Long Đại ngắt lời nàng: “Ý nàng là muốn nói, cả hai ta đều có tình với nhau, nhưng giờ không được nói cho người khác biết.”
“Vâng.” An Nhược Thần gật đầu, “Hẵng khoan nghị hôn đã, còn nhiều chuyện cần phải làm hơn. Em nghĩ, chúng ta phải có mật ngữ riêng mà chỉ mới hai ta hiểu...”
Lời còn chưa dứt thì lại bị Long Đại kéo vào lòng ôm, nàng nghe thấy hắn cười khẽ: “Ừ, nàng thừa nhận mình có tình với ta là đủ rồi, nàng chấp nhận có thể nghị hôn là tốt rồi.”
An Nhược Thần ngẩn người, đợi đã, có phải nàng trúng kế rồi không? Tướng quân đại nhân vốn không hề gấp gáp định hôn gì cả, hắn còn lâu mới mất não như thế, chẳng qua hắn chỉ muốn nhìn dáng vẻ nàng cuống cuồng vì hắn một lòng vì hắn mà thôi.
Cái gì gọi là thừa nhận là đủ chứ.
An Nhược Thần đỏ mặt. Nàng cũng đâu định không thừa nhận đâu! Phải dùng đến cách như thế đối phó nàng sao!
An Nhược Thần lén nhéo hông tướng quân trả thù.
An Nhược Thần cùng Long Đại đến phủ thái thú dự tiệc.
Thật vui khi có thể gặp lại Phương Nguyên.
Thái thú Diêu Côn thân mật đón Long đại tướng quân, còn An Nhược Thần giao lễ vật đã chuẩn bị xong cho Phương Nguyên. Tuy chỉ mới xa cách mấy ngày thôi, nhưng hai người vẫn có rất nhiều chuyện để nói. Đã liên lạc với bà mai ở quận ngoài rồi, lần này lại sắp xếp chỗ ngồi, cùng với thái thú phu nhân Mông Giai Nguyệt chuẩn bị lễ cho An Nhược Thần.
Trò chuyện khá lâu, làm Long Đại sau đó âm thầm hỏi An Nhược Thần: “Ta không cần phải đề phòng Phương quản sự đúng không?”
An Nhược Thần nghiêm túc đáp: “Em cảm thấy Phương quản sự khá là đáng tin, hẳn không dính líu gì đến mật thám đâu.”
Long Đại cũng nghiêm túc nói: “Ta đang nói chuyện giữ bí mật kia.”
An Nhược Thần liếc xéo hắn.
Lần này yến thái thú khá long trọng, mời quan viên lớn nhỏ trong quân, mọi người khách sáo cùng nhau, nhất thời trở nên rất náo nhiệt.
Long Đại và thái thú ngồi đầu, gần đây chuyện mật thám bị bắt lan truyền khắp thành, mọi người đều rối rít nịnh nọt Long Đại và Diêu Côn. Diêu Côn đưa ra cảnh giác với quan viên khắp nơi phải kiểm tra nghiêm ngặt người địa phương, nghiêm phòng mật thám trà trộn vào. Nam Tần có dụng ý không tốt, các nơi đừng vì cuối năm mà lơ là cảnh giác. Long Đại cũng yêu cầu mọi người phải tăng cường canh phòng về mặt quân sự, lương thực, binh mã cũng không được sơ sót, một khi khai chiến thì cần các phe trợ lực.
Thật ra Long Đại đã sớm thăm dò tình hình kho lương lương thảo quân bị dân binh ở toàn huyện các lệnh, nhưng lúc này lại hỏi lần nữa, chúng quan viên cũng cẩn thận tỉ mỉ bẩm báo. Sau đó thái thú mới nói cuối năm sắp cận kề, về sau các vị phải khổ cực rồi, nên nay thiết yến đãi mọi người trước, tất cả cùng trấn giữ biên ải, dốc sức vì nước, san sẻ vì hoàng thường. Cứ thế này thế nọ một hồi dong dai, mọi người rối rít nâng cốc hưởng ứng.
Theo An Nhược Thần thấy, bề ngoài thì thái thú khéo đưa đẩy rất nhiều, nhưng thực chất Long Đại đối đáp nâng cốc xã giao cùng quan hệ với mọi người rất rõ ràng, nếu không cũng không thể chỉ điểm cho nàng cẩn thận như thế được, chẳng qu lúc hắn đối ngoại đều làm mặt lạnh, ra vẻ võ tướng lỗ mãng, nhưng An Nhược Thần nghĩ, đây nhất định là kế sách của tướng quân, tướng quân làm gì cũng có đạo lý của mình cả.
