Đợi Mưa Tạnh

Chương 57: Chương 57




Thẩm Lạc lẩm bẩm:

– Đó là tự em nói, chứ anh có nói vậy đâu.

– Anh...

Bắc Vũ cảm thấy rất bực mình, đúng là lúc đó anh không nói, nhưng rõ ràng là anh cũng đồng ý với lời cô nói mà! Cô không muốn tranh cãi với anh nên nói:

– Thẩm Lạc, em từng nói em rất ghét ai đó nói dối em. Em đồng ý làm bạn gái anh, là vì anh nói anh không có những mối quan hệ rắc rối khác.

Lý Tri Viễn mở to mắt nhìn hai người, rồi vội vàng giải thích:

– Em... em hiểu lầm rồi. Trình Tố Tố đúng là mẹ ruột Phi Thuyền Nhỏ, nhưng cô ấy không liên quan gì đến Thẩm Lạc đâu. Vì Thẩm Lạc không phải bố ruột của Phi Thuyền Nhỏ!

– Gì cơ?

Lần này đến lượt Bắc Vũ trợn mắt kinh ngạc.

Lý Tri Viễn lại nói tiếp:

– Bố ruột Phi Thuyền Nhỏ là bạn của bọn anh...

Anh ta còn chưa nói xong, Thẩm Lạc đã cắt lời:

– Thôi để tớ nói với cô ấy. Dù tớ không muốn nhắc tới chuyện này một chút nào cả.

Anh quay sang nhìn thẳng vào mắt Bắc Vũ, rồi nói:

– Bố ruột Phi Thuyền Nhỏ cũng họ Thẩm, cậu ấy tên là Thẩm Viễn Hàng, là bạn của anh và Tri Viễn. Lúc Phi Thuyền Nhỏ được sáu tháng tuổi, Trình Tố Tố bỏ hai bố con cậu ấy lại, rồi đi mất. Một năm sau khi A Hàng gặp chuyện ngoài ý muốn rồi qua đời, thì anh là người nuôi nấng Phi Thuyền Nhỏ. Lúc đó nó mới có một tuổi rưỡi nên hoàn toàn không nhớ gì cả. Nó chỉ biết anh là bố nó, mà anh cũng không định nói cho nó biết mọi chuyện.

Bắc Vũ ngẩn ra một lúc lâu, rồi mới hỏi anh:

– Phi Thuyền Nhỏ không phải con ruột của anh hả?

Thẩm Lạc gật đầu.

– Là con của Trình Tố Tố và bạn anh, anh chỉ là người nuôi thôi?

Thẩm Lạc lại gật đầu.

– Sau đó mẹ ruột của Phi Thuyền Nhỏ đến đòi con, mà anh không định trả?

Thẩm Lạc tiếp tục gật đầu.

Lý Tri Viễn nhân cơ hội nói xen vào:

– Em... em Bắc, em... em có thể khuyên cậu ấy mấy câu không? Anh thấy hai bên kéo nhau ra tòa thì không hay lắm đâu.

Thẩm Lạc cứng đầu nói:

– Bọn họ muốn kiện thì cho bọn họ kiện!

Bắc Vũ nghĩ một lát rồi nói:

– Thẩm Lạc, em không định khuyên anh. Nhưng anh phải nghĩ lại đi, nếu anh và Trình Tố Tố lôi nhau ra tòa, thì thứ nhất người thắng sẽ là Trình Tố Tố, thứ hai Phi Thuyền Nhỏ chắc chắn sẽ bị tổn thương. Chẳng thà bây giờ anh nói thẳng với Phi Thuyền Nhỏ. Còn chuyện của sau này, thì anh có thể thương lượng với bên Trình Tố Tố sau. Em cảm thấy bọn họ cũng không phải người vô lý đâu.

Thẩm Lạc nhìn cô một cái rồi lặng lẽ cúi đầu xuống ăn cơm. Một lúc sau, anh mới ngẩng đầu lên nhìn cô:

– Em nói rất đúng.

Lý Tri Viễn lặng lẽ lau mồ hôi trên trán. Anh ta khuyên khô cả cổ suốt một buổi sáng mà không có tí tác dụng nào, bạn gái người ta chỉ nói có một câu mà đã thay đổi ý định rồi.

