Đợi Năm Nào

Chương 48: Chương 48




“Đến, ta kì lưng cho vương phi.”

Hiên Viên Hối lời còn chưa dứt, Triệu Hủ quả thực bị kinh sợ một thân.

Nguyên nhân không vì gì khác, có một chuyện hắn chưa bao giờ dám nói cho Hiên Viên Hối biết.

Đó là vào một đêm khuya mùa xuân ấm áp, hai người như thường lệ cùng nhau đi nghỉ sau một hồi chuyện phiếm. Có lẽ là cả ngày quá mức mệt mỏi, hoặc có thể là do quên đóng cửa sổ, gió xuân lúc ấy quá mức hoà thuận vui vẻ, Triệu Hủ rất nhanh đã lâm vào mộng đẹp.

Trong mộng là núi non cao thấp chập trùng mênh mông, Triệu Hủ một người chống cành trúc thản nhiên tự đắc mà đi tới, đi từ lúc mặt trời còn sáng rỡ cho tới lúc sao giăng đầy trời cũng không có cảm giác uể oải. Không biết đi bao lâu, nhìn thấy ở bên sườn núi một cao môn đại hộ, cửa chính gia đình kia mở rộng, Triệu Hủ nhấc chân đi vào cửa, xuyên qua kiệu thính chính đường, không thấy một bóng người. Cho đến khi hắn đi vào hậu viên đầy hoa đào, mới phát hiện có một thân hình nam tử cao gầy ngồi trong tiểu đình quay lưng về phía mình, dường như đang tự rót tự uống.

Triệu Hủ cũng không biết là bị trúng tà hay là bị hạ trùng độc, giống như nhận ra người kia mà bước nhanh tới, từ phía sau ôm lấy lưng người ta. Nam tử kia khẽ cười một tiếng, vẫn chưa phản kháng, vì vậy Triệu Hủ bèn đánh bạo trút quần áo người kia ra, hai người cùng ngã vào màu sắc rực rỡ, sau đó một trận điên loan đảo phượng.

Tình đang nồng cháy, người kia ở dưới thân hắn thở gấp, liên tục gọi: “Thập Cửu Lang, Vương phi…”

Triệu Hủ định thần nhìn lại, ánh mắt u lam giống như dòng nước mùa xuân, hai gò má ửng hồng như hoàng hôn phía chân trời, đây không phải Hiên Viên Hối thì là ai?

Vào lúc tình động đến đỉnh điểm, Hiên Viên Hối cắn mạnh vào vai hắn một cái, hoa thơm cỏ lạ trong vườn cùng nhau điêu tàn, hồng hồng xanh xanh tan nát tản ra đầy đất.

Cùng lúc hắn cũng tỉnh lại, phát hiện đệm chăn bị thấm ướt một mảng, mà Hiên Viên Hối ngủ say, không biết đúng hay không coi vai hắn là thịt dê nướng, đang gặm đến thơm ngọt.

Triệu Hủ một bên cảm khái so với danh môn công tử khác, chính mình trưởng thành thật sự là hơi muộn, một bên nhìn thụy nhan của Hiên Viên Hối cười khổ —— lần này sợ là hắn không còn cách nào lừa mình dối người được nữa, triệt để chấp nhận.

Không nói đến lúc đó hủy thi diệt tích như thế nào, đối mặt với nụ cười quỷ dị của Bạch Tô như thế nào, Triệu Hủ hiện tại chỉ vừa hoảng thần, đã bị Hiên Viên Hối đẩy quay vào thành bồn, trên lưng có thêm hai cái móng vuốt sói.

“Trong quân có lang trung, kĩ thuật xoa bóp quả thực đạt tới đỉnh cao, ta hướng hắn học mấy chiêu, Thập Cửu Lang tinh thông thuật kỳ hoàng, không ngại đánh giá?” Hiên Viên Hối đang cao hứng, cũng không biết lang trung kia là thế nào dạy hắn, bây giờ cứ cọ loạn trên lưng Triệu Hủ, quả thực không có chương pháp gì.

