Edit: Yun haku
”Cảm ơn!”
Tôi vội vàng mở gói giấy, dĩ
nhiên vẫn phát ra âm thanh xé giấy plastic, đem miếng khối socola nhét
hết vào miệng, hai má phồng ra.
”Em ăn uống kiểu gì thế?” Draco kéo tay tôi, nhỏ giọng nói.
Trong phòng xôn xao tiếng nói chuyện.
Ta nghi hoặc quay đầu nhìn đi qua.
”Hừm...” Tôi cố gắng chuyển động cái lưỡi để đem socola để sang một bên, chuẩn bị nói lại.
”Thôi, ăn xong rồi nói!” Draco chán nản đẩy tôi ra, mặt nhìn sang hướng khác.
Aiz, được rồi, có thể tưởng tượng, trong miệng dính toàn socola mà mở miệng
ra thì thật sự kinh dị, tôi ngoan ngoãn đóng miệng lại, nhanh chóng ăn
cho xong.
”Đó là –” Đằng sau có người hét lớn.
Đằng sau lưng bọn họ xuất hiện mấy linh hồn. Đám linh nhìn chúng tôi rồi nói cái gì đó.
Một linh hồn bộ dạng tu sĩ nói “Phải bỏ qua, phải quên mất, tôi nói, chúng ta đã cho hắn cơ hội làm lại –”
”Đó là cái gì?” Tôi dùng sức nuốt hết socola xuống, kéo áo Draco, nhỏ giọng hỏi.
”Linh hồn, những linh hồn sống ở Hogwarts” Draco kéo tay áo của mình, chán
nản đáp, tay kia không ngừng kéo kéo cho vết nhăn trên áo biến mất “Đừng chạm vào áo của anh, như thế này thì sao được? Em tính để anh mất mặt
trước mọi người à?”
Tôi đột nhiên phát hiện, Draco đang khẩn trương.
”Học sinh mới à?” Lúc này tu sĩ mập mạp kia mỉm cười nói “Tôi nghĩ sắp lên thí nghiệm nhỉ?”
Tôi bị hấp dẫn bởi lời nói của linh hồn đó cho nên quên mất phải hỏi tại sao Draco lại khẩn trương.
Có vài học sinh yên lặng gật đầu.
”Hi vọng các cô cậu có thể đến Hufflepuff” Tu sĩ mập mạp nói “Trước kia ta học ở nhà đấy”
”Bây giờ nên đi tới trước đi” Một linh hồn lên tiếng “Nghi thức phân viện sắp bắt đầu”
Tôi còn chưa kịp nói chuyện với linh hồn thì giáo sư McGonagall trở lại.
Lũ linh hồn nối đuôi nhau đi xuyên qua vách tường.
Nha, không nghĩ tới còn có trường học sẽ đem nhà ăn kiến như thế thần kỳ tuyệt vời, tráng lệ!
Tôi nhanh chóng đứng ở sau lưng Draco.
Chúng tôi đi ra khỏi phòng, xuyên qua một sảnh, rồi bước vào trong nhà ăn hoa lệ.
Chúng ta đối mặt toàn thể cao ban sinh xếp thành một loạt, giáo sư nhóm ở chúng ta sau lưng.
Tất các anh chị lớp trên đều ngồi ở bàn ăn dài, lúc nghỉ hè tôi đã nghe
Draco nói về Hogwart và bốn nhà rất nhiều, nhất là Slytherin.
Nhà ăn có năm bàn dài, bốn bàn xếp hàng song song nhau dành cho học sinh
mỗi nhà, còn bên trên là một bàn ăn dài, đó là nơi dành cho các giáo sư.
Chúng tôi nhanh chóng xếp hàng.
Tôi muốn sửa sang lại tóc một chút, tôi nghĩ mình cũng có chút khẩn trương.
Draco vụng trộm nhéo tôi qua ống tay áo rộng của mình một cái.
Trên mặt tôi căng thẳng vô cùng, cố gắng đứng vững với dáng vẻ của một quý tộc.
Giáo sư McGonagall đối mặt với nhóm học sinh mới chúng tôi, đem cái mũ đỉnh nhọn đặt trên cái ghế.
Cái mũ cũ rách, hơn nữa rất bẩn.
Draco lập tức cấp tốc nhíu nhíu đầu mày.
Trong phòng ăn đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ.
Tiếp theo, cái mũ vặn vẹo. Nó hé ra một vết rách dài như cái miệng rồi hát:
Xưa thật là xưa, gần một ngàn năm trước,
Ta vừa mới được tết thành hình.
Có bốn phù thủy đại danh đỉnh đỉnh,
Tên của bọn họ còn truyền lưu đến nay:
Gryffindor dũng cảm, đến từ đầm lầy hoang vu,
Ravenclaw xinh đẹp, đến từ bờ sông yên bình,
Hufflepuff nhân từ, đến từ thung lũng bao la,
Slytherin khôn khéo, đến từ mảnh bùn lầy lội.
