Editor: Cogau
Một ‘ông thầy’ nào đó cúp điện thoại, lại khôi phục dáng vẻ Giám đốc nên
có, đi ra khỏi phòng làm việc tới bên cạnh chỗ Thành Hạ ngồi, đang muốn
khen ngợi đôi câu, nhưng miệng mở ra lại khép lại, thật là sao mà khích
lệ được đối với người còn đang ngủ quên đây?
Với cái bộ dáng này
của cô người khác sẽ không nói anh ngược đãi lao động trẻ em chứ? Người
cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi mà dáng còn như học sinh cấp 3 vậy? Tóc
ngắn coi như xong, cũng không biết trang điểm, ỷ vào trẻ tuổi da đẹp
sao, có điều mắt quầng thâm thì che giùm một cái, đôi môi hơi khô cũng
không biết bôi chút son môi, hôn lên đôi môi khô như vậy làm sao có thể
thoải mái đây? Không biết con mắt Giang Nam Đồng làm sao, nhiều cô gái
đẹp, chín chắn, ưa nhìn như vậy thì không thích lại tìm cô gái thế này.
Nhìn kỹ một chút, không trang điểm còn chưa tính, còn mang giày thể
thao, chỗ họ là Trung tâm thiết kế chứ không phải là Trung tâm chuyển
phát nhanh. . . . . . Xem ra, ngày mai họp nên nói một chút về vấn đề ăn mặc rồi. Rất lâu không tới, hôm qua vừa tới đã phát hiện nhân viên của
Trung tâm thiết kế quá phân tán rồi, người nào người đấy phấn chấn như
được nghỉ phép vậy.
”Yêu quái, còn không hiện hình. . . . . .” Người nào đó đang nghiêng đầu ngủ, nói mớ.
Trần Tiên Đình nhíu mày, quay lại sẽ nói với Giang Nam Đồng, bạn cậu ta nói
mớ, sao lại tìm cô người yêu nhiều khuyết điểm như vậy chứ? Còn quên nói nữa, nhìn cái mũi nhỏ của cô ấy mà xem, giống như cái mũi của chó Nhật
ấy.
Anh ta đứng ở đây đã lâu mà người nào đó còn chưa tỉnh, chẳng lẽ cơn thịnh nộ của anh ta còn chưa đủ mạnh hay sao? Không thể nào, anh đã luyện nhiều năm như vậy cơ mà.
Gõ cái bàn, thấy Thành Hạ mơ màng ngẩng đầu lên: “Các anh về rồi à. . . . . .” Lườm một cái lập tức nhảy dựng lên: “Chào Sếp!”
”Có phải công việc quá nhiều không?” Trần Tiên Đình khôi phục vẻ mặt trước sau như một của “Sếp“.
Thành Hạ do dự một chút nhưng vẫn nhẹ nhàng chậm rãi gật đầu một cái rồi lập tức bổ sung: “Em sẽ cố gắng đọc xong.”
”Không phải là ‘cố gắng’, mà là ‘phải’!” Trần Tiên Đình nói, giọng nghiêm túc.
”Dạ, em cố gắng ‘phải’ đọc xong.” Thành Hạ nói, cúi gằm đầu, xem ra tối nay không cần ngủ rồi.
”Ừ, đọc đi, có chỗ nào không hiểu thì hỏi mọi người. Ngày mai, trước khi
tan việc thì đến phòng làm việc của tôi.” Trần Tiên Đình nói xong, đi ra ngoài.
Ác quỷ, thật là quá ác quỷ mà, so với ‘Tứ Đại sát thủ’ còn kinh khủng hơn. Nhưng mà, hết cách rồi, phải tiếp tục cố gắng thôi.
Tan việc, Lương Bích Đoàn gọi cô, cô nói xem lại tài liệu một lát, đi về
thì cũng là chờ thang máy rồi chen chúc xe buýt mà thôi, cô về trễ chút
thì có thể ít người hơn. Khi cô cảm thấy mắt nhìn không rõ chữ nữa mới
ngẩng đầu lên, trời đã gần tối đen rồi, vội vàng thu dọn bản vẽ rồi đi
ra chờ thang máy, xem ra mệt nhọc có thể làm tiêu tan cảm giác thèm ăn
của người ta, bây giờ cô đã không cảm thấy đói bụng nữa.
