An Nhược Hi rời đi. An Nhược Thần quay về viện tử, còn chưa kịp mở miệng gọi người thì Lư Chính đã rất có mắt xách cổ Điền Khánh đến. Điền Khánh lúng ta lúng túng nhắm mắt báo cáo lại với An Nhược Thần. Lần trước khi An Nhược Thần đến tổng doanh trại, Long Đại có gọi hắn và Lư Chính qua, dặn bọn họ mua ít thuốc bổ, sau đó dọa An Nhược Hi. Để nàng ta tưởng mình trúng độc, như thế sẽ không dám có ý xấu gì nữa.
“Viên thuốc kia không phải là thuốc độc, chỉ là thuốc bổ khí huyết mà các cô nương bình thường hay uống thôi. Một tháng một viên, dù không bổ thì cũng không hại đến tính mạng của nàng ta. Tướng quân nói, ép nàng ta uống ngay tại chỗ, nàng ta sẽ không có thuốc đẻ đi kiểm nghiệm, dù tìm đại phu bắt mạch cũng không chẩn ra được. Nàng ta sẽ tự động để ý, mong ngóng giải dược mỗi tháng. Nếu nàng ta dám để lộ, tìm người nhờ giúp đỡ thì cũng sẽ không có nhân chứng, cũng không có đại phu nào chứng minh được.”
An Nhược Thần ngẩn người rồi thở dài. Quả nhiên tướng quân có mưu kế, hắn vì nàng mà phí hoài tâm tư, còn đeo cả tiếng xấu lòng dạ độc ác nữa.
Điền Khánh thấy An Nhược Thần than, cứ ngỡ nàng cảm thấy chuyện này không ổn thỏa, vội nói: “Tướng quân không phải cố ý gạt cô nương đâu, ý của tướng quân là, không muốn để cô nương thấy khó xử. Nên mới dặn bọn ta trước khi làm việc chớ nói cho cô nương biết, sau này nếu cô nương biết chuyện, hỏi bọn ta, bọn ta phải thành thật bẩm báo. Cũng không cố ý lừa gạt.”
Không giải thích còn được, giải thích xong rồi lại còn bảo không cố ý lừa gạt người ta là thế nào, nếu không phải vô tình biết thì có phải sẽ không nói ra không?
Điền Khánh lại nói: “Cô nương yên tâm, không phải độc thật đâu. Là ta đích thân đến y quán mua thuốc bổ mà, mua mười viên. Nếu là độc thật thì nhị cô nương đâu có thể vui vẻ thế được, yên tâm đi. Cái này gọi là binh bất yếm trá, đề phòng nàng ta cùng người khác mưu hại cô nương.”
Ngay cả binh bất yếm trá cũng nói ra được, An Nhược Thần thật sự không biết nói thêm gì nữa. Huống hồ Điền Khánh và Lư Chính tuân lệnh làm việc, nàng cũng không có quyền trách họ được. Còn Long Đại một lòng vì nàng, cũng không phải là hạ độc thật, bàn về thiên vị thì nàng thừa nhận đúng là mình nghiêng về phía Long Đại.
“Không được nhắc chuyện này với ai khác cả.” An Nhược Thần nói.
“Dĩ nhiên rồi dĩ nhiên rồi.” Điền Khánh thở phào.
“Phía muội muội cứ để ta đối phó, sẽ để nàng ta mỗi tháng uống một viên thuốc bổ. Huynh đưa thuốc cho ta đi.”
Điền Khánh sửng sốt, “Ta đưa cho Lư Chính rồi, để ta đi gọi hắn.” Cấp tốc gọi Lư Chính vào, Lư Chính nghe yêu cầu của An Nhược Thần thì không đồng ý lắm.
“Cô nương định mỗi tháng đích thân đưa giải dược cho nhị cô nương sao? Ta biết ý cô nương là muốn để nhị cô nương yên tâm. Nhưng cô nương đừng quên, nếu đã đe dọa uy hiếp thì lời này khó nói lắm, tình cảnh ccũng khó coi hơn. Cũng do Điền Khánh cảm thấy không xuống tay được, nên mới để ta đi làm.” Nói đến đây, Lư Chính bị Điền Khánh đá nhẹ một cước.
