Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 95: Chương 95




Mông Giai Nguyệt bưng cân nấm tuyết vào trong nhà, Diêu Côn ngẩng đầu lên sau bàn án, nở nụ cười với bà.

“Chàng ho rồi đấy, uống ít canh đi.” Mông Giai Nguyệt đặt khay lên trên bàn, Diêu Côn vội gạt hồ sơ ra, cho bà chỗ để đặt.

Mông Giai Nguyệt múc canh cho ông ta, Diêu Côn vừa uống vừa hỏi bà: “Nàng có đem một phần đến phòng của Hoắc tiên sinh không thế?”

“Có chứ. Thiếp đích thân đi, người hầu của Tào tiên sinh ra nhận.”

Diêu Côn gật đầu, biết Mông Giai Nguyệt đưa đến căn phòng thế thân kia. Người biết có thế thân không vượt quá mười, tất cả đều được bố trí thỏa đáng. Nếu thật sự đang có người âm thầm quan sát chờ cơ hội hạ thủ, vậy nhất định sẽ bị thủ đoạn che mắt này lừa. Diêu Côn nói: “Mọi thứ đều bình thường đúng không?” Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, khách viện cách đây không quá xa, nếu có động tĩnh lớn hay có người hét lên, thì chỗ này của ông ta có thể nghe thấy. Trong trạch viên im ắng trật tự, hiển nhiên không hề xảy ra chuyện gì.

“Đúng là vẫn như thường.” Mông Giai Nguyệt dọn dẹp mặt bàn cho Diêu Côn, sau đó cũng ngồi xuống.

Diêu Côn nắm tay bà: “Nên nàng chớ lo gì cả, tối qua nàng cũng không ngủ yên đâu đấy. Hoắc tiên sinh sẽ bình an vô sự. Nhiều nha sai và vệ binh đến thế, ngoài phủ có canh phòng mà ngoài viện cũng được canh giữ, cộng thêm tuần vệ nơi nơi, không một ai ở nhầm đội, đồng thời cũng không được phép rời khỏi đội, cho dù có người trà trộn vào đội ngũ hộ vệ thì cũng không thể hành sự được. Theo dõi chặt chẽ, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất trắc gì, nàng cứ yên tâm đi.”

Mông Giai Nguyệt gật đầu, bà đã thử tự đi qua, đưa một bát canh thôi mà cũng phải dưới cái nhìn chằm chằm vội vã của rất nhiều ánh mắt thì mới có thể đưa đến ngoài nhà Hoắc Minh Thiện được. Quả thật không thể có người nào có thể tránh tai mắt mà xông vào phòng Hoắc Minh Thiện được. Có điều bà vốn không lo lắng điều này. Bà phải tìm cơ hội nói ra. Cân nhắc một hồi, bà hỏi: “Nghe nói trong kinh có thánh chỉ truyền xuống?”

“Đúng thế. Thái úy Lương đại nhân Lương Đức Hạo đảm nhiệm tuần tra sứ, đang trên đường đến quận Mậu. Bình Nam chúng ta cũng nằm trong phạm vi tuần sát.” Diêu Côn giải thích sơ qua một phen, nói lần tuần sát này chủ yếu là nhắm vào Sử Bình Thanh, dù sao cũng do quận Mậu gây họa, triều đình phải chỉnh độn cục diện. Nếu khong sẽ không thể nào ăn nói với Đông Lăng và Nam Tần được, bất luận đến cuối có dấy binh phát động chiến tranh hay không, một khi chuyện này truyền đi, các nước sẽ cảm thấy Đại Tiêu rất vô lý.

Mông Giai Nguyệt nghe xong, thoáng trầm ngâm: “Đại nhân, một khi tuần tra đến, hẳn sẽ điều tra nghiêm ngặt thẩm vấn tỉ mỉ, tất cả quan viên địa phương và các vụ án, đều sẽ nằm trong phạm vi xử lý của tuần tra, bọn họ chính là tay chân tai mắt của hoàng thượng, trong tay cầm thánh chỉ đầy quyền thế, nay chúng ta và Nam Tần rơi vào cục diện như thế, lúc trước lại trải qua rất nhiều chuyện, đại nhân chớ xem nhẹ.”

