Đợi Mưa Tạnh

Chương 58: Chương 58




Sáng hôm sau Phi Thuyền Nhỏ đã chính thức được gặp mẹ mình.

Mặc dù trong lòng Phi Thuyền Nhỏ không có khái niệm về mẹ, nhưng khi đi học thấy các bạn khoe về mẹ, thì cậu bé cũng từng nghĩ: không biết mẹ mình trông thế nào nhỉ?

Mẹ dịu dàng giống thím, thú vị giống chị, hay là thích chọc ghẹo cậu giống cô (em gái/em họ Thẩm Lạc)?

Cái ôm của bố vững chắc như vậy, thì cái ôm của mẹ chắc ấm lắm nhỉ?

Phi Thuyền Nhỏ rất hồi hộp nên đã kéo Bắc Vũ sang chờ mẹ cùng mình.

Tối hôm trước Bắc Vũ nghe Thẩm Lạc nói, Trình Tố Tố chỉ đến tìm anh có một lần thôi, còn lại đều là Hàn Kính đến nói chuyện, vì cô ấy sợ trông thấy Phi Thuyền Nhỏ sẽ không kìm nén được cảm xúc, rồi làm cậu bé sợ. Vậy nên khi mọi chuyện đã dàn xếp ổn thỏa, hai bên mới chính thức gặp mặt nhau.

Cả sáng hôm đó, Bắc Vũ đều ngồi chơi với Phi Thuyền Nhỏ.

Cậu bé vẫn luôn ngồi chơi lego ở dưới đất, nhưng cứ một lát là lại chạy ra cửa sổ ngó xem mẹ đã đến chưa.

Bắc Vũ có thể nhìn ra tâm trạng vừa lo sợ, vừa vui sướng của cậu bé.

Vui sướng là vì sắp được gặp mẹ, còn lo sợ là sợ phải rời xa bố.

Đến tận mười giờ, chuông cửa mới vang lên. Phi Thuyền Nhỏ đứng bật dậy, trên mặt là sự hoảng loạn như một con thỏ rơi vào bẫy.

Thẩm Lạc xoa đầu cậu bé:

– Con đứng đây nhé, để bố đi mở cửa.

Phi Thuyền Nhỏ gật đầu, rồi đi theo Bắc Vũ ra ngoài cửa.

Thái độ của Thẩm Lạc đối với Hàn Kính và Trình Tố Tố đã tốt hơn rất nhiều, nhưng anh cũng chỉ mở cửa cho họ vào, chứ không hề nói một lời nào.

Trình Tố Tố vừa nhìn thấy Phi Thuyền Nhỏ ở bên cạnh Bắc Vũ thì đôi mắt đã đỏ lên, nhưng lại không dám đến gần mà chỉ có thể kìm nén cảm xúc của mình lại.

Phi Thuyền Nhỏ vốn đang đứng bên cạnh Bắc Vũ, nhưng khi Trình Tố Tố bước vào, thì cậu bé liền chạy ra sau lưng Bắc Vũ, chỉ để lại một đôi mắt to tròn.

Bắc Vũ có thể cảm nhận được cơ thể ấm áp của cậu đang run lên ở sau chân mình. Cô giơ tay ra xoa đầu cậu để an ủi.

Thẩm Lạc thấy Phi Thuyền Nhỏ như vậy thì ngồi xổm xuống trước mặt cậu, rồi dịu dàng nói:

– Phi Thuyền Nhỏ, mẹ đến rồi này. Con đi ra gặp mẹ đi.

Trong mắt Phi Thuyền Nhỏ đã chứa đầy sương mù, cậu nhóc do dự một lát, rồi bước ra ngoài.

Trình Tố Tố ngồi xuống trước mặt cậu, đưa hộp lego trong tay cho cậu rồi nói:

– Phi Thuyền Nhỏ, đây là quà mẹ tặng con, con có thích không?

Khi nghe Thẩm Lạc nói, Phi Thuyền Nhỏ rất thích lego, thì cô ấy liền đi mua một bộ lego mới nhất để làm quà gặp mặt.

