Editor: Cogau
Thật vất vả mới đến được salon 4S, cửa hàng cực lớn, trông vẻ bề ngoài của
xe không mấy chiếc cô biết, nhưng cũng chẳng liên quan đến chuyện của
cô, cô - một con gà mờ, nếu như không dựa vào sự giúp đỡ của gia đình mà dựa vào thu nhập của bản thân thì cùng lắm là trong vòng hai năm sẽ mua một chiếc xe cũ hoặc là mua một xe đạp treo cái mác Benz lên.
Đi theo Sếp lớn thật tốt, đi tới chỗ nào cũng đều được tiếp đón trịnh
trọng thỏa mãn lòng hư vinh (trừ Thành Thế), ví như có người đặc biệt mở thang máy cho lên lầu tìm Tổng giám đốc, một cô gái vẻ mặt xem ra vô
tội bị gọi đến xin lỗi Tưởng Lập Trình, nói cô là Liễu Diệp, sách quảng
cáo giới thiệu sản phẩm là cô làm, nghĩ là sai rồi nên thật sự xin lỗi.
Xem ra, Tưởng Lập Trình và Tổng quản lý họ Dư tên Phong ở đây rất thân
quen, vì vậy cũng không nói gì, đương nhiên là xe được trả lại thoải
mái, ông chủ lớn Tưởng lại đổi chiếc xe khác, trong đầu Thành Hạ nghĩ
đến hai chữ: ông chủ! Nhiêu đó đủ để cô mua cho Lâm Phóng một kho xe mô
hình rồi.
Phải một tuần sau mới có xe, vì vậy Tưởng Lập Trình bảo thuê taxi về, Thành Hạ có chút buồn rầu, ông chủ lớn này thì chẳng có
vấn đề gì cả. Như vậy thì có thể mỗi người đi một ngả rồi.
”Sếp
Tưởng, anh đi về trước đi, em còn muốn đến Viện thiết kế lấy bản vẽ.”
Thành Hạ tìm một lý do, đột nhiên cảm thấy người mới thật tốt, có thể
lấy Viện thiết kế để ngụy trang.
Một chiếc xe taxi đã dừng ở trước mặt bọn họ: “Không sao, công ty anh lớn như vậy thiếu chút tiền thuê xe sao? Anh đưa em đi.”
Ông trời muốn chặn hết đường của người ta mà, vậy thì đừng trách ta đây dùng búa mở đường!
”Sếp, được rồi, em nói thật, không phải em muốn đến Viện thiết kế, mà chỉ là
em không muốn cùng đi cùng về với Sếp thôi ạ.” Thành Hạ nói.
Tưởng Lập Trình đóng cửa xe, ý bảo xe đi đi rồi mới hỏi cô: “Em có chứng sợ Sếp sao?”
”Không, em có chứng sợ lời đồn nhảm.” Thành Hạ nói.
”Cây ngay không sợ chết đứng.” Tưởng Lập Trình cười cười, đột nhiên cảm thấy cô bé trước mặt này rất thú vị, dám gọi anh là Sếp lại còn sợ lời đồn
đại.
”Còn có câu: ‘trăm năm bia đá cũng mòn, nghìn năm bia miệng
vẫn còn trơ trơ’. Em đây chỉ là một thường dân – một thực tập sinh nho
nhỏ, chỉ muốn thực tập cho tốt, không muốn bị nhiều lời đồn đại lộn xộn
lung tung như vậy làm phiền, còn có. . . . . .” Thành Hạ do dự một chút
vẫn quyết định không nói, Tưởng Úy có thân phận quốc mẫu hay không thì
cô cũng không hiểu rõ lắm, cũng không nên lôi mấy chuyện bên lề này vào
làm gì.
”Còn có cái gì?” Tưởng Lập Trình hỏi. Thật hiếm thấy nha, còn có cô gái coi anh là rắn rết, bò cạp hận không thể tránh xa đấy.
”Không có gì.” Thành Hạ nói.
”A, vậy à.” Tưởng Lập Trình như có điều suy nghĩ, vẫy một xe taxi dừng lại ở trước mặt: “Lên xe thôi.”
