Đợi Năm Nào

Chương 46: Chương 46




Thời điểm tin tức Phần vương qua đời truyền đến, Hiên Viên Hối không còn lưu lại nửa giọt nước mắt.

Có thể, nước mắt y đã khô.

Làm người ta kinh ngạc chính là, Độc Cô quý phi trong mấy ngày liên tiếp mất trượng phu lẫn con trai độc nhất, không chỉ vẫn còn sống ở trong hậu cung phong vân quỷ quyệt, mà còn có thể cực kỳ trấn tĩnh lệnh Bạch Nhật xã gửi lời đến Hiên Viên Hối.

“Hôm nay nợ máu, ngày khác chắc chắn trả bằng máu, song không thể nóng lòng nhất thời. Mong rằng ta điều dưỡng ngọc thể, kiên nhẫn chờ thời.”

Theo này mật thư đến, còn có Bạch Nhật xã lệnh bài bảo lưu dấu gốc của ấn triện.

“Tham kiến Vương gia, tại hạ Đông thống lĩnh Bạch Nhật xã Chung Sơn.”

“Tham kiến Vương gia, tại hạ Tây thống lĩnh Bạch Nhật xã Vu Hà.”

“Tham kiến Vương gia, tại hạ Nam thống lĩnh Bạch Nhật xã Ngô Vĩnh.”

“Tham kiến Vương gia, tại hạ Bắc thống lĩnh Bạch Nhật xã Hoàng Kế.”

Trung vu (với) Ngô hoàng, sơn hà vĩnh kế!

Đây cũng là tứ đại thống lĩnh của Bạch Nhật xã, phân quản từ Giang Đông Lũng Tây Lĩnh Nam tới Đông Bắc, lần này cùng nhau đến, khiến Túc vương quý phủ vừa sầu lo, vừa có chút mơ hồ mừng rỡ.

Mấy người này, mới nhìn so với người khác thì không có chỗ nào khác biệt, chỉ có ánh mắt trong trẻo sắc bén, tuyệt không phải người thường.

“Bạch Nhật xã chúng ta không có Tổng thống lĩnh, các nơi khác cũng không có phân đà, chỉ bố trí một chỗ dùng làm nơi liên lạc.” Chung Sơn tiến lên một bước: “Trước khi Bệ hạ lâm chung, mệnh chúng ta cống hiến cho Túc vương, ngày sau có gì phân phó, thỉnh Vương gia bảo cho biết.”

Hiên Viên Hối nhìn ấn tín, khẽ vuốt lên, nghĩ đến nhiều ngày trước, phụ hoàng cũng từng trầm ngâm vuốt qua, hy vọng xa xăm dựa vào thứ này lấy lại chút sức mọn cứu vãn xu hướng suy tàn.

Cho dù y biết, đại hạ chi tương khuynh, viễn phi nhân lực sở năng hồi hoàn. (nhà lớn đổ nghiêng, năng lực con người khó đẩy thẳng lại)

Làm một con rối ngoan nghe lời, ngày ngày sống tiêu dao an nhàn, sẽ không đưa tới họa sát thân.

Hiên Viên Hối dường như cảm thấy, cho tới tận khắc cuối cùng, phụ hoàng cũng không có một chút hối hận.

“Điện hạ.” Triệu Hủ nhẹ giọng nhắc nhở.

Hiên Viên Hối lúc này mới lưu ý đến nhóm thống lĩnh vẫn cung kính đứng hầu: “Phụ hoàng vừa mới từ trần, không thích hợp có quá nhiều động tác, đầu tiên, di chiếu cùng sổ ghi chép sinh hoạt thường ngày mà Trần đại nhân dùng mệnh bảo vệ, nếu như có thể vẫn cần sớm ngày tìm thấy. Việc sau là các ngươi đem danh sách thành viên các nơi trình lên, trong lòng ta có tính toán.”

