Edit: Yun haku
Tôi nghiêng ngả, lảo đảo trong đám người đông đúc. Đường không yên ổn, xung quanh là từng gốc cây một. Tôi cố gắng đi theo phía sau cái đầu tóc màu bạch kim.
”Em không thể nhanh hơn sao?” Draco quay người nói.
”Em cố gắng hết sức rồi!” Tôi ra sức tiến lên phía trước,
Draco chờ tôi đuổi tới, kéo cánh tay của tôi đi nhanh về phía trước.
Không biết tại sao mà bây giờ nó không còn chật như trước nữa!
”Học sinh năm nhất! Học sinh năm nhất ở bên này! Harry, đến bên này, được không đấy?”
Một người đàn ông râu xồm gọi to, người đó tuyệt đối là người khổng lồ, rất thích hợp việc đón chào học sinh mới, bởi vì hắn to lớn như vậy cho nên không ai không thấy hắn.
”Hắn ăn gì mà lớn dữ vậy?” Tôi kinh ngạc hỏi.
Draco không kiên nhẫn, hừ một tiếng “Em phải xem thêm sách!”
”Em biết rồi!” Tôi có chút chán nản nói.
”Hắn là phù thủy lai người khổng lồ!” Khuôn mặt Draco có chút tối tăm, chán nản giải thích.
”À!” Tôi gật đầu.
”Đến đây, đi theo tôi, mấy học sinh năm nhất qua đây, tốt lắm!” Cái người khổng lồ đó giơ đèn cao hô to.
Đầu người lại càng lúc càng nhiều.
Tôi bị Draco kéo đi theo người khổng lồ đó, con đường đi rất gập ghềnh.
Chúng tôi phải đi qua một con đường nhỏ hẹp, nó tối thui, chỉ có thể
thấy bóng cây lờ mờ.
Bất chợt có người hếch cái mũi, mỗi khi âm thanh này truyền tới thì Draco lại nhíu mày, chân bước càng nhanh.
”Qua chỗ này thì các trò có thể thấy trường Hogwart” Người khổng lồ dẫn đường quay đầu nói.
Đám người trong đoàn hô lên một trần “Ồ!” đáp lời.
Tôi ngẩng đầu nhìn qua, cuối con đường nhỏ đó là một hồ nước màu đen, trên
hồ là những con thuyền màu bạc. Bên kia hồ là một tòa thành cao nguy
nga.
”Mỗi thuyền không chở quá bốn người!” Người khổng lồ chỉ những chiếc thuyền nhắc nhở.
Draco kéo tôi tới gần một cái thuyền.
Pansy cùng Blaise theo sau đi theo lên đây.
Pansy và Blaise đi theo sau.
Crabbe và Goyle đến trễ đành đi lên chiếc thuyền có hai học sinh mới ở bên cạnh.
”Các cậu đuổi theo khi nào?” Tôi thở hổn hển nói.
”Sharon thân ái, chúng mình luôn đi sau các cậu!” Pansy nói “Nói thật, Sharon
thân ái, cậu nên đem tầm mắt dời khỏi người Draco đi!”
”Mình có nhìn Draco đâu?” Tôi phản bác.
Blaise cười lớn “Pansy, bảo bối Sharon vô cùng ngây thơ đấy!”
”Chúng ta có thể xuống rồi chứ?” Tôi không thèm quan tâm đến cuộc nói chuyện
của họ, nhìn bốn phía, quay đầu hỏi “Mình có chút mệt mỏi!”
”Không thể tin được, em phải rèn luyện thân thể nhiều hơn!” Draco khoanh tay
trước ngực nói “Nhìn xem đáy thuyền này bẩn bao nhiêu!”
Tôi im
lặng không nói, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, tôi là người không để ý chút bẩn này, nhưng một năm gần đây ở với Draco, tôi phá lệ không ít.
”Đều lên thuyền rồi chứ?”
Đám người đang rối ren thì nghe người dẫn đường nói.
Hắn đi lên chiếc thuyền còn dư.
”Được rồi...Đi thôi!”
Đội thuyền nhỏ bắt đầu chạy trên mặt hồ.
Tất cả mọi người đều im lặng, nhìn tòa thành to lớn trước mặt.
”Cúi đầu!” Nhóm thuyền đầu tiên chạy đến vách đá thì nghe tiếng người la lớn.
Tôi nghi ngờ không biết người khổng lồ kia đi qua thế nào, phải biết nơi này phải có thuyền mới qua được.
Tất cả mọi người đều cúi đầu, thuyền nhỏ chở chúng tôi đi qua vách núi.
Chúng tôi đi qua một đường hầm tối đen, đi mãi cũng đến nơi hạ tàu.
”Đi xuống... Aizz, thật không dám tin, em lại ngẩn người ở cái chỗ dơ bẩn này!” Draco dùng sức kéo tay tôi nói.
