Editor: Cogau
Vẫn mong đợi Lâm Phóng có thể gửi tin nhắn hoặc là gọi điện thoại cho cô để chứng tỏ anh ấy không tức giận, nhưng đáng tiếc lại không có. Mãi cho
đến khi trên bầu trời rọi xuống những tia nắng chói chang, Thành Hạ mới
giải quyết xong bản vẽ thiết kế. Vậy mà Lâm Phóng cũng không cho cô bất
cứ tin tức gì.
Cầm bản vẽ thiết kế đi giao cho Trần Tiên Đình, anh ta nhìn cô một cái: “Chờ phê duyệt lần lượt đi.”
Lần lượt phê duyệt thì lần lượt phê duyệt! Cũng không phải là chưa từng bị phê duyệt qua.
Vừa đúng lúc nghỉ trưa, Thành Hạ ra ngoài đi dạo lòng vòng, chợt nhớ phải
gọi điện thoại cho Lâm Phóng, vừa mới nói đôi câu: “Lâm Phóng, em chỉ
đeo nhẫn, còn chưa Đăng ký kết hôn, cũng chưa có làm gì, bọn em trong
sạch, còn nữa, mọi người cũng thấy Giang Nam Đồng không tệ, em chỉ nói
trước một chút . . . . . Chuyện đó, trước khi tốt nghiệp em sẽ không kết hôn cũng sẽ không phạm sai lầm trong cuộc sống, anh đừng tức giận, nói
với em mấy câu được không?”
Giọng điệu êm ái như ngày trước cô trốn học làm Lâm Phóng tức giận vậy.
”Hạ Hạ, anh rất bận, một lát còn phải phẫu thuật ngay, hôm nào hẵng nói,
ngoan, cúp máy.” Thành Hạ lại một lần nữa bị cúp điện thoại.
Nhìn điện thoại, Thành Hạ bất đắc dĩ rũ bả vai: “Kiệm lời như vậy, đầu óc
chắc sẽ không thay đổi, từ từ nói cho ngấm không được sao, Thành Hạ, mày thật là heo. . . Heo cũng không bằng, heo đụng cây mày đụng heo.” Không còn hơi sức trở về lầu nữa.
Một chiếc xe mới tinh còn chưa có biển số chạy băng băng tới, một người đàn ông bình tĩnh bước xuống xe, là Tưởng Lập Trình.
”Sinh hoạt của cô bé này thật đúng là lộn xộn.” Người khác lầu bầu, quan hệ
này anh thật đúng là không muốn hiểu, chẳng lẽ tiến sĩ này còn có một
tình địch tồn tại công khai sao? Thật là náo nhiệt đấy.
Vỗ vỗ xe, hình như không giống với tờ quảng cáo giới thiệu sản phẩm, để về gọi điện thoại hỏi lại một chút.
Cả buổi chiều, Thành Hạ vừa thấp thỏm chờ ‘tiếng sét’ từ tầng thượng vừa
buồn bực nhìn điện thoại di động, rồi lại nhìn chiếc nhẫn một cái, có
phải cô quá xúc động rồi không!
Mãi cho đến khi tan việc, tầng
thượng vẫn không có động tĩnh gì, mà điện thoại di động cũng chẳng có
động tĩnh, tâm tư Thành Hạ bất ổn giống như đang treo 15 thùng vậy, bảy
cái bên trên đang chờ bổ xuống, tám cái bên dưới là tức giận của Lâm
Phóng.
Tan việc, thấy Giang Nam Đồng, vốn là mấy ngày nay đều ở
trong trạng thái mộng du, cộng thêm chuyện Lâm Phóng khiến cho Thành Hạ
không vui vẻ như bình thường mà dựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
”Cầu Cầu, sao thế? Bản vẽ thiết kế lại bị phê bình à?” Giang Nam Đồng hỏi.
”Bão táp đang nổi lên ở lầu cuối, có lẽ ngày mai sẽ đổ ập xuống. Aizz, lần
này không biết lại muốn nói em cái gì nữa.” Thành Hạ nói.
”Không tự tin sao?” Giang Nam Đồng hỏi.
