Đợi Năm Nào

Chương 47: Chương 47




“Vẫn còn chuyện khẩn yếu.” Triệu Hủ thấp giọng nói: “Trước mắt binh lực tại Nhã Lỗ Khắc của chúng ta hiển nhiên không đủ, chiêu binh mãi mã cũng không thể chỉ tốn ngày một ngày hai.”

Hiên Viên Hối gật đầu: “Binh lực trước mắt của toàn bộ Túc Châu và Nhã Lỗ Khắc cùng lắm chỉ mười vạn. Tuy nhiên 50 ngàn kỵ binh bên Nhã Lỗ Khắc, tất cả đều là lang hổ lấy một địch năm.”

Thấy Triệu Hủ không tỏ rõ ý kiến, Hiên Viên Hối nói tiếp: “Ngươi không cầm binh pháp, tự nhiên không biết lợi hại trong đó. Nhưng ngươi chớ coi thường 50 ngàn này, nếu thật sự lên chiến trường…”

“Nói đến cái này” Triệu Hủ cắt lời y: “Sợ là điện hạ còn cần thêm mấy vị quân sư nữa.”

Hiên Viên Hối kinh ngạc: “Không phải ta có ngươi rồi?”

“Đều nói ta không thiện binh pháp, hà tất mất mặt?” Triệu Hủ dựa vào bằng kỉ, sờ sờ sống mũi: “Huống hồ, điều động binh mã, thế nào cũng phải có người làm tổng quản những công việc khác?”

Hiên Viên Hối nhượng bộ nói: “Dụng binh cụ thể như thế nào ta không hỏi ngươi, nhưng việc này là việc lớn, ngươi phải nắm toàn bộ đại cục.”

Thấy y đối với mình nhờ cậy như vậy, Triệu Hủ trong lòng ngọt không nhịn được, trên mặt vẫn mang thần sắc châm chọc, âm thanh lại nhu hòa đến khó mà tin nổi: “Đã biết.”

(Đây rõ là mặt mũi nhã nhặn tâm địa xấu xa hay so bì thích bắt nạt thụ nhà bạn mà)

Triệu Hủ vốn là thư sinh bạch diện tuấn tú, bây giờ ôn thanh nói lời nhỏ nhẹ, đúng chuẩn “Âm thanh nụ cười bộc lộ ôn nhu”, mặc cho cô nương nhà ai thấy dáng vẻ ấy của hắn, sợ đều cam tâm cùng hắn lưu lạc thiên nhai, không cầu danh phận.

Nghĩ đến đây, Hiên Viên Hối trong lòng mơ hồ trào lên một chút buồn bực, lại có chút kiêu ngạo —— vừa lo lắng Triệu Hủ ngày sau bị cô nương quấn lấy, vừa đắc chí vì chính mình đã cưới được một rồng phượng như Triệu Hủ.

“Điện hạ?”

Hiên Viên Hối phục hồi tinh thần: “Mưu thần phổ thông… Vẫn là chọn bên trong Bạch Nhật xã đi, còn kẻ kinh thế đại tài, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, ngày chúng ta binh cường mã tráng, biết đâu kẻ như vậy sẽ tự đến?”

“Điện hạ nói rất đúng.”

Từ khi Hoài Tông hoăng thệ, Triệu Hủ ít khi gọi y là Vương gia, mà thay thế bằng điện hạ.

Người khác không biết, nhưng Hiên Viên Hối rõ ràng —— điện hạ không chỉ dùng thay Vương gia, càng là gọi đại thái tử.

Có lẽ ngày ấy, sẽ không quá xa…

Những ngày kế tiếp, bất kể Trường An hay là Túc Châu, đều bình tĩnh đến quỷ dị.

Tân hoàng không kịp chờ đợi đã bắt đầu trắng trợn xếp nhân mã của mình vào trong Tam tỉnh Lục bộ Cửu khanh, hận không thể trong vòng một ngày thâu tóm toàn bộ triều chính vào tay.