”Hì” Mặt tôi có chút nóng lên, luống cuống tay chân nhảy lên.
Draco nhanh chóng kéo tay tôi lại.
”Cảm ơn!” Tôi vụng trộm quay quay cái mắt cá chân đang đau, xấu hổ nói.
Draco hếch mặt lên biểu thị cho ý tứ khinh thường, nhanh chóng đi lên phía trước.
Ta có chút xấu hổ đuổi theo.
Tôi xấu hổ đuổi theo.
”Này, cậu xem! Đây là nơi chào đón sao?” Các học sinh rời khỏi thuyền, bắt đầu hỏi nhau.
”Cảm tạ thượng đế!” Một cậu bé mập mạp hô lên trong vui mừng.
Draco nhíu mày khó chịu.
Phải nói, tôi cũng không thể không nói rằng người này giống như một con cóc kỳ lạ!
Tiếp theo lại đi qua một đường hầm dài, cuối cùng cũng đến mặt cỏ ẩm ướt dưới tòa thành.
Cái đường tới đây cũng không dễ dàng gì!
Tôi bắt đầu hối hận vì bỏ lỡ cơm trưa!
Suốt đoạn đường cuối, tôi giống như bị Draco kéo đi.
Lúc này người dẫn đường hô một câu gì đó, đưa cánh tay to lớn gõ lên cánh cửa ba cái.
Lập tức, cánh cửa mở ra.
Một người mặc áo màu xanh, búi tóc cao đứng trước cửa.
Vẻ mặt của bà ấy vô cùng nghiêm túc, đúng tiêu chuẩn của các huấn luyện viên trong quân đội!
”Cảm ơn ông, Hagrid. Bây giờ thì giao bọn trẻ cho tôi!” Bà ta đóng cửa lại.
Đại sảnh lớn vô cùng, trên tường đá là những ngọn lửa đang cháy rực rỡ.
Trần nhà cao đến mức không thể thấy được đỉnh, trong phòng, bên cạnh cửa vang đến hàng trăm tiếng nói chuyện.
Tất cả mọi người đều muốn vào cái phòng nhỏ này, chen chúc với nhau, gấp gáp nhìn khắp nơi.
”Chào mừng các trò đến với Hogwart” Giáo sư McGonagall nói “Buổi tiệc khai
giảng sẽ bắt đầu, nhưng mà các trò vào ngồi vị trí trước nhà ăn, đầu
tiên là phải xác định nhà mà các em sẽ học cho đến khi tốt nghiệp. Phân
loại nhà là nghi thức quan trọng nhất, bởi vì trong thời gian học ở đây, nhà sẽ giống như gia đình của các em ở Hogwart vậy. Các em sẽ cùng
những người trong nhà học chung một khóa, cùng nhà ở cùng ký túc xá,
cùng nhau vượt qua thời gian chơi đùa”
”Học viện chia thành bốn
nhà khác nhau là: Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw và Slytherin. Mỗi
nhà đều có một lịch sử vinh quang riêng, đều đào tạo ra những phù thủy
tuyệt vời nhất. Trong thời gian các trò học ở Hogwart, tùy vào biểu hiện của các trò mà tính điểm cho nhà. Cuối năm sẽ đem điểm cộng và trừ của
nhà đó ra so sánh để xem nhà nào đạt hạng nhất, đó là vinh dự cao nhất.
Cô hi vọng các trò có thể làm vẻ vang nhà của mình”
”Vài phút
nữa, nghi thức phân nhà sẽ cử hành trước mặt các giáo viên và học sinh.
Trước khi vào nghi thức, cô mong các trò sửa sang lại bản thân”
Ánh mắt của nàng ở trên người chúng ta quét một vòng.
Ánh mắt của bà ta nhìn khắp người chúng tôi.
Tôi có chút gấp gáp cầm chặt tóc.
”Buông, con ngốc, tóc của em tốt lắm!” Lúc đưa tay lên tôi có đụng tay của Draco nên cậu chàng nhỏ giọng khiển trách.
Được rồi, tôi không hi vọng mình lọt vào mắt xanh của giáo viên! Ngoan ngoãn thả tay xuống, đứng yên.
”Chờ bên kia chuẩn bị xong, sẽ đến lượt các trò!” Giáo sư McGonagall nói “Khi chờ, các trò phải im lặng”
Nói rồi bà ta rời khỏi phòng, tất cả mọi người thở ra một hơi.
Tôi bắt đầu ôm lấy bụng, nhỏ giọng nói “Khi nào chúng ta mới được ăn cơm tối?”
”Em có thể im lặng một chút không?” Draco hếch mày nói, vung tay lấy trộm trong người cái gì đó.
Là một khối socola vị sữa thơm ngọt!