Sau khi nói xong những lời đó, Trình Tố Tố liền nín thở chờ đợi câu trả lời của Phi Thuyền Nhỏ.

Phi Thuyền Nhỏ nhìn hộp lego trong tay Trình Tố Tố một hồi lâu, rồi đột nhiên nói:

– Bố bảo là không được nhận quà của người lạ.

Nụ cười vốn đã không quá tự nhiên của Trình Tố Tố cứng đờ lại. Có vẻ như cô ấy phải cố gắng lắm, thì nước mắt mới không rơi xuống.

Hàn Kính vỗ nhẹ lên vai cô, rồi nói với Phi Thuyền Nhỏ:

– Đây là mẹ của Phi Thuyền Nhỏ, không phải là người lạ đâu.

Phi Thuyền Nhỏ cúi đầu không nói gì cả, cũng không nhận lấy món quà kia.

Thẩm Lạc cầm lấy hộp lego trong tay Trình Tố Tố, rồi nói:

– Mọi người vào nhà đi. Vừa mới gặp mặt, Phi Thuyền Nhỏ còn chưa thích ứng được.

Phi Thuyền Nhỏ nghe vậy thì chạy vội vào trong nhà.

Trình Tố Tố gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dính chặt vào bóng lưng Phi Thuyền Nhỏ. Những giọt nước mắt kìm nén nãy giờ cuối cùng cũng chảy xuống. Trình Tố Tố thì thầm:

– Nó giống hệt A Hàng hồi nhỏ.

Hàn Kính ôm lấy vai cô, thở dài:

– Đúng vậy, không khác gì đúc cùng một khuôn cả, nhất là đôi mắt đó.

Thẩm Lạc dẫn mọi người vào trong phòng khách thì Phi Thuyền Nhỏ đã ngồi ở bên cạnh tự chơi lego một mình rồi. Trình Tố Tố không dám quấy rầy cậu nhóc, mà chỉ dám ngồi đó nhìn thôi.

Bắc Vũ nhìn đôi mắt đỏ bừng của cô ấy thì thở dài. Xem ra Trình Tố Tố cũng rất yêu thương Phi Thuyền Nhỏ, bởi vì tình thương của mẹ không thể đột nhiên xuất hiện được.

Cô rót cho mỗi người một chén nước. Trình Tố Tố mỉm cười nhìn cô:

– Cảm ơn em. Chị thật sự không ngờ Thẩm Lạc cũng có bạn gái đấy. Còn là kiểu người như em nữa.

Bắc Vũ cười khẽ, rồi đưa mắt nhìn Thẩm Lạc. Anh vẫn đang nhìn Phi Thuyền Nhỏ.

Trình Tố Tố uống một ngụm nước, rồi đứng dậy đi tới chỗ Phi Thuyền Nhỏ, dịu dàng cười với cậu bé:

– Phi Thuyền Nhỏ, mẹ chơi với con nhé?

Phi Thuyền Nhỏ im lặng, không đồng ý mà cũng chẳng từ chối.

Thấy hai mẹ con chơi với nhau, thì Hàn Kính liền thở phào. Sau đó anh ta nói với Thẩm Lạc:

– Mấy lời lúc trước tôi nói, anh đừng để ở trong lòng. Tuy tôi rất mong Phi Thuyền Nhỏ có thể về sống chung với mẹ, nhưng chúng tôi cũng rất tôn trọng ý kiến của con cái. Chỉ cần Phi Thuyền Nhỏ vui thì chúng tôi cũng thấy vui rồi.

Thẩm Lạc còn chưa kịp nói gì, thì Phi Thuyền Nhỏ đã ném lego trên tay xuống đất, chạy ào vào trong lòng Thẩm Lạc, và nhìn Hàn Kính bằng một ánh mắt tức giận.

Hàn Kính cười với cậu nhóc, rồi nói:

– Sắp đến bữa trưa rồi, tôi mời mọi người đi ăn nhé?

Thẩm Lạc nhìn Trình Tố Tố đang thu dọn đồ chơi ở dưới đất rồi gật đầu.

Năm người đi tới một nhà hàng ở gần đó.

