Đi thăm Tiếu Thanh về, Lâm Lâm nói là có nhân vật mới xuất hiện, mẹ Tiếu Thanh đưa tới, một cô gái xinh xắn kiêu ngạo, cao gầy, model; Thông tin bất ngờ hơn nữa, nghe nói đó là vợ chưa cưới của Tiếu Thanh.
Thành Hạ cũng không có gì, chỉ cảm thấy đáng tiếc cho cô gái này phải lấy người chồng trăng hoa, khi cô nhìn thấy ánh mắt của Phương Ngu có chút mất mát và khuôn mặt tươi cười gượng gạo thì cảm thấy thật ra như vậy cũng không tồi, tối thiểu tương lai Phương Ngu sẽ không đau khổ.
Chẳng mấy chốc đã đến thứ bảy, Thành Hạ kiếm chiếc áo T shirt màu xám tro cao bồi, mặc với quần bảy phân, nói rằng buổi chiều mình phải đi gặp đồng hương nên chạy mất không thấy bóng dáng đâu.
Lần này, Giang Nam Đồng lại chạy chiếc Buick đó, cô không còn kinh ngạc.
“Lại mượn xe của Hiệu trưởng Đới à?” Thành Hạ hỏi.
“Ngu gì lại không mượn chứ, ai bảo anh ấy là thầy của anh.” Giang Nam Đồng cười nói.
“Căn nhà đó, làm sao anh biết chủ nhà vậy? Em cho là anh tùy ý tìm mô hình căn hộ ở trên mạng đấy.” Thành Hạ hỏi.
“Chủ nhà hẹp hòi, muốn có người thiết kế miễn phí cho anh ta, kết quả là lại thích phương án của em đấy.” Giang Nam Đồng nói.
Thành Hạ nghiêng người qua nhìn anh: “Vậy không phải anh cũng là đồng lõa rồi sao?”
“Không, anh là thủ phạm chính.” Giang Nam Đồng nói.
“Ah, vậy chủ nhà giao cho anh chịu trách nhiệm à?” Thành Hạ vẻ mặt lộ vẻ “em hiểu“.
Vừa đúng đèn đỏ, Giang Nam Đồng nghiêng đầu nhìn cô: “Anh chính là chủ nhà.”
Thành Hạ im lặng mười giây, nói: “Anh nhất định phải dùng phương án của em sao?”
Giang Nam Đồng gật đầu.
Thành Hạ chìa tay ra: “Tiền Thiết kế.”
Giang Nam Đồng thở dài: “Em xem, anh là một tiến sĩ nghèo, căn hộ này vay hơn 200 triệu đấy, mỗi tháng phải trả mấy triệu, tiền lương không còn bao nhiêu, còn phải nhận việc làm thêm để duy trì cuộc sống, em vẫn muốn lấy tiền thiết kế sao?”
Thành Hạ thu tay lại: “Aizz, thôi, xem ra mọi người đều vất vả, em cũng nên có chút cảm thông giai cấp chứ.”
“Cầu Cầu, em là một cô gái tốt.” Giang Nam Đồng nói, giọng điệu thành khẩn.
“Ôi, ít nói như vậy thôi, em nói để em làm lại vốn là bởi vì đã tốt rồi anh còn muốn tốt hơn, em nói này Đồng Đồng, như anh vậy là không đúng, cùng là bạn bè anh em, không thể ngược đãi em như vậy.” Thành Hạ nói.
Giang Nam Đồng nhìn cô: “Em nói xem, cả đời anh có lẽ chỉ mua căn hộ như vậy một lần, nếu không trang trái nội thất cẩn thận, về sau nếu có vấn đề sẽ phải lãng phí tiền đấy.”
“Hình như cũng có đạo lý.” Thành Hạ nghiêng người ra nhìn mặt đường: “Aizz, cuộc sống ở thành phố S thật không dễ dàng.”
Cô không phát hiện, Giang Nam Đồng cười, cực kỳ vui vẻ.
Đó là tiểu khu mới, giờ này nhân viên tới trang hoàng không ít, xa xa chỉ nghe thấy công cụ tiếng gầm rú. Căn hộ của Giang Nam Đồng ở lầu 5, hiện tại mới hoàn thành phần thô, căn hộ hơn 80m2 trên bản vẽ nhìn không nhỏ, nhưng thực tế thì lại thấy cũng không rộng lắm. Nhưng lấy ánh sáng và giếng trời cũng không tệ, chiều cao so với những căn hộ bình thường thì có vẻ cao hơn, không gian có vẻ lớn hơn chút.