“Phu nhân đừng lo. Tuần tra sứ lần này là thái úy Lương đại nhân Lương Đức Hạo. Ông ấy là người đứng đắn, thận trọng ôn hòa, hơn nữa lại có giao tình ba đời với nhà Long tướng quân. Lần này Long tướng quân dẫn quân đến đây, cũng là do ông ấy dốc lòng tiến cử. Gần đây mỗi một đối sách hay quyết định giữa chúng ta và Nam Tần, đều có ý kiến và sự ủng hộ của Long tướng quân. Nếu Lương đại nhân muốn chỉ ra sai sót trong chuyện này, thì ấy chính là cái sai của Long tướng quân. Dù ông ấy không để ý ta thì cũng phải cân nhắc Long tướng quân một chút. Hơn nữa, phía quận Mậu kia có cả đống chuyện chẳng đâu vào đâu, có thể đủ để bọn họ điều tra rồi, thành tích quan uy cũng có thể cầm chắc từ phía quận Mậu rồi, sẽ không lấn chuyện sang phía Bình Nam ta đâu.” Diêu Côn an ủi Mông Giai Nguyệt, lại nói: “Trái lại điều ta quan tâm ấy là không biết lúc nào bọn họ mới đến, muốn để bọn họ gặp Hoắc tiên sinh một lần, đây cũng tính là công lớn của Bình Nam chúng ta, nhưng Hoắc tiên sinh ở lại đây lâu cũng là mầm họa. Đến lúc đó Long tướng quân lại trách tội chúng ta không làm việc như đã hẹn.”

Mông Giai Nguyệt nói xen vào: “Chuyện khác thiếp không lo. Chỉ là muốn hỏi đại nhân chút, những năm qua, Tiền Bùi làm việc phách lối, đại nhân cứ luôn nể tình ân sư, không truy cứu ông ta quá tay, nhưng liệu, có để lại thóp gì trong tay ông ta không?”

Diêu Côn ngẩn cười, cười nói: “Phu nhân nghĩ đi đâu thế. Nếu Tiền Bùi phạm phải chuyện thì người đứng mũi chịu sào cũng là Tiền đại nhân, một là huyện Phúc An, hai là quan hệ cha con. Ta chỉ là học trò, quan hệ cũng không sâu đến thế. Nhưng nàng xem Tiền đại nhân có vẻ cuống cuồng chột dạ không? Nếu thật sự có sai lầm lớn nào, nhất định bọn ta cũng đã xử lý rồi. Nhưng từ trước nay cũng không phạt Tiền Bùi hay xử tội ông ta bao giờ.”

“Đấy chỉ là mấy chuyện bồi thường xin lỗi dạy dỗ thôi, chứ đã từng thật sự xử nặng ông ta bao giờ chưa? Lần trước xử mười đại bản, ông ta quay người đi là tránh được.” Mông Giai Nguyệt vô cùng nghiêm túc, “Đại nhân nghĩ kỹ chuyện này đi, liệu có điểm yếu nào rơi vào trong tay Tiền Bùi không? Liệu ông ta có từng phạm tội gì rất lớn, nhưng chàng và Tiền Bùi bao che bỏ qua cho ông ta, hại bách tính khác không?”

Diêu Côn sợ hết hồn: “Nàng đừng nói bậy, ta nào hồ đồ như thế chứ.”

Đúng là có nhắm một mắt mở một mắt, nhưng nếu vướng phải đại án gì, lại có tội chứng xác thật, cũng không phải ông ta không muốn mũ ô sa này nữa, làm sao có thể bao che đến mức đó chứ. “Những chuyện như thế ầm ỹ không tốt thì cũng không đơn giản là mất chức đâu, dù sao ta cũng phải để ý đến mẹ con nàng chứ, tuyệt đối không hề làm chuyện hồ đồ như vậy đâu.”

