Đội Thi Công Tình Yêu

Chương 26: Chương 26




Ăn cơm xong đi vòng một vòng quanh rạp chiếu phim, Thành Hạ kiên quyết nói cô không muốn xem phim, vì vậy Giang Nam Đồng lại đưa cô về trường. Lần này, không đi xe của Đới Dịch Quang, Giang Nam Đồng nói một lát nữa anh có chuyện muốn nói với Đới Dịch Quang, Thành Hạ vui vẻ xuống xe trước.

“Cầu Cầu” Giang Nam Đồng đứng ở bên cạnh xe gọi cô.

Thành Hạ vội nhìn quanh rồi mới nhìn anh: “Chuyện gì?”

“Luyện tập thật kỹ nha.” Giang Nam Đồng nói.

“Luyện tập gì?” Thành Hạ nhìn xung quanh như tên trộm.

“Ha ha, về suy nghĩ đi, buổi tối nhắn tin cho em.” Giang Nam Đồng chui vào trong xe đi.

Trên đường đi về phòng, trong lòng Thành Hạ hơi thấp thỏm, còn có cảm giác như tên trộm, sợ người khác biết, vì vậy thỉnh thoảng lại nhìn quanh, nếu lúc này ở gần đây có mảnh đất trồng khoai sẽ biết tâm trạng cô là gì – là tâm trạng của kẻ trộm khoai lang trong đêm mưa bão.

Không ổn rồi, trống ngực đập dồn dập, cô nên tìm một nơi để trấn tĩnh lại trước, vừa hay trước mắt là thư viện nên Thành Hạ lập tức đi vào. Bình thường, Thành Hạ hay lên lầu bốn, hôm nay có phần chột dạ nên chui vào phòng Sách ngoại ngữ tham khảo chẳng liên quan gì tới chuyên ngành của cô cả. Hơn nữa còn vụng về đi tới giá sách tìm sách, bộ dạng ra vẻ “Chuyên nghiệp“.

Kẻ tìm sách “chuyên nghiệp” Thành Hạ vô tình lại đi tới giá sách Nhật ngữ mà cũng không hề hay biết. Cho đến khi bả vai bị vỗ một cái.

“Nhóc con, cậu mộng du sao?” Hình như đã lâu không gặp, cuối cùng Tiếu Thanh lại từ dưới đất chui lên để nhìn ánh mặt trời rồi.

“Ông Tiếu, ông ‘xuất chuồng’ cơ á?” Thành Hạ hỏi.

“Sao? Cậu học tiếng Nhật rồi hả?” Tiếu Thanh hỏi.

Lúc này, Thành Hạ mới ngẩng đầu nhìn, ôi, thật là, lại ‘đi dạo’ nhầm.

“Ah, tớ nhàn rỗi không có việc gì, muốn học thêm một môn ngoại ngữ, coi chữ ma quỷ này trước xem có khó không.” Thành Hạ nói.

“Cậu muốn học à? Dễ thôi, tớ thuê thầy dạy ngày bốn tiếng, cậu bớt chút thì giờ tới đi.” Tiếu Thanh nói.

“Tớ chỉ tạm thời có tính toán này, còn chưa hành động ngay, mà này ông Tiếu, sao tự nhiên cậu lại hứng lên học tiếng Nhật vậy?” Thành Hạ hỏi.

“Đi thôi, đi ra ngoài rồi nói, tớ mượn hai quyển sách này.” Tiếu Thanh nói.

Ra khỏi thư viện, hai người đi dọc đường, Tiếu Thanh mở miệng: “Nhóc, học kỳ sau tớ ra nước ngoài.”

“Ừ, ra nước ngoài cũng tốt, đi Nhật Bản à?” Thành Hạ hỏi.

“Ừ.” Tiếu Thanh nói.

“Đến Nhật thì hãy thể hiện ý chí vời vợi của người Trung Quốc chúng ta, làm giảm bớt uy phong của người Nhật, nhớ nha, nếu có người đánh cậu một cái cậu phải đánh trả một cái, đừng làm mất mặt đấy.” Thành Hạ nói.

