Đến cửa cầu hôn chính là nhà hắn, mà bây giờ hắn lại nói như thế, chẳng lẽ còn có ai xin gả cho hắn sao?
An Nhược Hi bị chen họng, khó chịu cứ mắc ở đó, nếu nàng có khí phách thì nên quay đầu bước đi ngay.
Nhưng một khi đã đi như vậy, cơ hội sẽ chẳng còn nữa. An Nhược Hi cắn môi, quả thật trong lòng rất không phục. Nàng lại ngẩng đầu lén nhìn Tiết Tự Nhiên, hắn cũng đang nhìn nàng. Lần này An Nhược Hi dày mặt không tránh né ánh mắt đấy nữa. Con ngươi của hắn tựa nai con vậy, trắng đen rõ ràng, thật là đẹp mắt. Lông mi rất dài, còn thanh tú hơn cả cô nương bình thường nữa. Khóe miệng hơi vểnh, hồ như có sự bá đạo ngang ngược, vừa nãy nghe hắn nói chuyện, có lẽ tính khí cũng không tốt lắm.
An Nhược Hi lại cắn môi, sau một hồi cân nhắc mới khó khăn mở miệng: “Có lẽ, có lẽ cao tăng nói đúng thì sao. Ngộ nhỡ, bát tự tương thích có thể phù hộ số mệnh của huynh…”
Tiết Tự Nhiên khẽ cười: “Nếu có thể như vậy, trên đời này đâu còn có người chết vì bệnh nữa.”
Nói có lý, An Nhược Hi không phản bác được.
Tiết Tự Nhiên lại nói: “Hơn nữa, mấy câu gạt người ấy, không chừng có kẻ đã mua chuộc đại sư, cố ý để đại sư nói ra những lời đó, hẳn trong đó có mưu đồ khác.”
An Nhược Hi ủ rũ bảo: “Người ta là đại sư mà, sao có thể dễ dàng bị mua chuộc chứ? Hơn nữa, đây cũng coi như là mưu đồ tốt mà.” Dáng vẻ này của nàng, trông như dù nàng có mưu đồ thì cũng là chuyện xấu, vừa chán ghét lại đau lòng.
Tiết Tự Nhiên trợn mắt nhìn nàng.
An Nhược Hi ngẫm nghĩ những lời này, quả thật không đúng lắm, vậy là giải thích: “Ý ta là, nếu có cô nương nào mưu đồ công tử như thế thì công tử cũng nên vui… À không đúng, bát tự là ta mà. Vậy chắc chắn không phải mưu đồ gì rồi, là đại sư nghiêm túc phê mệnh, nếu không sao có thể vừa khéo như thế.”
Tiết Tự Nhiên tiếp tục trừng nàng.
An Nhược Hi bị trừng mắt nên không biết nói gì cho phải nữa. Trong đầu nàng rối loạn một cục, nàng nói không đúng sao? Có cô nương nhà nào ngốc thế chứ, mưu đồ muốn lấy hắn nhưng lại đưa sai bát tự. Hơn nữa đã nói, nếu Tịnh Từ đại sự dễ dàng bị mua chuộc như thế thì trong thành đâu còn cô nương nào không ai thèm lấy nữa. Ví dụ như nàng đây.
An Nhược Hi thở dài thật sâu trong lòng. Thì ra bàn chuyện hôn sự lại khó đến thế.
Trong phòng lại rơi vào im lặng.
Một lát sau Tiết Tự Nhiên nói: “Ta đã nói rõ rồi, cô nương chớ để bụng. Dù sao An lão gia cũng không đồng ý với cuộc hôn nhân này, mọi người cũng đỡ lo. Ta không biết mẹ ta lo liệu thế nào, nhưng cô nương và ta gặp mặt cũng không có gì tốt. Ta đến đây, chỉ là không muốn làm trái ý mẹ ta mà thôi. Thời gian ta có thể sống được không nhiều, nên ta sẵn lòng làm ít chuyện có thể để bà vui vẻ.”
An Nhược Hi đấu tranh nói: “Thế, huynh lấy vợ cũng là chuyện Tiết phu nhân vui…”
“Nhưng ta lại không vui.” Tiết Tự Nhiên hờ hững bảo, “Ta đã nói rồi, cũng không muốn lặp lại nữa. Chỉ thêm mệt.”
An Nhược Hi lại bị chặn họng.