Mông Giai Nguyệt nhìn ông ta chằm chằm: “Vậy liệu có chuyện gì đại nhân không để ý, nhưng Tiền Bùi lại âm thầm làm, để sau này vu oan cho đại nhân không?”

“Phu nhân.” Diêu Côn nắm tay bà, nghiêm túc nhìn thẳng: “Nàng đang lo lắng điều gì thế? Tuần tra sứ đến đây, tuy có bất tiện, nhưng sẽ không có phiền toái đâu.”

“Hôm nay An cô nương đến tìm ta khách sáo, lời trong lời ngoài đều hỏi thăm đại nhân và Tiền Bùi.”

Diêu Côn bật cười: “An Nhược Thần luôn mẩn cảm cẩn thận với Tiền Bùi, đừng quên trước đây nàng ta đã gặp chuyện gì. Nay nàng ta sắp gả cho tướng quân rồi, có lẽ là sợ vừa bước chân vào cửa sẽ xảy ra biến cố. Vất vả lắm mới đi lên vị trí này, nàng nghĩ nàng ta sẽ lờ đi được sao? Tiền Bùi muốn đối phó nàng ta, nàng ta sợ nhất là điều này.”

“Đại nhân. Không phải thiếp nghĩ vậy.” Mông Giai Nguyệt nói: “An cô nương cũng không phải đắc ý leo cao như đại nhân tưởng đâu. Theo thiếp thấy, giấy hôn thú của Long tướng quân như cho nàng ấy thanh bảo kiếm, để nàng ấy trấn áp đối phó kẻ địch. Chàng nhìn xem, đầu tiên là nàng ấy dẫn thiếp đến An gia ra oai, lại để chàng và Tiền đại nhân hỗ trợ chỉnh Tiền Bùi, sau đó lại đến từ từ hỏi thăm chuyện quận phủ với thiếp, đâu có dáng vẻ thẹn thùng đợi gả chứ, trái lại đang từng bước thận trọng, tính toán mưu đồ.”

“Một nữ nhi thương nhân nho nhỏ lắc mình trở thành phu nhân tướng quân tương lai, đổi thành ta thì cũng sẽ cố ý giương oai. Chỉ là chút cẩn thận của cô nương nhà người ta thôi, không phải chuyện gì lớn. Nếu phu nhân cảm thấy phiền phòng vì chuẩn bị hôn sự cho nàng ta thì để quản sự làm thay là được rồi. Nàng cứ nói Hoắc tiên sinh ở chỗ này, tuần tra sứ cũng sắp đến, bản thân có rất nhiều chuyện phải làm. Những lời đó cũng chẳng phải lừa gạt gì nàng ta, đều là sự thật cả. Còn nữa, hôm nay cục diện thành ra như vậy, hôn thú cũng chỉ là hôn thú, làm sao tướng quân có thì giờ quay về làm hôn lễ với nàng ta được, chỉ ra vẻ thế thôi, qua loa là đủ rồi.”

“Trái lại thiếp không phiền lòng điều này. An cô nương rất đáng để giao tiếp, thiếp giúp nàng, sau này ở phía tướng quân có gì cũng có thể để nàng ấy nói giúp đại nhân.” Mông Giai Nguyệt nói ra tính toán nhỏ nhặt của mình, rồi lại nói: “Cô nương này không đơn giản, đại nhân đừng nghĩ Long tướng quân vừa ý nàng là phúc của nàng ấy rơi từ trên trời xuống, từ khi nàng ấy liều chết trốn nhà tới nha môn đánh trống, cho đến phá vụ án Lưu Tắc kia, có chuyện nào không phải là ngoài dự đoán của mọi người không? Thiếp không xem nhẹ nàng ấy, dĩ nhiên sẽ cảm thấy nàng ấy hành sự nhất định sẽ có nguyên do. Đại nhân à, liệu An cô nương có nghi ngờ Tiền Bùi liên quan đến mật thám hay không?”