“Này nhóc, tớ ra nước ngoài để học kiến trúc không phải đi Nhật để gia nhập vào tổ chức Sơn Khẩu, OK?” Tiếu Thanh nói, thuận tiện vỗ vỗ đầu cô.

“Vậy có phải ngày khai giảng học kỳ không gặp cậu nữa không?” Thành Hạ hỏi.

“Không có gì cả, nếu cậu nhớ tớ thì liên hệ QQ hoặc là SKYPE.” Tiếu Thanh nói.

“Vậy có thể nói là sau này cậu sẽ không ‘ăn trực’ cơm của tớ chứ? Ha ha, ông Tiếu, đi thong thả nha, không tiễn.” Thành Hạ mỉm cười nói.

“Cậu chẳng có chút tình cảm bạn thân gì cả? Có cần lộ liễu như vậy hay không?” Tiếu Thanh có chút bất mãn.

Thành Hạ nhún vai: “Cậu nói thử đi? Dĩ nhiên . . . cần!”

Mới vừa nói xong, có tiếng tin nhắn nhắc nhở, lòng Thành Hạ run lên, ah, có lẽ của Giang Nam Đồng? Vì không muốn lộ vẻ mình chột dạ, Thành Hạ lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn làm bộ như không chút để ý.

“Thật vui, còn có 47 tiếng đồng hồ thôi.” Sao Mộc.

Thành Hạ cất di động đi, nói một câu: “Nhà mạng, quảng cáo nạp thẻ khuyến mại. Aizz, hôm nay thật lạnh, Tiếu Thanh, cậu cũng về nhanh đi, kẻo lại nhập viện đấy.”

“Nhóc con, cậu không bình thường?” Tiếu Thanh đến sát trước mặt, nhìn kỹ mặt của cô: “Có vấn đề, vấn đề lớn, nói mau đi, làm gì chuyện xấu vậy?”

“Cậu nói xem cậu là một người đàn ông hay là một bà tám vậy, cậu có hứng thú sao? Có hứng thú sao?” Thành Hạ hỏi, đẩy mặt cậu ta ra, không chút lưu tình.

“Nha đầu thối, tớ đang đau răng đấy, sao cậu ra tay ác như vậy? Để xem tương lai có người đàn ông nào dám rước cậu.” Tiếu Thanh che quai hàm.

“Quan tâm qúa, bản cô nương đây đắt giá lắm.” Thành Hạ nói.

“Được, nằm mơ đi, cũng may, nằm mơ cũng không lãng phí điện nước, không phải nộp thuế.” Tiếu Thanh chê cười.

“Ông cút đi!” Thành Hạ mắng.

“Nếu tớ đây cút thật, chỉ sợ hù dọa cậu thôi.” Tiếu Thanh nói.

Bị Thành Hạ không nhìn.

Về phòng, trước tiên cài chế độ im lặng cho điện thoại, sau đó đi tắm rửa, vừa đánh răng vừa nghĩ chuyện ngày hôm nay, cô giống như lại bị Giang Nam Đồng gài bẫy, không nghĩ ra, điều kiện của Giang Nam Đồng cũng không tồi vì sao lại coi trọng cô đây?

Không tự chủ, lại cúi đầu nhìn xuống bộ ngực, không lẽ anh lại thích cô gái nam tính?

Không đúng, không phải tất cả đàn ông đều nhìn bề ngoài giống như Tiếu Thanh vậy, cô có năng lực tiềm ẩn - mặc dù cô không nhìn ra năng lực tiềm ẩn của mình ở đâu.

Trở về phòng, tùy ý xoa mặt rồi ôm quyển sách bò lên giường, vội cầm điện thoại di động lên tay, lại có một tin nhắn.

“Thời gian không sớm nữa, tắm rồi ngủ đi, ngủ ngon nhé.” Thật đơn giản.