Thành Hạ lắc đầu một cái: “Em thì có lòng tin với mình, nhưng không biết
Tưởng Lập Trình có lòng tin với em hay không, yên tâm đi, bất luận anh
ta nói em thế nào, thì cũng không có tiền lương cho anh ta trừ đâu, cứ
thoải mái đi.”
Giang Nam Đồng cười, buổi chiều Trần Tiên Đình đã
gọi điện thoại cho anh, nói bản vẽ thiết kế rất tốt, nhưng không thể nói cho cô biết để cho cô kiêu ngạo.
Thành Hạ nói xong lại nhắm mắt nghỉ ngơi, suy nghĩ làm thế nào để Lâm Phóng bớt giận.
Điểm không bình thường đó của cô, Giang Nam Đồng đã nhìn ra, nhưng tình hình chưa rõ ràng thì trước hết anh vẫn nên yên lặng xem xét thì tốt hơn, dù sao biểu cảm của cô cũng viết ở trên mặt rồi.
Ngày thứ hai,
Thành Hạ tiếp tục chờ đợi bão táp, tuy nhiên vẫn rất yên tĩnh. Thành Hạ
nhìn về phía máy vi tính suy nghĩ, chẳng lẽ Tưởng Lập Trình không có
thời gian xem ư? Ừ, rất có thể, anh ta là ông chủ lớn cơ mà!
Ngày thứ ba, vẫn tiếp tục yên tĩnh. Thành Hạ hơi thấp thỏm một chút, sáng
sớm hôm nay rõ ràng cô thấy một người của phòng 5 bị gọi lên. Ừ, có lẽ,
còn chưa có đến lượt cô, thứ tự là đảo ngược lại, cô ở phòng 1 nên phải
xếp hạng cuối cùng.
Nhưng phòng nào cũng gọi rồi mà lại không có
Thành Hạ, việc này làm cô cực kỳ ủ rũ. Có lẽ Tưởng Lập Trình cho là bản
vẽ đó tư cách bị anh phê bình cũng không có, như năm xu tiền không biết
ai vứt trên đất anh khom lưng nhặt lên cũng thấy lãng phí thời gian, bản vẽ thiết kế của cô có lẽ đã tan tành ở máy hủy giấy rồi ấy chứ.
Nói không buồn rầu là giả, buổi trưa Thành Hạ ở KFC kế bên ăn bốn chiếc kem ốc quế mới thấy tốt lên một chút, lúc đi bộ về gần đến công ty không
ngờ nhận được điện thoại, là Lâm Phóng.
”Lâm Phóng, có phải anh hết giận rồi không?” Thành Hạ hỏi có phần rất dè dặt.
”Ai nói anh tức giận? Đợt vừa rồi anh tương đối bận rộn mà thôi, thiết kế hoàn thành rồi à?” Lâm Phóng hỏi.
”À vâng, Bác sĩ Lâm rất bận rộn, là trụ cột chính của bệnh viện trong
tương lai, có thể để cho ngài nhớ tới Tiểu dân thật sự là vô cùng vinh
hạnh.” Thấy giọng điệu Lâm Phóng hòa hoãn rất nhiều, nên Thành Hạ lại
cợt nhả.
”Bản vẽ thiết kế hoàn thành rồi sao? Có bị phê bình gì không?” Lâm Phóng hỏi.
”Làm sao có thể bị phê bình gì chứ? Em là Kiến trúc sư mới nổi, ha ha! Lâm
Phóng, em thấy anh nên mở mắt ra mà nhìn.” Thành Hạ vừa nói vừa chạy tới sân cỏ bên kia, vừa đá hòn đá nhỏ không biết từ đâu tới.
”Lại tự cao đấy! Ở trong công ty nói chuyện phải cẩn thận chút, đồ ngốc không chịu để tâm.” Lâm Phóng cười mắng một câu.
