Long Đại nói: “Nếu những kẻ đó đã ngăn cản tiên sinh gặp ta nhưng không thành, đương nhiên sẽ vạch kế hoạch cho bước tiếp theo. Tiên sinh có thể thuận lợi qua lại giữa Đại Tiêu Nam Tần, nhưng không đem về được bằng chứng thực tế nào, mật thám trong thành Trung Lan cũng không bị bắt, hung thủ giết đoàn sứ thần cũng không có tung tích, tiên sinh mà về chỉ có lời giải thích không thực tế, nếu bên trên có kẻ quạt gió thổi lửa, ngoài biên giới có thêm Đông Lăng đổ dầu vào lửa, chỉ dựa vào lời của một mình tiên sinh, liệu có chắc chắn hoàng thượng của quý quốc sẽ tin không?”
Hoắc Minh Thiện im lặng.
“Hoàng thượng của quý quốc không tin, như thế tiên sinh qua lại với Đại Tiêu, còn nói hộ Đại Tiêu, cộng thêm trước đó ắt hẳn có người đã biết chuyện mật thám Đại Tiêu liên lạc với tiên sinh rồi, nửa đường giết hại tiên sinh thất bại, là ai cứu tiên sinh đây? Là quân sĩ Đại Tiêu ư? Như thế liệu tiên sinh có bị nghi ngờ là tư thông với địch bán nước không? Lúc trước tiên sinh có nói, không phải luôn đề phòng Huy vương tạt nước bẩn đó sao? Nếu cứ như vậy mà về, chỉ sợ không phải là nước bẩn, mà là cả người vùi lấp trong vũng bùn.”
Hoắc Minh Thiện nhíu mày.
Long Đại hỏi lại: “Trong chuyện này, rốt cuộc Đông Lăng có thái độ gì? Bọn họ kết đồng minh cùng quý quốc, quan hệ hiệp ước đồng minh sâu thế nào? Nếu hai nước chúng ta giao tiến, Đông Lăng có xuất binh không?”
Hoắc Minh Thiện tư lự.
Long Đại lại bồi thêm một câu: “Nếu xuất binh, liệu giúp bên kia sao?”
Bỗng Hoắc Minh Thiện giật mình.
Long Đại quan sát biểu cảm của Hoắc Minh Thiện, rồi sau đó nói: “Hoắc tiên sinh, hai nước chúng ta đều nắm được thóp của đối phương, ở biên giới đã bày trận với lực lượng quân binh hùng hậu, nhưng luôn giằng co không khai chiến, vào thời điểm này, Đông Lăng lại tốt bụng mời sứ thần của quý quốc mượn đường của Đông Lăng để vào Đại Tiêu, lại còn phái theo hữu thừa tướng...”
Hoắc Minh Thiện xen vào: “Hoàng thượng rất coi trọng chuyện này, phía quận Bình Nam ngăn cản sứ thần vào kinh gặp hoàng đế Đại Tiêu, nhờ cậy Đông Lăng lần này cũng là cơ hội hiếm có, hoàng thượng hy vọng có thể nói rõ chuyện này một lần, lại để cho thấy thành ý nên mới phái hữu thừa tướng đi theo, tỏ rõ thái độ của Nam Tần.” Hoắc Minh Thiện thở dài, “Nhắc đến đây, ta cũng đã khuyên hoàng thượng hết nước, người cũng là do ta đề cử.” Nhưng cuối cùng lại chết ở ngay biên giới Đại Tiêu, đúng là nỗi đau buồn không cách nào diễn tả được.
“Lúc trước ở quận Bình Nam, sứ thần của Nam Tần đệ trình văn thư muốn gặp, người từ chối cũng là ta.” Long Đại thản nhiên thừa nhận, “Từ chối là vì, quý quốc sắp xếp mật thám trà trộn vào thành Trung Lan, dựng tổ chức, có ý đồ bất chính cực kỳ rõ ràng, ta để sứ thần quay về trao đổi, giao danh sách mật thám ra, bày tỏ thành ý là có thể được lên kinh. Mà cho dù có đi được, ngài nói xem hoàng thượng nước ta làm sao gặp hắn được? Đến lúc đó hắn chịu nhục quay về, không phải còn phiền phức hơn sao. Đến lúc đó chẳng lẽ hoàng đế quý quốc sẽ vui mừng hài lòng sao? Không hề, trái lại mâu thuẫn giữa hai nước sẽ sâu hơn.”