Quả nhiên yêu đương là chuyện rất đáng sợ, con gái còn đáng sợ hơn. Thôi mình cứ độc thân đi!

Bắc Vũ thấy vẻ mặt Thẩm Lạc vẫn còn rất mờ mịt, thì biết ngay là anh không nỡ rời xa Phi Thuyền Nhỏ, nên cô lại nói tiếp:

– Có lẽ Phi Thuyền Nhỏ sẽ rất vui khi biết mình có mẹ đấy. Chắc hẳn anh cũng mong muốn Phi Thuyền Nhỏ lúc nào cũng vui vẻ đúng không?

Thẩm Lạc lại im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Không phải là anh không muốn trả Phi Thuyền Nhỏ lại cho Trình Tố Tố. Nhưng mà nếu trả lại cho cô ta, thì nó sẽ có thêm một ông bố ghẻ nữa. Nhỡ sau này Trình Tố Tố và Hàn Kính có con, rồi đối xử tệ bạc với Phi Thuyền Nhỏ thì sao?

Anh vừa nói xong câu đó, thì Lý Tri Viễn liền bật cười:

– Hàn Kính và A Hàng là bạn thân từ khi còn nhỏ, sao Hàn Kính có thể đối xử không tốt với Phi Thuyền Nhỏ được chứ? Cậu nghĩ nhiều quá rồi.

Thẩm Lạc tức giận:

– Tớ nghĩ nhiều gì chứ? Tên Hàn Kính đó dám cướp cả vợ của bạn thì còn chuyện gì mà anh ta không dám làm nữa?

Lý Tri Viễn hít sâu một hơi:

– Cậu biết chuyện của ba người họ không phải như vậy mà.

Thẩm Lạc nói:

– Lúc A Hàng còn sống, mọi người đều biết ý đồ của anh ta với Trình Tố Tố nhé.

Lý Tri Viễn nghe vậy thì không nói gì nữa.

Bắc Vũ không biết chuyện của ba người họ, mà cô cũng không muốn quan tâm đến nó. Lúc này cô chỉ mong sao Phi Thuyền Nhỏ sẽ không bị những chuyện rắc rối này làm tổn thương thôi.

Còn Thẩm Lạc định làm thế nào, thì cô quyết định tin tưởng sự lựa chọn của anh.

Sau khi ăn xong bữa cơm tràn đầy tâm sự này, thì người nào lại về nhà người nấy.

Mấy ngày sau đó, vì Thẩm Lạc bận giải quyết việc của Phi Thuyền Nhỏ, nên Bắc Vũ chỉ có thể gặp anh vào mỗi buổi tối thôi.

Ba ngày sau, khi ánh mặt trời vừa tắt, Bắc Vũ đang định sang tìm Thẩm Lạc, thì đã có người sang tìm cô trước.

Bắc Vũ ngạc nhiên hỏi:

– Phi Thuyền Nhỏ, em sao thế?

Phi Thuyền Nhỏ mím môi, tức tối nói:

– Có một chú đáng ghét cứ đến nhà em.

Bắc Vũ vẫn chưa hiểu chuyện gì, nên hỏi lại:

– Chú đáng ghét là sao?

Phi Thuyền Nhỏ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô rồi buồn bã kể:

– Hôm kia, bố em nói cho em biết là em cũng có mẹ. Mẹ ruột của em ý.

Bắc Vũ cười:

– Có mẹ là chuyện tốt mà, sao em lại không vui thế?

Phi Thuyền Nhỏ bĩu môi:

– Đúng là em rất muốn có mẹ, nhưng mẹ phải là vợ của bố cơ. Còn mẹ em lại có một chú khác rồi, họ cứ đòi bắt em đi. Em muốn ở cùng bố cơ.

Bắc Vũ nói:

– Em muốn ở cùng bố, thì em cứ nói với bố em đi. Vậy thì sẽ không có ai bắt em đi đâu.

Phi Thuyền Nhỏ nghĩ ngợi một lát rồi nói nhỏ:

– Nhưng em thấy chú kia đến tìm bố em mấy lần rồi. Em đoán là chú đấy định bắt em đi.