Trong lòng có phần thoải mái, nhưng sau đó lại có chút thất vọng, nói không rõ.

Suy nghĩ hồi lâu, gửi tin nhắn cho Lâm Phóng: “Có người nói em là năng lực tiềm ẩn, anh thấy có đúng không?”

Mãi lâu, Lâm Phóng vẫn không có động tĩnh, Thành Hạ nhấn số điện thoại, chuông đổ hai hồi thì bị tắt máy.

Thật lâu vẫn không có động tĩnh, Thành Hạ cho là anh có ca mổ, đã trễ thế này còn mổ, nên gửi tin nhắn an ủi anh, để lúc anh mổ xong thì có thể nhìn thấy tin nhắn của em gái yêu quý, còn vừa cảm khái mình thật là người em gái tốt.

Sắp tắt đèn, Thành Hạ đi ra nhà vệ sinh quay lại thì từ xa đã nghe thấy tiếng chuông đặc biệt của Lâm Phóng nên chạy nhanh về, nghe máy thì thấy bên kia ồn ào, hình như là trong phòng karaoke.

“Lâm Phóng, quá nửa đêm anh còn không về nhà, còn lêu lổng ở trong phòng karaoke à?” Thành Hạ vừa nói vừa lê dép đi ra ngoài - đón ánh mắt kinh ngạc của tụi Phương Ngu đi ra khỏi cửa phòng ngủ, kiếm chỗ bậc thang đứng lại.

“Hạ Hạ, sao em còn chưa ngủ?” Giọng Lâm Phóng nghe có phần lẫn lộn, âm thanh có chút không rõ.

“Sẽ ngủ ngay, Lâm Phóng, anh uống rượu à?” Thành Hạ hỏi.

“Ừ, Hạ Hạ, em đi ngủ đi, không việc gì.” Lâm Phóng nói.

“Ah, vậy anh nhớ về nhà sớm, ngày mai nói mẹ làm canh giải rượu cho anh, thật là, nhức đầu còn uống..., lớn như vậy còn để cho người ta quan tâm, thực đáng ghét.” Thành Hạ lại dặn dò: “Vậy em đi ngủ đây, anh cẩn thận nhé.”

“Ừ, đi đi!” Lâm Phóng nói. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên diễn đàn di34ddanlequyd0n.cơm

Đang muốn cúp điện thoại lại nghe thấy Lâm Phóng gọi “Hạ Hạ. . . . . .”

Cô hỏi chuyện gì, Lâm Phóng chỉ nói không có việc gì, nói cô ngủ nhanh đi.

Thành Hạ cầm điện thoại suy nghĩ, không biết tên Lâm Phóng làm chuyện xấu gì? Ngày mai nhớ phải gọi điện thoại ‘tấn hình bức cung’ mới được.

Ngày hôm sau, Thành Hạ vẫn chưa quên hình tấn bức cung, gọi điện thoại tới nhưng là mẹ của cô nghe, nói Lâm Phóng tối qua uống nhiều quá, lăn lộn đến gần sáng mới ngủ, bây giờ vẫn còn ngủ đấy.

“Ah, không việc gì là tốt rồi.” Thành Hạ nói.

Hai mẹ con tán gẫu chút việc nhà, mẹ Thành nói bà cảm thấy hình như Lâm Phóng có bạn gái, thường cầm điện thoại di động ngẩn người, hơn nữa, thường cười khúc khích trước máy vi tính.

“Triệu chứng không nhẹ, mẹ, tốt nhất mẹ nên điều tra, nếu hết cách thì ‘tấn hình bức cung’ đi, đừng quên nói cho con biết trước nhé.” Thành Hạ nói.

“Con đấy, tuổi cũng không nhỏ, mà vẫn không đàng hoàng như thế. Đúng rồi, Hạ Hạ, con có bạn trai chưa vậy?” Thịnh mẹ hỏi.