Hoắc Minh Thiện nói: “Trên tấu chương chỉ nói Đại Tiêu vu oan cho Nam Tần ta giết biên dân, mai phục mật thám, lấy lý do đó để phong tỏa biên giới, từ chối chuyện thảo luận tiếp kiến, sứ thần ở quận Bình Nam phải quay về trong nhục nhã, quốc uy không còn oai như trước, quốc dân gặp khó, nhất là những thương hộ chủ mỏ khoáng trước kia hay mua bán qua lại với Đại Tiêu đều tổn thất nghiêm trọng, nhà tan cửa nát, rất nhiều người đã khóc lóc cầu cáo quan phủ. Nếu kéo dài, e là quốc nội cũng sẽ gặp nạn.” Hoắc Minh Thiện nói: “Còn theo như tướng quân nói vụ án liên quan đến việc bắt giữ mật thám trước đó, ta lại chưa từng nghe thấy bao giờ. Nếu hoàng thượng biết được thì sẽ nói cho ta, cùng ta bàn bạc thật giả mới phải.”
“Có lẽ người ấy không biết chuyện, hoặc giả người ấy biết nhưng đã xác nhận là Đại Tiêu ta gán tội, dĩ nhiên không cần bàn bạc.”
Hoắc Minh Thiện ngẩn người im lặng.
Long Đại hỏi: “Hữu thừa tướng là do Hoắc tiên sinh tiến cử, ngay hữu thừa tướng bị giết hại, không biết trong triều quý quốc có động tĩnh gì?”
“Đương nhiên là rất phẫn nộ, những người lúc trước khuyên thương lượng hòa bình cũng không nói gì nữa.”
“Còn có bao nhiêu người đứng ở phe tiên sinh?”
Hoắc Minh Thiện im lặng một lúc lâu, rồi sau đó nói: “Sau khi ta tự từ quan, không giữ quyền chức, chỉ phụ đạo hoàng thượng đọc sách, chỉ hiến ít quốc sách cho hoàng thượng ở sau màn chứ không được nghị sự, dần dà, tiếng tăm cũng không được như trước. Hơn nữa trước đó vì để dụ địch nên ta không qua lại nhiều với triều thần... Mấy năm nay hoàng thượng đã ngồi vững giang sơn, cưới hoàng hậu, sinh hoàng tử, quan hệ với Huy vương cũng hòa thuận, đã không còn quá lệ thuộc vào ta như lúc ngài ấy vừa lên ngôi nữa rồi.”
Trong lòng Long Đại tăng thêm mấy phần kính trọng đối với Hoắc Minh Thiện, tình cảnh như thế, biết rõ con đường phía trước nguy hiểm, có lẽ sẽ phủ đầy cạm bẫy gai góc, nhưng ông vẫn mạo hiểm thỉnh lệnh đến.
“Long tướng quân, ta đã từng này tuổi rồi, nay tình hình trở nên xấu đi, ta phải trở về, báo lại toàn bộ nghi ngờ này lên hoàng thượng, không thể không đề phòng Đông Lăng được. Nếu hai nước chúng ta giao chiến, e rằng Đông Lăng sẽ làm ngư ông đắc lợi. Nhất định trong triều đã có người cấu kết với Đông Lăng, hữu thừa tướng vừa mất, thế lực của Huy vương sẽ lớn hơn. Lúc trước ta hết lòng tiến cử hữu thừa tướng đi sứ, cũng là vì lo sẽ bị Huy vương thao túng như thếm e rằng đến trước mặt quý quốc cố ý khiêu khích sinh sự, rước phải họa hoạn, châm ngòi hỏa chiến. Có điều không ngờ lại rơi nhầm vào cạm bẫy của Đông Lăng. Tướng quân trắc trở như thế, phái người mấy bận đến tìm, lại trú đóng ở biên giới đã lâu, nghĩ ắt có thể án binh bất động với đủ trò khiêu khích, phòng thủ đến cuối để lấy cơ hội hòa bình, ta tin lời của tướng quân. Ta phải quay về, mau chóng quay về.”