Triệu Hủ trong lòng âm thầm kêu khổ, không thể nhịn được nữa đành thẳng thắn bắt hai tay Hiên Viên Hối lại: “Nếu như hắn đương thật dạy ngươi như vậy, sợ là bọn bịp bợm giang hồ rồi, Vương gia vẫn là bỏ hắn đi.”

Hiên Viên Hối những năm này chăm chỉ luyện công học binh pháp, trên hai tay từ lâu đã có một lớp chai mỏng, sờ lên khá là thô ráp, nhưng cho dù như vậy, tinh thần Triệu Hủ vẫn rung động, không thay lòng đổi dạ.

Hiên Viên Hối cười hì hì quay lưng về phía Triệu Hủ: “Vậy không bằng Vương phi thử xem?”

Cảnh này cùng mộng xuân kia đặc biệt tương tự, ánh mắt Triệu Hủ đảo qua vòng eo thon của y, nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

“Mạo phạm.” Triệu Hủ khô cằn nói, cuối cùng vẫn đưa tay xoa bóp.

Làm phu thê bốn năm, trực tiếp chạm vào da thịt vẫn là lần đầu, đầu ngón tay Triệu Hủ phất qua da trên lưng y, không nhẹ không nặng đặt tại mấy huyệt điểm nhào nặn.

“Đây là bị thương khi nào?” Còn chưa chính thức ra chiến trường, nhưng bình thường thao luyện cũng là đao thương vô tình, trên người Hiên Viên Hối cũng có mấy chỗ có vết thương mờ.

Hiên Viên Hối thoải mái hừ một tiếng: “Luyện binh, gấp rút lên đường, tập võ, nhớ không rõ…”

Trầm mặc không nói vì y xoa bóp hồi lâu, không biết Triệu Hủ ấn vào nơi nào trên thân, Hiên Viên Hối ngâm lên tiếng, Triệu Hủ theo bản năng mà nhìn xuống dưới, cũng đỏ mặt.

Hiên Viên Hối híp mắt, ngược lại là trấn định: “Ngươi trước tiên đi xem xem bữa tối như thế nào.”

Triệu Hủ đứng dậy khỏi mặt nước, phủ thêm trung y, chỉ thấy Hiên Viên Hối vẫn ở cái tư thế kia, không nhúc nhích.

Còn chưa đi xa, đã nghe thấy một tiếng vang thật lớn, Hiên Viên Hối vội lặn xuống nước đâm vào trong ao, trong thời gian ngắn nghĩ chắc sẽ không ngoi lên.

Triệu Hủ không nhịn được, cười lớn đi ra cửa.

Bữa tối dọn xong hồi lâu, Hiên Viên Hối mới ướt đầu đi ra, thấy Triệu Hủ vẫn đang cười trộm, lườm một cái: “Ta không hiểu nổi con cháu Sĩ tộc tiên phong đạo cốt các ngươi, người cũng là vạn vật linh trưởng, cũng cùng sinh đẻ bằng bào thai, so với cầm thú không có nhiều khác biệt phải không?”

Triệu Hủ liếc nhìn hắn một cái: “Ngươi tự đi làm bạn cùng cầm thú, ta sẽ không phụng bồi.”

“Cổ hủ.” Hiên Viên Hối ngồi xuống, khóe mắt y tựa như chút ửng hồng, không biết đúng hay không là vừa mới động tình gây nên.

Sau khi hắn ra cửa, Hiên Viên Hối làm cái gì, quả thực vừa nhìn hiểu ngay.

Triệu Hủ vẫn còn ý nghĩ kỳ quái, Hiên Viên Hối đã mở miệng: “Trường đao Âu Huyền làm ra, đã được mang đến Nhã Lỗ Khắc.”

“Còn cấm kỵ của triều đình?” Triệu Hủ hỏi ngược.