“Chưa có, nhưng . . . . . . mẹ, ngày hôm qua có một anh chàng rất ưu tú thổ lộ với con. . . . . .” Thành Hạ hơi ấp a ấp úng.

“Ưu tú sao? Ha ha, có thể để con công nhận là ưu tú không dễ dàng gì, là ai vậy? Bạn học sao?” Mẹ Thành hỏi. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên diễn đàn diee4ddanl3quydon.c@m

“Không phải, mẹ, mẹ nhớ thầy giáo mà nói là đến thăm hỏi các gia đình kỳ nghỉ đông năm ngoái không? Chính là anh ấy.” Thành Hạ nói.

Mẹ Thành im lặng một lúc: “Hạ Hạ, có phải cậu ta hơi nhiều tuổi không?”

“Nào có? Mới 26 mà thôi.” Thành Hạ nói, trong giọng điệu không tự chủ mang theo vẻ biện hộ.

Mẹ Thành cười: “Ừ, mẹ biết, biết Hạ Hạ xem ra còn rất thích cậu ta đấy, có phải không?”

“Con còn đang suy nghĩ. Mẹ, mẹ nói xem con có năng lực tiềm ẩn không?” Thành Hạ cười hì hì nói sang chuyện khác.

“Con gái của mẹ, đương nhiên là có năng lực tiềm ẩn, coi như ánh mắt của cậu ta tốt!” Mẹ Thành nói.

“Mẹ, như mẹ vậy không đúng, không phải là mẹ cổ vũ lòng ham hư vinh của con đấy chứ?” Thành Hạ vẫn vẻ cợt nhả.

“Hãy suy nghĩ kỹ rồi gọi điện thoại cho mẹ, ah, không nói chuyện với con nữa, anh con dậy rồi, để mẹ nấu cơm nóng cho anh con đã, mẹ cúp đây, Hạ Hạ.” mẹ Thành không cho cô nói ‘hẹn gặp lại’ đã cúp máy rồi. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên diễn đàn di3nddanleequyd0n.c@m

Thành Hạ cầm điện thoại suy nghĩ, mẹ cô nói cô thích Giang Nam Đồng ư? Thật sao?

Đang còn suy nghĩ đã đến tối tới thứ sáu rồi, Lâm Lâm thì đi tham gia vũ hội, Chu Nhược Nhược thì cùng hoàng tử đi xem phim, Phương Ngu không biết tung tích, một mình Thành Hạ đi quanh trong phòng, mai đã là ngày thứ hai rồi.

Thật ra thì suy nghĩ một chút, là chuyện lớn sao? Dường như không phải, trong Khoa, nhiều nữ sinh cũng nói yêu đương nhiều lần. Là chuyện nhỏ sao? Cũng không phải, yêu đương nhiều lần thì nữ sinh cũng gầy đi không ít, ảnh hưởng tới tâm trạng này . . . . . . Rồi lại nói, tới khi tốt nghiệp còn không biết đi đâu về đâu, đến lúc đó có muốn chia tay không đây?

Vấn đề khó khăn! Đúng là vấn đề khó khăn.

Nhưng mặc dù Giang Nam Đồng có chút xấu xa, gian trá, trừ những thứ này ra thì cũng không tồi, vừa nhiệt tình vừa cẩn thận, mấu chốt là còn có thể làm việc nhà, giặt tất, đều là miễn phí hết.

Lắc đầu, không được, cô không thể chỉ vì có người giặt tất miễn phí cho mà tự bán đứng chính mình. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên diễn đàn dienddanl33quyd0n.c^m

Aizz, thật phiền, vòng quanh, rồi lại tiếp tục lượn quanh.

Điện thoại lại vang lên, là Lâm Phóng, có lẽ là tỉnh rượu rồi.

“Lâm Phóng, anh ở nhà à? Đầu còn đau phải không?” Thành Hạ hỏi.