Thời
gian chờ thang máy, cô lại đặt bút phác thảo lên bản vẽ thiết kế, cũng
không nghe tiếng ‘đinh’, đến khi có người gọi cô: “Cô bé, xin hỏi là cô
có muốn xuống lầu không?”
Thành Hạ hoàn hồn, cúi đầu bước một
bước dài vào thang máy tựa vào cạnh cửa tiếp tục phác thảo bản vẽ, cũng
không nhìn xem người nói chuyện là ai.
”Không biết tôi nên vui
mừng vì nhân viên dốc sức với công việc như vậy hay là nên tức giận vì
bị một thực tập sinh bỏ rơi đây?” Có người nói chuyện.
”Tùy tiện.” Thành Hạ mắt vẫn không rời bản vẽ.
”Ha ha!” Có người cười, hình như không kìm được.
Thành Hạ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn rồi lại cắm cúi, sau đó lại ngẩng đầu, mắt
còn chớp chớp thốt lên một câu: “Thái Thượng Hoàng. . . . . .”
Trời đất ơi, Thái Thượng Hoàng mở cửa thang máy cho cô, aizz, Công Ty lớn
thật tốt nha, Sếp không kiêu ngạo mà còn chiêu hiền đãi sĩ.
Tưởng Lập Trình ngẩn người một chút lập tức cười: “Xã hội mới không thịnh
hành chế độ sùng bái phong kiến đó nữa rồi, lại nói, Thái Thượng Hoàng
bình thường đều vô dụng, em coi tôi vô dụng sao?” Cái con người luôn
luôn thong dong tự tại này thực sự không nhớ được anh ta là ai, hôm cô
hành lễ chào ở công anh đã nhìn thấy, còn ở cửa thang máy nữa, nhưng
đáng tiếc cô lại chỉ có loại hưng phấn gặp Sếp lớn mà thôi. Chỉ có điều, cũng sắp hai năm rồi sao cô vẫn ăn mặc giản dị đơn giản thế không biết
nữa!
”Thật xin lỗi.” Thành Hạ nói, càng ngày càng cảm thấy người
trước mặt này nhìn quen mắt. Có thể là anh ta có khuôn mặt đại chúng đi? Liếc trộm một cái, không thể nào, mặc dù so ra thì không đẹp trai hơn
ông Tiếu, nhưng cũng sàn sàn với Giang Nam Đồng không phân biệt được hơn thua, nên cũng không thể tính là đại chúng đi?
”Thật ra thì,
chúng ta đã từng gặp rồi, chúng ta còn cùng nhau thân thiết qua!” Tưởng
Lập Trình nói, còn phải một lúc nữa mới xuống tới lầu, rảnh rỗi không có việc làm, anh muốn nhìn phản ứng của cô bé này một chút, là hối hận hay thế nào, dù sao bây giờ các cô gái đều rất thực tế.
Thành Hạ nghiêng đầu nhìn anh cố gắng moi móc trí nhớ từ trong đầu ra.
Tưởng Lập Trình nhìn chằm chằm vẻ mặt từ ngu ngơ đến sáng tỏ thông suốt của
cô, sau đó anh nghe thấy Thành Hạ nói một câu: “Ah, bảng số nhà anh sửa
xong rồi chứ?”
”Sửa xong rồi, đã sớm sửa xong rồi, nếu em lại tới thì chắc chắn sẽ không đi nhầm nữa đâu.” Tưởng Lập Trình nói, có chút
buồn bực: tại sao phản ứng của cô lại như vậy?
Ai mà rảnh rỗi lại đi tới nhà anh ta chứ, không ngờ người có cách làm quen không phong
cách kiểu 419* như vậy lại là Sếp lớn của cô, quả nhiên, có người có
tiền cũng chẳng có phong cách gì, tìm vợ mà như lựa đồ ở siêu thị vậy,
so với Giang Nam Đồng nhà cô kém xa.
* Làm quen kiểu 419: 419 tiếng Anh là ‘four one nine’ đọc thành ‘for one night’ ~ Tình một đêm.
”Không có cơ hội đến nữa.” Hơn nữa cũng không còn hứng thú, chỉ cần nghĩ tới
nhóm cả trai lẫn gái hóa trang như kiểu nhà giàu mới nổi nhưng tâm tư
xấu xa đó thôi là cũng thấy buồn nôn rồi.
