Editor: Cogau
Ra khỏi cửa chính đã thấy Giang Nam Đồng ở phía đường bên kia, vẫn còn
đang nói chuyện điện thoại, thấy cô ra vẫy tay một cái với cô, lúc này
anh chàng Lương còn chưa đi về, thấy thế liền vội tới hỏi, Thành Hạ nói
đó là bạn trai cô, anh chàng Lương im lặng một lát rồi vỗ bả vai cô: “Em gái, phải quý trọng đấy.”
Đi qua đường, Giang Nam Đồng đã cúp
điện thoại đang cười híp mắt đón cô, lại thấy cô ôm một chồng tài liệu
có chút buồn bực, Thành Hạ không muốn để anh lo lắng nên đã nói là mình
tìm Phó Giám đốc mượn tài liệu, muốn học hỏi nhiều một chút, Giang Nam
Đồng cầm tay của cô: “Quan trọng là đừng để mệt mỏi, nếu không anh sẽ lo lắng đấy.”
Hai người đi gần mười phút mới tới bãi đậu xe, hết
cách rồi, lúc tan việc không tìm được chỗ đậu, không thể làm gì khác hơn là dừng xa một chút .
”Ah, ngày mai anh khỏi cần đưa em, sáng
sớm ngày mai em phải đến Thành Thế đưa bản vẽ thiết kế trước, sau đó sẽ
về công ty.” Thành Hạ nói.
”Không sao mà.” Giang Nam Đồng nói.
”Nếu vì những chuyện không quan trọng này mà làm trễ giờ của anh sao được,
em biết rõ anh rất bận rộn, vừa phải chuẩn bị Luận văn còn vừa đưa đón
Sếp Đới đi làm, nếu như mỗi ngày đều hành hạ làm anh như tài xế của em
thì người sắt cũng không chịu nổi ấy chứ, em mệt mỏi anh sẽ đau lòng,
vậy anh mệt nhọc em cũng chẳng dễ chịu chút nào nha! Anh xem,
khimọi người thực tập đều chen chúc xe
buýt hoặc xe điện ngầm, em cũng vậy thôi không thể ưu ái, nếu không trải nghiệm sẽ không có cảm giác.” Thành Hạ nói. Cô cũng không muốn trở
thành gánh nặng của Giang Nam Đồng.
Giang Nam Đồng cười cười: “Cầu Cầu . . .”
”Cứ quyết định như vậy đi! Giang Nam Đồng, anh phải tin tưởng con mắt của
bạn gái anh chứ, bạn gái của anh cũng không phải là hoa trong nhà kính
đâu.” Thành Hạ nói.
”Nếu như quá vất vả hãy cho phép anh giúp đỡ, được không?” Giang Nam Đồng nói.
”Yên tâm đi, lồng ngực bạn trai dùng để sưởi ấm, tay áo bạn trai chính là dùng để lau nước mũi.” Thành Hạ cười nói.
”Xem ra sau này phải chuẩn bị thêm tay áo, khăn lông và khăn tay dự bị nhiều chút mới được.” Giang Nam Đồng nói.
Xe đi nửa đường, Giang Nam Đồng hỏi cô buổi tối muốn ăn gì, Thành Hạ lúc
này đâu còn ý định ăn cơm, nhìn một chồng tài liệu trên tay, nếu ăn thứ
này mà nhớ được cô nhất định sẽ ăn mà không chút do dự.
Thành Hạ nói trở về trường ăn, Giang Nam Đồng cũng không phản đối, nhưng lúc ăn cơm lại nói ra một chuyện.
”Mẹ anh nói Tết Nguyên Tiêu ở Công ty bọn em không được nghỉ nên không thể
tới nhàăn cơm, ngày mùng hai tháng hai, mẹ xem lịch là thứ bảy, mẹ
thực sự muốn gặp em đấy.” Giang Nam Đồng nói.
Đối với vấn đề này, Thành Hạ đã hỏi mẹ, mẹ nói, nếu như cảm thấy hai người thích hợp gặp
cha mẹ cũng không sao, nếu không đến thăm hỏi cũng có vẻ khó coi.
”A, được! Vậy em nên mua quà gì cho bác thì được nhỉ?” Thành Hạ nói.