“An cô nương, mời cô về cho. Bất kể trong hôn sự này có điều kiện gì, cũng không đáng để cô lấy cả đời của mình ra đánh đổi. Ta cũng mệt rồi, muốn về phủ nghỉ ngơi.”
Viền mắt An Nhược Hi đỏ ửng, dùng sức siết chặt tay mình. Đối phương đã nói đến mức đó rồi, nếu không đi thì đúng là đồ vô liêm sỉ. An Nhược Hi đứng lên, muốn nói “vậy thì cáo từ”, nhưng vừa mở miệng lại như không kiểm soát được mà nói: “Vì bị bệnh nên Tiết công tử mới không muốn cưới, hay vì ta là con gái của An Chi Phủ, thanh danh ta không tốt nên không muốn cưới?”
Tiết Tự Nhiên ngẩn người, nói: “Vì bệnh nên không muốn cưới là nói thật, có điều danh tiếng của An cô nương không tốt cũng là chuyện có thật.”
An Nhược Hi run bắn lên vì bị đả kích. Nhưng nàng vẫn mặt dày nói: “Thật ra, thật ra ta không xấu xa như thế.”
Tiết Tự Nhiên nhìn An Nhược Hi rất lâu, hỏi nàng: “Vậy thì có liên quan gì đến ta?”
An Nhược Hi thẹn quá hóa giận: “Huynh nói vì danh tiếng của ta không tốt nên mới không muốn cưới, nhưng thực tế ta không xấu, chuyện này liên quan đến huynh rất lớn. Huynh cũng biết đấy, danh tiếng là danh tiếng, sự thật là sự thật. Ta chính là không xấu, ta là một cô nương tốt.” Nàng hất cằm, để lộ tính khí nhõng nhẽo ở nhà, “Huynh cũng biết mà, ta là một cô nương tốt. Huynh có thể nói vì huynh bị bệnh nên không muốn cưới, nhưng không thể nói do ta không tốt mà không muốn cưới được.”
Tiết Tự Nhiên cũng hất cằm, so với nhõng nhẽo, hắn cũng chẳng kém cạnh gì. “Được rồi, vậy ta đổi lời khác vậy, vì ta bị bệnh nên không muốn cưới, An cô nương nói quá nhiều nên ta cũng không muốn cưới. Cô nương tốt nói nhiều quá cũng rất phiền đấy.”
An Nhược Hi trừng mắt nhìn hắn. Tiết Tự Nhiên trợn mắt lại. Sao nào? Chỉ cho phép mình ầm ĩ chứ không cho phép người khác bác lại sao?
An Nhược Hi trợn mắt cả buổi, mở miệng tính nói gì đó nhưng lại không nghĩ ra nên nói gì. Xoay người đi thì lại không cam lòng. Cứ chôn chân đứng ở nơi đó, rồi vất vả lắm mới nghĩ ra một câu để phê bình lời của Tiết Tự Nhiên: “Mẫu thân huynh vì huynh mà lao tâm khổ tứ, vậy huynh lại không nghe lời không muốn cưới, huynh bất hiếu.”
Tiết Tự Nhiên gật đầu nói: “An cô nương đúng là có hiếu. An lão gia không đồng ý gả cô đi, nhưng có vẻ như cô không định nghe theo.”
Nhất thời An Nhược Hi đỏ bừng mặt.
“Tại sao lại muốn lấy ta?” Tiết Tự Nhiên hỏi thật, dường như trong bụng có nghi ngờ. Điều này khiến An Nhược Hi thoải mái lên chút ít, nàng cắn môi, muốn tìm một lý do có thể diện, nhưng lại không tìm ra được, nên chỉ có thể nặn ra một câu: “Ta, ta sống ở nhà cũng không tốt lắm.”
Tiết Tự Nhiên nhìn nàng rất lâu, sau đó hỏi: “Cô sống ở nhà, sao lại không tốt?”
An Nhược Hi ngẩn người, úp mở nói: “Ta cũng, không biết nên nói sao nữa.”
“Ta chỉ biết lệnh tỷ sống trong nhà cô mới không tốt, mẫu thân cô rất đắc thế.”
“Ừm.” An Nhược Hi khó khăn đáp.
“Vậy vì sao cô lại sống không tốt?”
An Nhược Hi im lặng. Nàng đâu có sống không tốt chứ? Mẫu thân và đệ đệ nàng chấp chưởng chuyện nhà, đến đệ muội hay thậm chí là di nương đều phải nhìn sắc mặt nàng, nàng có cuộc sống giàu sang, muốn mua gì thì mua thứ đó, ngoài việc bị phụ thân mẫu thân quát mắng, còn lại có gì không tốt chứ?