Bọn họ ôm cùng một tâm nguyện, cùng một nguyện vọng.
Đồng thời có một dự định dũng cảm,
Muốn đào tạo những cô cậu bé phù thủy thành tài.
Trường học Hogwarts cứ như vậy bắt đầu.
Bốn vị phù thủy này,
Mỗi người thành lập cho riêng mình một Nhà,Bọn họ truyền lại cho học sinh những điều mình biết
Sự đánh giá tài hoa chẳng người nào giống nhau.
Gryffindor cho rằng, người dũng cảm nhất
Hẳn nên được ca ngợi nhiều nhất;
Ravenclaw cảm thấy, kẻ có đầu óc
Luôn là kẻ có tương lai nhất;
Hufflepuff cảm thấy, chăm chỉ cố gắng nhất
Mới có tư cách tiến vào Nhà của mình ;
Mà Slytherin khát vọng quyền lực
Thích nhất những thiếu niên có dã tâm.
Bốn đại phù thủy ở khi còn sống
Tự mình chọn lựa ra những đệ tử đắc ý nhất.
Nhưng khi bọn họ an nghỉ nơi chín suối,
Thì làm sao mà chọn ra được nhân tài?
Là Gryffindor nghĩ ra biện pháp,
Ngài đem ta từ trên đầu ngài tháo xuống,
Bốn nhà sáng lập đều rót vào ta tư tưởng của họ,
Từ nay về sau, mọi người đều từ ta chọn lựa, đánh giá!
Tốt lắm, hãy đem ta đặt lên đầu đi nào,
Ta không nhìn khuôn mặt của ngươi chi,
Ta muốn xem đầu óc của ngươi nghĩ gì,
Phán đoán ngươi thuộc về Nhà nào!
Sau khi nó hát xong bài hát, toàn nhà ăn vỗ tay như sấm, cái mũ hướng về các bàn ăn cúi đầu hành lễ, sau đó thì bất động.
Thật ra, cho đến bây giờ, nơi này được gọi là trường học ma pháp tốt nhất
toàn nước Anh, nhưng mà lưu lại trong đầu tôi chỉ là những hình ảnh quái dị!
Ví dụ cái mũ kia kìa, chỉ cần mang nó vào thì có thể phân nhà.
Tôi vụng trộm nhìn Draco một cái, bờ vai của hắn bằng phẳng, không hiểu sao nó lại khiến tôi lo sợ, tôi nuốt lời định nói vào miệng.
Lúc này giáo sư McGonagall bước về phía trước vài bước, tay cầm quyển da dê.
”Bây giờ cô gọi tên ai thì đi tới đội mũ, sau đó ngồi lên ghế nghe mũ xếp vào nhà” Bà nói “Hannah Abbott!”
Tôi lập tức nhìn qua cái mũ.
Một cô bé sắc mặt hồng nhuận, thắt hai bím bước lên, đội cái mũ lên trên, ngồi lên ghế. Một lát sau cái mũ hô “Hufflepuff!”
Một bàn bên phải vỗ tay hoan hô với Hannah, hoan nghênh cô ấy đến ngồi ở bàn họ.
Ừm, đó là bàn ăn của nhà Hufflepuff.
......
”Sharon Fathley!”
Tôi chậm chạp đi qua.
”Ừm, để ta nhìn xem, để ta nhìn xem, thông minh, a, còn có đầu óc phong phú....”
Một giọng nói nhỏ vang bên tai.
Trong lòng tôi cả kinh, cái mũ này có thể thấy cái gì đó bên trong đầu.
”Này, không nên suy nghĩ bậy bạ”
Đương nhiên không có khả năng, trí nhớ về kiếp trước là bí mật lớn nhất của tôi.
Tôi bắt đầu nhớ đến những tri thức mà Draco dạy cho mình.
”Được rồi, được rồi, tên dối trá, đã như thế –” Cái mũ căm tức hét to “Slytherin!”
Tôi thở nhẹ ra, đem mũ đặt lên cái ghế, sau đó mỉm cười với Draco đang còn
đứng trong đội ngũ, đi về bàn thứ hai bên phải đang vỗ tay.
Kế tiếp là Goyle và Crabbe, họ cũng được phân đến Slytherin.
Tôi cùng hai người đi tới Slytherin.
Hai cậu bé cao lớn ngồi cạnh tôi.
”Draco Malfoy!”
Tôi nhìn qua bên đó.
Draco ngông nghênh đi qua, đem cái mũ đưa lên đầu, cái mũ vừa đụng vào đầu của hắn liền hét to “Slytherin!”
Tôi nhếch mép mỉm cười.