”Biết rồi, bây giờ là giờ nghỉ, xung quanh em chẳng có ai, ha ha, lại nói,
cùng lắm thì bị ông chủ cho nghỉ, cũng không có gì, em chính là con chim hải âu dũng cảm dưới ngòi bút Gorky (Maksim Gorky), để cho bão táp tới
nhanh hơn chút nữa đi!” Hòn đá nhỏ dưới lòng bàn kích động bị đá ra
ngoài, chỉ nghe một tiếng “bốp” vang lên, hình như là. . . . . . Giương
mắt nhìn lên, chiếc xe đậu ở chỗ này khi nào vậy chứ? Cửa xe hình như
vẫn còn động, không, không phải là ảo giác, quả thực là chuyển động, còn có một con người bước ra, không, một người, là Tưởng Lập Trình, Thành
Hạ lập tức “Ôi” một tiếng, giống như là nấc cục vậy.
”Hạ Hạ? Sao vậy?” Lâm Phóng hỏi.
”Không có chuyện gì cả, đồng nghiệp thôi, em cúp máy trước nha Lâm Phóng, về
sẽ gọi lại cho anh.” Thành Hạ cúp điện thoại, nhìn Tưởng Lập Trình rồi
nhìn kính xe anh ta.
Nhắm mắt đi tới: “Tưởng Tiên Sinh thật xin
lỗi, không phải em cố ý.” Thuận tiện nghiêng đầu nhìn biển số xe, bỗng
dưng phát hiện không phải là Con bò tót (Lamborghini) mà đổi thành Ba
cái xiên (Mercedes) rồi, kính chiếc xe này không biết là đắt cỡ nào,
tiền trong thẻ của cô không biết có đủ hay không.
Tưởng Lập Trình nhún nhún vai: “Xem ra, xe này không hợp từ trường với anh rồi, đi thôi, em theo anh đi trả xe lại.”
”Kính xe đó, không cần đền tiền sao?” Thành Hạ hỏi, khi về cô sẽ đem đầu ngón chân chặt, thật mắc nợ mà.
”Không việc gì, chỉ một chấm nhỏ, có lẽ người bán cũng không nhìn ra đâu, nếu
nhìn ra trừ tiền của anh, anh lại trừ của em.” Tưởng Lập Trình vừa nói
vừa mở cửa xe chỗ cạnh tài xế ra: “Lên xe thôi.”
”Nhưng đến giờ làm việc rồi.” Thành Hạ nói, đây là ngọn nguồn scandal, có lẽ cô phải tránh xa một chút để cho an toàn.
”Em quên sao? Anh cũng có quyền cho nhân viên nghỉ mà!” Tưởng Lập Trình suy nghĩ một chút lại nói: “Dĩ nhiên, đi ra ngoài cùng anh coi như là công
việc. Lại nói, em thực tập cũng không có tiền lương cũng chẳng tổn thất
gì.”
Hình như cũng có lý, nhưng mấu chốt của vấn đề là, anh ta đi đổi xe thì liên quan quái gì tới cô chứ? Tại sao cô muốn đi theo? Nghĩ
thế nên Thành Hạ cứ như vậy hỏi, dĩ nhiên cái từ ‘quái’ này không thể sử dụng.
Tưởng Lập Trình chỉ vết trên kính xe mà chẳng mấy ai có
thể nhận ra này: “Nếu trừ tiền, thì tốt nhất em cũng phải chứng kiến, để tránh em cho là anh gài tiền em.”
Mồ hôi lạnh, trán nhăn. Anh là ông chủ lớn, nếu làm như vậy thì tôi thay mặt nhân dân cả nước coi thường anh đấy!
”Không biết, em tin tưởng nhân phẩm của Tưởng Tiên Sinh anh.” Thành Hạ nói, chân từ từ lui về phía sau.
”Cám ơn.” Tưởng Lập Trình lại lộ ra răng trắng: “Nhưng anh không tin mình,
em cũng biết người làm ăn dễ dàng hám lợi.”
Quỷ thần ơi, thưởng cho anh ta tiếng sét trước đi!
”Đùa thôi, hai ngày nay anh bận nên chưa có thời gian tìm em nói chuyện bản
vẽ thiết kế, vừa hay hôm nay ở trên đường nói đi.” Tưởng Lập Trình nói.