”Em đến là quà tặng lớn nhất rồi, đừng lo lắng, quà cứ để anh chuẩn bị.” Giang Nam Đồng nói, nở nụ cười tươi rói.
”Em thì lo lắng, còn anh sao lại vui mừng như vậy nhỉ. . . .” Thành Hạ nói.
”Gặp qua mẹ anh thì không thể chạy, bởi vì anh biết Cầu Cầu em là rất kính già yêu trẻ.” Giang Nam Đồng nói.
”Phải không? Nhảm nhí! Tuyệt đối là nhảm nhí! Còn nữa, đừng tưởng rằng nịnh bợ đôi câu là có thể dụ dỗ em nha.” Thành Hạ nói.
”Vâng ạ, biết Bệ hạ không phải người bình thường.” Giang Nam Đồng nói.
Cái từ ‘Bệ hạ’ này kích thích sự liên tưởng của Thành Hạ.
”Hôm nay em gặp được hai bệ hạ, một là Giám đốc Trung tâm thiết kế và một là Tổng Giám đốc. A, còn có một chuyện bi thương nữa, Giám đốc Trung tâm
thiết kế nói muốn hướng dẫn em, nhưng cái người đó nhìn có vẻ rất quỷ
quái.” Thành Hạ nói.
”Hả? Sao lại quỷ quái?” Giang Nam Đồng hỏi,
ánh mắt quét qua chồng tài liệu, rõ ràng đã gọi điện thoại nhờ vả rồi,
mà lão Trần Tiên Đình sao vẫn làm khó cô như vậy chứ, xem ra hôm nào
phải mời anh ta ăn bữa cơm thương lượng một chút mới được.
”Chính là . . .” chợt nghĩ không thể để cho Giang Nam Đồng lo lắng liền vội
sửa lại: “Chính là nói chuyện rất phách lối, nghe nói rất nghiêm nghị
đối với cấp dưới. Sau một thời gian ‘được’ anh ta ‘chăm sóc’ có lẽ thành cây sậy khô vậy, hi vọng khi kết thúc thực tập em còn tinh thần để lết
về trường.”
”Sẽ, Cầu Cầu tuyệt nhất!” Giang Nam Đồng nói.
Ăn cơm xong Giang Nam Đồng đi về, Thành Hạ đi một mạch về phòng, rửa mặt
xong chuyên tâm xem tài liệu, thật sự mỏi cổ mới ngẩng đầu xoa bóp, cho
dù xoa nhưng một cái tay khác vẫn giơ tài liệu lên xem, điện thoại di
động tự tắt cô cũng không biết, cho đến khi đầu nặng trĩu mới đứng lên
vận động, thuận tiện liếc nhìn thì đã là mười hai giờ, trước kia chỉ có
một lần chuẩn bị bài tập môn của Giang Nam Đồng mới hơn một giờ đi ngủ,
hôm nay có thể là lần thứ hai.
Không phải cô không muốn ngủ, thật sự là thần kinh quá kích động, các tế bào đang tiến hành đồng ca: đừng
ngủ. Chợt nghĩ, tại sao hôm nay không có tin nhắn chúc ngủ ngon, tìm
được điện thoại di động nhìn mới biết bị tắt máy rồi, sạc pin xong lại
xem thêm một tiếng nữa thật sự kiên trì không nổi, Thành Hạ nằm bò trên
giường ngủ, bình thường 20 phút sau mới ngủ được, hôm nay 20 giây sau
Thành Hạ đã không biết trời đất gì rồi.
Trong mơ, thầy hướng dẫn bất lương cười âm hiểm, vỗ bàn: em xem xong rồi hả?
Đúng sáu giờ đồng hồ báo thức vang lên, Thành Hạ bò dậy rửa mặt thay quần áo đi, trên đường đi tới nhà ăn còn nghĩ phương án thiết kế, ăn xong mới
sáu giờ bốn mươi nên ngồi ở nhà ăn xem tài liệu 20 phút, sau đó mới đi
tới Thành Thế.