“Tiên sinh, các ngài mong muốn nhất trí, mục tiêu giống nhau, thế thì thứ cho ta nói thẳng, trên đường Hoắc tiên sinh trở về, sợ là sẽ gặp mai phục nữa, đường đến kinh đô của quý quốc, người của ta không tiện hộ tống tiếp, nếu không cái danh tiên sinh cấu kết với ngoại địch sẽ trở thành thật. Mà cho dù tiên sinh may mắn an toàn hồi kinh, nhất định trong triều cũng đã có chuẩn bị từ trước, tiên sinh không lấy được bằng chứng, chỉ một câu ta tin Long tướng quân —— không hề có sức thuyết phục chút nào. Mỗi câu mỗi chữ tiên sinh nói, hoàng thượng của quý quốc đều sẽ không nghe. Tự thân tiên sinh còn khó giữ nổi, nói gì đến hành sự?”
“Ta thỉnh lệnh đến đây, chính là đã bỏ qua lo lắng về tính mạng rồi. Dù hoàng thượng tin hay không, những lời này cũng phải có người nói với ngài ấy. Dù rằng bị xử tội tư thông với địch phản quốc, thì ta vẫn phải nói. Hai mươi năm trước, tận mắt ta thấy hai nước giao chiến, sinh linh lầm than, máu của tướng sĩ chảy thành sông, bách tính sống lang thang, lũ lụt khắp chốn, sinh mệnh cứ thế ra đi. Sau bao nhiêu thời gian tâm lực tiêu hao, mới đổi lại được quốc thái dân an bây giờ.”
“Quý báu như thế, nhất định phải quý trọng. Nên tiên sinh càng không thể quay về chịu chết được.”
Hoắc Minh Thiện nhíu mày, hỏi: “Long tướng quân có gì chỉ giáo?”
“Trong tay tiên sinh có thủ dụ của hoàng đế quý quốc ra lệnh cho ngài chứ?”
“Đương nhiên có. Tuy việc này là bí mật, nhưng nếu gặp phải quan viên hỏi, ta cũng phải cần danh ngôn chính thuận mới được.”
“Như vậy điều cấp bách nhất bây giờ không phải là Hoắc tiên sinh quay về gặp hoàng đế, mà là chính thức đi sứ Đại Tiêu, gặp mặt hoàng đế Đại Tiêu ta.”
Hoắc Minh Thiện sửng sốt.
Long Đại nói: “Chuyện do hữu thừa tướng của quý quốc làm vẫn chưa xong, nay nên để Hoắc tiên sinh hoàn thiện.”
Nhất thời hai mắt Hoắc Minh Thiện sáng lên, như được khơi thông, “Long tướng quân nói rất phải.”
“Hoắc tiên sinh viết một phong thư, sai người đưa về đô thành giao cho hoàng đế quý quốc, nói rõ bản thân đã đàm phán, đã có được cơ hội yết kiến tại kinh thành. Như vậy thứ nhất, bất kể kẻ đứng đầu vụ án mật thám là ai, bất kể hung thủ tiêu diệt đoàn sứ thần là ai, vẫn còn có thời gian tiếp tục điều tra. Hai mươi năm trước, Hoắc tiên sinh cũng từng gặp vua nghị hòa, dù thân phận danh vọng này đều thuộc về hữu thừa tướng, nhưng ta và thái thú đại nhân sẽ dốc sức bảo vệ, Hoắc tiên sinh có cơ hội nói rõ nguyên do trong chuyện này với hoàng thượng. Phía quý quốc tự nhiên cũng phải chờ tin tức, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Còn Đông Lăng cũng sẽ không bới được lỗi gì ở trong chuyện này.”