Thành Hạ thật muốn đau đầu chứ.
”Mặc dù là anh có tiền, nhưng bây giờ khắp thế giới đều đề xuất tiết kiệm
nhiên liệu, dù sao cũng phải thuận theo trào lưu.” Tưởng Lập Trình nói.
”Em có thể đi tàu điện ngầm.” Thành Hạ nói.
”A, bản vẽ, anh vẫn còn có vấn đề chưa hỏi xong.” Tưởng Lập Trình nói.
Đoạn đường vừa rồi vì sao anh không hỏi chứ? Cái người này không thể không gây chuyện sao?
Xe chạy, bởi vì Tưởng Lập Trình nói muốn thảo luận vấn đề, cho nên đều
ngồi ở ghế sau cho dễ dàng một chút, Thành Hạ nhìn kính chiếu hậu thấy
tài xế luôn len lén liếc hai người bọn họ.
Vấn đề của Tưởng Lập
Trình không phải là nhiều bình thường, gần đến cửa công ty rồi mới hỏi
xong, chung quy lại anh nói một câu khiến Thành Hạ rất im lặng: “Anh
nghĩ, cảm thấy em nói vẫn có đạo lý, lời đồn đại quả thật đáng sợ, cho
nên vẫn phải giữ khoảng cách giải quyết việc công thì tốt, lần này coi
như chúng ta đi ghép xe nhỉ? Tiền xe mỗi người một nửa em không có ý
kiến chứ?”
”Mới vừa rồi em đã ngồi xe anh, lượt về này để em trả, hai bên coi như sòng phẳng.” Thành Hạ nói, thanh toán tiền xe xong
xuống xe thì đã thấy Tưởng Lập Trình vào cửa chính, lúc này Thành Hạ mới thoáng yên tâm.
Trở lại lầu 18, ngồi chưa nóng đít thì tiếng
chuông tin nhắn điện thoại di động đã vang lên, móc ra vừa nhìn thiếu
chút nữa là mở cửa sổ bên cạnh ra nhảy luôn xuống – chống lại áp bức của nhà tư bản không có nhân tính.
”Siêu xe của anh đủ mua được mười mấy chiếc xe taxi, nên tiền xe có phải cũng nên điều chỉnh một chút cho tương ứng không?” Mặc dù là số điện thoại lạ, nhưng giọng điệu này trừ
Tưởng Lập Trình thì còn ai khác vào đây chứ? Vừa rồi đi trên đường trong lòng đã xuất hiện khí tức, giờ phút này đã gần đến giới hạn bùng nổ, cô thanh toán tiền xe đã không tính rồi, còn phải thiếu tiền anh ta nữa
sao? Công ty ở đâu nữa đây?
Thành Hạ lười phải nhắn lại, tên
Tưởng Lập Trình này nhất định là rảnh rỗi nên điên rồi. Vì vậy xóa tin
nhắn tiếp tục làm công việc của mình.
Điện thoại di động vang
lên, trên điện thoại hiện lên mấy ký hiệu tán loạn, số hình như chính là số điện thoại mới vừa nhắn tin đó, dù sao cũng chỉ rung thôi, Thành Hạ
giơ điện thoại lên rồi nhét vào ngăn kéo, để cho mày kêu đi! (ha ha,
liều thật, dám không nghe đt của Sếp tổng!)
Một lúc sau, điện
thoại nội bộ vang lên, Thành Hạ cho là Trần Tiên Đình, chỉ có anh ấy
thích dùng số nội bộ gọi cô, nhưng nghe được giọng đó phản ứng đầu tiên
của Thành Hạ chính là muốn cúp điện thoại, không đợi cô nói chuyện đầu
kia đã nói trước: “Anh vừa mới nhìn thấy đánh giá của Viện Thiết kế đối
với phần bản vẽ thiết kế của em, cũng không tệ lắm, cho nên anh cho rằng em là nhân tài Hải Trí cần, chờ chút anh sẽ để Bộ phận Nhân sự đến gặp
em trao đổi vấn đề ký Hợp đồng, tốt nhất em nên cân nhắc một chút.”