Thành Thế - Đại Tập Đoàn nổi tiếng lẫy lừng ở
thành phố này, nghe nói ngoài buôn lậu thuốc phiện, súng ống đạn dược,
đầu cơ trục lợi rồi buôn bán bất hợp pháp, còn lại những ngành khác họ
đều nhúng tay vào. Thành Hạ đắc chí, xem đi, Đại Ca có tiền như vậy cũng họ Thành đấy.
Trên xe điện ngầm rất đông, nhưng cũng may cô lên
xe từ đầu tuyến nên vẫn có chỗ, vì quá chăm chú xem tài liệu nên đi qua
điểm dừng mất ba trạm, đành phải lên tuyến số 3 rồi lại chuyển tuyến số 2 để quay lại, vất vả chạy ngược chạy xuôi mới tới được Trung tâm tài
chính siêu nổi tiếng của thành phố S này, những công ty đại gia đều ở
nơi tấc đất tấc vàng này.
Thật vất vả tìm được, ngẩng đầu nhìn
lên, cổ lập tức về ngửa phía sau 90 độ, thật là hoành tráng, nếu như
trên trời có mây có lẽ những người làm việc ở đây là cưỡi mây lướt gió
đấy.
Nhìn đồng hồ, tám giờ rưỡi, thời gian hẹn là tám giờ 45', nguy hiểm thật, vừa kịp giờ.
Trong hành lang, thang máy tuy nhiều nhưng người chờ còn nhiều hơn, nhìn vòng quanh một vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy một nhóm người coi như thiếu
thang máy, thêm cô cũng sẽ không quá tải chứ? Thành Hạ gấp rút chạy tới, kịp đỡ cửa thang máy ở giây cuối cùng khi thang máy khép lại.
Thang máy từ từ đi lên nhưng hoàn toàn
không có một dấu hiệu dừng lại nào, lúc này Thành Hạ mới nhận ra, vội
nhìn về phía Bảng nút bấm điều khiển thang máy, nhưng lại trống không,
nhìn lại thêm một lần nữa cũng vẫn không có, chẳng lẽ điều khiển bằng
giọng nói? Khó hơn nữa có lẽ là điều khiển bằng não bộ chăng?
Nhìn mọi người, khuôn mặt từng người từng người một đều là tiêu chuẩn hoàn
mỹ - mặt không chút thay đổi, chỉ có một cô gái trẻ có kiểu tóc giống
cô, nhìn rất có cảm tình hình như muốn nói gì đó lại thôi.
”À, xin hỏi một chút, em muốn đến lầu 39, xin hỏi. . . . . .” Thành Hạ hướng về phía cô bày ra dáng vẻ rất khiêm tốn.
Cô gái trẻ đồng tình nhìn cô một chút: “Không có cách nào, chỉ có thể tới lầu cuối trước, sau đó lại đi xuống.”
”A, cám ơn!” Cái thang máy chết tiệt gì vậy . . . . . .
Đến lầu 50, từng người lần lượt đi ra ngoài, có hai người còn có chút nghi ngờ quay đầu lại nhìn cô và cô bé kia tìm hiểu.
”Em lần đầu tiên tới à? Lần đầu tiên chị tới cũng gặp phải tình huống như
thế, chỉ là so với em còn thảm hơn, aizz, thôi, để chị chỉ cho em cách
sử dụng.” Cô gái trẻ cười nói, cười một tiếng mặt mày cong cong làm cô
tưởng tượng như con cừu nhỏ.
Cô gái trẻ nhấn nút # rồi nhập mật mã sau đó lựa chọn tầng lầu, thang máy đinh một tiếng mở ra.
”Được rồi đấy, đến lầu 39 nó sẽ tự động mở ra.” Cô gái trẻ nói.
”Cám ơn chị. Nhưng. . . . . .” Thành Hạ vẫn không nhịn được, nói: “Người
thiết kế thang máy chỗ các chị không phải là người ngân hàng đổi nghề
tới chứ? Làm như máy ATM vậy, lại quá nhanh, cũng quá làm cho người ta
không có cảm giác an toàn, nếu như có người khủng bố trực tiếp ở bên
ngoài phá huỷ máy ATM này thì người đang ở bên trong chết rồi. . . . .”
Cô gái trẻ nghe xong gật đầu, hình như rất đồng ý.