Hoắc Minh Thiện vỗ tay thở dài thán: “Nói chí phải.”
Long Đại lại nói: “Ở biên giới Đại Tiêu, ta sẽ phái người bảo vệ ngài, sẽ an toàn hơn là một mình ngài quay về Nam Tần. Một khi diện kiến thành công, ta tin rằng dựa vào tài hùng biện chân thành của tiên sinh, nhất định có thể đánh động hoàng thượng. Đến lúc đó hai nước cùng đàm phán tốt, lấy cơ hội miễn chiến.”
Hoắc Minh Thiện gật đầu, rồi lại nghĩ thêm mà gật đầu, “Đúng thế đúng thế.” Ông ta thi lễ với Long Đại rồi nói: “Long tướng quân cứ tin ta, ta sẽ dùng hết sức để ứng phó, vì quốc dân Nam Tần ta, vì hòa bình hai nước, dù có bỏ mạng cũng sẽ không chối từ.”
Long Đại và Hoắc Minh Thiện cùng bàn bạc rõ thế này thế kia, theo kế hoạch, Hoắc Minh Thiện sẽ tự tay viết thư, giao cho Tạ Húc đi theo ông ta đưa về Nam Tần. Tạ húc vốn theo hầu tân hoàng Tần Chiêu Đức, sau lại đi theo Hoắc Minh Thiện, được Hoắc Minh Thiện chỉ điểm dạy dỗ, cũng vì Tần Chiêu Đức miệt mài học tập nỗ lực không ít. Thường xuyên đi lại ở bên cạnh Tần Chiêu Đức, là người hắn tin tưởng nhất. Thư do hắn đem về, không còn ai thích hợp hơn cả.
Long Đại không có dị nghị gì về lần này. Hắn sắp xếp vệ binh, phải lặng lẽ đưa Tạ Húc quay về biên giới Nam Tần an toàn. Đợi sau khi xác nhận tất cả đều thuận lợi, Tạ Húc đã bình an nhập cảnh, hắn sẽ đích thân quay về thành Trung Lan, bàn bạc chuyện Hoắc Minh Thiện lên kinh với thái thú.
Trong khi Long Đại bận rộn chuyện này ở doanh trại, thái thú Diêu Côn không hề hay biết gì về chuyện sắp sửa xảy ra. Ông ta đang cùng phu nhân Mông Giai Nguyệt xử lý chuyện của An Nhược Thần. Ngồi trước mặt ông ta là cha con Tiền Bùi, Tiền Thế Tân.
Mở đầu là một hồi khách sáo, giải thích nguyên do, giới thiệu tình hình.
“Vì trước kia đã từng định thân với Tiền lão gia, lúc từ hôn hình như đã kết oán, nên An cô nương nghĩ vẫn ên giải thích rõ với Tiền lão gia chuyện này, mọi người không cần phải có hiểu lầm, sau này gặp nhau cũng hòa hợp.” Lần này Diêu Côn khách khí uyển chuyển giải thích nhưng lại không có bất cứ ai hưởng ứng, chỉ mình Tiền Thế Tân khác khí đáp: “Đã làm phiền đại nhân rồi.”
Tiền Bùi nhìn thẳng chứ không nhìn Diêu Côn, cũng hoàn toàn ngó lơ Mông Giai Nguyệt, lão ta cứ nhìn An Nhược Thần đăm đăm. Lão biết, tất cả những thứ này đều là An Nhược Thần giở trò quỷ, nếu không Diêu Côn cũng đâu rảnh rỗi xen vào chuyện này.
Không ai lên tiếng, An Nhược Thần bị Tiền Bùi nhìn xoáy, nàng cũng không yếu thế nhìn lại lão. Tiền Bùi vô cùng hưng phấn, nở nụ cười thô bỉ âm u.