Bình thường trong trường hợp không từ chối được rượu như thế này, thì dù có nhức đầu cũng phải làm như không sao mà uống, nhưng lần này hắn không cần phiền lòng nữa, uống thì uống thôi, vừa hay quay về có thể kêu nhức đầu với người nào đó, xem nàng sẽ như thế nào.
Lúc này thái thú Diêu Côn chúc rượu, Long Đại nâng cốc theo, cùng mọi người uống cạn một hơi.
Nhưng rồi lại sửng sốt.
Trong cốc lại là nước lọc.
Nhất thời Long Đại vừa ảo não lại xen lẫn vui mừng.
Đúng là muốn học Tông Trạch Thanh mắng một câu thô tục, dạo này có muốn nhức đầu giả say cũng không được ư? Nhưng người trong lòng lại lo lắng cho hắn như thế, vì hắn mà lén đổi thành nước lọc, khiến hắn thoải mái vô cùng.
Long Đại ngoái đầu lại nhìn, An Nhược Thần đứng hầu ngay sau lưng hắn, bưng bầu rượu, mặt mũi đoan chính, thấy hắn nhìn đến thì vội đưa mắt sang chỗ khác, làm như không có chuyện gì xảy ra. Có người mời rượu Long Đại, An Nhược Thần lại vội rót đầy cốc cho hắn. Long Đại uống một hơi hết sạch, khẽ mỉm cười với người mời rượu ấy.
Cốc nước lọc này lại ngọt vô cùng tận.
Bữa yến tiệc này, mọi người đều truyền nhau tuy Long tướng quân nói tình hình biên ải nghiêm trọng, nhưng xem ra cũng không đến nỗi nào, bởi vì suốt cả bữa tiệc tâm tình của tướng quân rất tốt, cứ nói nói cười cười với người ta, còn uống không ít rượu.
Tiệc tan, mọi người đều giải tán. Diêu Côn giữ Long Đại lại, dẫn đến một gian tương tự nhã thất, chỉ chốc lát sau mấy quan viên quan trọng cũng bị gọi đến. Xem tình hình này, chắc đã có chuyện xảy ra rồi.
Quả nhiên Diêu Côn nói, hôm nay trước bữa tiệc ông ta mới nhận được công văn của thái thú quận Mậu Sử Bình Thanh, nói là thời gian trước sứ giả của Đông Lăng quốc đã đưa văn thư muốn vào kinh thành gặp hoàng thượng, dâng hiến lễ năm mới. Sử Bình Thanh bẩm báo lên đã được hoàng thượng ân chuẩn. Nhưng mấy hôm trước Sử Bình Thanh nhận được danh sách gặp mặt của sứ đoàn Đông Lăng, trong đó lại có hai tên đại sứ của Nam Tần. Lý do của sứ đoàn Đông Lăng là trong lễ vật có phần của Nam Tần chuẩn bị, Đông Lăng và Nam Tần cùng dâng lễ.
Diêu Côn phẫn nộ nói Sử Bình Thanh biết rõ quận Bình Nam của ông ta đang phong tỏa biên giới điều tra sứ giả Nam Tần, vậy mà hắn ta lại không từ chối hai tên đại sứ Nam Tần kia.
Long Đại ngạc nhiên, lần này nam Tần ra chiêu đúng là nằm trong dự liệu của hắn, “Cứ giả vờ làm như có oan khúc là được.”
“Cũng không phải thế.” Diêu Côn rất không thoải mái. Không phải là Nam Tần thế nào, mà ông ta thấy, điều ấy chẳng khác gì Sử Bình Thanh cố ý giỡ đài của ông ta.
Quận Bình Nam gần quận Mậu, Nam Tần gần Đông Lăng, như thế có nghĩa là, quận Bình Nam kề cận Nam Tần, còn quận Mậu lại liền với Đông Lăng. Cả hai quận đều là quận biên giới, nhưng quận Bình Nam lại rộng rãi dồi dào hơn quận Mậu, mà Nam Tần lại mạnh hơn Đông Lăng, như thế đã nói rõ, quận Bình Nam chính là một miếng mỡ, tốt hơn nhiều so với quận Mậu. Năm đó lúc tiền thái thú Mông Vân Sơn của quận bình Nam qua đời, Sử Bình Thanh của quận Mậu đã đến thọc gậy bánh xe, cùng tham gia hòa đàm với Nam Tần, người dân quận Mậu khá kỳ vọng vào hắn, thành tích cũng được người người xưng tụng. Nhưng quận Mậu không phải là cốn béo bở, năm đó Diêu Côn cảm thấy, Sử Bình Thanh là muốn vị trí thái thú quận Bình Nam này.
