Đội Trưởng Hà Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời

Chương 19: Chương 19: Chuyện hay




Hà Uy Kiệt nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn cũng không hoảng loạn chạy lại kiểm tra xe một lần nữa mà thong thả nói với ông ta...

“Quá trình kiểm tra đã xong, chúc ngài Ân lên đường thuận lợi...!”

Ân Kiếm tỏ vẻ mặt đắc ý không quên tiến đến vỗ vào vai Hà Uy Kiệt cảnh cáo, nhưng nói đúng hơn là dặn hắn nên biết bản thân đang ở vị trí nào...

“Đội trưởng Hà có thể không biết một số thứ, nhưng ít nhất cậu nên biết điều, vì có thể tôi sẽ là cơn ác mộng của cậu sau này đấy...!”

Đợi Ân Kiếm cùng người của ông ta đi xa, trợ lí mới tiến lại đưa ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào Hà Uy Kiệt...

“Rõ ràng tôi đã thấy gói chất cấm trong lốp xe phía sau mà, sao ngài không hạ lệnh bắt ông ta ngay lập tức mà lại dặn dò cấp dưới mặc kệ vậy...?”

Hà Uy Kiệt cư nhiên có tính toán của riêng mình, hắn chính là muốn biết ngoài ông ta ra còn những tên buôn chất cấm nào khác nên đã cho người cài đặt thiết bị theo dõi vào trong xe, tiện thể sao chép hộp đen của xe nhân lúc ông ta còn đang bận chế giễu hắn.

Không những thế ngay khi ông ta vừa xuống xe, đã có người cài thiết bị theo dõi siêu nhỏ vào áo rồi. Nếu hắn muốn bắt thì đợi sau khi xác nhận xong không có ai liên quan thì bắt vẫn được, vì có lẽ bây giờ ông ta còn đang vô cùng tự hào trong việc giấu đồ của mình không chừng...

“Cậu không hiểu được đâu...!”

Trợ lí bày ra vẻ mặt khó coi, cậu là cánh tay phải đắc lực của hắn mà mấy chuyện như thế này hắn không hề nói trước với cậu một tiếng, thực sự đôi lúc muốn đánh cho hắn một trận ra trò...

“Bây giờ ngài định đi đâu...?”

“Về sở cảnh sát, có chuyện hay để cho cậu cùng xem...!”

Nhuận Phát bày ra vẻ mặt ngạc nhiên, cậu ngoan ngoãn lái xe mà thầm cảm thán Hà Uy Kiệt cũng không khó ưa lắm, cậu thấy hắn vừa đẹp trai vừa dễ tính hơn hẳn mọi ngày...

“Tuân lệnh sếp...!”

Nhuận Phát nhanh chóng đưa Hà Uy Kiệt về lại sở cảnh sát, cậu nheo nheo mắt nhìn về phía trước khi thấy ai đó trông rất giống giám đốc bụng phệ hằng ngày, có một sở thích duy nhất chính là bắt lỗi sai của Hà Uy Kiệt nhưng lần nào cũng bị hắn bẻ lại chỉ biết câm nín rời đi. Cậu càng nghĩ càng cảm thấy đáng thương hơn đáng trách...

“Giám đốc ra tận đây đón ngài luôn đấy đội trưởng, chắc lần này ngài lập công to rồi...!”

Hà Uy Kiệt không nói gì, hắn biết tỏng ông ta không phải đứng đây để tuyên duyên hay hoan nghênh hắn, mà đơn giản chỉ vì Ân Kiếm vừa gọi để khiển trách ông ta một trận. Vì hắn bị điều công tác ở nơi này nên về mặt lý thuyết thì hắn vẫn là cấp dưới của ông ta.

Đúng như dự đoán, giám đốc sở cảnh sát Lưu Trí Cương đã hừng hực lửa giận tiến lại chỗ Hà Uy Kiệt, ông ta định dơ tay lên đánh hắn nhưng nhanh chóng bị Nhuận Phát cản lại...

“Ngài giám đốc có gì thì từ từ rồi nói, lý nào lại động tay động chân với đội trưởng Hà chứ...?”

Lưu Trí Cương giật tay về, ông ta bày ra vẻ mặt vừa tức vừa lo chỉ tay về phía Hà Uy Kiệt, quát lớn đến mức những người ở bên trong cũng nghe thấy được...

“Mẹ nó ai cho phép cậu đến kiểm tra xe của Ân Kiếm hả, cậu muốn chết thì chết một mình đi chứ, tại sao lại lôi cả cái sở cảnh sát này theo vậy hả...!”

Hà Uy Kiệt vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh không gợn sóng càng làm Lưu Trí Cương tức điên lên. Đáng lẽ ra khi phía trên giao hắn cho ông ta thì ông ta nên từ chối ngay lập tức, bây giờ rước họa vào thân rồi...!

“Tôi sẽ làm đơn chuyển công tác cho cậu, thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng biến cho khuất mắt tôi, tôi chịu đựng cậu mấy tháng nay đã quá đủ rồi...!”

Nhuận Phát đứng bên cạnh cảm thấy Lưu Trí Cương này nói chuyện rất vô lý, cậu cũng không nhịn được phải lên tiếng phân trần...

“Ngài giám đốc nên biết rõ bản thân đang nói chuyện với ai, đội trưởng Hà không phải là người mà ngài nói muốn đuổi là đuổi, muốn đến là đến...tốt nhất ngài nên biết vị trí của mình khi một chuyên án hình sự được giao cho mấy tháng trời lại không giải quyết được, chẳng may việc này đến tai cấp trên, thì e rằng cái ghế của ngài đây cũng khó giữ đấy...!

Lưu Trí Cương cười khẩy một cái, ông ta cư nhiên biết bản thân chỉ là một người làm thuê cho giai cấp lãnh đạo, cư nhiên kẻ nào có quyền thế hơn thì ông ta sẽ theo kẻ ấy. Việc ông ta trèo lên được chức vụ sở trưởng sở cảnh sát đã không dễ dàng gì, dĩ nhiên ông ta cũng không thể vì một tên ất ơ tỏ vẻ mà làm mất nó...

“Một tên đội trưởng đội đặc nhiệm lập được nhiều chiến công ỷ mình tài giỏi như cậu sao có thể so được với thị trưởng tương lai chứ, chỉ cần một câu nói của ông ấy cũng đủ khiến cậu biến mất không giấu vết rồi đấy...nên đừng nghĩ bản thân là kẻ thắng trong cuộc đua này quyền lực...vì dù thắng hay thua thì cậu cũng là người mất nhiều nhất thôi...!“. Tìm‎

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.