Tiền Thế Tân kiềm chế cơn bất mãn với Tiền Bùi, chỉ đành thay cha ruột giảng hào, nói: “Thái thú đại nhân cứ yên tâm, chuyện từ hôn trước đây đã làm rất rõ rồi, phép tắc đầy đủ, sẽ không có vấn đề gì cả.” Rồi hắn quay sang An Nhược Thần, lại nói: “An cô nương và Long tướng quân là lưỡng tình tương duyệt, lại sắp kết thân, thật là chuyện đáng mừng, đến lúc đó chúng ta sẽ dâng lễ mỏng, tỏ ý chúc mừng.”
An Nhược Thần cười một tiếng với Tiền Thế Tân, nói: “Đa tạ Tiền đại nhân. Tiền đại nhân đã khách khí rồi. Nếu chuyện trước kia không có hiểu lâm thì tốt. Nhưng ta còn có một chuyện muốn hỏi Tiền lão gia.”
Tiền Thế Tân nhìn Tiền Bùi, đáp: “Có chuyện gì mời cô nương cứ nói.”
“Trước đó vài ngày nhị muội ta đã hỏi thăm ta tin tức về tứ muội, muội ấy bảo tứ muội còn sống. Ta đã xác nhận nhiều lần, nàng đều bảo là nghe nói tứ muội còn sống, lại còn là tin tức đáng tin. Ta hỏi lại, nhưng muội ấy cứ ấp a ấp úng. Hom đó ta với thái thú phu nhân quay về An gia một chuyến, toàn bộ An gia đều không biết tin tứ muội còn sống, nếu biết thì sẽ không làm như có chuyện gì như thế được. Còn nếu có tin, cũng nhất định sẽ báo lên quan phủ, xin quan phủ tìm người. Ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy người cung cấp tin tức đáng tin này, phải là người quen với nhà ta, ra vào tự do, lại rất quan tâm đến tung tích của tứ muội ta —— hẳn đó là Tiền lão gia.”
Tiền Thế Tân nhìn Tiền Bùi cái nữa, thấy lão không định nói chuyện thì mới mở miệng: “Nếu phụ thân ta có tin tức của lệnh muội, nhất định cũng sẽ báo lên quan phủ, sẽ tìm cách để nàng ta được gặp lại người nhà.”
“Lời này ta nào dám tin.” An Nhược Thần nói: “Ta cảm thấy chuyện Tiền lão gia hy vọng tứ muội ta gặp lại người nhà, còn không nhiều bằng tâm tư ngài ấy muốn gặp lại tứ muội.” Rồi nàng chẳng đợi Tiền Thế Tân nói, mà trực tiếp hỏi Tiền Bùi: “Ta chỉ muốn hỏi Tiền lão gia một câu, từ đâu mà biết được tứ muội ta còn sống?”
Tiền Bùi lắc đầu, mặt ra vẻ vô tội: “Làm sao ta biết được tứ muội của ngươi còn sống?”
“Ý Tiền lão gia là, người nói với nhị muội ta tin này, không phải là Tiền lão gia sao?”
“Đương nhiên rồi. Ta muốn nói thì ắt sẽ nói với cha ngươi, việc gì phải nói với nhị muội của ngươi?”
“Nếu đã thế, vậy ta không khỏi mời thái thú đại nhân cho gọi nhị muội ta đến hỏi, rốt cuộc là tình hình gì. Chuyện này can hệ đến mật thám, nếu nàng không khai thật, xin thái thú đại nhân cứ trị tội.” An Nhược Thần lạnh lùng nói.
Tiền Thế Tân cau mày, quay sang hỏi Tiền Bùi: “Phụ thân, có thật là liên quan đến người không?”
Tiền Bùi nhìn An Nhược Thần chốc lát rồi trả lời: “Ta nhớ ra rồi, hình như ta từng đùa nhắc đến chuyện này với nhị cô nương. Không ngờ nàng ta lại tưởng thật.”