Lư Chính bĩu môi, lườm Điền Khánh rồi nói tiếp: “Cũng vì lẽ đó nên tướng quân mới không cho bọn ta thông báo trước với cô nương. Nếu đưa thuốc cho cô nương, cô nương sẽ nói mình lấy được giải dược đưa đến cho nhị cô nương, mỗi tháng sẽ cho nàng ta, như thế nhị cô nương sẽ hỏi nếu đã có thể lấy được mỗi tháng, vì sao không lấy được toàn bộ thuốc giải? Đến lúc đó chỉ sợ cô nương khó ăn nói với nhị cô nương thôi. Cãi nhau ồn ào, không phải là chuyện hay ho đâu. Còn bọn ta là người ngoài, làm chuyện ác bức bách kẻ yếu cũng tự nhiên hơn.” Nói đến đây lại lườm Điền Khánh.
An Nhược Thần biết hắn nói có lý, không thể phản bác được.
Lư Chính nói: “Cô nương chỉ cần nói với nhị cô nương mỗi tháng uống một viên thì sẽ không gây hại là đủ, đả kích nàng ta một cái, không để nàng ta có tâm tư xấu. Coi như bọn ta không uổng công làm kẻ xấu. Mỗi tháng ta sẽ đưa cho nhị cô nương một viên thuốc, nàng ta dám la hét với cô nương chứ không dám làm thế với ta đâu. Ta là quân nhân, cầm đao kiếm trong tay, đương nhiên nàng ta sẽ kiêng dè, không phải rất thích hợp sao?”
An Nhược Thần thở dài, đúng là đạo lý này. Xem ra sau này gặp lại tướng quân, phải nói với hắn mới được, trái tim nàng không hề mềm như hắn tưởng, có chuyện gì cũng nên bàn bạc trước với nàng, có lý thì nàng ắt sẽ không phản đối. Nhớ đến Long Đại, An Nhược Thần có chút quan tâm, cũng không biết giờ ngoài tiền tuyến thế nào rồi.
Sau khi An Nhược Thần rời đi, đúng là phía Long Đại đã xảy ra chuyện.
Vào một buổi tối, đột nhiên có vệ binh bá lại, nói có người cầm tín phù của Long Đại đến thăm, đang bị vb chặn lại ở ngoài tiếu trạm. Long Đại nhận lấy tín phù nhìn, nhất thời trái tim thả lòng, vội hạ lệnh cho người dẫn người đến.
Long Đại tự mình ra cổng doanh trại đón tiếp, đối phương gồm một toán năm người, đều cưỡi tuấn mã màu đen, đội mũ lá rộng vành màu đen.
Có hai người trong đó thấy Long Đại, nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa im lặng thi lễ với Long Đại, ngẩng đầu lên, không nhìn rõ gương mặt ở dưới mũ. Long Đại chỉ gật đầu với bọn họ mà không nói gì.
Hai người cưỡi ngựa khác cũng đã nhảy xuống, vội đỡ vị gầy gò nhỏ bé đi giữa năm người xuống ngựa. Vị kiadùăn mặc thế nào cũng không giấu đi được bộ râu dài màu trắng của mình, là một lão giả.
“Long tướng quân.” Lão giả xuống ngựa thi lễ với Long Đại, hai người khác đứng sau lưng ông ta cũng thi lễ theo.
“Hai vị này là?” Long Đại ám chỉ hai người xuống ngựa hành lễ kia, hỏi lão giả.
Lão giả đáp: “Chỉ là hộ vệ tùy tùng của lão phu thôi.”
Long Đại bước đến, nhìn hai người nọ, rồi lại sờ ngựa của họ, sau đó nói: “Ta chỉ có thể để cho ba người vào doanh.”
Lão giả có phần do dự, quay đầu sang nhìn hai người kia. Một người vóc dáng cao to trong đó gật đầu, lão giả mới đáp: “Vậy thì để bọn họ đi trước vậy.”
Long Đại liền thét ra lệnh cho vệ binh, đưa hai người này rời đi. Vệ binh nhận lệnh, hai người kia cũng không nói câu gì, chỉ hành lễ với Long Đại rồi lại hành lễ với lão giả, sau đó lên ngựa, theo vệ binh rời đi.
Long Đại đợi họ rời đi, rồi mới đưa tay mời lão giả: “Hoắc thừa tường, mời ngài theo ta.”
Lão giả thở phào một hơi, khoát tay nói: “Lão phu đã từ quan nhiều năm, hiện nay chẳng qua chỉ là hầu hoàng thượng giảng thư mà thôi.”