Mọi người đều cúi đầu xưng phải, Hiên Viên Hối chỉ cười: “Bản vương niên thiếu vô tri, vẫn cần các vị đề điểm nhiều.”

Dứt lời, hướng sang Thủ Ninh gật gật đầu, Thủ Ninh lập tức dẫn mọi người đi không nói thêm gì nữa.

Bây giờ chỉ còn lại hai người cùng nhau hủy công báo trình lên từ mười lăm đạo Cửu Châu.

Hoàng đế chết đi để lại nhiều việc rối rắm, hai người đều sứt đầu mẻ trán, trong khoảnh khắc rảnh rỗi hiếm thấy, liếc mắt nhìn nhau, mỏi mệt không cười nổi.

Triệu Hủ chậm rãi đi tới bên người y, hai tay đặt lên vai y, giúp y thư giãn gân cốt.

Hiên Viên Hối nhắm mắt: “Gần đây tâm lực quá mệt mỏi, lâu rồi không đi cưỡi ngựa.”

“Vậy đừng khách khí, ngày khác chúng ta sẽ đi cưỡi ngựa.” Triệu Hủ liếc mắt qua đồ tang trên người y, sắc mặt ảm đạm xuống.

Hiên Viên Hối lắc đầu, kéo hắn ngồi xuống cạnh mình, hai người cùng dựa vào nhuyễn tháp: “Gần đây Thôi Tĩnh Hốt có động tác gì không?”

Triệu Hủ nhíu mày: “Vương gia vì sao nhắc đến hắn?”

Cười lạnh một tiếng, hai ngón tay thon dài của Hiên Viên Hối vê lại phần mật báo: “Tân hoàng đăng cơ, đối với Hiếu Huệ trưởng công chúa là rất nhiều tin tốt, Phần vương không con, nên đã chuyển hết phong ấp của Phần vương sang cho nàng. Ngươi xem, so với Thôi Tĩnh Hốt, ngươi quá thiệt thòi?”

Triệu Hủ nở nụ cười xa xăm: “Đúng là thiệt thòi, không may lại mất hết vốn liếng.”

Biết là hắn coi như chuyện cười, Hiên Viên Hối cũng không để ý, tiện tay rút ra lời truyền từ quan trạm dịch, cau mày nói: “Ngươi còn có cả thư nhà gửi, kí tên là đễ ngữ…”

Hắn nhíu mày, miệng không khỏi cười gằn: “Triệu quý phi?”

Triệu Hủ tiếp nhận thư nhà, nhẫn nhịn nhìn cẩn thận, cười nói: “Ta thực sự là phục người bên tam thúc của ta.”

Hiên Viên Hối quét mắt, cũng cười theo.

Không ai khác, phong thư này của Triệu quý phi cũng không phải là viết cho anh họ, mà là viết cho trục lý (em dâu), trong thư đều là mấy lời nói phụ đức nữ tắc ngu xuẩn, tổng lại là ám chỉ, bảo Triệu Hủ nể tình đồng tông, liên thủ với nàng, cùng chống lại Lý thị.

Triệu Hủ đặt thư nhà sang một bên, đang muốn nói chút chuyện cười trêu ghẹo, bỗng nhiên lại cầm lên, lần thứ hai từ từ nhìn kĩ.

“Làm sao vậy?” Hiên Viên Hối nhíu mày.

Triệu Hủ một bên suy tư nói: “Không thể xem thường nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân hậu cung.”

Hiên Viên Hối trực tiếp lấy thư nhà kia tới, tỉ mỉ đọc kĩ, cười nói: “Ngươi thế này còn không hiểu?”

“Tuy là đồng tộc, nhưng ta với nàng chẳng hề quá mức quen biết.” Triệu Hủ ung dung thong thả phê mật chiết từ Nhã Lỗ Khắc rồi để qua một bên: “Huống chi, gia phụ vẫn chưa cưới vợ bé, ở chỗ nào mà biết lắm đường lối như vậy?”