Phi Thuyền Nhỏ thường ngày vẫn hay líu lo, hôm nay lại không nói gì cả. Khi đồ ăn đã được dọn lên thì cậu nhóc lại cầm đũa đập loạn xuống bàn, làm đổ cả ly nước ngô lên người Trình Tố Tố.

Thẩm Lạc nhíu mày:

– Phi Thuyền Nhỏ, con làm gì thế? Bố dạy con là lúc ăn cơm phải ngồi ngay ngắn cơ mà?

Phi Thuyền Nhỏ cúi đầu xuống rồi bĩu môi, vẫn không nói gì cả.

Trình Tố Tố vội vàng nói:

– Không sao đâu ạ, Phi Thuyền Nhỏ cũng không cố ý mà.

Thẩm Lạc nhìn cậu nhóc như vậy thì lại thở dài. Mọi người cứ nghĩ như vậy là kết thúc, thì đến lúc ăn cơm, Phi Thuyền Nhỏ lại tiếp tục. Cậu nhóc dùng đũa gẩy hết thức ăn ra bàn, sau đó còn dùng hẳn tay để trộn thức ăn.

Trên người Hàn Kính và Trình Tố Tố dính đầy thức ăn và dầu mỡ, nhưng hai người lại vẫn ngồi im mặc cậu muốn làm gì thì làm.

Thẩm Lạc cũng không ngăn cản, mà chỉ im lặng nhìn hành động lạ thường của cậu bé.

Vì Phi Thuyền Nhỏ rất ngoan, nên đây đúng là lần đầu tiên Bắc Vũ trông thấy cậu làm như vậy. Nhưng lúc này cô cũng không thể ra mặt ngăn cản, nên đành phải ngồi nhìn cùng Thẩm Lạc.

Cả một bữa cơm, không ai ăn được miếng nào, vì tất cả mọi món đều bị Phi Thuyền Nhỏ trộn lẫn vào nhau.

Khi ra khỏi nhà hàng, bộ quần áo của Trình Tố Tố và Hàn Kính đã không thể mặc được nữa.

Đây là lần đầu tiên Trình Tố Tố gặp lại con mình sau 4 năm xa cách. Tuy rất muốn ở cùng con, nhưng Trình Tố Tố cũng biết bây giờ không phải lúc thích hợp để nói chuyện với Phi Thuyền Nhỏ, nên đành phải nói với cậu bé:

– Phi Thuyền Nhỏ, mai mẹ lại đến thăm con nhé? Con thích cái gì để mẹ mua cho con?

Phi Thuyền Nhỏ cúi đầu xuống, không nói gì cả.

Trình Tố Tố không đợi được đáp án thì đành phải mỉm cười, xoa đầu cậu bé:

– Phi Thuyền Nhỏ, mai chúng ta lại gặp nhau nhé.

Phi Thuyền Nhỏ hơi nghiêng đầu, nhưng cuối cùng vẫn để tay Trình Tố Tố chạm vào đầu mình.

Khi hai người họ đi rồi, Thẩm Lạc mới dắt Phi Thuyền Nhỏ về nhà.

Cả quãng đường đi, cả hai bố con đều im lặng.

Mãi đến khi về gần đến nhà, Phi Thuyền Nhỏ mới nói nhỏ:

– Bố ơi, con xin lỗi.

Thẩm Lạc cúi đầu nhìn cậu bé:

– Bố không trách con.

Phi Thuyền Nhỏ nói:

– Bố đã dạy con không được lãng phí thức ăn, lúc ăn cơm cũng phải ngồi ngay ngắn.

Thẩm Lạc nói;

– Sau này con không làm thế nữa là được.

Phi Thuyền Nhỏ rầu rĩ nói:

– Bố ơi, con không cố ý đâu. Con chỉ nghĩ là nếu con là một đứa bé nghịch ngợm, hư hỏng thì mẹ và chú Hàn sẽ ghét con, và không mang con đi nữa.