Hiên Viên Hối nhìn hắn: “Chẳng lẽ không nên?”

Triệu Hủ chống đầu: “Chúng ta cùng triều đình bây giờ, chỉ kém xé rách thể diện, cứ theo di chiếu cho điện hạ thời gian ba năm, nhưng ta không cho là triều đình sẽ chờ được lâu như vậy. Vương gia không ngại suy bụng ta ra bụng người, đoán bọn họ sẽ ra chiêu như thế nào?”

“Tăng thuế phụ, tán lời đồn đãi, phái mật thám, còn có thể có cái gì chứ?”

Triệu Hủ gật đầu: “Ngươi nói Đặng đảng cùng chúng ta, ai gấp hơn ai?”

“Hả?” Hiên Viên Hối nghiêng đầu: “Chẳng lẽ ý của ngươi là?”

Bây giờ Hiên Viên Hân đăng cơ, hắn mặc dù có danh nghĩa được nuôi bởi Đặng thái hậu, dù có là một kẻ tốt tính, ai lại không muốn phiến ngữ thành chỉ, vạn người ảnh tòng (maybe một lời nói ra như chiếu chỉ vạn người nghe theo)? Hắn dựa vào Đặng thị thế để đăng lâm cửu ngũ, giờ khắc này đối Đặng thị tất nhiên mang trong lòng cảm kích, nhưng nếu như hắn phát hiện chính mình giống như tiên đế luôn bị quản chế, bước đi liên tục khó khăn, triều chính trên dưới chỉ biết Đặng thị không biết hắn, hắn còn có thể ôn hòa như bây giờ?

Hiên Viên Hân dù sao cũng rõ ràng chiếu đăng cơ hoàng đế, nếu như Túc Châu trở mặt ngay với triều đình, đó chính là phản đảng loạn thần không thể nghi ngờ.

Nhưng nếu là Đặng thị vội vã không nhịn nổi mà phế truất Hiên Viên Hân, Túc Châu lúc này tái khởi nghĩa vũ trang, đó chính là cần vương hộ giá, giúp đỡ giang sơn Hiên Viên thị.

Bọn họ phải chờ một thời cơ.

“Nhưng như thế nào mới có thể làm cho Đặng đảng dỡ xuống cảnh giác, vội vàng làm việc đây?”

Triệu Hủ khoát tay: “Dỡ xuống cảnh giác dễ dàng không? Cũng không cần phải làm gì quá lớn, chúng ta chỉ cần ngồi quan hổ đấu, ở phía sau làm chim hoàng yến, làm ngư ông sắc bén.”

“Đã như vậy,” Hiên Viên Hối đột nhiên hỏi: “Nhu Nghi tỷ tỷ bên phía Đặng Phiên Vân kia, có thể có cách? Nghe nói Đặng Phúc Vũ cũng là kẻ thấy sắc vui lòng…”

“Không nghĩ tới Vương gia còn rất yêu thích dùng mỹ nhân kế.” Triệu Hủ cười nói.

Hiên Viên Hối than thở: “Đây không phải là không còn cách nào sao? Huống hồ Tín Lăng Quân* dùng được, sao ta không dùng được? Thêm nữa, Nhu Cơ là kỳ nữ thâm minh đại nghĩa, Nhu Nghi tỷ tỷ của ta đâu thể làm khác?”

“A.. ” Triệu Hủ uống rượu trong chén một hơi cạn sạch: “Bốn năm trước, điện hạ đã dùng mỹ nhân kế này đến lô hỏa thuần thanh.”

____________________________________________

*Tín Lăng Quân Ngụy Vô Kị là công tử nước Ngụy thời Chiến Quốc, em của An Ly Vương (ông này chơi gei với Long Dương quân í), Ngụy Vô Kị nhờ Nhu Cơ (đang được vua sủng) trộm binh phù để mang quân cứu nước Triệu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.