“Hoắc tiên sinh khách khí quá rồi.” Long Đại sửa lại xưng hô, nhưng thái độ vẫn đầy cung kính.
Hoắc Minh Thiện, là trọng thần khai quốc của Nam Tần, cũng là sứ thần đàm phán hòa bình giao hảo giữa Nam Tần và Tiêu quốc, từng sáu lần ra khỏi lãnh thổ Tiêu quốc, coi như là nhân vật quan trọng trong quan hệ kết tình nghĩa giữa hai nước. Tuổi của ông ta bằng tuổi với tổ phụ của Long Đại, cũng có giao tình với tổ phụ lẫn phụ thân Long Đại, Long Đại đã từng gặp mấy lần.
Từ sớm đã nghe nói sau khi tân hoàng của Nam Tần lên ngôi, Hoắc Minh Thiện muốn từ chức thừa tướng, cáo lão về quê. Nhưng uy tín của Hoắc Minh Thiện ở Nam Tần quá mức sâu, tân hoàng Tần Chiêu Đức dùng mọi cách giữ lại, cuối cùng Hoắc Minh Thiện vẫn từ chức thừa tướng, chỉ chỉ điểm cho tân hoàng học tập, làm tiên sinh hầu đọc. Tần Chiêu Đức kế vị đã năm năm, Hoắc Minh Thiện cũng không hề nhúng tay vào chuyện triều chính, không có tin tức gì. Chính Long Đại cũng không nắm rõ hành tung lúc này của Hoắc Minh Thiện.
Sau khi bắt đầu có rối ren với Nam Tần, Long Đại đã lệnh cho Miêu Khang nghĩ cách liên lạc với Hoắc Minh Thiện, hy vọng có thể từ phía Hoắc Minh Thiện thăm dò rốt cuộc Nam Tần có ý gì, tranh thủ hòa bình giải quyết tranh chấp. Trong tình báo cuối cùng mà Miêu Khang đưa về, hắn đã tìm được Hoắc Minh Thiện, đã truyền tin đến. Nhưng sau đó không nhận thêm được tin tức gì từ Miêu Khang, mà thứ nhận được, lại là đầu lâu của hắn.
Long Đại dẫn Hoắc Minh Thiện vào trong trướng, sắp xếp hai tên tùy tùng của ông ta ở chỗ khác.
Trong trướng có đặt chậu lửa, rót trà nóng, Long Đại cho mọi người lui ra, tự tay mình rót một cốc cho Hoắc Minh Thiện.
Hoắc Minh Thiện cởi mũ rộng vành ra, để lộ gương mặt tấm mệt. Ông ta uống hết cốc trà nóng cho ấm người, rồi lúc này mới thở dài: “Long tướng quân, gặp ngài đúng là không dễ.”
Long Đại lại rót một cốc nữa: “Hoắc tiên sinh đi đường cực khổ rồi. Vì sao Hoắc tiên sinh lại đến đây?”
Hoắc Minh Thiện thở chậm mấy hơi, lúc này mới nói rõ.
Thì ra trước đây khi tân hoàng Nam Tần Tần Chiêu Đức kế vị mất rất nhiều thời gian công sức. Triều đình tranh đấu, suýt nữa hắn đã không gánh nổi chức vị thái tử, sau khi tiên hoàng băng hà, tuy Tần Chiêu Đức leo lên ngôi hoàng đế, nhưng trong hạ thần vẫn có rất nhiều người đứng về phía Huy vương. Khi ấy Tần Chiêu Đức chỉ mới gần mười ba, hễ có chút sai sót là sẽ khó giữ được quyền vị. Hoắc Minh Thiện nhận tiện từ quan, năm đó tuổi tác cũng đã lớn, vốn cũng nên để hiền thần nghịch thần mong đợi ông ra đi, thế là tương kế tựu kế, diễn một vở kịch, gây ra sóng gió náo loạn, bắt được điểm yếu của nghịch thần, nhưng đáng tiếc không thể rung chuyển được căn cơ của Huy vương - người luôn mơ đến ngôi vị hoàng đế.
Trong năm năm qua, Hoắc Minh Thiện lấy danh nghĩa thị đọc mà phụ tá hoàng đế chấp quản triều chính, năm nay hoàng đế đã mười tám, lập hoàng hậu, sinh hoàng tử, cũng cảm thấy quần thần trong triều đã nghe lời, Huy vương cung kính với hắn, cho rằng quyền vị đã vững.