“Phụ thân!” Tiền Thế Tân kiềm chế phẫn uất, hận không thể rèn sắt thành thép. Hắn hít vào hai lần, sau quay đầu sang nói với An Nhược Thần và Diêu Côn: “Là cha ta làm việc không ổn thỏa, đã rước phải phiền toái ngờ vực rồi, ta thay ông ấy xin lỗi An cô nương.”
Nhưng An Nhược Thần không chịu bỏ qua, nàng nói: “Trò đùa này không buồn cười chút nào, huống hồ ta đã nói chuyện liên quan đến mật thám không phải là trò đùa. Thái thú đại nhân liệu còn nhớ những lời ta nói khi báo quan trước đây không, tứ muội ta mất tích một cách khó hiểu, có lẽ là do mật thám gây nên, có lẽ chúng muốn dùng tứ muội để uy hiếp ta. Nhưng thời gian trôi qua đã lâu, lại không hề có tin tức gì của tứ muội, sống không thấy người, chết không thấy xác. Mà ta, một nhân chứng quan trọng, đi lại trong thành Trung Lan này, tra ra được vụ án của đám Lưu Tắc, đối với mật thám mà nói, ta là một mối họa, nhưng bọn chúng giết người này đến người khác, lại không hề giết ta. Ta luôn hy vọng đó là vì tứ muội của ta còn sống, chúng đang đợi thời cơ để dùng muội ấy uy hiếp ta. Nay, người truyền tin này đến cho ta lại chính là Tiền lão gia. Ta muốn hỏi một câu, Tiền lão gia, ngài là mật thám sao?”
Tiền Thế Tân biến sắc, nghiêm túc nói: “An cô nương, cô nương lo lắng cho an nguy của muội muội, nhưng cũng không thể ngậm máu phun người.”
“Ta cũng không phải là đại nhân, không thể định tội của Tiền lão gia được, không thể thẩm vấn ngài ấy, đây không phải là đang khách khí hỏi sao?”
Tiền Bùi cũng không nén được giận, cắn răng nói: “Đúng là nói đùa, ta cũng không có tâm địa gian xảo như An đại cô nương, tính toán thế này thế kia. Ta chỉ thuận miệng nói thôi.”
“Vậy thì, trước mặt thái thú đại nhân và Tiền đại nhân đây, Tiền lão gia có giám xác định là không phải lấy được tin từ phía mật thám, mà chỉ là nói đùa thôi không?” An Nhược Thần truy cùng đuổi tận.
“Đúng là chỉ nói đùa.” Trong mắt Tiền Bùi đã kết hàn khí.
An Nhược Thần cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề sợ hãi nói: “Vậy ta lại có lời muốn nói. Nếu đã nói đùa, vậy lại cứ nói với nhị muội ta là có dụng ý gì? Tiền lão gia có thân phận gì, há có thể nói đùa với nhị muội ta, mà lại chỉ nói với một mình nhị muội? Nhị muội ta không nói cho nhà biết mà chỉ đến hỏi ta, ta không thể không hoài nghi trong chuyện này có người bày mưu tính kế.”
“Ta làm sao biết được nhị cô nương làm gì.” Mặt Tiền Bùi vô cùng vô lại.
“Tóm lại, Tiền lão gia dùng tin giả lừa nhị muội ta, nếu vì vậy mà nhị muội ta gây ra họa, e rằng Tiền lão gia sẽ không thoát khỏi trách nhiệm. Còn nếu nhị muội ta đến thăm dò ta là kế do Tiền lão gia sắp đặt, vậy thì dụng ý thật sự của Tiền lão gia càng làm ta sợ hơn.” Có điều lúc nói những lời này, trông An Nhược Thần không có gì gọi là sợ cả, “Nay ngay trước mặt hai vị đại nhân, lại có thái thú phu nhân làm chứng, ta muốn nói rõ ràng với Tiền lão gia. Xét thấy Tiền lão gia thích nói đùa không đúng mực như thế, nếu nhị muội ta gây chuyện, ta cảm thấy hai vị đại nhân vẫn nên hỏi Tiền lão gia mới phải.