Giang Nam Đồng dẫn cô đi một lượt từ trên xuống dưới, sau đó ấn cô ngồi lên chiếc ghế gỗ nhỏ trong nhà: “Ngồi ở đây quan sát chút đi, có lẽ là có thể xuất hiện ý tưởng.”
Anh đi mở tất cả cửa sổ ra: “Cầu Cầu, em quan sát trước nhé, anh đi ra ngoài.”
“Vâng, được ạ!” Thành Hạ trả lời, không quay đầu lại.
Thời tiết cực kỳ dễ chịu, mở cửa sổ ra thông gió tốt hơn, ngồi trên ghế gỗ Thành Hạ cảm giác như mình ngồi thiền, giống như người buôn bán bất động sản chụp hình quảng cáo vậy, chỗ này “quẹt quẹt” lên đã sơn kín tường, chỗ kia ‘loạt xoạt’ cái thì đã thêm một bức tranh, sau đó bàn ghế cũng tự nhiên xuất hiện, mỗi người đều có vai trò và vị trí riêng. . . . . .
Đúng là ngồi ở đây mới biết muốn gì, chiêu này của Giang Nam Đồng không tệ. Sau này, nếu có khảo sát và thiết kế căn hộ, cô sẽ mang theo cái ghế và một cái ô để che nắng.
Hưng phấn lên, cô đi chầm chậm quanh nhà, mang những ý tưởng thay đổi thiết kế vừa nãy ra, nhưng đáng tiếc lại không có máy vi tính ở đây, nếu không thừa dịp đại não hưng phấn có thể ghi chú lại rồi.
Cửa mở ra rồi đóng lại ‘ken két’ hai tiếng: “Cầu Cầu, tới uống nước đi.”
Quay đầu lại, chỉ thấy Giang Nam Đồng tay trái thì giơ máy vi tính lên, tay phải giơ thì một túi xốp KFC thật to, Thành Hạ chạy nhanh tới đỡ giúp một tay, người này, đi mà cũng không nói một tiếng, lại tự chịu khổ như vậy đấy. Nhưng nhìn quanh, không biết có thể ngồi đâu đây?
Giang Nam Đồng ảo thuật như máy, từ trong túi xách lấy ra một tấm nilon dày, to hơn hồ cá, màu xanh dương, trên đó in các loại hoa văn trải ra trước mặt.
Lấy tất cả đồ ăn đặt trên tấm nilon, Giang Nam Đồng mở máy vi tính ra: “Có ý tưởng mới gì, em nói đi, anh sửa.”
Mới vừa ngồi xuống, ngay lập tức Thành Hạ lại đứng phắt dậy, đi quanh nhà, vừa đi vừa giải thích, sau khi giải thích phòng khách xong chạy lại xem Giang Nam Đồng sửa: “Chỗ này phải đổi thành màu gỗ thô!” Thành Hạ chỉ vào màn hình.
“Sao em nói nhanh thế, cứ cho là động tác của anh theo kịp, thì cũng phải để cho máy tính thời gian phản ứng chứ! Em ngồi xuống ăn uống trước đi, anh sửa em xem, anh sai sót chỗ nào thì vui lòng chỉ giùm nhé.” Giang Nam Đồng nói.
Thành Hạ ngồi xuống bên cạnh anh, thuận tiện hút hai hơi đồ uống, gặm miếng gà cay, Giang Nam Đồng chăm chú ở trên máy tính, một lát lại hỏi cô chỗ này đúng chưa chỗ đó đúng không? Thành Hạ lại gần, ơ, trí nhớ không tệ nhỉ.
Tay vô tình đụng phải cái hộp đựng thịt gà cay trống rỗng, liếc mắt nhìn, ôi, cô là heo sao, sao lại ăn sạch vậy!
“Anh muốn ăn gà cay không?” Thành Hạ hỏi.
“Không muốn.” Giang Nam Đồng nói.
“A, vậy thì tốt, em đã thay anh ăn sạch rồi.” Thành Hạ nói.
“Muốn ăn gà giòn.” Giang Nam Đồng nói.
Thành Hạ mở túi đựng ra đưa tới trước mặt anh, đầu Giang Nam Đồng ngửa ra, so vai một cái: “Tay của anh nãy giờ vẫn gõ bàn phím, không vệ sinh đâu.” Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên [email protected].
“Đi rửa tay đi.” Thành Hạ nói, lấy một miếng bỏ vào trong miệng mình trước.
“Còn phải sửa bản vẽ nữa.” Cuối cùng, Giang Nam Đồng chuyển ánh mắt tới trên người cô: “Cầu Cầu, đây là anh đang giúp em, em đút anh ăn chút không phiền chứ? Chỉ nhấc tay một cái thôi mà!”