Lúc này Bắc Vũ mới hiểu vì sao Phi Thuyền Nhỏ lại làm ra hành động kỳ lạ như vậy. Thảo nào mọi ngày Thẩm Lạc dạy con rất nghiêm khắc, mà hôm nay lại không nói gì cả. Hóa ra là anh đã biết suy nghĩ của cậu bé rồi.

Thẩm Lạc xoa đầu Phi Thuyền Nhỏ:

– Con thật là ngốc! Mẹ con mang thai mười tháng mới sinh được con, thì dù con có bướng bỉnh, nghịch ngợm, mẹ con cũng vẫn yêu thương con.

Phi Thuyền Nhỏ lại hỏi:

– Nhưng nếu mẹ yêu con, thì sao lại không ở bên con từ trước?

Thẩm Lạc nói:

– Bố nói với con rồi mà. Lúc đó mẹ con có việc không thể chăm sóc con được, bây giờ mẹ con làm xong việc liền đến tìm con ngay đó.

Phi Thuyền Nhỏ nghĩ một lát rồi hỏi tiếp:

– Bố ơi, bố ruột con ở trên thiên đường hả?

Thẩm Lạc sững lại một lát rồi gật đầu:

– Đúng vậy.

Phi Thuyền Nhỏ nói:

– Bố con với mẹ con cũng yêu nhau như bố với chị hả?

Thẩm Lạc gật đầu:

– Ừ, con chính là kết tinh tình yêu của họ đấy. Cho nên con đừng làm mẹ con đau lòng, không thì bố con ở trên thiên đường cũng sẽ rất buồn đấy.

– Bố có ảnh của bố con không?

– Về nhà bố sẽ cho con xem.

Sau khi về đến nhà, Thẩm Lạc liền mở máy tính ra, cho Phi Thuyền Nhỏ xem một bức ảnh. Trong ảnh có ba chàng trai và một cô gái, trong tay cô gái còn có một đứa bé mới sinh nữa.

Bốn người trong ảnh đều còn rất trẻ, trên gương mặt còn chưa hết sự ngây ngô.

Thẩm Lạc vẫn là vẻ mặt không biểu cảm như cũ. Lý Tri Viễn với bộ dạng quê mùa, và nụ cười ngớ ngẩn đứng ở bên cạnh anh.

Trình Tố Tố thì rất xinh đẹp, cả người tràn ngập hơi thở dịu dàng tao nhã.

Bên cạnh cô ấy là một anh chàng mày rậm mắt to, đang cười rất vui vẻ. Chắc đây chính là bố ruột của Phi Thuyền Nhỏ, bởi vì Phi Thuyền Nhỏ rất giống anh ta.

Thẩm Lạc bế Phi Thuyền Nhỏ lên đùi mình, còn chưa kịp nói, Phi Thuyền Nhỏ đã chỉ vào anh chàng kia:

– Đây là bố con à?

Thẩm Lạc nói:

– Đúng vậy.

Phi Thuyền Nhỏ tò mò nhìn anh ta mãi, sau đó mới phát hiện đứa bé mới sinh ở trong tay Trình Tố Tố, nên giơ tay chỉ vào đó:

– Mẹ đang ôm con hả?

Thẩm Lạc gật đầu:

– Đúng vậy! Lúc đó con mới được hai tháng, cả ngày chỉ biết ăn với ngủ thôi.

Phi Thuyền Nhỏ yên lặng nhìn bức ảnh một lát rồi mới nói:

– Lúc con nhỏ mẹ có ôm con không?

– Có chứ, lúc đó con dính mẹ con lắm. Bố ôm con còn không cho cơ.

– Thật sao? – Phi Thuyền Nhỏ rất ngạc nhiên. Cậu nhóc lại nhớ tới cảm giác mềm mại, ấm áp khi Trình Tố Tố xoa đầu cậu. Thảo nào cậu thấy nó rất quen, hóa ra hồi nhỏ, cậu bé đã được mẹ ôm rồi.

Có lẽ là mẹ con liền tâm, nên dù hôm nay Phi Thuyền Nhỏ tỏ ra là mình không thích Trình Tố Tố, nhưng thật ra trong lòng lại rất muốn đến gần mẹ. Cậu bé hỏi tiếp:

– Có cách nào để mẹ không buồn, mà con vẫn được ở với bố không?