“Ta không muốn, làm quân cờ hại người khác. Cũng không muốn, giống hàng hóa treo giá bán.” An Nhược Hi thấp giọng nói, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nàng nhìn Tiết Tự Nhiên, hắn cũng đang lẳng lặng nhìn nàng. Hình như không còn là nét mặt cương quyết từ chối nàng nữa rồi, An Nhược Hi ôm tia hy vọng cuối cùng, cảm thấy vẫn còn cơ hội để bàn. Vậy là: “Ta, ta biết ngoài kia có mấy lời đồn đãi khó nghe. Cha huynh coi thường nhà ta, nếu không phải Tịnh Từ đại sư phê mệnh thì có lẽ nhà huynh sẽ không cân nhắc chuyện kết thân với nhà ta đâu. Cũng có người ta xấu ra sao, nhưng ta không xấu. Chẳng qua do trước kia còn nhỏ, có lúc không hiểu chuyện, nhưng những điều ấy có thể thay đổi mà.”
Tiết Tự Nhiên vẫn im lặng không nói lời nào. An Nhược Hi chột dạ lẫn khổ sở, nếu công tử Tiết gia vẫn khăng khăng không chịu cưới, vậy thì nàng làm gì có cơ hội đến với người khác nữa. Nàng đã dự đoán qua muôn vàn khả năng, cảm thấy hai người gặp mặt chỉ là để nàng xác nhận có phải là thật sự muốn gả hay không, đợi khi nàng chắc chắn tâm ý rồi thì sau đó có khó khăn thế nào cũng có thể nghĩ cách giải quyết được, có điều chẳng cờ đến buổi gặp mặt rồi, nàng lại bị từ hôn thẳng mặt. Công tử Tiết gia lại không muốn cưới.
An Nhược Hi vô cùng khó chịu, nhưng ngoài miệng vẫn còn nói cứng: “Huynh nhìn xem, huynh không muốn cô nương tốt vì huynh mà làm quả phụ, liên lụy đến người ta. Thanh danh của ta không tốt, vậy huynh đừng để ý là được. Nếu, nếu huynh đi thật, ta làm quả phụ, thì coi như đó là báo ứng vì trước kia không hiểu chuyện. Còn nếu huynh có thể giống như cao tăng nói, có thể sống tốt, vậy thì huynh cưới ta cũng chẳng mất mát gì.”
Nàng nói đến đây, nước mắt lại tràn khóe mi. Rốt cuộc nàng đang làm gì vậy, vì sao lại tự làm khổ mình như thế, Tiết không tử không muốn cưới thì thôi, có gì nguy cấp chứ, nàng cũng đâu chê hắn ốm yếu đoản mệnh, dựa vào đâu hắn chê nàng không tốt! An Nhược Hi cũng không kịp thi lễ cáo từ, xoay người chạy ra ngoài. Vừa bước chân ra thì nước mắt rơi xuống.
Nàng dùng sức lau sạch nước mắt, thấy cách đó không xa Điền Khánh đang gõ cửa một gian sương phòng khác, cửa bật mở, An Nhược Thần xuất hiện ở sau cửa.
“Tỷ.” An Nhược Hi thấy người thân, vội rảo bước nhào vào trong ngực An Nhược Thần.
An Nhược Thần đưa nàng vào phòng, vỗ lên lưng nàng.
“Sao lại thế này?” Tiết phu nhân ở trong phòng ngạc nhiên hỏi.
An Nhược Hi mới phát hiện Tiết phu nhân cũng có mặt, vậy là vội thi lễ.
Tiết phu nhân lo lắng: “Cô nương sao vậy?”
An Nhược Hi uyển chuyển thuật lại ý của Tiết Tự Nhiên. Tiết phu nhân như có giật mình, nhưng cũng như nằm trong dự liệu, bà nhìn An Nhược Thần, nói: “Con ta bệnh đã lâu, thành ra tâm tư cũng nhiều hơn người khác. Nhưng chuyện cưới gả này, vẫn là ta làm chủ.”
An Nhược Thần nhìn An Nhược Hi: “Muội thấy thế nào.”
An Nhược Hi đỏ mắt, lại chẳng ngăn nổi nước mắt, nghẹn ngào đáp: “Huynh ấy không muốn cưới muội, nếu ép huynh ấy thì huynh ấy sẽ ghét muội.”