Tiên hoàng Nam Tần luôn giao hảo với Tiêu quốc, kinh tế thịnh vượng, dân sinh yên vui. Tần Chiêu Đức thừa kế nghiệp cha, trọng dụng quần thần nào, kết giao với nước bạn nào, đều dựa theo ý chỉ của tiên hoàng mà làm. Nhưng thế lực của Huy vương lại kết giao với Đông Lăng quốc.
Hai năm này, luôn có người ở bên tai Tần Chiêu Đức nói Tiêu quốc kiêu căng quá trớn, e rằng có dã tâm diệt nước láng giềng mở rộng quốc thổ. Lời này nói nhiều, Tần Chiêu Đức cũng sinh tâm tư, bắt đầu chú ý đến nhất cử nhất động của Tiêu quốc, cũng có suy nghĩ mới về hiệp định thương mậu giữa hai nước. Sau lại nghe được tin Tiêu quốc phái trọng binh vào biên giới hai nước, nhất thời căng thẳng. Mà lý do trú binh của Tiêu quốc lại là quân đội Nam Tần đã giết biên dân của Tiêu quốc. Nhưng theo thông tin Nam Tần nhận được, lại là thổ phỉ của Tiêu quốc gây nên.
Long Đại nghe đến đây thì nhíu mày.
Hoắc Minh Thiện nói tiếp.
Tần Chiêu Đức vô cùng giận dữ vì chuyện này, cảm thấy Tiêu quốc làm thế là để kiếm cớ xuất binh. Đông Lăng quốc cũng có sứ thần đến thăm Nam Tần, tuyên bố bị Tiêu quốc chèn ép, hoàng đế Đông Lăng cũng có phòng bị, hy vọng Nam Tần có thể xây dựng đồng minh với Đông Lăng, nếu bị Tiêu quốc xâm phạm, hai nước cùng liên thủ chống đỡ.
Long Đại nói: “Đúng là hoàng thượng có nghe đồn Đông Lăng và Nam Tần kết minh, cộng thêm biên dân bị Nam Tần đem binh và phỉ tặc giết hại, nên mới phái ta đến trấn thủ Trung Lan.”
Hoắc Minh Thiện thở dài: “Tướng quân dẫn quân vào thành Trung Lan, đúng y chóc những lời mà các thần tử đã nói trước đó với hoàng thượng. Hoàng thượng cho rằng, Tiêu quốc có ý xâm phạm thật.”
Tức là nói, hai nước cũng đề phòng đối phương, sau đó động tác của hai bên lại khiến song phương đều cảm thấy đối phương có dã tâm thật, không thể không đề phòng.
“Sau đó ta nhận được tin tức ở nơi này của tướng quân từ người truyền tin, trong thư chưa nói rõ tình hình, ta mới đến nơi hẹn, định giáp mặt hỏi rõ, nhưng không thấy người đến. Vốn tưởng là Huy vương dùng thủ đoạn muốn hất nước bẩn lên ta, nhưng sau đó vẫn không thấy có động tĩnh gì, nhưng lại nghe thấy tin tức, nói là bắt được mật thám của Đại Tiêu, muốn chém đầu thị uy trên sông Tứ Hạ, dạy dỗ Đại Tiêu. Ta mới suy đoán, liệu có phải người truyền tin cho ta là mật thám kia không.”
“Chuyện tiên sinh nhận được thư, có từng để lộ với ai không?” Thân phận của Miêu Khang là bị lộ từ chỗ Hoắc Minh Thiện ư?
“Không hề, chỉ một mình ta biết. Trong thư có nhắc đến hình vẽ trên ngọc bội mà Long lão tướng quân từng tặng ta, ta thấy chắc là người của tướng quân. Lúc ấy thái độ của ta và bên Huy vương không giống nhau, bọn họ vẫn cảm thấy Đại Tiêu xem thường Nam Tần, phải chống lại. Hoàng thượng có hơi bị đánh động, ta khuyên mấy câu, bị Huy vương uyển chuyển sỉ vả, để tránh hoàng thượng hành động theo cảm tình, ta mới chuyển đến thư các ở ngoài cung ở mấy ngày. Sau khi ta đọc thư, để không bị Huy vương nắm được thóp, lập tức đốt đi. Không nói cho một ai cả, trước khi biết rõ tình hình, biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì mới bàn lại. Nhưng ta đợi ở chỗ hẹn rất lâu mà vẫn không thấy ai đến.” Hoắc Minh Thiện dừng lại rồi nói: “Tướng quân lại sắp đặt mật thám nằm vùng tại kinh thành Nam Tần chúng ta, điều này không vinh dự chút nào.”