Diêu Côn kinh hãi, rồi sau đó cười phái lên: “Nàng qua lại với nàng ta nhiều, chẳng lẽ cũng bị nàng ta làm ảnh hưởng rồi? Chuyện gì cũng mật thám, chẳng lẽ là ai cũng biến thành mật thám hết sao? Nếu Tiền Bùi là mật thám, chẳng lẽ Tiền đại nhân không biết? Không lẽ Tiền đại nhân cũng là mật thám sao?”

Mông Giai Nguyệt nhíu mày, đúng là chuyện không có khả năng.

“Có lẽ An Nhược Thần chỉ muốn ra vẻ đáng thương với nàng thôi, gần gũi một chút, nhắc đến Tiền Bùi làm nàng nghĩ nàng ta luôn khổ sở. Nói nhiều rồi, thành ra có thể khiến nàng nghi ngờ.”

“Đúng là thiếp có nghi ngờ.” Mông Giai Nguyệt than thở, “Đại nhân, An cô nương trung tâm nghĩa đảm, quyết tâm vì Long tướng quân mà điều tra án mật thám trong thành, mỗi chuyện nàng ấy làm, tất có liên quan đến nhau. Có thể đại nhân vẫn còn nhớ, mới đầu nàng ta thân mật với thiếp, có lẽ không phải vì thật sự cảm động vì thiếp chăm sóc bách tính, mà là vì dụ đại nhân ra tay, đối phó với Lưu Tắc.”

“Lúc trước nàng ta tiếp cận nàng vì có dụng ý khác, nên sau này nàng ta nói gì thì nàng cũng cảm thấy có ám chỉ sao?”

“Thiếp thực sự không ngại nghe nàng ấy nói nhiều đâu. Chẳng qua thiếp lo lắng cho đại nhân, sợ đại nhân bị Tiền Bùi gây khó dễ, nếu thật sự như thế thì nên nhanh chóng xử lý sạch sẽ mới phải…” Bà nhìn sắc mặt Diêu Côn, cười một tiếng rồi nói: “Được rồi được rồi, là thiếp đa nghi, đại nhân đừng chê thiếp, thiếp không lải nhải nữa.”

“Nàng vì ta bận tâm, sao ta chê được.” Diêu Côn dịu dàng mỉm cười. Lúc Mông Giai Nguyệt xoay người dọn chén muỗng, nụ cười trên mặt Diêu Côn dần tắt, có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng nàng. “Nàng yên tâm đi.” Bỗng ông ta nói: “Không có chuyện gì cả đâu. Ta đã nói rất rõ với Tiền Bùi rồi, nếu ông ta có phạm án, nhất định ta sẽ nghiêm trị chứ không bao che dung túng.”

Mông Giai Nguyệt xoay người lại cười với ông ta. Diêu Côn nói lảng đi: “Vẫn phải theo thời điểm đã thương lượng với Long tướng quân, mau chóng tiễn Hoắc tiên sinh lên đường. Không đợi Lương đại nhân nữa. Nàng nhắc nhở rất đúng, mọi việc vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Hoắc Minh Thiện ngồi trong phòng, nhìn cửa sổ đang khép. Chỉ cần ông ở trong phòng này một ngày nữa thôi, rạng sáng ngày mai đã có thể lên kinh rồi. Ít người biết được việc sắp xếp thời gian này, cũng ít ai biết ông ở đây một mình. Trong viện tử có vệ binh canh chừng, ngoài viện tử cũng có vệ binh. Ông không mở cửa sổ, chỉ có người hầu Tào Nhất Hàm của ông sẽ giả như đến đây dọn dẹp đồ lặt vặt mà lén đưa thức ăn cho ông.

Tào Nhất Hàm không mấy thích thú vì việc sắp đặt này, lấy làm uất ức thay ông, nhưng Hoắc Minh Thiện lại biết đây là biện pháp không có tính lựa chọn. Ông đồng ý với lời của Long Đằng, ở trong thành Trung Lan rất nguy hiểm, còn hơn cả trên đường lên kinh.