”Cũng không nhất định.” Tưởng Lập Trình nói, ngày đó nghe Tưởng Úy nói tới thầy Giang, chẳng lẽ là nhà 503 có người mới du học về đó? Nghe nói nhà họ có một người làm
giảng viên của Đại học T.
Thành Hạ nhún nhún vai, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, mặc dù Sếp lớn nắm giữ chén cơm của cô, nhưng cô là thực tập, không sợ!
Ra khỏi thang máy, trong đại sảnh có mấy người còn chưa về tinh mắt nhìn
thấy cô và Tưởng Lập Trình đi cùng thang máy, lập tức trợn to hai mắt,
trong đầu liền phát ra “Xì căng đan” báo động, nhưng dĩ nhiên Thành Hạ
hoàn toàn không cảm kích, cô đang cầu nguyện lát nữa trên xe ít người
thôi để cho cô có chỗ ngồi có thể xem thêm hai bản vẽ nữa.
Cùng
Tưởng Lập Trình chào tạm biệt, anh ta tiếp tục đến bãi đậu xe dưới hầm,
Thành Hạ cất bước ra cổng, chào tạm biệt bác bảo vệ, vừa bước được một
chân thì cánh tay cô bị kéo lại làm cô giật mình.
Định thần nhìn lại, là Giang Nam Đồng.
”Cô bé, bạn trai cháu đã đợi cháu cả tiếng rồi đấy.” Bác bảo vệ nói.
Thành Hạ kéo Giang Nam Đồng đi ra ngoài: “Sao anh không gọi điện thoại, đứng đợi cả tiếng đồng hồ bị lạnh thì sao?”
”Anh chỉ đi ngang qua thôi, thuận tiện chờ xem.” Giang Nam Đồng cười nói,
cái ông anh bất lương kia lại đưa cho cô xem nhiều tài liệu như vậy, anh đâu thể yên tâm để cho cô chen chúc trên xe buýt nữa, đau lòng muốn
chết đi được. Hơn nữa, Trần Tiên Đình còn miêu tả cho anh quầng thâm mắt của cô.
”Thuận tiện mà chờ cả tiếng đồng hồ? Anh cho rằng chỉ số thông minh của em chỉ như trẻ ba tuổi à?” Lời Thành Hạ tuy là giận
trách nhưng giọng điệu lại ngọt ngào.
”Làm sao có thể? Chỉ số thông minh của Cầu Cầu rõ ràng là bốn tuổi mà.” Giang Nam Đồng nói.
Hai người nắm tay nhau đi về phía bãi đậu xe bên kia, hai người ai cũng
không để ý đến ánh mắt tìm kiếm của người trong chiếc Lamborghini phóng
ra ngoài lúc chờ đèn đỏ.
Lên xe, Giang Nam Đồng rướn người về ghế sau cầm một hộp giữ nhiệt đồ ăn ra ngoài: “Nè, bữa tối của mẹ chồng yêu quý đấy.”
Thành Hạ nhận lấy ôm vào trong ngực: “Giang Nam Đồng, cái này cũng là thuận tiện mang tới sao?”
”Ừ, thuận tiện, anh nói ra ngoài đi dạo, mẹ chồng em bắt anh mang đi, anh
nói không mang theo thì mẹ nói nếu không mang theo thì buổi tối anh
không cần về nhà nữa.” Giang Nam Đồng nói.
”Bác gái thật tốt.” Thành Hạ nói, trong lòng ngọt như uống mật vậy.
Giang Nam Đồng chợt nắm tay của cô: “Bạn trai không tốt sao?”
”Nói giỡn!” Thành Hạ rút tay ra, mở hộp cơm: “Nếu không tốt thì em đã không
cần anh rồi, anh không thể hoài nghi ánh mắt em được.”
”Thế thì thưởng đi, như vậy về sau mới có
động lực không ngừng cố gắng.” Giang Nam Đồng nói, chưa đợi Thành Hạ
đồng ý đã bu lại sát mặt cô khẽ hôn, lại thấy mang tai cô đỏ lên rồi.
Thành Hạ quay đầu mím môi nhìn Giang Nam Đồng, tới khi thấy anh có phần chột
dạ thì hôn “chụt” một cái lên mặt, rồi nhanh chóng trở về vị trí cũ,
miệng còn nói: “Có ai như anh vậy, phần thưởng thì phải chờ trao tặng,
sao lại tự mình ra tay cướp. . . . . .”
