quả thật có suy nghĩ chút.” An Nhược Thần chuẩn bị đồ đạc đầy đủ rồi đứng chờ.
Chỉ một lát sau Long Đại đã đi ra, nhướn mày nhìn nàng, “Kết quả thế nào?”
Đúng là tướng quân điển trai thật đấy. Lòng An Nhược Thần ngọt như mía lùi, tiến lên sửa lại cổ áo và trang sức bên hông cho hắn. Sau đó bị Long Đại giữ lấy: “Kết quả cân nhắc.”
“Tình hình là thế này.” An Nhược Thần nghiêm túc bắt đầu nói, “Mật thám không giết em, hẳn thật sự có một phần nguyên nhân này, em thân mật với tướng quân chính là kết quả bọn họ mong muốn. Có lẽ trước đó còn có nguyên do mà khinh thường đánh giá thấp em, nhưng nay thế lực của Lưu Tắc đã bị diệt trừ, Mẫn công tử bị lộ, tướng quân đã từng nói, bọn chúng cần phải phân bố lại lần nữa. Có nhẽ sẽ có người quản lý mới đến, mà người quản lý này, thấy tình hình trong thành Trung Lan như vậy, chắc tình cảnh cũng không giống nhau.”
“Đúng là như thế.”
“Nên em muốn nhân cơ hội này làm xong mấy chuyện trước đã. Đầu tiên là rắc rối từ phía nhà em. Bọn họ vẫn không chịu dừng lại. Tuy trước đó để cha bị trượng hình hai mươi côn, ắt ông ấy sẽ yên phận một thời gian, nhưng Tiền Bùi lại không hề ngừng dây dưa, nhất định phía cha em cũng sẽ bị xúi giục không bỏ qua. Nên em muốn là, một phải nhanh chóng làm thành hôn sự của nhị muội, muội ấy muốn gả cho một nhà ở quận ngoài, rời khỏi chốn thị phi này. Nói thật, tuy em không thấy muội ấy có lòng dạ gì xấu xa, nhưng dù sao muội ấy cũng đứng về phía cha và mẹ mình. Em vừa thương muội ấy, đồng thời lại đề phòng. Nếu muội ấy gả đi xa, với em mà nói, có khi lại còn tốt.”
Long Đại cau mày. Nhớ đến những lời tìm một công tử tốt gì gì đó.
An Nhược Thần không chú ý đến tâm tư bé nhỏ trong hắn, tiếp tục nói: “Còn cả Tiền Bùi nữa, lão cố ý để nhị muội nói lão ta mua nha đầu, không biết ý muốn gì. Nhưng con người lão đã ghi hận em rồi, điều này là chắc chắn. Giờ đây ngay đến vụ án của thương bạc ti cũng không thể lôi lão ra, e rằng trong tay lão không chỉ có thóp Lưu Đức Lợi, mà ngay đến thái thú đại nhân cũng kiêng dè lão mấy phần. Em muốn nhân dịp này, vừa hay gặp mặt Tiền đại nhân một lần, xem xem thái độ của thái thú đại nhân và Tiền đại nhân trong chuyện này là thế nào.”
“Ừ, sau đó thì sao?”
“Còn tứ di nương của em hơi điên, bà ấy bảo nhị muội hạ độc em. Nhị muội em lại không dám, nhưng muội ấy cũng không áp chế được bà ấy. Nói đến đây, thực ra bà ấy cũng là một phụ nhân đáng thương, đợi nhị muội em gả xa rồi, em sẽ không để ý đến người bên An gia nữa.”
Long Đại nói: “Nàng quá mềm lòng rồi.”
An Nhược Thần trả lời: “Những thứ này chỉ là chuyện nhỏ, chẳng qua hơi phiền phức tí mà thôi. Quan trọng nhất làm nếu Mẫn công tử đi thật, vậy người đến thay thế hắn có tâm tư thủ đoạn thế nào. Trong nha môn và quân đội còn có người của chúng, trong thành Trung Lan định tổ chức lại lần nữa thế nào, có kế hoạch gì với quân cờ là em đây? Thăm dò rõ đường đi của địch, chúng ta mới tìm được đối sách. Mà Mẫn công tử coi như chiến bại rút lui ở thành Trung Lan, vậy thì có ảnh hưởng thế nào đến chiến sự tiền tuyến? Khoảng thời gian này tướng quân bận rộn, nhất định là đang sắp đặt những việc này.”
Long Đại thán: “Ta không biết nên vui hay phiền trước những thứ nàng cân nhắc này nữa.”
“Vì sao?” An Nhược Thần nhướn mày, nàng không rõ lắm, mình nghiêm túc như thế thì có gì mà phiền chứ.
“Ta đang nói chuyện tình với nàng, nàng lại lo âu nghị luận chiến sự cùng ta. Có phải nàng không đặt tình cảm của ta trong lòng không?”
“Có đặt mà, không phải đang nói đấy sao. Tướng quân quan tâm em, sắp xếp Lư đại nhân Điền đại nhân bảo vệ em, dạy em võ nghệ, cho em binh khí, hướng dẫn em đủ mưu lược đối sách, tướng quân muốn bảo vệ em, trong lòng em biết chứ. Em cũng muốn bảo vệ tướng quân. Tất nhiên tôi sẽ không lười biếng, sẽ học tốt luyện giỏi, không làm tướng quân phải lo lắng. Tướng quân có thể yên tâm làm việc, không cần lo lắng gì. Trước mắt chúng ta chưa biết được ý đồ của mật thám, trước khi biết rõ bước tiếp theo trong kế hoạch của chúng, chúng ta cứ giữ nguyên như bây giờ là được. Tướng quân nói xem, người ngoài nhìn vào đương nhiên biết rõ, nhưng suy đoán trong lòng và chính chúng ta gióng trống khua chiêng chuyện vui đó lại là hai chuyện khác nhau. Chúng ta không nói thì bên mật thám cũng sẽ không chắc.”