“Em họ này của ngươi, cũng không biết là thông minh hay là hồ đồ.” Hiên Viên Hối lạnh lùng nói: “Mặc dù nơi đây là đất hoang vu, nhưng Túc vương rốt cuộc vẫn mang tước thân vương, sợ là nàng coi trọng vị trí này, muốn vì đứa con tương lai của nàng mà quyết định.”

Được y vạch trần, tâm tư Triệu Hủ nhất thời thấu suốt, tuy là có thể đứng được trên con thuyền chưa rõ phía trước của đương kim hoàng đế, nhưng nàng cùng cha nàng đều không phải người nhìn xa trông rộng. Thế nhân đều biết Túc vương phu phu tình bỉ kim kiên, kết cục của Túc vương nhất định là không con cái không thể nghi ngờ, nàng là đường huynh muội với Triệu Hủ, như vậy để cho hoàng tử mà nàng sinh ra làm con nuôi chính là thuận lý thành chương. Thời điểm đó, có một chức thân vương có đất phong, hơn nữa lại có bộ tộc Triệu thị toàn lực bảo vệ hoàng tử, vị trí thái hậu của nàng, chính là dễ như trở bàn tay.

“Si tâm vọng tưởng.” Triệu Hủ trực tiếp đốt thư, bút lông sói chấm mực, viết chữ như rồng bay phượng múa.

Hiên Viên Hối ở một bên nhìn, đôi con ngươi gần đây luôn bị băng tuyết bao trùm, rốt cuộc có chút ấm áp.

“Vương phi.” Hiên Viên Hối nhẹ giọng nói: “Ngươi nói những ngày bình thường như thế này, còn có thể trải qua bao lâu?”

Triệu Hủ đầu bút lông chưa đốn: “Cái gì gọi là thái bình? Khi nào sẽ nổi lên khói lửa?”

Triệu Hủ thoải mái tiêu sái viết một phong thư tình chân ý thiết, văn từ hoa mỹ trái phải nói rõ rằng hắn không hiểu nội dung trong thư nhà, viết xong để bút qua một bên.

“Theo ta được biết, trước mắt, đãi ngộ của Đặng Diễn, Đặng Tường, Đặng Cao với hoàng đế coi như cung kính.” Triệu Hủ gõ án: “Nếu như muốn danh chính ngôn thuận lấy được thiên hạ, tất nhiên phải làm ra thái độ minh chủ, mới khiến thiên hạ đến giúp đỡ.”

“Không sai, ta đoán không lâu nữa sẽ có lời đồn quân chủ thất đức truyền ra, bọn họ lại làm bộ dạng như kẻ trung nghĩa nhân thiện, lòng mang vạn dân.” Hiên Viên Hối thưởng thức lệnh bài của Bạch Nhật xã: “Nếu như được trời giúp, sinh ra mấy tháng đại hạn, mấy châu bị lũ lụt, thậm chí lại có thêm quốc sư thần toán nhìn thấy dị tượng, lo gì không thể thay đổi triều đại?”

Triệu Hủ tán thưởng nhìn y: “Không sai, tiên hạ thủ vi cường, chúng ta nhất định phải hành động trước bọn chúng, ít nhất không thể trơ mắt chắp hai tay dâng giang sơn.”

“Đầu tiên, nhất định phải khiến cho thiên hạ nhìn rõ nhất cử nhất động hiện nay là từ phía Đặng thị bày mưu đặt kế.” Hiên Viên Hối đứng dậy đi dạo: “Còn thứ yếu, hoàng đế thất đức, điểm này chúng ta với Đặng thị ngược lại là không hẹn mà gặp, có thể biết thời biết thế, ngay sau đó, nếu như bọn họ muốn tước phiên, muốn tăng thuế, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết!”

_________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: sau chương này bắt đầu tình tiết trong một chương tương đối nhiều

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.