Người này, mới vừa rồi còn như thế, bây giờ đã sắc mặt giải quyết việc chung rồi.
”Em thấy, vừa rồi em đã nói. . . . . .”
”Đây là một cơ hội khó có được, tốt nhất em suy nghĩ kỹ càng lại rồi mới
quyết định.” Tưởng Lập Trình chợt nhỏ giọng: “Mới vừa rồi chỉ là trắc
nghiệm nhỏ, em qua. Nói thật, anh cũng không muốn có tin đồn với phái
nữ, anh vẫn thích rõ ràng giữa công việc và tình cảm với nữ giới, trong
nhóm thực tập sinh thì em quả thật rất xuất sắc, anh không muốn để mất
nhân tài có ích đối với Hải Trí cho công ty đối thủ. Cho nên, anh thấy
em ký thì tốt hơn.”
”Em sẽ cân nhắc một chút, đại khái là cần một chút thời gian.” Thành Hạ nói, trong lòng nhẹ nhõm, cũng may, Tưởng Lập Trình là người công tư rõ ràng, thì ra không phải là muốn chỉnh cô.
”OK, trước khi emkết thúc thực tập là được rồi.” Tưởng Lập Trình cúp điện thoại.
Tiền lương thật rất mê người.
Không dễ dàng nhịn đến khi tan tầm gặp được Giang Nam Đồng, Thành Hạ không
nhịn được nói, hỏi ý kiến Giang Nam Đồng, lời nói của Tưởng Lập Trình cô giữ lại không cần thiết phải nói phần kia với Giang Nam Đồng, dù sao
chỉ cần anh ta công tư phân minh thì cô nhất định là làm được.
Giang Nam Đồng phân tích cho cô từng ưu thế của việc đến Viện Thiết kế hay ở lại Công ty bất động sản sau đó để cho cô tự mình suy nghĩ thật kỹ.
”Tiền lương ở Hải Trí thật tốt, giống như một miếng thịt ba chỉ thơm ngon.” Thành Hạ nói.
Giang Nam Đồng liền cười: “Vợ! Nuôi sống gia đình là trách nhiệm của chồng, em chỉ cần làm chuyện mình thích là được rồi.”
”Nhưng vừa thích lại vừa có thể kiếm nhiều tiền không phải tốt hơn sao?” Thành Hạ nói.
”Em thích là được rồi.” Giang Nam Đồng nói.
Nói xong chuyện này, Thành Hạ lại chuyển chủ đề báo cáo với Giang Nam Đồng
việc tâm tình không ổn định của Lâm Phóng mấy ngày nay, Giang Nam Đồng
nghe xong duỗi tay phải ra cầm tay cô một cái: “Thời gian sẽ chứng minh
tất cả, đến lúc đó anh vợ sẽ biết em gái của anhấy lựa chọn không
sai.”
”Giang Nam Đồng, anh đúng là được đằng chân lân đằng đầu.”
Mặc dù trách vậy nhưng Thành Hạ không có ý tức giận, dù sao trong lòng
cô cảm thấy đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
”Sớm muộn gì cũng phải gọi, anh tập nói trước, tránh cho đến lúc đó lại căng thẳng.” Giang Nam Đồng nói.
”Căng thẳng á? Lạ à nha, tới bây giờ em còn chưa phát hiện phẩm chất tốt đẹp
này ở trên người của anh đấy.” Thành Hạ nói, ở trong mắt cô, Giang Nam
Đồng chính là kiểu người mà người ngoài hành tinh đến trước mặt cũng có
thể bắt tay nói “Xin chào, chào mừng tới Trái đất“.
Nghĩ tới nghĩ lui mấy ngày, Thành Hạ đến Bộ phận Nhân sự ký Hợp đồng, coi như là đem
mình gieo xuống đất chuẩn bị mọc rễ rồi. Các anh em trong phòng nói muốn đi ra ngoài uống rượu ăn mừng, quyết định thời gian vào thứ sáu tuần
này khi kết thúc thực tập, các anh em còn ầm ĩ nói Thành Hạ đưa người
thân đi, không may hôm đó Giang Nam Đồng phải tiếp đón mấy người thầy từ Đức tới, Giang Nam Đồng nói anh sẽ cố gắng chạy tới.
