Đội Thi Công Tình Yêu

Chương 25: Chương 25




Chưa tới hai ngày, Giang Nam Đồng đã gửi tin nhắn cho cô nói bắt đầu trang trí nội thất, đúng lúc anh phải đi công tác mấy ngày, chờ anh về sẽ đưa cô đi xem tiến độ. Thành Hạ chỉ “vâng” một tiếng. Nhưng trong lòng lại bắt đầu nghĩ tới việc trang trí nội thất, rất muốn đi xem quá trình thực tế một chút, làm sao để giải quyết cho xong đống tài liệu lộn xộn.

Vì vậy vô tình Thành Hạ gửi tin nhắn hỏi Giang Nam Đồng khi nào về, vào buổi tối thứ tư tuần sau đó, Giang Nam Đồng nhắn tin nói cô chiều mai có thể tự đến xem, chìa khóa để ở trong bụi cây nhỏ phía bên trái cửa dưới tầng trệt.

Thành Hạ cười, y như khi còn bé mẹ của cô sợ cô làm mất chìa khóa nên nghĩ ra cách dự bị.

Chiều Thứ năm Thành Hạ vui vẻ đi, tìm ở trong bụi cây nhỏ ngoài cửa một lúc, quả nhiên tìm được một cái chìa khóa, bởi vì trong thang máy công nhân vận chuyển vật liệu liên tục, nên Thành Hạ đi cầu thang bộ, đến lầu năm lại thấy rất yên tĩnh, căn hộ 502 cửa vẫn đóng chặt, không có một tiếng động, không lẽ công nhân hôm nay nghỉ sao?

Mở cửa vào, trước mặt một mớ hỗn độn, trong phòng bếp rồi phòng vệ sinh ống nước ngổn ngang, tường thì bị đập ra, gạch thì xếp trên nền, tóm lại đúng là ‘công trường đang thi công’.

Có người nhấn chuông cửa, mặc dù Thành Hạ có chút kỳ quái nhưng vẫn chạy tới xem, kinh ngạc phát hiện khuôn mặt đẹp trai của Giang Nam Đồng trong màn hình, hả, không phải nói Chủ nhật mới về sao? Rõ ràng lại trêu cô chứ.

Cố ý thấp giọng xuống nói: “Anh là ai? Tìm ai ạ?”

Giang Nam Đồng mỉm cười, thản nhiên: “Anh là sao Mộc, tìm Cầu Cầu, cô ấy không có ở đây sao?”

“Cầu gì? Bì Cầu (Bóng đá), Lam Cầu (bóng rổ), Bài Cầu (bóng chuyền) hay là Binh Cầu (bóng bàn)? Tới cửa hàng Dụng cụ thể thao đi.” Thành Hạ tiếp tục thấp giọng, nói.

“Tìm Địa Cầu* nhỏ của anh.” Giang Nam Đồng nói.

Bịch - trái tim rung lên, máu dồn lên đỉnh đầu.

“Cái gì gọi là ‘Địa Cầu của anh’, anh gọi cô ấy, cô ấy đồng ý chưa?” Thành Hạ hỏi.

“Em không cho anh gọi, anh cứ gọi đấy, Địa Cầu.” Giang Nam Đồng nói.

“Stop!” Thành Hạ vừa mở cửa vừa nói.

Trong chốc lát, Giang Nam Đồng vào tới, nhìn thấy cô liền cười: “Vừa nãy em đã đồng ý.”

“Ai đồng ý? Em nói là ‘stop’.” Thành Hạ nói, có vẻ không được tự nhiên lắm.

“Em chỉ nói anh gọi Địa Cầu xem cô ấy có đồng ý hay không thôi, em cũng đâu có nói sẽ đáp ứng cái gì.” Giang Nam Đồng nói, hơi khom lưng: “Đã đồng ý như vậy, thì chính là Địa Cầu nhỏ của anh.”

“A a a a a! Gian trá, bất lương!” Thành Hạ lui về phía sau mấy bước, mặt hơi nóng lên: “Nói hươu nói vượn nữa em ném anh xuống đấy.”

Giang Nam Đồng lại tiến thêm mấy bước, cười híp mắt: “Ôi, anh sợ quá! Nhưng sao mà em ném được anh xuống đây? Làm thử đi.”

“Giang Nam Đồng, có phải anh không đi phẫu thuật thẩm mỹ không vậy?” Thành Hạ hỏi.

Giang Nam Đồng sờ mặt: “Càng đẹp trai hơn à?”

“Không phải, là da mặt dày hơn.” Thành Hạ nói.

“Em sờ thử chẳng phải sẽ biết sao?” Mặt Giang Nam Đồng tiến sát vào mặt cô, Thành Hạ lại lùi về phía sau, nhưng phía sau là tường rồi, không có chỗ lùi nữa, vì vậy khuôn mặt Giang Nam Đồng mang theo nụ cười thật to ở ngay trước mặt cô.