Tuy rằng còn chưa động đến quân quyền, nhưng ngày thứ tư hoàng đế đăng cơ đã khao thưởng Ngự lâm quân, còn thăng thân vệ thời tiềm để của mình lên làm đại tướng quân của Thiên ngưu vệ.

Các loại dấu hiệu đều tỏ rõ ràng, tuy nhiên về phía Đặng phi và Đặng hậu có danh nghĩa nuôi hoàng tử, chưa chắc đã đồng lòng.

“Hiên Viên Hân từ nhỏ được nuôi dưỡng ở bên cạnh Đặng thị, theo lý thuyết hiểu rõ nhất phong cách của Đặng thị, ngươi nói hắn vì sao lại liều lĩnh như thế?” Hiên Viên Hối ở trong quân thao luyện một ngày, hồi phủ cũng chưa đổi xiêm y đã vội nói chuyện phiếm.

Triệu Hủ giúp y cởi áo giáp, phát hiện mấy tầng quần áo bên trong đều đã ướt đẫm mồ hôi, bèn đẩy Hiên Viên Hối vào nhà trong: “Nhanh đi tắm rửa thay y phục, đừng để mệt mỏi.”

Hiên Viên Hối cản ngược lại tay hắn, một mạch kéo hắn đến bên cạnh bồn nước vững chắc.

Triệu Hủ nhíu mày nhìn y: “Làm sao nữa, điện hạ còn muốn ta nhìn ngươi tắm rửa?”

Hiên Viên Hối nhe răng cười: “Đương nhiên là không.”

Dứt lời, không đợi Triệu Hủ phản ứng, y bỗng cởi giày Triệu Hủ ra, kéo hắn cùng ngã vào trong bể.

Triệu Hủ cả người ướt đẫm, vô cùng chật vật, quả thực giận không nhịn nổi, quay đầu nhìn Hiên Viên Hối vẫn còn lòng thanh thản nằm nhoài bên cạnh cười to.

Triệu Hủ yên lặng nhìn y vài lần: “Hôm nay có chuyện vui gì sao?”

Hiên Viên Hối cưởi áo ướt ra, tiện tay vứt lên đất: “Vương phi không ngại đoán thử.”

“Có điềm tốt?” Triệu Hủ dùng nghị lực cả đời dời tầm mắt đi chỗ khác, mắt thẳng tắp nhìn nước ao.

Hiên Viên Hối kỳ quái nói: “Sao ngươi không cởi áo ra? Chúng ta cùng nhau kì lưng.”

Triệu Hủ hít sâu một hơi, đành tự mình cởi áo, khô khốc nói: “Quân thần cùng tắm, cũng coi như hợp lời ca tụng.”

” Là điềm tốt sao.” Hiên Viên Hối làm ra vẻ phiền muộn thần sắc: “Thế nhân đều biết, Túc vương là tên tiểu bạch kiểm chỉ biết ăn đồ cưới của Vương phi, ta nghèo rớt mồng tơi, chẳng có cái điểm nào tốt?”

Triệu Hủ lườm y, trầm ngâm nói: “Ừm, vậy thì thế này đi, ta xin hướng điện hạ đòi một thứ, chỉ xem điện hạ có dám cho hay không.”

Hiên Viên Hối nghiêng đầu nhìn hắn, Triệu Hủ giờ khắc này trưng một bộ dáng người sống chớ gần, chỉ có người cực kỳ biết rõ hắn mới hiểu được, lúc này hắn hoặc là đang tính kế, hoặc là đang sợ hãi.

Gần đây phong vân biến ảo, người người ăn bữa sáng lo bữa tối, Triệu Hủ không phải là thần, tự nhiên cũng sẽ sợ, cũng sẽ lo được lo mất.

Huống hồ… Hiên Viên Hối mơ hồ có cảm giác hiểu ra, Triệu Hủ có lẽ chẳng hề tin tưởng mình giống như hắn tuyên bố.

“Chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ cho.” Hiên Viên Hối ức chế mất mát trong lòng, ung dung nói.

Triệu Hủ cúi đầu cười cười: “Vậy ta hướng điện hạ xin một cái tư ấn cùng với chỉ ý rỗng.”

Con ngươi lam sắc của Hiên Viên Hối lóe lên, trong lòng như có búa tạ thống kích, y không muốn nghi kỵ Triệu Hủ, yêu cầu này thật sự là lớn mật, lớn đến mức làm thức dậy bản năng nghi kỵ của y.

Triệu Hủ dựa vào thành ao, lẳng lặng nhìn thần sắc biến ảo của Hiên Viên Hối, những năm này công phu diễn trò của Hiên Viên Hối tiến bộ trăm phầm trăm, nếu không nhìn ánh mắt y, sợ là cả chính mình cũng có thể bị lừa gạt.

Khóe miệng Hiên Viên Hối hiện ra một vệt cười, chậm rãi ngẩng đầu lên: “Vậy cũng phiền phức vô cùng, ta trực tiếp đem tư ấn cho ngươi, được không?”

Triệu Hủ nhìn thẳng y, hai người giống như ngày đầu gặp gỡ đánh giá đối phương, phảng phất trong tích tắc ngắn ngủi này, lại một lần nữa làm quen.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là bằng thời gian đốt một nén hương, hoặc là một khắc, hai người đồng thời cười to.

Hiên Viên Hối lội nước qua, hai người sóng vai, da thịt chạm vào nhau.

“Vậy ta đành nhận.” Triệu Hủ cuối cùng nói.

Hiên Viên Hối nghiêng đầu: “Ngươi còn chưa thắng, sao đã dám lấy rồi?”

Mặc dù y hỏi như thế, tựa hồ cũng không cảm thấy Triệu Hủ đã thất bại.

“Âu Huyền.” Triệu Hủ nhàn nhạt ném hai chữ.

Hiên Viên Hối nhăn nhăn mũi: “Vô vị, nhưng mà làm sao ngươi đoán được?”

“Thời điểm điện hạ trở về, trên giáp trụ có dính đất đỏ, theo ta biết, chỉ có thành tây mới có, có thể thấy được điện hạ đi xuống thành tây.” Triệu Hủ lại nói: “Điện hạ lúc trước thưởng bảo đao cho Toan Nghê, vỏ đao chưa thay đổi, nhưng bên trong đao sợ là đã khác rồi?”

“Không sai, trọng lượng đã khác.”

Triệu Hủ gật đầu: “Vậy thì Âu Huyền đã làm ra thần binh lợi khí gì?”

“So với mạch đao nhẹ hơn so với trường đao sắc bén hơn.” Hiên Viên Hối tinh thần phấn chấn: “Có thể chém được mũi tên bọc thép, ngoài ra còn có một nỏ thần bắn xa bốn trăm thước.”

Triệu Hủ cũng vô cùng kinh ngạc: “Không nghĩ tới là hắn đã thành công, những năm này bạc không hề lãng phí.”

Dứt lời, hắn trắng trợn liếc Hiên Viên Hối một cái, Hiên Viên Hối nhớ tới chính mình thuở thiếu thời hay ăn dấm chua khó giải thích, Triệu Hủ hai năm rồi cũng chưa gặp mặt Âu Huyền, không khỏi ngượng ngùng nở nụ cười, lấy lòng nói: “Đến, ta kì lưng cho vương phi.”

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: cho nên ấn của Vương gia âm thầm từ đây nộp lên…

Mọi người đều muốn quật khởi thế nhưng hiện tại Thái tử danh chính ngôn thuận lên ngôi làm sao có thể dễ dàng như vậy, không bằng trước cứ phát triển phát triển tuyến tình cảm cho tốt phải không? Kỳ thực đấy cũng là tuyến yêu thích của mấy người đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.