Nhưng cuối cùng vẫn là Diêu Côn tuổi gần ba mươi ngồi lên chức vị thái thú quận Bình Nam, Sử Bình Thanh không phục không cam lòng bộc lộ rõ từ lời ăn tiếng nói. Sau đó quan hệ giữa hai quận trở nên khá vi diệu. Dù vô tình hay cố ý thì Sử Bình Thanh cũng cố đụng độ với Diêu Côn cho được, bất kể là tuần tra hay ở trước mặt hoàng thượng, nếu Diêu Côn có gì không tốt thì hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Lần này Diêu Côn lo chuyện Nam Tần, Sử Bình Thanh liền dâng tấu chương lên hoàng thượng, bày tỏ lo lắng trước tình hình biên cương, cảm thấy Diêu Côn hà khắc như thế chỉ làm cho quan hệ giữa hai nước thêm rạn nứt, lại thấy đột nhiên thái độ Nam Tần như vậy có phải là kết quả của việc quận Bình Nam mãi không xử lý quan hệ hai bên hay không, có phải có người trong quận cố ý lừa trên gạt dưới trong công việc không?
Sau khi Diêu Côn biết chuyện này thì tức điên người, may mà bên này còn có Long Đằng chống đỡ cục diện. Hắt ông ta bát nước dơ “hà khắc”, có Long Đằng Long đại tướng quân mặt lạnh ở ngay đây, ông ta hà khắc chuyện gì? Đúng là ông ta đóng cửa biên giới, nhưng đó là do Long tướng quân đồng ý đấy. Là ông ta cản sứ thần Nam Tần sao? Đó là Long tướng quân nói các ngươi giao nộp mật thám mới được phép đi gặp hoàng thượng.
Kết quả thì sao, đúng là người ta sắp xếp rất nhiều mật thám ẩn nấp trong thành, quận Bình Nam của ông ta xử lý những chuyện này, thế là có công lớn.
“Cũng may chúng ta bắt được nhiều mật thám gian tế, cũng đã sớm báo lên hoàng thượng rồi. Nam Tần không chiếm được lý đâu. Tấu chương của ta đã đến kinh thành trước sứ thần Nam Tần rồi.” Diêu Côn vừa nói vừa nhìn Long Đại. Trước khi thiết yến ông ta đã biết chuyện này, trong tiệc nhiều người ồn ào ông ta không tiện nói nhiều, nay mời Long Đại cùng mấy trợ thủ đắc lực tâm phúc đến chính là vì muốn cùng bàn bạc chuyện này, nhìn xem có phải là mầm họa hay không.
Long Đại không lên tiếng, trái lại chủ bạc Giang Hồng Thanh lại nói: “Sử thái thú làm việc như vậy đúng là không ổn thỏa. Sứ thần đi cầu hòa, làm gì có chuyện nửa đường cắm vào đoàn sứ thần nước khác.”
Tiền Thế Tân mới hỏi: “Có khi nào do Nam Tần cảm thấy khó nói với đại nhân và Long tướng quân, nên muốn trực tiếp cầu hòa với hoàng thượng? Có điều mật thám của bọn họ ở trong thành hành động dồn dập, trông không giống “muốn hòa” chút nào. Chẳng lẽ là muốn mượn tay đại nhân và tướng quân che đậy, để quận Bình Nam chúng ta cho rằng bọn chúng đang nghĩ cách để sứ thần đi cầu hóa thì tiền tuyến sẽ không đánh giặc? Đợi khi chúng ta khinh thường coi nhẹ thì lúc ấy cũng trở tay không kịp.”
Diêu Côn nhíu mày, lại nhìn sang Long Đại. Ông ta không cảm thấy Sử Bình Thanh có bản lĩnh cấu kết với bên ngoài để hại chính mình, nhưng rốt cuộc Nam Tần định làm gì, ông ta không hiểu rõ. Nếu muốn cầu hòa thì vì sao không trực tiếp đến tìm quận Binh Nam mà nói? Lại bỏ gần cầu xa. Nếu đánh thật thì sứ thần còn chưa vào kinh, bên này máu đã chảy thành sông rồi. Đây cũng không phải là biện pháp giải quyết vấn đề tốt.
Còn nữa, chuyện mật thám Mẫn công tử và vây cánh của hắn, ông ta đã gửi công hàm yêu cầu Nam Tần giải thích, nhưng Nam Tần lại từ chối không thừa nhận. Sự thật bày ra trước mắt đó mà lại không chịu nhận.