“Quý quốc cũng có rất nhiều mật thám ở quận Bình Nam ta, nếu công hàm đàm phán này có thể thuận lợi đến tay hoàng đế quý quốc, tiên sinh không nên không biết mới phải.”
Hoắc Minh Thiện chau mày: “Đúng là ta không biết. Cũng chưa từng nghe hoàng thượng nhắc đến.”
Long Đại lại nói một hồi về vụ án mật thám kia.
Hoắc Minh Thiện khiếp sợ trước cách làm việc của mật thám Nam Tần, rốt cuộc đã tổ chức và sắp đặt mấy năm rồi? Nhưng tranh chấp giữa Đại Tiêu và Nam Tần chỉ mới bắt đầu một hai năm gần đây. Ông ta chầm chậm nói: “Về sau ta mới biết chuyện của mật thám kia, cảm thấy không đúng lắm. Tướng quân biết ta luôn trung thành với Nam Tần, nếu muốn tìm ta, thì chỉ có một chuyện —— vì hòa bình mà đến. Mật thám kia bị giết, cũng không biết việc hắn liên lạc với ta lại dẫn đến phiền hà về sau, mà lúc này ta nghe được chuyện ly kỳ hơn, chúng ta cùng sứ đoàn Đông Lăng kết minh đến gặp mặt hoàng đế quý quốc, nhưng thái thú ở quý quốc lại bày mưu tính kế bị ám sát.”
“Thái thú Đại Tiêu ta bày mưu tính kế cũng là bị vu hại.” Long Đại bình tĩnh nói.
“Bọn họ dâng tấu chương lên hoàng thượng, đúng là đã viết như thế. Lại có lý có cớ, còn có cả lời làm chứng của sứ thần Đông Lăng nữa.”
“Đông Lăng phái người đến bái kiến hoàng thương các ông?”
“Đúng vậy. Bọn họ đã bẩm báo tình hình đoàn sứ thần bị tập kích lúc ấy. Địa điểm do sử thái thú sắp xếp, hộ vệ do Sử thái thú lo liệu, đoàn sứ thần Đông Lăng vốn muốn tức tốc vào kinh, nhưng cũng bị Sử thái thú giữ lại, quả thật phải khiến bọn họ chờ lâu thêm mấy ngày. Mà trong mấy ngày đó, đủ để hắn chuẩn bị mưu đồ.”
“Điều này quá hoang đường.”
Hoắc Minh Thiện gật đầu: “Quả thực là không hợp tình hợp lý, hai nước giao chiến, giết sứ thần là có ý gì? Nhưng sự thật lại chính là như thế. Phía Đông Lăng cảm thấy, bọn họ đã trở thành vật hy sinh trong xung đột giữa hai nước chúng ta, Đại Tiêu muốn để Đông Lăng biết, nếu giúp Nam Tần thì tuyệt đối không phải là điều đúng đắn. Muốn mượn chuyện này để uy hiếp bọn họ, để bọn họ không dám nhúng tay. Hơn nữa nếu không bắt được hung thủ, Đại Tiêu có thể phủi sạch sẽ không liên quan gì, thậm chí còn ly gián quan hệ của Nam Tần và Đông Lăng. Dù sao đại sứ Nam Tần cũng do Đông Lăng mời, trước đó là bọn họ nói nếu nước ta không thể trực tiếp gặp mặt hoàng đế Đại Tiêu, như vậy có thể mượn đường từ Đông Lăng. Đúng lúc bọn họ cũng có sứ đoàn phải đến Đại Tiêu. Giờ đây thành ra chuyện này, hữu thừa tướng cùng thuộc hạ quan lại của nước ta đã bỏ mạng, còn phía Đông Lăng chỉ chết mấy kẻ nhỏ nhặt. Đông Lăng lo Đại Tiêu sẽ giá họa cho Đông Lăng, ly gián quan hệ hai nước.”
Long Đại nói: “Ta nghe nói vẫn chưa tra ra hung thủ.”