Còn nữa, đích thân ta gánh nhiệm vụ điều tra mật thám, Tiền lão gia lại đùa giỡn những lời này để mê muội ta, quấy nhiễu vụ án, liệu có trị tội hya không, ta đoán các vị đại nhân cũng không tiện làm. Ta cũng không phải làm khó gì các vị đại nhân, ta sẽ không nói nhiều lời với tướng quân, có điều về sau những chuyện như thế này nên ít xảy ra thì hơn. Còn nữa, Tiền lão gia bảo là nói đùa, nhưng thời gian này ta rất không khéo mà gặp qua nhiều mật thám trinh thám, trông bề ngoài đều chỉ là người bình thường, ngay đến đùa giỡn cũng không dám làm bậy, nhưng thực chất lại là mật thám. Tiền lão gia có quan hệ chặt chẽ với Nam Tần, lại là lão sư của thái thú đại nhân, là phụ thân của huyện lệnh đại nhân, với thân phận này, thật đúng là rất dễ được mật thám để mắt đến chiêu mộ.”
Tiền Thế Tân ngắt lời An Nhược Thần, nói: “Chuyện này không phải chuyện đùa, An cô nương suy đoán quá to gan rồi, cũng xin ăn nói cẩn thận. Bất kể thân phận giờ đây của cô nương là gì, vu cáo lương dân cũng là trọng tội.”
An Nhược Thần thản nhiên nhìn y, cười bảo: “Tiền đại nhân nói sai rồi, ta từng báo quan ư? Ta chỉ nói ra kinh nghiệm tra án của mình mà thôi. Thân phận của Tiền lão gia đặc biệt, đáng để mọi người quan tâm nhiều. Nếu thật sự có mật thám tìm đến cửa, Tiền lão gia nhất định phải kịp thời báo với các vị đại nhân mới phải.”
Tiền Thế Tân ứ nghẹn không nói được gì. Tiền Bùi không nhịn nổi nữa, sắc mặt tái xanh. An Nhược Thần nói lời này là muốn chặn con đường sau này của lão. Nếu lão đi nhầm bước xử sự không khéo, An Nhược Thần sẽ tùy tiện chụp cái mũ nghi ngờ mật thám lên đầu bất cứ lúc nào. Nếu An Nhược Hi xảy ra chuyện, mọi người sẽ nghĩ đến hắn. Nếu An Nhược Phương còn sống thật, không cần hắn có hành động gì, mọi người cũng sẽ lại nghĩ đến hắn. Không những nghĩ, mà còn nghi ngờ đề phòng.
Tiền Bùi giận dữ nhưng lại cười nói tiếp: “Long tướng quân đúng là có phúc, có thể lấy được hiền thê như thế.” Rồi lão quay sang nhìn Diêu Côn, mỉm cười: “Cũng rất giống Diêu đại nhân lắm. Vào lúc chiến loạn, lại gặp được nửa kia. Trước đây Diêu đại nhân là lập công lớn, ta chúc Long tướng quân cũng gặt hái được chiến công, để An cô nương yên ổn làm phu nhân tướng quân.”
Một tràng lời lẽ gai góc nghe chẳng ra sao cả, Mông Giai Nguyệt nghe mà rất khó chịu, sắc mặt Diêu Côn lại càng khó coi hơn, ông ta nhìn Mông Giai Nguyệt, thấy bà cau mày thì đưa tay ra cầm lấy tay bà trấn an.
Tiền Bùi nhìn bọn họ nắm tay nhau, cười lạnh hỏi: “Còn gì dạy dỗ nữa không? Nếu hết rồi thì ta đi đây.”
“Phụ thân!” Tiền Thế Tân quát Tiền Bùi vô lễ, nhưng Tiền Bùi không màng để ý, đứng dậy rời đi. Lúc đi còn quay đầu nhìn An Nhược Thần: “Rồi sẽ gặp lại thôi, An cô nương.”
Không thi lễ với những người khác, nhưng lại ném lại cho An Nhược Thần một câu như thế, đúng là quá sức khiêu khích.