“Thân phận hai sứ thần của Nam Tần là như thế nào?” Đột nhiên Long Đại hỏi.
Diêu Côn ngẩn người, chuyện này thì không biết thật.
“Đại nhân dò la lai lịch thân phận của hai vị sứ thần này đi.” Long Đại nói, “Đông Lăng dựng đài cho Nam Tần ca diễn, hát kịch gì, phải xem đào kép là ai đã.” Hắn dừng lại một lúc rồi nói, “Lúc nào bọn họ lên kinh?”
Giang Hồng Thanh vội đáp: “Chỉ mấy hôm nữa thôi, ý của Sử thái thú thì chưa đến bốn ngày đã là giao thừa nên sẽ thiết yến ba ngày ở quận Mậu trước đã. Mồng một sứ thần lên kinh, trong tháng giêng sẽ đến kinh thành.”
Long Đại gật đầu rồi không nói gì nữa.
Mọi người lại bàn bạc thêm một lại. Diêu Côn dặn dò hồi hàm cả đêm, dùng ngựa chiến đưa đến cho Sử Bình Thanh, xác nhận thân phận đại sứ Nam Tần, cũng bày tỏ bất mãn của mình với Sử Bình Thanh trước cách xử lý chuyện này, báo rằng chính ông ta sẽ viết tấu chương dâng lên hoàng thượng bẩm báo khuyết điểm. Giang Hồng Thanh vội ghi chép lại. Diêu Côn lại cùng mọi người bàn xem nên viết tấu chương thế nào để tránh hậu họa, sau đó mới giải tán.
Ra khỏi cửa, lại thấy thái thú phu nhân Mông Giai Nguyệt và An Nhược Thần đang đứng ở ngoài cửa. Diêu Côn vội hỏi chuyện gì.
Thì ra lúc Diêu Côn đang nghị sự với chúng quan, Mông Giai Nguyệt kéo An Nhược Thần đến trò chuyện. An Nhược Thần mượn đề tài cuối năm nói mình với tứ muội tỷ muội tình thâm, còn nghe nhị muội nói rằng Tiền Bùi khoe khoang hắn ta mua hai tiểu nha đầu tuổi tác xấp xỉ, nàng đau lòng lắm nhưng đành bất lực. Tóm lại là đau buồn đáng thương, bi thảm khổ sở, chỉ rất rõ ám hiệu.
Mông Giai Nguyệt nghe thế thì vừa giận vừa sợ lại vừa đồng tình. Nàng cũng nghe nói chuyện Tiền Bùi đã chừng ấy tuổi nhưng hoang dâm vô độ, trước đó cũng nghe nhắc đến hôn sự của tỷ muội An gia, nay chuyện đã qua lâu lắm rồi, Tiền Bùi lại vẫn dám đem nỗi đau của cô nương nhà người ta đến khoe khoang thị uy, đúng là hết sức vô sỉ. Lúc này Mông Giai Nguyệt tỏ ý sẽ làm chủ cho An Nhược Thần, kéo An Nhược Thần đến ngoài gian phòng chúng đại nhân đang nghị sự.
Mông Giai Nguyệt giữ Tiền Thế Tân lại, đi vào phòng đến trước mặt Diêu Côn nhỏ nhẹ nói chuyện, Tiền đại nhân không a dua nịnh bợ, bách tính kính yêu, nhưng Tiền lão gia lại làm việc hồ đồ, bà thân là phụ nhân không nói được gì người ta, nhưng biết được chuyện xấu cũng không thể không nhắc nhớ chúng vị đại nhân. Bây giờ thời cuộc thành ra như thế, nếu không quản nghiêm Tiền lão gia, đợi đến lúc lão ta gây ra chuyện khác người, chỉ e sẽ có người cố ý nắm thóp nhân cơ hội mà sinh sự. Hai người các ngài một là con trai, một là môn đệ, đến lúc đó lại nói các ngài đồng phạm dung túng thì làm sao biện giải cho rõ được.
Mông Giai Nguyệt rất khiêm tốn, nhưng câu nói câu nấy cũng có lý, đúng là có cương có nhu. Diêu Côn không nói câu nào, Tiền Thế Tân lại vô cùng xấu hổ. Sau đó khi Diêu Côn tiễn Tiền Thế Tân ra cửa phủ, vô cùng căm phẫn thấp giọng nói với hắn: “Ngươi quản lão ta cho tốt vào, nếu không sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị hắn hại chết.”