Thẩm Lạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phi Thuyền Nhỏ, rồi mỉm cười:

– Con cứ làm chuyện mà con muốn đi. Bố chỉ mong là con sẽ luôn vui vẻ thôi. Chỉ cần con nhớ bố, là bố sẽ xuất hiện ở bên con ngay mà.

– Con không muốn! Con không đi đâu cả, con chỉ muốn ở cùng bố thôi. – Phi Thuyền Nhỏ vội vàng ôm lấy anh.

– Bố biết rồi.

Khi Phi Thuyền Nhỏ đi ngủ rồi, Bắc Vũ mới hỏi Thẩm Lạc:

– Sao thái độ của anh thay đổi nhanh thế?

Thẩm Lạc thở dài:

– Chắc là do anh hiểu rõ mọi chuyện rồi. Phi Thuyền Nhỏ là con của Trình Tố Tố, Trình Tố Tố lại là người A Hàng yêu. Chuyện năm đó đều là tại bọn anh. Bọn anh vì lý tưởng của mình, mà không để ý đến cảm nhận của Trình Tố Tố. Mấy hôm trước anh mới biết là khi Trình Tố Tố biết tin A Hàng mất, thì tinh thần có vấn đề, trí nhớ không rõ ràng. Mấy năm nay cô ấy không đến tìm Phi Thuyền Nhỏ là do phải chữa bệnh. Hai người họ lúc trước chỉ là giận dỗi nhau thôi, không ngờ cuối cùng lại thành âm dương cách biệt. Lúc ấy anh còn rất ghét cô ấy, cảm thấy cô ấy rất ích kỷ, lúc nào cũng muốn A Hàng đi cùng mình. Bây giờ nghĩ lại mới biết người ích kỷ chính là mấy đứa bọn anh.

– Sao bạn anh lại mất thế?

Thẩm Lạc nhắm mắt lại rồi lắc đầu không muốn nói. Một lát sau anh lại đột nhiên nói:

– Bây giờ anh mới biết, nếu thích một người, thì chỉ cần cùng cô ấy sống một cuộc sống yên ổn với củi gạo muối dầu là đã thấy hạnh phúc rồi, không nhất thiết phải đi theo đuổi mấy giấc mộng xa xôi mờ mịt kia.

Anh cầm lấy tay cô, rồi trịnh trọng nói:

– Bắc Vũ, em yên tâm đi, anh sẽ không làm em giận vì mấy cái giấc mộng kia đâu. Em muốn anh làm cái gì anh sẽ làm cái đó.

Bắc Vũ đoán những lời này của anh là rút kinh nghiệm từ việc của Thẩm Viễn Hàng và Trình Tố Tố. Cô nghiêng đầu cười:

– Anh thích làm gì thì cứ làm, em không nói gì anh đâu. Con người phải có giấc mộng của mình chứ. Cho dù giấc mộng đó bị mọi người cười nhạo, thì cũng còn hơn là cuộc sống nước chảy bèo trôi. Dù anh có muốn bay lên trời, thì em cũng ủng hộ anh. Tất nhiên anh cũng phải ủng hộ em nữa.

Thẩm Lạc hơi bất ngờ khi nghe cô nói vậy:

– Thật sao?

Bắc Vũ gật đầu:

– Củi gạo muối dầu chán lắm. Chúng ta phải sống khác người đi. Năm sau em sẽ đi vòng quanh trái đất, còn anh thì sao? Ước mơ của anh là gì? Dù nó có buồn cười hơn của em, thì em cũng sẽ ủng hộ anh.

Thẩm Lạc im lặng một lát, rồi lắc đầu:

– Anh không có ước mơ. (*)

(*) Nguyên văn là “Anh đã không còn ước mơ.” Nhưng tớ để vậy vì nếu để là “đã” thì bạn Bắc sẽ phải hỏi tiếp vì sao không còn, nhưng trong trường hợp này bạn Bắc nghe thành không có nên không hỏi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.