”Tôi cảm thấy bọn khủng bố không đến mức cảm thấy hứng thú với công ty nghèo này đâu, chi phí quá lớn.” Một âm thanh vang lên sau lưng, hai người bị sợ vội quay đầu lại.
”A? Dạ thiếu gia. . . . . .” Cô gái trẻ nói.
Đại thiếu gia hay Tiểu Thiếu gia cô cũng không có hứng thú, Thành Hạ chỉ
quay đầu lại nói với cô gái trẻ: “Cám ơn chị, em đi trước nha.” Cửa
thang máy khép lại, trong nháy mắt cô thấy cô bé kia nháy mắt với mình,
khuôn mặt cười.
Đến lầu 39, tìm được phòng làm việc số 3903 gõ cửa đi vào, một chàng trai tiếp cô, nghe nói là Hải Trí đưa bản vẽ thiết kế tới, thì anh ta nói Phó Quản lý Chương để anh
nhận thay, lúc này Thành Hạ mới yên tâm đi. Thang máy tới, một nhóm
người vui vẻ xuất hiện, loáng thoáng nghe có người nói “Chị Chương. . . . . .” Liếc mắt nhìn, thật có vẻ là một người phụ nữ giỏi giang.
Ra khỏi Thành Thế vẫn chưa tới chín giờ, Thành Hạ vội vàng chạy về công
ty, đến lầu mười tám, cô gái ở quầy tiếp tân vừa nhìn cô đã nói sắc mặt
cô không ổn, hỏi cô có phải là không thoải mái hay không, Thành Hạ lắc
đầu một cái bước lên thảm trở về chỗ ngồi, tất cả mọi người đang bận,
hình như hôm nay rất ăn ý không ai tìm cô làm việc vặt, nhờ vậy trước
bữa trưa cô cũng yên ổn xem xong Phương án.
Hôm nay, cơm ăn chẳng có vị gì, mọi người ăn xong còn đi dạo ở gần đó cho tiêu hóa, Thành Hạ
thật sự có áp lực quay lại phòng làm việc tiếp tục đọc tài liệu, thật ra thì dự toán còn đỡ, bản vẽ thiết kế thì phiền toái, bởi vì hình như
chẳng có thiết kế nào là hoàn mỹ, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có khuyết
điểm, vấn đề là ở chỗ, cô cho là khuyết điểm nhưng có phải ‘bệ hạ’ cũng
cho rằng như thế hay không, thôi, không muốn, đọc thật kỹ đi, có thể
nhìn ra bao nhiêu thì là bấy nhiêu.
Quá tập trung tinh thần nên Thành Hạ hoàn toàn không để ý, cửa phòng làm việc
của ‘bệ hạ’ cách âm cực tốt này lặng lẽ đóng lại, dĩ nhiên cũng không
biết rằng ở bên trong Giám đốc Trần đang gọi điện thoại cho một người.
”Thầy Giang, tôi cảm thấy cậu thật sự không cần ‘chuyện bé xé ra to’ đâu, cô
bạn gái nhỏ của cậu rất dồi dào sinh lực, giờ này, ăn cơm xong vẫn còn
đang chịu khó đấy.”
. . . . . .
”Cái gì Trần Tiên Đình?
Cậu dám gọi thẳng tên của ông anh này sao? Cậu đang uy hiếp à? Chờ tôi
gặp thầy của cậu tố cáo cậu! Còn nữa, cậu đừng quên nha, hiện tại là cậu cầu xin tôi bảo kê cô bạn gái nhỏ của cậu, nên làm cái gì trong lòng
cậu hiểu rõ chứ? Cũng không cần tôi nhắc lại nhỉ? “
. . . . . .
”Ăn cơm à? Được, Tiểu Nam Quốc! Cứ quyết định như vậy đi.”
. . . . . .
”Cúp máy đây, còn nữa, tôi cảm thấy cậu đừng chăm lo mù quáng quá, cậu coi
cô ấy như bảo bối vậy, Hải Trí nhiều gái đẹp thế, lấy bất kỳ người nào
ra so với cô ấy thì cũng có vẻ nữ tính hơn. Được rồi đừng dài dòng nữa,
biết cậu tâm hồn trong sáng, được, cúp máy đây, hôm nào không gặp không
về.”