Có điều canh phòng nghiêm ngặt đến thế, Hoắc Minh Thiện cảm thấy hẳn mình có thể an toàn rời khỏi thành Trung Lan.

Đi một bước tính một bước, chuyện có nguy hiểm đến mây thì cũng phải có người thực hiện.

Hoắc Minh Thiện nhìn thanh kiếm trên bàn, nhớ lại tình cảnh năm đó mình giao nó cho Mông Giai Nguyệt thì không khỏi mỉm cười. Chớp mắt một cái đã mười bảy năm trôi qua, thiên kim thái thú nay đã trở thành thái thú phu nhân, làm vợ làm mẹ. Hòa bình mười bảy năm à.

Còn chưa cảm thán xong thì tóc gáy ở cổ chợt dựng lên, cảm giác nhạy bén nhận ra đã xảy ra chuyện gì nhanh hơn tri giác, đợi đến khi ông kịp phản ứng lại, một thanh kiếm đã gác ở trên cổ.

“Hoắc thừa tướng.”

Giọng nữ nhân. Nghe rất quen, nhưng không nhớ nổi là ai.

Hoắc Minh Thiện đông cứng người, không biết người này là ai, nhưng ý thức được trong căn phòng vốn chỉ có một mình ông đột nhiên lại có thêm một người xuất hiện.

Người muốn lấy tính mạng của ông —— thích khách.

“Đừng có lên tiếng. Ngươi mà gọi người vào thì cũng chỉ là thêm mấy kẻ chôn theo ngươi thôi.” Giọng nói kia lạnh như băng, không chút cảm tình.

Rốt cuộc Hoắc Minh Thiện cũng nhớ ra, không phải nhớ lại từ giọng nói mà là từ giọng điệu này. Ông chỉ biết có một nữ tử dùng giọng điệu này để nói chuyện mà thôi.

“Trâu Vân?”

“Là ta.”

Hoắc Minh Thiện giật mình, từ từ xoay người lại.

Kiếm trên cổ chẳng hề nhúc nhích, không dời đi mà cũng không ép chặt.

Cuối cùng Hoắc Minh Thiện cũng đối mặt với tên thích khách này. Ông giật mình nhìn đối phương: “Ngươi xuất gia rồi?”

“Không hẳn, chỉ là như thế sẽ đơn giản hơn thôi.” Không ai sẽ hỏi một ni cô vì sao lại sống độc thân, cũng không có ai nhiệt tình hỏi thăm nhân duyên cuộc sống của bà, lại càng không có hàng xóm đến cửa hàn huyên, mọi thứ đều đơn giản đi rất nhiều.

Bà vẫn không thích thừa lời như trước. Hoắc Minh Thiện nhìn thanh cổ gác trên cổ, biết mình tốt nhất nên nắm chặt thời gian, nếu không đợi đến khi bà ta không nhịn được thì ông sẽ không có cơ hội nói chuyện đâu.

Khoan hỏi bà ta đến đây thế nào, cũng không hỏi ai sai khiến bà ta, Hoắc Minh Thiện chọn một câu hỏi quan trọng nhất, nói: “Nhất định phải giết ta sao? Ta muốn giữ lại mạng, hoàn thành một chuyện rất quan trọng đã. Chuyện này liên quan đến chiến tranh hai nước, tính mạng của mười triệu người.”

“Ngươi phải chết.”

Nhưng bà vẫn không ra tay.

Vậy là Hoắc Minh Thiện cảm thấy còn có một tia hy vọng, “Có lẽ chúng ta có thể bàn bạc biện pháp…”

Tại am Tịnh Tâm. Giải tiên sinh tỉ mỉ tra xét bên trong am miếu không một bóng người. Gã trông thấy trắc viện kia, trên cửa có ổ khóa.

Gã liền bước đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.