Đây chính là phân biệt đối xử, người khác thì nói ở phòng làm việc, còn cô
thì phải thừa dịp người ta trên đường đi trả xe tận dụng triệt để, đây
là chuyện gì . . . Một chút bất mãn nhỏ từ khe hở nào đó trong lòng chui ra, giống như khí gas bị rò rỉ vậy . . . . . .
Ngồi lên xe, lần
thứ hai ngồi xe đắt tiền, xa hoa. Thật là trùng hợp, hai lần đều là ông
chủ lớn lái xe, nhưng lần đầu tiên thì sợ hãi lần thứ hai thì có chút
bất mãn.
Tưởng Lập Trình để cho cô nói một chút về ý tưởng thiết
kế, tuy nói lúc này trên tay không có bản vẽ, nhưng thiết kế đó đã sớm
thuộc nằm lòng rồi, Thành Hạ nói từ tiết kiệm không gian ra sao, nâng
cao hiệu suất căn hộ như thế nào, rồi phương diện thiết kế lấy sáng
thông gió ra sao đều cố gắng nói rõ toàn bộ, vừa nói còn vừa khoa tay
múa chân căn hộ như thế nào có thể kết hợp cùng một lầu với nhau, rồi
thiết kế một lầu bốn căn hộ ở chỗ cầu thang xoay 45 độ bố trí thêm hai
căn để tăng cường lấy sáng-thông gió ra sao . . ., khoa tay múa chân
xong mới nhớ ra, Tưởng Lập Trình đang lái xe, đoán chừng không thấy.
”Đọc bao nhiêu tài liệu?” Tưởng Lập Trình hỏi.
”Thư viện, trên mạng, còn có một số tập san nước ngoài mới nhất, lại còn
được hướng dẫn trong buổi họp ngày hôm trước nữa.” Thành Hạ nói.
”Nước ngoài? Nước nào?” Tưởng Lập Trình hỏi, hình như cảm thấy hứng thú hơn đối với công tác chuẩn bị của cô.
”Mỹ, Anh rồi Đức.” Thành Hạ thành thật trả lời.
”Em biết tiếng Đức nữa sao?” Trong ánh mắt Tưởng Lập Trình mang theo chút kinh ngạc.
Thành Hạ lắc đầu: “Không biết, bạn trai em phiên dịch giùm em, tập san cũng
là anh ấy cho em mượn.”
”Bạn trai em quả thực lợi hại, cũng học kiến trúc sao?” Những lời này anh cố ý hỏi.
”Cây đại thụ Ngành kiến trúc, đang học Tiến sĩ Thiết kế tổng quan ạ.” Thành Hạ nói.
Tưởng Lập Trình không nói tiếp, mắt nhìn phía trước không biết đang suy nghĩ
gì, sau một lát mới lên tiếng: “Thẳng thắn mà nói, thiết kế lần này hoàn thiện không ít, anh không ngờ em biết làm đến trình độ này, so với mấy
thạc sĩ thì em cũng không kém, nhưng anh có chút vấn đề, thiết kế này
bạn trai em không tham dự vào chứ?”
Thành Hạ lập tức âm thầm cắn
đôi môi, thật muốn chửi câu ‘tiên sư nhà anh’, nhưng phải bình tĩnh,
Thành Hạ, bình tĩnh lại, dù có thể cũng không được chửi: “Nếu kể tới
những tập san không có cách nào tiếp xúc được mà anh ấy cho em mượn đó,
thì cũng coi như tham dự, như vậy anh ấy có tham dự. Nhưng trừ điểm này
ra thì hoàn toàn không có những thứ khác, mặc kệ anh có tin hay không,
sự thật vẫn chính là như vậy.”
”Anh có nói là không tin sao?” Tưởng Lập Trình lại lộ ra răng trắng, Thành Hạ lại ngây ngẩn cả người.
”Cái gì? Tin á? Thật sao? Tại sao lại dễ tin như vậy? Vừa rồi rõ ràng vẫn
còn chất vấn cơ mà.” Thành Hạ hỏi, chuyện liên quan đến vinh dự của cô
thì cô nhất định phải nói cho rõ ràng.