“Giống như hiện trường tai nạn giao thông vậy, em nói có đau không, Hạ Hạ, hôm qua em tìm anh có việc gì sao?” Lâm Phóng hỏi, giọng hơi khàn, đại khái là do uống rượu.

“Vâng, có! Chuyện này . . ., anh đọc tin nhắn chưa?” Thành Hạ hỏi.

Lâm Phóng cười: “Em nói anh mới nhớ, Hạ Hạ, đó là một nam sinh nói muốn theo đuổi em sao?”

“Đúng vậy, thế nào? Buồn cười à? Anh còn cười nữa? Anh hãy chờ em về nhà đấy.” Thành Hạ đe dọa.

“Anh nghe mẹ nói rồi, người thầy giáo đó hả? Lữ Đồng đã nói với anh, rất tuấn tú, đẹp trai hơn anh trai này sao?” Lâm Phóng hỏi.

“Xấu hổ, vẫn không thấy là anh đẹp trai đấy, cám ơn, đừng có mơ nữa đi. Này, Lâm Phóng, anh nói xem có phải anh ấy đùa giỡn với em không?” Thành Hạ hỏi.

Lâm Phóng để cô kể lại quá trình hai người quen biết, nghe xong im lặng một lúc.

“Đừng sợ em bị tổn thương, cứ nói đi.” Thành Hạ nói.

“Hạ Hạ, anh cảm thấy, anh ta đúng là rất thích em đấy.” Lâm Phóng nói.

“Tại sao?” Thành Hạ hỏi. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên diễn đàn di34ddanl33quydon.c*m

“Cái gì mà ‘tại sao’, em là đàn ông hay anh là đàn ông? Em hiểu được lòng đàn ông hay là anh hiểu? Nghe anh đi, không sai đâu.” Lâm Phóng nói.

“Vậy là anh tán thành sao?” Thành Hạ hỏi.

“Không tán thành thì ngăn được sao? Hạ Hạ, đừng có làm con rùa đen rụt đầu.” Lâm Phóng nói. Từ lúc anh đi Trùng Khánh, đã quen thuộc tính cách của Thành Hạ, mỗi lần Thành Hạ xử lý nam sinh theo đuổi cô, luôn là một câu “Trước ba mươi tuổi em không nói chuyện yêu đương”, bao gồm cả anh chàng lớp trưởng kia cô cũng nói qua với anh cô cũng định từ chối như vậy. Nhưng Giang Nam Đồng khiến cho tâm thần cô bất an, cộng thêm tham khảo ý kiến xung quanh, có thể thấy được đối với cô mà nói không phải là chuyện dễ dàng quyết định - chứng tỏ rằng cô cũng vô cùng muốn từ chối Giang Nam Đồng.

“Lâm Phóng, có phải anh có bạn gái rồi không, mẹ nói anh thường cười khúc khích trước máy vi tính, nói đi, là ai vậy? Lữ Đồng sao?” Thành Hạ nói sang chuyện khác, bắt đầu nhiều chuyện.

“Con nít mà quan tâm nhiều thế! Trước hết giải quyết tốt vấn đề của em đi đã.” Lâm Phóng nói. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên diễn đàn [email protected]

“Không nói hả, ha ha ha, không sao, đến lúc đó tự em có biện pháp làm cho anh phải nói.” Thành Hạ cười gian.

“Anh thấy lúc nào nên nói cho em biết thì sẽ nói cho em biết, anh trai có chuyện gì còn giấu được em sao?” Lâm Phóng hỏi.

“Ai mà biết được, cưới vợ thì quên mẹ, có bạn gái thì quẳng em gái tới tận Trảo Oa cũng không phải là chuyện gì mới mẻ cả.” Thành Hạ rên một tiếng: “Lâm Phóng, đến lúc đó nhất định anh phải nói cho em biết trước đó nha, anh thấy em đều nói cho anh biết đấy.”

“Hứ, em nói cho mẹ trước.” Lâm Phóng nói.

Lòng dạ hẹp hòi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.