“Tối em có việc, đừng ồn ào, trước. . . . . .” Thành Hạ đưa tay đẩy mặt của anh, không nghĩ lại bị anh tóm được, nhẹ nhàng áp lên mặt anh.

Xong rồi, trái tim như bị bóp nghẹt.

Giãy mà không thoát được, mặt của Thành Hạ lập tức đỏ lên như con tôm chín.

“Thành Hạ, mấy ngày nay anh rất nhớ em.” Giang Nam Đồng nét mặt đàng hoàng lại.

Thành Hạ chớp mắt mấy cái, đầu óc lập tức trống rỗng: “Nhớ em làm gì, em cũng chẳng nợ anh tiền, bài tập em cũng nộp rồi. . . . . .”

“Thành Hạ, là anh đang thổ lộ, em đồng ý đi?” Giang Nam Đồng nói.

“Anh có thể không thổ lộ sao?” Thành Hạ hỏi.

“Không thể!” Giang Nam Đồng nắm tay của cô: “Mau nói ‘em đồng ý’ đi.”

“Em nói thì có lợi ích gì?” Thành Hạ hỏi. Truyện được đăng tải miễn phí và độc quyền tại diedanl3quyd0n.com

“Bài tập cho em 90 điểm!” Giang Nam Đồng nói.

“Đó là em nên được.” Thành Hạ nói, vẫn cố gắng rút tay ra.

“Gọi là đến, nhẫn nhục chịu khó, làm trâu làm ngựa, làm tất cả việc nhà này, rồi giặt tất cho em.” Giang Nam Đồng nói.

Thành Hạ nhìn anh một hồi lâu, chóp mũi chợt thoang thoảng mùi tất thối của Lâm Phóng, sau này có người giặt tất cho hẳn là sẽ rất hạnh phúc, nhưng có một số việc phải nói rõ ràng.

“Giặt tất không lấy tiền, là miễn phí à?” Thành Hạ hỏi.

Giang Nam Đồng vẫn nghiêm trang như cũ: “Ừ, làm việc nhà cũng miễn phí luôn.”

“Đây rõ ràng là vụ mua bán lỗ vốn, anh . . . . . anh vẫn muốn sao?” Thành Hạ hỏi.

Giang Nam Đồng thở dài: “Em quan tâm anh lỗ vốn hay không lỗ vốn à? Không phải là em chỉ cần tính toán xem em có lời hay không lời là được sao? Em xem đi, em cực kỳ lời nha, anh đẹp trai này, lại có trình độ, có công việc này, còn có nhà, rồi cũng sẽ có xe.”

“Hình như là rất lời đấy!” Thành Hạ gật đầu.

“Em thấy không, không phải ai cũng có cơ hội kiếm lời như vậy đâu.” Giang Nam Đồng nói.

“Nhưng, vì sao anh lại chọn em cùng hợp tác đây? Chẳng lẽ anh là nhà từ thiện sao?” Thành Hạ hỏi.

Giang Nam Đồng buông tay cô ra, khoác cả hai tay lên vai cô: “Bởi vì em có năng lực tiềm ẩn, con mắt tinh tường của anh nhìn thấy được quý hiếm, được không?”

“Bao nhiêu tiềm lực vậy?” Thành Hạ hỏi.

Tay đặt ở trên vai cô hơi dùng sức: “Thành Hạ yêu quý, đừng nói sang chuyện khác, vấn đề tiềm lực là sau này hãy bàn tới, trước tiên là nói về vấn đề ‘em đồng ý’.”

“Em phải suy nghĩ thêm đã, chuyện này quá sâu xa, thần bí! Không có cảm giác chân thật, để em tỉnh táo lại, anh cũng tỉnh táo một chút.” Thành Hạ nói. Truyện được đăng tải miễn phí và độc quyền tại di3ndanlequyd0nchamc0m

“Một ngày có đủ không?” Giang Nam Đồng nói.

“Ôi! Anh làm như mua mớ rau vậy à?” Thành Hạ hỏi.

“Hai ngày!” Giang Nam Đồng nói.

“Anh làm như. . . . . .”

“Không thể nhiều hơn!” Giang Nam Đồng bổ sung.

“Vậy được rồi, hai ngày! Đại loại cũng đủ rồi, cũng không phải là việc gì to tát.” Thành Hạ nhỏ giọng.

“Nếu không phải việc gì to tát, thì bây giờ em cho một câu trả lời trước đi, được không?” Giang Nam Đồng hỏi.

“Hứ, mặc dù không là việc gì to tát, nhưng so với mua mớ rau thì to hơn một chút đấy.” Thành Hạ nói xong nhìn Giang Nam Đồng, mặc dù mặt vẫn hơi nóng lên: “Ý tưởng của anh là bộc phát hay là âm mưu đã lâu?”

Không đợi Giang Nam Đồng trả lời, ngoài cửa đã có tiếng cười nói, Giang Nam Đồng liền đứng thẳng người nắm tay Thành Hạ một cái.