Thực tập
cuối cùng cũng phải kết thúc, Thành Hạ có phần luyến tiếc, mặc dù sẽ
thường bận rộn tới nỗi không ngẩng đầu lên được, nhưng mỗi lần giúp xong giống như là tràn đầy năng lượng, sức mạnh toàn thân đều không ngừng
tăng lên vậy.
Các đồng nghiệp trong phòng, trừ hai cô phải về nhà nấu cơm cho con và một người mới cưới phải về nhà mẹ chồng còn đâu tất
cả đều đến đông đủ, ăn mừng, nhất định là phải uống rượu, mặc dù chỉ
dùng ly nhỏ nhưng không chịu nổi kiểu uống từng vòng lại từng vòng với
các loại lý do, sau lại có người anh em uống nhiều, vỗ bàn một cái: “Đổi chén”, rất có dáng điệu Võ Tòng 18 chén quát lên điên cuồng.
Bởi vì đều có cao hứng, bữa rượu này tưng
bừng tới không giới hạn, kề vai sát cánh ca hát khiêu vũ, lại còn ngồi
đối diện siêu vẹo lẩm bẩm “Hai con ong mật nhỏ”, Thành Hạ ngồi ở bên
kia, nét mặt rất “thờ ơ“.
”Cô gái Trùng Khánh, tới đây, uống rượu.” Bạn Lương Bích Đoàn cầm ly rượu, bước đi hình chữ bát (八).
”Em là cô gái Phương Bắc, em nói anh Lương này, anh còn có thể uống sao?
Đừng có để lát nữa không biết đường về nha.” Thành Hạ cười, hôm nay thất bại, rõ ràng lại còn nhiều người tỉnh táo như vậy.
”Em gái, nếu uống không trôi thì nhận thua, anh sẽ tha cho em một mạng.” Lương Bích Đoàn nói.
”A, em biết . . .”
Chỉ nghe khà khà một tiếng, anh bạn nhỏ Lương Bích Đoàn nhanh chóng sõng soài trước mặt Thành Hạ.
Uống xong rượu, một nhóm người lảm nhảm đi ra ngoài, Thành Hạ kéo cánh tay
Lương Bích Đoàn: “Người anh em, xin thương xót, lát nữa ngàn vạn lần anh không được ném em bên lề đường đâu, làm ơn.”
Trước khi bước ra
khỏi cửa phòng, Lương Bích Đoàn không hiểu ý cô, vừa bước một chân ra
thì anh đã hiểu, bởi vì sức lực mới vừa kéo cánh tay anh hồi nãy bỗng
dưng biến mất xụi lơ thành bùn rồi.
Người ta ra cửa hóng gió một
chút là tỉnh rượu, Thành Hạ thì trúng gió gục làm cho những người liên
quan mở rộng tầm mắt, tốt xấu gì cũng phải cõng ra tới đại sảnh, Lương
Bích Đoàn mắt tinh vừa thấy một người đàn ông vội vàng eo lên: “Chồng
của Thành Hạ!”
Mấy người đang ngồi trong đại sảnh cũng nghiêng
đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông lịch sự anh tuấn cao lớn đang sải
bước về phía bầy quỷ say, ôm một người say chết ở trong ngực, động tác
rất là cẩn thận, lập tức làm mấy cô gái trẻ đang muốn lấy chồng ghen
chết, quỷ say ở cửa bên này hai mắt cũng đều tỏa sáng nhìn tới “Chồng
của Thành Hạ“.
Giang Nam Đồng rất lễ phép cám ơn, đợi đi xuống
lầu thu xếp ổn thỏa cho Thành Hạ trước rồi lại giúp đỡ quỷ say từng
người từng người gọi xe sắp xếp đâu vào đấy. Trước khi lên xe, Lương
Bích Đoàn nhỏ giọng nói với anh: “Ông anh, thời điểm nên ăn thì phải hạ
đôi đũa, ngàn vạn đừng do dự ha ha. . . . . . ha ha” cười dâm đãng, đóng cửa xe.