“Tật xấu giống anh trai em, nói một cách thẳng thắn chính là lười!” Thành Hạ nói xong, còn là kín đáo đưa cho anh một miếng, vô tình đầu ngón tay đụng phải môi anh hơi lạnh vội rụt lại.
“Bọn anh lười là để làm nổi bật lên sự chịu khó của phái nữ, ha ha.” Giang Nam Đồng nói.
“Nói vậy bọn anh hy sinh nhiều quá ha, thật vĩ đại ha haa...!” Thành Hạ nói, tinh mắt nhìn thấy chỗ quẹo của phòng khách dùng sai vật liệu: “Chỗ quẹo đó nên dùng thủy tinh khối.”
Giang Nam Đồng “ừh” một tiếng lại đi sửa, sửa đi sửa lại hai lần như thế mà vẫn sửa sai chỗ, Thành Hạ thấy không được đưa tay ra chỉ chỗ, vừa vặn Giang Nam Đồng cũng đưa tay ra ‘khoa tay múa chân’, suy nghĩ một chút, chỗ quẹo ở phòng khách trên màn hình máy vi tính không bao nhiêu diện tích, hai người đồng thời chỉ vậy mà không đụng phải nhau, vậy nhất định là có người chỉ sai chỗ.
Thành Hạ lập tức rút tay về, Giang Nam Đồng bình tĩnh tự nhiên: “Chỗ này sao? Cầu Cầu, em nói xem từ đây ra ban công trải lên một ít sỏi thì sao nhỉ? Cảm giác giống như là đi ở đường đá trong rừng vậy.”
Oa, không nhìn ra còn rất lãng mạn đấy, chỉ là, sỏi sao . . .
“Vậy không cấn chân sao?” Thành Hạ hỏi.
“Chính là muốn cấn chân, theo bố trí huyệt vị thì vừa đúng giúp mát xa lòng bàn chân.” Giang Nam Đồng nói.
“Ý tưởng không tệ, nhưng anh xác định mọi người trong nhà này đều muốn bị ép mát xa sao?” Thành Hạ nói, suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Đương nhiên rồi, nhà của anh, anh tự tính toán.” Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên [email protected].
“Tôn trọng Kiến trúc sư.” Giang Nam Đồng nói.
Sửa xong phòng khách hai người lại chuyển sang phòng sách, phòng ngủ, phòng bếp, tường kép, vô tình trong nhà đã hơi tối rồi.
“Đã trễ thế này rồi.” Giang Nam Đồng nói.
“Bài tập cuối cùng cũng hoàn thành rồi, ha ha.” Thành Hạ hỏi.
Giang Nam Đồng xoay lưng nghiêng đầu nhìn cô: “Cầu Cầu, hình như buổi chiều đều là anh tự làm! Bài tập nếu muốn điểm cao thì tự mình lấy, yêu cầu không cao, cứ như chiều hôm nay là được.”
Ôi!
“Sáng kiến là của em, anh chỉ là người động tay, lại nói, nếu anh nói trước, em sửa là được, thật là, Giang Nam Đồng, anh không cần quá coi thường người khác, nếu không . . .” Thành Hạ mắt lé, ông trời ạ, tên Giang Nam Đồng này thật xấu xa.
“Nếu không thì em làm khó dễ được anh sao?” Giang Nam Đồng cười nghiêng đầu nhìn mặt Thành Hạ đang tức giận bất bình.
“Thầy Giang à, xin thầy thương xót, thấy sinh viên em đây chạy trước chạy sau không chối từ khổ cực để chỉnh sửa bản vẽ không một câu oán hận mà giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tiểu nhân một lần đi.” Mới vừa tranh cãi quyết liệt, bây giờ Thành Hạ lại cười đến vô cùng nịnh hót.
“Chạy trước chạy sau không chối từ khổ cực là bổn phận của người làm sinh viên em đó, chỉnh sửa bản vẽ không một câu oán hận nói rõ anh yêu cầu nghiêm khắc đối với em, là vì tốt cho em, cho nên, Cầu Cầu, ngoan ngoãn sửa đi.” Giang Nam Đồng nói.
“Giang Nam Đồng, em hận anh!” Thành Hạ quyệt miệng.
“A, hận anh á? Không thành vấn đề, vậy thì cứ để anh trong lòng mà ra sức hận, mỗi ngày sáng trưa tối tất cả nhớ đến một lần.” Giang Nam Đồng nói, suy nghĩ một chút lại cười: “Theo như sức ăn của Cầu Cầu em, đại khái còn phải cộng thêm hai lần ăn vặt và ăn khuya, mỗi ngày nhớ tới anh năm lần.” Anh nói là “nhớ” mà không phải “hận”, nhưng tiếc là Thành Hạ không nghe ra. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên di3nddanl33quyd0n.com.