Phi Thuyền Nhỏ mới có năm tuổi, nên giọng nói, biểu cảm vẫn còn rất non nớt, nhưng khi nhìn vào đôi mắt ngây thơ chất phác kia, thì ai cũng có thể thấy rõ sự lo âu, thấp thỏm của cậu bé. Trong ký ức của cậu bé, Thẩm Lạc vẫn luôn đảm nhiệm vai trò người thân duy nhất. Mặc dù tính cách anh hơi khác người, nhưng anh vẫn là một ông bố tốt. Vì không muốn Phi Thuyền Nhỏ đi vào vết xe đổ của mình, mà anh sẽ kiên nhẫn chơi đồ chơi với cậu, khi cậu không phải đi mẫu giáo, anh sẽ dẫn cậu ra công viên, khu vui chơi để cậu có thể chơi với các bạn. Chính vì những hành động đó của anh, mà Phi Thuyền Nhỏ sống trong một gia đình đơn thân, nhưng tính cách lại chẳng khác gì những đứa bé gia đình bình thường.

Những gì Thẩm Lạc làm cho Phi Thuyền Nhỏ không hề thua kém những ông bố khác.

Có vẻ như Phi Thuyền Nhỏ cũng không bài xích bà mẹ đột nhiên xuất hiện của mình, chắc là Thẩm Lạc đã nói gì đó với cậu bé rồi. Nhưng dù một đứa bé có mong muốn có mẹ đến đâu, thì một bà mẹ ruột chưa gặp bao giờ, cũng không thể bằng một ông bố vẫn luôn ở bên mình được. Bắc Vũ rất hiểu nỗi sợ hãi của Phi Thuyền Nhỏ lúc này, nên cô xoa đầu an ủi cậu bé:

– Không sao đâu em, bố em sẽ xử lý được mà.

Phi Thuyền Nhỏ lại nhảy xuống dưới đất, rồi chạy đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Sau đó lại chạy về kéo Bắc Vũ lên lầu.

– Sao thế?

Bắc Vũ vừa đuổi theo cậu nhóc vừa hỏi. Nhưng Phi Thuyền Nhỏ lại không trả lời, mà chỉ chạy vào trong phòng cô, rồi mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới.

Bắc Vũ đứng ở sau lưng cậu thấy vậy thì bật cười.

Một lát sau, Hàn Kính từ trong nhà Thẩm Lạc đi ra.

Phi Thuyền Nhỏ lập tức ném mấy viên đá không biết ở đâu về phía Hàn Kính. Hàn Kính không có sự chuẩn bị trước nên đã bị trúng mấy viên, tuy là không chảy máu, nhưng cũng khá là đau.

Bắc Vũ vội vàng kéo Phi Thuyền Nhỏ lại:

– Phi Thuyền Nhỏ, sao em lại làm thế?

Phi Thuyền Nhỏ phồng má lên:

– Em đánh người xấu!

Bắc Vũ nhìn về phía Hàn Kính, thấy anh ta nhún vai với mình, thì đành phải mỉm cười xin lỗi.

Phi Thuyền Nhỏ lại nhân lúc cô không để ý mà ném thêm mấy hòn đá nữa:

– Đồ xấu xa!

– Phi Thuyền Nhỏ! Em không được hư như vậy! – Bắc Vũ quát lên.

Phi Thuyền Nhỏ lại nói:

– Trong bài hát đã dạy rồi, không được nương tay với kẻ thù.

Cái gì thế này!

Hàn Kính nói vọng lên:

– Phi Thuyền Nhỏ, chú không phải người xấu.

Phi Thuyền Nhỏ quát lên:

– Chú muốn bắt cháu đi, không cho cháu ở với bố thì chú chính là người xấu.

Hàn Kính bất đắc dĩ nói:

– Chú chỉ muốn cho mẹ con cháu đoàn tụ thôi, chứ không có bắt cháu đi.

Phi Thuyền Nhỏ hừ một tiếng:

– Cháu không tin đâu.

Sau đó thì đóng cửa sổ lại.

Bắc Vũ đứng trong cánh cửa sổ bằng kính, nhìn Hàn Kính thở dài rồi chậm rãi đi ra ngoài ngõ.