”Cô thực tập sinh này quá
không chịu thua kém, bị kích một cái thì nhiệt huyết sôi trào tràn ngập, lần trước lúc em rời phòng làm việc của anh đi, em biết vẻ mặt của mình như thế nào không?” Giọng Tưởng Lập Trình mang theo nụ cười.
Ai mà mất công đi nhớ cái vẻ mặt gì chứ?
”Trên mặt em đều viết ‘Tôi đây muốn rửa cái nhục ngày hôm nay, đến lúc đó để
cho anh ngậm miệng lại không nói gì được’, theo kinh nghiệm của anh
thấy, bình thường kiểu người như thế đều không chịu thua kém, có thể
tiếp nhận phê bình, nhưng tuyệt đối không tiếp thụ nổi người khác soi
mói mình, chính là suy nghĩ nát óc cũng phải dựa vào bản thân, dù là
người ta chỉ con đường ngắn cho cô, nói dễ nghe hơn là có tinh thần suy
nghĩ độc lập, nói khó nghe một chút chính là vờ ngớ ngẩn đi đường quanh
co.” Tưởng Lập Trình nói.
Tiên sư anh chứ, nhất định phải nói chuyện khó nghe như vậy đấy.
”Cám ơn đã khen.” Thành Hạ nói, mắt nhìn ngoài cửa xe, thật lười phải nhìn
vẻ mặt cười hì hì đó của anh ta, nói chuyện thật là khó nghe, so với
Giang Nam Đồng thì kém xa.
Bên trong xe vang lên nhạc nhẹ, sau giữa trưa một ngày mùa xuân làm cho người ta cảm thấy thoải mái, buông lỏng.
”Nếu như bây giờ Hải Trí muốn ký hợp đồng với em, có ký không?” Giữa khúc
nhạc du dương này, Tưởng Lập Trình ném ra một cục xương.
Thành Hạ suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Đây đại khái là nằm ngoài dự đoán của Tưởng Lập Trình – vì vậy anh lập tức liền nghiêng đầu nhìn cô: “Lý do.”
”Bởi vì em còn chưa tính toán kỹ, chưa lựa chọn được giữa việc thi nghiên
cứu sinh và đi làm, rồi cũng phân vân giữa Công ty địa ốc và Viện Thiết
kế.” Thành Hạ nói.
”Sau khi ký có thể thay đổi.” Tưởng Lập Trình nói.
”Vậy còn phải bồi thường vi phạm Hợp đồng, không có lợi lắm.” Thành Hạ nói,
dù sao trước khi đến kỳ thi, cô vẫn còn thời gian mấy tháng để cân nhắc
cơ mà.
”Em thấy ở thành phố S, còn có thể tìm được nơi làm việc
tốt hơn Hải Trí sao?” Tưởng Lập Trình hỏi.
”Nếu nói tốt
nhất thì mỗi người mỗi khác, với người khác là thạch tín* nhưng có lẽ
với mình chính là mật đường, quan điểm cá nhân khác nhau.” Thành Hạ nói, thật ra thì cái vấn đề này cô có cân nhắc qua, ban đầu khi tới thực tập đã nghĩ qua, nếu như có thể vào được Hải Trí cũng không tồi, tối thiểu
là tiền lương không tệ, nhưng tình hình hiện nay thì tốt nhất là cô đi
cách Tưởng Lập Trình và Tưởng Úy càng xa càng tốt, ở đây hiệu quả của
lời đồn đại quá đáng sợ, nét mặt “khoanh vùng giữ đất” của Tưởng Úy kia
cũng làm cho người ta lạnh cả sống lưng.
* Thạch tín: Tên hóa học là
Asen, là một á kim cực độc (còn được gọi là thuốc độc của các vị vua,
vua thuốc độc). Tham khảo thêm tại https://vi.wikipedia.org/wiki/Asen
Vẻ mặt cười như không của Tưởng Lập Trình im lặng, Thành Hạ ước gì anh
không nói lời nào, nhưng không khí này thật khiến người ta chẳng thoải
mái chút nào.