“Giang Nam Đồng, anh quá gian xảo rồi.” Thành Hạ nói.
“Như vậy đi, vì để cho lòng em dễ chịu hơn, anh sẽ bồi thường em một chút.” Giang Nam Đồng nói.
Thành Hạ mắt lé: “Nói!”
“Anh mời em ăn cơm.” Giang Nam Đồng nói.
Muốn nói là “Được”, nhưng nghĩ lại, tiền vay hơn 200 triệu, mặc dù là giảng viên đại học nhưng cũng chỉ là người mới vừa tốt nghiệp, còn vừa đang làm luận án tới tiến sĩ có lẽ là không dư dả gì, hay là thôi đi.
“Thôi, em và anh không giống nhau, em không có lòng dạ hiểm độc. Tiền sao, anh còn tiền vay mua nhà đấy.” Thành Hạ nói, rồi phồng má liếc xéo: “Hừ, cứ tưởng em là nhân cách người trần, hôm nay mới phát hiện, hóa ra em là nhân cách thần tiên nhỉ.”
“Vậy nhất định em không ngại sửa lại bài tập lần nữa chứ?” Giang Nam Đồng cười hỏi.
“Hừ, không ngại, vì em hướng tới mục tiêu nhân cách thần tiên mà.” Thành Hạ nói.
“Được, từ nay về sau em chính là nữ thần trong lòng, anh sẽ luôn luôn ngưỡng mộ em.” Giang Nam Đồng nói.
“Thôi, Thần tiên lại không phải là thực thể, em còn muốn làm vật chất tồn tại thật nhiều năm đấy.” Thành Hạ nói.
Ra cửa, Thành Hạ hỏi “Khi nào thì bắt đầu trang trí nội thất vậy? Lúc trang trí nội thất xong, em – với nghĩa vụ là một Kiến Trúc sư có thể tới xem một chút không?”
“Đương nhiên rồi, để cho em có chút cảm giác thành tựu.” Giang Nam Đồng nói: “Đi thôi, đi ăn.”
“Thôi, tiết kiệm một chút đi. Em về trường ăn ở nhà ăn, anh về nhà ăn đi.” Thành Hạ nói.
“Cầu Cầu, không cần phải tiết kiệm, tiền ăn cũng không thể làm giàu, huống chi, không thể luôn nghĩ tiết kiệm tiền như thế nào, mà nên nghĩ kiếm sao cho tiền nhiều thôi. Đi, chọc em chơi, không đến nỗi cơm không đủ ăn, mà tiền thiết kế còn không trả cho em đấy, anh lấy tiền thiết kế này đổi thành cơm trả làm nhiều đợt đi nha.” Giang Nam Đồng nói. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên [email protected]^^.
“Tiền thiết kế bao nhiêu? Tiêu chuẩn mỗi bữa cơm thế nào?” Thành Hạ hỏi.
“Cái này em cũng đừng có hỏi, em nghĩ thử xem, chẳng lẽ anh còn để cho mình thiệt sao?” Giang Nam Đồng nói.
Thành Hạ nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy nếu anh hại em, em cũng không biết đấy.”
“Em quên, em là nữ thần của anh, sao anh lại lừa gạt nữ thần chứ.” Giang Nam Đồng nói.
“Lời này nghe là lạ, cuối cùng em nhớ tới cái đầu của nữ thần Tự Do đang giơ cây đuốc ấy.” Thành Hạ nói.
Giang Nam Đồng cười, hỏi cô muốn ăn gì.
Bởi vì cảm thấy trình trạng của Giang Nam Đồng bây giờ thuộc “gia tộc Ánh Trăng”**, cho nên Thành Hạ chọn quán vỉa hè để ăn, nơi tiếng người huyên náo hai người ăn rất say sưa ngon lành, Thành Hạ lập tức nhớ lại ở thành phố H mình và Lâm Phóng cùng nhau ăn món nướng ngoài trời ở ven đường dành riêng cho người đi bộ, Lâm Phóng nói ăn như vậy có chút hương vị cổ xưa. Nhất thời kích động nói chờ đến anh thành phố H, cô và Lâm Phóng sẽ dẫn anh đi ăn, vừa uống bia vừa ăn thịt xiên nướng ngon tuyệt.
** Gia tộc ánh trăng: ý nói rơi vào thời kỳ tăm tối (nghèo), vì ánh trăng chỉ xuất hiện ban đêm.
Giang Nam Đồng gật đầu.