Cô không biết anh ta có phải một ông bố dượng tốt hay không, nhưng nhìn những gì anh ta đang làm, thì cô biết anh ta rất rất yêu Trình Tố Tố.

Nhưng cô vẫn không hiểu, nếu năm đó đã bỏ rơi Phi Thuyền Nhỏ, thì sao bây giờ còn quay về đòi?

Khi thấy Hàn Kính đi ra xa rồi, Bắc Vũ mới dịu dàng nói với Phi Thuyền Nhỏ đang nhăn nhó:

– Chúng ta sang tìm bố em nhé!

Phi Thuyền Nhỏ ngẩng đầu lên nhìn cô, rồi mím môi:

– Chị ơi, sao chị lại không phải là mẹ ruột của em chứ?

Bắc Vũ giật mình nhìn cậu bé đang bối rối, rồi thở dài. Thật sự thì cô không biết gì về trẻ con cả, đến bây giờ trong kế hoạch của cô cũng chưa có chuyện sinh con nữa. Nhưng cô cảm thấy, nếu cô có một đứa con xinh xắn đáng yêu như Phi Thuyền Nhỏ, thì dù lúc đầu cô có không mong đợi nó, cô cũng sẽ không bỏ rơi nó đâu.

Cô giơ tay xoa đầu cậu bé, rồi mỉm cười.

Phi Thuyền Nhỏ lại cúi đầu, nói bằng một giọng rất nhỏ:

– Sao bố cũng không phải bố ruột của em chứ?

Tay Bắc Vũ cứng đờ lại:

– Bố em nói với em như vậy à?

Lần này, Phi Thuyền Nhỏ không nói gì nữa.

Khi hai người sang đến nơi, thì Thẩm Lạc đang ngồi ngơ ngẩn ở trên sofa. Phi Thuyền Nhỏ đột nhiên nhào vào lòng anh rồi khóc nức nở:

– Bố ơi, con muốn ở cùng bố cơ.

Thẩm Lạc giật mình, vội vàng ôm cậu bé ngồi lên đùi mình, rồi vội vàng lau nước mắt cho cậu:

– Có ai bắt con không được ở cùng bố đâu!

Phi Thuyền Nhỏ lắc đầu:

– Con biết hết rồi, mẹ với chú kia muốn dẫn con đi.

Thẩm Lạc lại hỏi:

– Đó là mẹ ruột của con, mẹ con mang thai mười tháng mới sinh ra con, con không muốn đi cùng mẹ sao?

Phi Thuyền Nhỏ lắc đầu như trống bỏi:

– Không muốn, không muốn, con chỉ muốn ở với bố thôi.

Thẩm Lạc nhắm mắt lại:

– Được rồi, Phi Thuyền Nhỏ không phải đi đâu hết, con sẽ ở với bố mà.

Phi Thuyền Nhỏ dần dần ngừng khóc, sau đó cậu bé đột nhiên nói:

– Bố ơi, con đã biết bố không phải là bố ruột của con rồi.

– Cái gì? – Thẩm Lạc ngạc nhiên hỏi.

Phi Thuyền Nhỏ ngẩng mặt lên nhìn anh:

– Nếu mẹ là mẹ của con, mà bố lại không quen biết mẹ, thì sao con có thể là con ruột của bố được chứ?

Bắc Vũ nghe vậy thì sững sờ.

Hiển nhiên Thẩm Lạc chưa nói cho Phi Thuyền Nhỏ chuyện anh không phải là bố ruột của nó. Vậy mà nó đã có thể đoán ra hết mọi chuyện rồi.

Thẩm Lạc cũng rất bất ngờ, anh sững sờ một lát rồi xoa đầu cậu bé:

– Con có phải do bố sinh hay không, thì con cũng vẫn là con của bố, bố cũng sẽ luôn yêu thương con.

Phi Thuyền Nhỏ vội vàng ôm cổ anh rồi nói:

– Con cũng luôn yêu bố. Thế bố không cho mẹ dẫn con đi, thì cảnh sát có tới bắt bố đi không?

Thẩm Lạc bật cười:

– Không đâu.

Phi Thuyền Nhỏ lại nhìn sang chỗ Bắc Vũ:

– Vậy sau này bố và chị có em bé thì bố có còn yêu con không?