Mấy công nhân đi vào cửa, nhìn thấy họ trong nhà hơi kinh ngạc, lập tức cười chào hỏi: “Thầy Giang, anh đã đến rồi.” Nhìn thấy họ cùng nắm tay, nhân cơ hội này cũng cười rất thiện chí với Thành Hạ, Thành Hạ cũng cười lại, tay thì vẫn cố gắng muốn rút ra.

“À, Hạ Hạ muốn xem thi công tiến độ một chút, nên đưa cô ấy tới.” Dáng vẻ Giang Nam Đồng lại lịch sự nhã nhặn.

Thành Hạ nghiêng mặt nhìn chăm chú, Hạ Hạ - hơi tê tê.Thật là kỳ quái, sao trước kia Lâm Phóng gọi cô như vậy mà không có cảm giác này.

“Sẽ nhanh thôi, không cần lo lắng.” Ông chú nói chuyện có lẽ là giám sát, tóc hoa râm, mặt tang thương mang theo chút mộc mạc, nhìn Thành Hạ cười.

“Không vội đâu ạ.” Thành Hạ vội nói, cũng cười lại.

“A, quản lý Trương, vậy các chú bận rộn trước đi, cháu và Hạ Hạ đi về trước, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho cháu nhé.” Giang Nam Đồng lịch sự.

Ra cửa chờ thang máy chỉ nghe thấy tiếng cười sang sảng của chú Trương trong phòng: “Bạn gái của thầy Giang là một cô gái thật dễ thương.”

Thành Hạ mặt lại đỏ lên, Giang Nam Đồng ở bên cạnh vừa nhìn con số thay đổi trên thang máy vừa cười: “Là dễ thương thật không phải dễ thương giả đâu, yên tâm đi, không phải nói mát.”

Thang máy “đinh” một tiếng mở ra, lúc vào thang máy Thành Hạ lại nghe tiếp một câu nói: “Không biết khi nào thì họ kết hôn?”

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, từ từ đi xuống.

“Đinh” đến lầu một. Truyện được đăng tải miễn phí và độc quyền tại di3ndanlequyd0n.com

Thành Hạ vẫn không lên tiếng. Lên xe, Giang Nam Đồng vừa khởi động xe vừa nhìn sắc mặt cô: “Tức giận à?”

“Không có, em chỉ đang nghĩ, nếu như mà em không đồng ý thì vẫn có thể kết hôn sao? Rất khó khăn có phải không?” Thành Hạ nói.

“Cầu Cầu, bây giờ điều duy nhất em phải suy nghĩ đó chính là dùng giọng điệu thế nào để nói ‘em đồng ý’, biết chưa?” Giang Nam Đồng nói.

“Biết.” Thành Hạ gật đầu theo bản năng, lập tức cảm thấy không đúng: “Giang Nam Đồng, anh quá gian trá đấy.”

“Ừ, không gian trá không tìm được bạn gái. Cầu Cầu, nhưng mà em đã đồng ý, không cho phép đổi ý, nếu không . . .” Giang Nam Đồng cười nhìn cô.

“Thì sao?” Thành Hạ nghiêng người, liếc mắt, hai cánh mũi tròn nhỏ phập phồng.

“Còn có thể sao nữa, tiếp tục công thành đánh lâu dài chứ sao.” Giang Nam Đồng cười.

“Ranh giới cuối cùng là bao nhiêu năm vậy?” Thành Hạ hỏi. Lại bắt đầu lạc đề.

“Cho đến khi cờ thắng lợi tung bay trên cao.” Giang Nam Đồng nói.

“Được rồi, chàng trai, anh cứ chuẩn bị tám năm kháng chiến trước đi, sau đó chiến tranh giải phóng, em sẽ suy nghĩ. . . . . .” Thành Hạ nói.

“Ừ, Cầu Cầu, để chuẩn bị cho tám năm kháng chiến, đi ăn cơm trước được không?” Giang Nam Đồng nói.

“Lại ăn cơm à?” Thành Hạ hỏi.

“Cơm nước xong lại đi xem phim, xem phim xong lại ngắm cảnh đêm.” Giang Nam Đồng nói. Truyện được đăng tải miễn phí và độc quyền tại di3ndanlequyd0nchamc0m.

Thành Hạ cau mày: “Vậy cũng không có thời gian làm chuyện đứng đắn rồi. Em thấy, anh phải bắt đầu chuẩn bị từ năm 1840 đi.”

“Xem phim ‘Chủ tịch Mao ở Duyên An’, giải phóng Trung Quốc cũng không chậm trễ.” Giang Nam Đồng nói.

“Chúng ta có tài đó sao?” Thành Hạ hỏi.

“Học tập Vĩ nhân!” Giang Nam Đồng khuyên cô: “Huống chi, cũng không phải ngày nào cũng xem phim hay ngắm cảnh đêm, sau này trang trí nội thất căn hộ xong thì có thể xem ở nhà, còn có thể vừa ăn trái cây nữa, thật tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.