Giang Nam Đồng ngoài miệng thì nói ‘Ừ’, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, nếu không giành thì có thể có hai phần sao?
Giang Nam Đồng cố ý lái xe thật bình ổn - vì muốn Thành Hạ có thể ăn cơm thật ngon, đang ăn cơm miệng Thành Hạ cũng không nhàn rỗi, liều lĩnh mạo
hiểm nói về chuyện mới gặp vừa rồi.
”Anh còn nhớ nhà số 581 không?” Thành Hạ nói.
Giang Nam Đồng gật đầu, đâu chỉ nhớ, nhìn Thành Hạ trong gương chiếu hậu,
gương mặt cô hưng phấn, ôi, hình như còn có chút coi thường.
”Anh biết Tổng Giám đốc của Hải Trí là ai không?” Thành Hạ hỏi.
Tưởng Lập Trình.
”Không phải là người xuất hiện ở nhà 581 chứ?” Giang Nam Đồng rất “Khiêm tốn”
hỏi, tránh quấy rầy người khác đang hăng hái kể chuyện.
”Đúng vậy, chính là anh ta! Không nhìn ra, ôi, lại là ông chủ lớn đấy.” Thành Hạ nói.
Giang Nam Đồng cười cười: “Có người không để lộ tài năng.”
”Ừ, như em vậy, mặc dù bây giờ em là ‘con chim non’, nhưng em là ‘con chim
non’ rất có thực lực, một ngày nào đó sẽ biến thành Phượng Hoàng, bảy
sắc.” Còn thêm hậu tố định ngữ nữa.
”Sếp lớn là người thế nào?” Giang Nam Đồng hỏi, dường như lơ đãng.
Thành Hạ liền bô bô kể cho anh nghe, Giang Nam Đồng nghe, vẽ lên ký hiệu
trọng điểm 5 sao (*****) đối với câu “nếu em lại tới thì chắc chắn sẽ
không đi nhầm nữa đâu” đó.
”Xem ra Sếp tụi em vẫn rất nhiệt tình đối với nhân viên đấy.” Giang Nam Đồng nói.
Thành Hạ bĩu môi một cái: “Em cảm thấy là anh ta châm chọc em, nếu không còn
cần phải nhắc nhở em đi nhầm cửa nữa làm gì? Em còn chẳng nhớ rõ hình
dáng anh ta là tròn hay méo, đoán chừng anh ta còn muốn . . . cô bé này
năm đó thật không biết điều, đi nhầm nhà xem mắt với mình được một nửa
thì lại chạy, bây giờ hối hận đi, hối hận cũng vô dụng.”
Nhìn nét mặt cô, Giang Nam Đồng đổi 5 sao thành 4 sao rưỡi: “A, lần đó ở số nhà 581, người nói chuyện với em đúng là anh ấy à?”
”Vâng. À, cũng may anh gọi điện thoại, nếu không em còn phải nghĩ cách chạy trốn đấy.” Thành Hạ nói.
”Đầy đủ chứng minh chúng ta tâm ý tương thông, duyên phận ý trời.” Giang Nam Đồng nói.
Thành Hạ thở dài, xoa trán: “Không phải đã nói anh đừng đọc thư tình bách khoa toàn thư nữa sao?”
”Đây là lời thật tâm, không có một câu nào thật hơn so với câu này.” Giang Nam Đồng nói.
Thành Hạ dựa vào thành ghế nghiêng đầu: “Xong rồi, say cơm rồi.”
”Ngủ đi, lát nữa anh gọi.” Giang Nam Đồng nói, tắt đèn trong xe, chưa tới
hai phút người bên cạnh đã ngủ thiếp đi, đèn đường lúc sáng lúc tối
không ngừng thoảng qua mặt của cô, mặc dù không trang điểm nhưng theo
anh thì thật sự vẫn rất đẹp.
Có lẽ Trần Tiên Đình nói đúng, anh trúng độc, hoàn toàn căn cứ vào cô mà chuyên tâm với khiếu thẩm mỹ ban đầu.
”Ta là một con Phượng Hoàng bảy sắc. . . . . .” Người nọ lẩm bẩm, thân thể co lại một cái.
”Cho nên mới rơi vào tay Giang Nam Đồng ta.” Giang Nam Đồng cười tiếp một câu.
Người khác ha ha hai tiếng lại không động tĩnh gì.