Bắc Vũ sửng sốt, chuyện kết hôn cô còn chưa tính, nói gì đến chuyện có con. Với lại chắc gì chồng cô đã là Thẩm Lạc chứ. Ừm, được rồi, chắc là Thẩm Lạc thật.

Cô còn chưa nghĩ ra câu trả lời, thì Thẩm Lạc đã nói ra trước:

– Tất nhiên rồi, lúc đó con sẽ được làm anh trai đấy.

Phi Thuyền Nhỏ mở to mắt nhìn anh:

– Vậy thì con thích em gái.

Thẩm Lạc gật đầu:

– Ừ, em gái.

Phi Thuyền Nhỏ lại quay sang hỏi Bắc Vũ:

– Chị ơi, chị với bố sinh cho em một em gái nhé?

Bắc Vũ cười:

– Ừ.

Phi Thuyền Nhỏ lại nói:

– Hay bây giờ bố với chị sinh em gái cho con luôn đi!

Bắc Vũ không biết phải trả lời cậu bé thế nào nữa. Thẩm Lạc thì lại cười:

– Được rồi, tối nay bố với chị sẽ sinh em gái cho con.

Bắc Vũ lườm anh một cái, bây giờ vẫn còn đùa được à?

Dù gì Phi Thuyền Nhỏ cũng vẫn là trẻ con, nên cảm xúc tới nhanh mà đi cũng rất nhanh, chỉ một lát sau cậu bé đã ngủ gật ở trong lòng Thẩm Lạc rồi.

Thẩm Lạc cẩn thận ôm cậu về phòng, rồi đặt cậu lên giường. Sau đó anh liền ngồi im bên giường nhìn cậu bé ngủ.

Bắc Vũ đứng ở ngoài cửa lặng lẽ nhìn anh. Cô biết trong lòng anh lúc này đang rất đau khổ. Dù Trình Tố Tố đã từng làm gì, thì cô ấy cũng là mẹ Phi Thuyền Nhỏ, còn anh lại chỉ là một ông bố không có huyết thống gì với cậu bé. Cho dù Trình Tố Tố không kiện lên tòa, thì về tình về lý, anh cũng vẫn nên trả lại con cho cô ấy.

Tự tay trao đứa con mình chăm sóc, nuôi nấng mấy năm trời cho người khác, thì ai mà chẳng thấy đau lòng.

Cô nhẹ nhàng đi tới ôm lấy anh. Thẩm Lạc cầm lấy tay cô rồi nói:

– Khi nó mới sinh chỉ bé bằng một tẹo, không khác gì con chuột con cả. Lúc ấy Trình Tố Tố và A Hàng rất vui vẻ, nhưng anh lại không hiểu vì sao họ lại vui như thế. Sau này nó lớn hơn một chút, cả người mềm nhũn như một cục bông, anh mới cảm thấy trẻ con cũng không đáng ghét lắm. Đến khi Trình Tố Tố bỏ đi, ba đứa bọn anh phải chăm sóc nó. Lúc đầu ai cũng luống cuống, nhưng vì nó rất ngoan, nên dần dần mọi chuyện cũng đâu vào đấy. Mỗi khi làm việc vất vả, chỉ cần có một cục bông ê a học nói ở bên cạnh, là anh lại cảm thấy mọi sự mệt mỏi đều tan biến hết.

Anh dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:

– Sau này A Hàng cũng đi mất. Lúc đó nó mới được một tuổi rưỡi, đi đường còn chưa vững, là anh nuôi dạy nó. Nó rất thông minh, không cần anh dạy cũng tự biết gọi anh là bố. Nghe nó gọi như vậy, anh liền nghĩ, vậy thì từ bây giờ nó chính là con của anh. Anh dẫn nó đi rất nhiều nơi, có núi cao, có biển rộng, để ngắm sao trời. Anh nhìn nó lớn lên từng chút một cho đến tận bây giờ. Nó không phải con ruột của anh, nhưng nó cười anh sẽ thấy vui, nó khóc anh liền thấy buồn, nó bị bệnh anh cũng thấy đau theo. Có lẽ anh không phải là người bố tốt, nhưng nó chính là đứa con tốt nhất trên đời này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.