Tiết phu nhân và An Nhược Thần cùng nhìn nhau, nghe giọng điệu đó, có vẻ An Nhược Hi rất vừa ý với cửa hôn này. An Nhược Thần nói: “Phu nhân, ta và nhị muội muốn nói riêng mấy câu được không?”
Tiết phu nhân gật đầu rồi lui ra ngoài. A hoàn bà tử đứng đợi ở ngoài vội đi theo, Tiết phu nhân khoát tay, một mình đi vào gian phòng của Tiết Tự Nhiên. Trong phòng, gã sai vặt của Tiết Tự Nhiên đang chỉnh lại ống quần cho hắn, kiệu đã chờ sẵn ở cửa sau, hắn phải đi rồi.
“Tự Nhiên à.” Tiết phu nhân thở dài.
“Mẫu thân, con mệt rồi.” Tiết Tự Nhiên mệt mỏi ra mặt, Tiết phu nhân cũng không tiện nói thêm điều gì, chỉ dặn dò gã sai vặt chuyên tâm hầu hạ. Đợi khi về nhà sẽ nói lại chuyện này với Tiết Tự Nhiên sau.
Ở trong phòng bên này, An Nhược Thần hỏi muội muội: “Muội nghĩ thế nào? Có bằng lòng gả đi không?”
An Nhược Hi khong còn dè dặt với tỷ tỷ nữa, gật đầu nói: “Muội thấy huynh ấy rất tốt. Nhưng huynh ấy không muốn lấy muội, huynh ấy nói rất rõ rồi. Muội, muội không muốn ép.”
“Muội cũng không có bản lĩnh ép hắn.” An Nhược Thần nói, “Tự có mẹ hắn ép hắn rồi, muội lo gì chứ.”
“Nhưng…”
“Cũng không phải muội tự nguyện gả. Là cha ép muội gả đi. Lệnh của cha mẹ, không phải muội nói là cãi được.”
An Nhược Hi ngẩn người, cha đâu có ép nàng, cha không đồng ý cửa hôn này mà.
“Tóm lại, muội cứ chắc chắn muội đồng ý gả là được rồi. Cứ để ta lo liệu chuyện này.” An Nhược Thần nói chuyện bất giác mang theo sự uy nghiêm của Long Đại.
An Nhược Hi nhìn tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ có thể làm gì để cha gật đầu nữa.
“Nhưng muội nên nhớ. Sau này khi rời đi rồi, ta và muội không phải gặp nhau nữa. Ta sẽ đi sắp xếp, cha bảo muội gả thì muội cứ gả, muội chưa từng gặp ta, cũng không biết vì sao cha lại đổi ý. Sau khi muội gả vào Tiết gia rồi, ta sẽ nói tướng quân đưa giải dược cho muội. Muội cứ yên tâm làm dâu Tiết gia đi, những chuyện khác đừng can thiệp vào. Sau này muội sẽ trải qua cuộc sống thế nào thì đó hoàn toàn là dựa vào chính muội. Ta sẽ không gặp muội nữa, muội cũng đừng có đến tìm ta.”
Nước mắt trào ra, An Nhược Hi nhào đến ôm lấy An Nhược Thần: “Tỷ! ta, ta xin lỗi tỷ vì những chuyện trước đây.”
Nàng biết ý An Nhược Thần, tỷ không gặp nàng, đối với cả hai đều là chuyện tốt. Nàng gả làm vợ người ta, lại không gặp được An Nhược Thần nữa, đối với Tiền Bùi mà nói, nàng không còn giá trị để lợi dụng nữa rồi. Tiết gia sẽ là chỗ dựa của nàng, chỉ cần nàng an phận thủ thường, sống qua ngày thật tốt thì mọi thứ sẽ ổn cả.
An Nhược Thần vỗ lưng muội muội, để mặt nước mắt của nàng ấy ướt đẫm vai mình. Tâm trạng của nàng cũng rất mâu thuẫn, bỗng nàng chẳng thể xác định được, đây là đang giúp mình hay giúp muội muội nữa. Trước nay nàng chỉ muốn giúp bản thân là đủ, nhưng giờ lại cảm thấy, nếu có thể thành toàn hôn sự này giúp muội muội, thì cũng chẳng tệ lắm. Nàng không hận muội muội, vậy mà lại không hận muội muội nữa rồi.
“Cứ giao cho ta.” Nàng nói với muội muội.