Hoắc Minh Thiện nói: “Đông Lắc nói bọn họ đã can thiệp chuyện này cùng quý quốc, Sử thái thú lại không thừa nhận do mình làm, còn muốn phủi sạch kéo dài việc này, chỉ nói là đang điều tra, nhưng đến nay vẫn chưa có kết quả. Ý của Huy vương, Đại Tiêu phách lối như thế, không thể không chiến, nếu không quốc uy không còn, làm sao đặt chân đến khắp thiên hạ được. Đông Lăng cũng muốn Nam Tần ta nói rõ. Đông Lăng bị Nam Tần ta làm liên lụy, cuốn vào trong tranh chấp. Ta thuyết phục hoàng thượng rồi, cho ta thời gian vài ngày, trong tay ta có tín vật của Long lão tướng quân, nếu có cơ hội thì có thể sử dụng vật này để gặp Long tướng quân. Ta không lập sứ thần, không bày quan lễ, chỉ âm thầm dẫn theo hai tùy tung, nói là hồi hương nghỉ ngơi, thật ra là âm thầm đến Đại Tiêu gặp tướng quân, hỏi rõ ý đồ của quý quốc. Hoàng thượng đợi tin của ta rồi mới quyết định tiếp.”
Long Đại gật đầu, quả nhiên không ngoài hắn đoán, Hoắc Minh Thiện hy vọng hòa bình.
Hoắc Minh Thiện nói: “Nay ta đã gặp được Long tướng quân, dám hỏi tướng quân, vu oan du phỉ Nam Tần ta, giới hạn sắt đá nước ta, tăng đồ vật cống hiến, giết sứ thần, có mật thám ẩn náu, quý quốc khiêu khích như thế, rốt cuộc là có ý gì? Nếu có ý đánh trận, vậy vì sao tướng quân lại phái người đến tìm ta?”
Long Đại trầm ngâm, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Trên đường tiên sinh đến đây, có phải đã gặp phiền toái gì không?”
“Đúng thế. Có thổ phỉ cướp bóc giết hại, may được tướng quân phái người cứu giúp. Bọn họ nói vốn định đi tìm ta, không ngờ nửa đường lại gặp được. Sau đó bảo vệ cho ta nhập cảnh, đưa ta đến trước mặt tướng quân. Có điều hắn có nhắn rằng, không thể để lộ thân phận của hắn ở trước mặt mọi người được. Tất cả đều nghe theo tướng quân dặn dò. Ta dùng tín phù hắn đưa cho, đúng là trên đường đi đến đây rất thuận lợi. Vừa nãy tướng quân nói chỉ để ba người vào doanh, ta nghĩ ý của tướng quân là để cho hai người kia rời đi.”
“Đúng là ta còn có chuyện khác cần bọn họ làm.”
Nhân vật trong miệng hai người ấy giờ đang thúc ngựa chiến đi trên đường, một người hỏi nam tử có vóc dáng cao hỏi: “Tạ đại nhân, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”
Nam tử bật cười, vỗ lên yên ngựa nói: “Tướng quân học được thủ đoạn truyền tin từ người nào đó, chúng ta đến chỗ tập hợp trước đã, sau đó theo lệnh tướng quân mà hành sự.”
Lúc này Long Đại đang ở trong doanh trướng, nói với Hoắc Minh Thiện: “Tiên sinh vừa liệt kê tội trạng của Đại Tiêu ta, nhưng theo Đại Tiêu ta thấy, lại hoàn toàn trái ngược. Chuyện này liên đới rất rộng, bố trí mất thời gian, chỉ e không đơn giản như thế. Đám thổ phỉ nửa đường cướp giết tiên sinh, thật sự là thổ phỉ cướp tiền ư?”
Hoắc Minh Thiện cũng đã sớm nghi ngờ chuyện này: “Ít ai biết được nơi ta đi, nếu vì để ngăn ta gặp thướng quân, vậy chỉ e trong triều gặp nguy cơ rồi.”
“Dường như có kẻ hy vọng hai nước chúng ta liều chết đánh trận.”
Hoắc Minh Thiện càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy, bèn vội nói: “Vậy thì ta phải tức tốc về thông báo cho hoàng thượng mới được.”
“E rằng tạm thời tiên sinh không thể trở về.”
Hoắc Minh Thiện ngước mắt nhìn Long Đại, trong lòng nặng trịch.