Hà Uy Kiệt mở loa ở chế độ vừa phải đủ để hai người nghe thấy, bên trong nhanh chóng vang lên tiếng của Ân Kiếm cùng một số người khác. Nhưng nội dung lại giống như một cuộc họp bình thường của mấy tên chính trị gia, hoàn toàn không có điểm gì được cho là bất thường...
“Mẹ kiếp, tên khốn Lưu Trí Cương kia...!”
Hà Uy Kiệt định lao ra ngoài xử lý cái tên Lưu Trí Cương một trận ra trò, nhưng hắn nhanh chóng bị Nhuận Phát cản lại...
“Ngài bình tĩnh đi ạ, bây giờ ngài không có bằng chứng, nếu đả thương Lưu Trí Cương, thì ngài sẽ bị khép vào tội hành hung người khác đấy...!”
Hà Uy Kiệt tức giận đập bàn, hắn tưởng ông ta chỉ là con rùa rụt cổ, nào ngờ ông ta đã thông đồng với Ân Kiếm từ rất lâu rồi. Ngay từ lúc hắn đề cập đến việc kiểm tra xe của Ân Kiếm, ông ta đã không có ý gì gọi là ngăn cản, nhưng hôm nay lại nói hắn tự ý hắn hành động này kia, chỉ là muốn che mắt hắn về việc ông ta không liên quan đến việc này, càng không phải người thông đồng với Ân Kiếm...
“Số chất cấm hôm nay cậu tìm thấy, không phải hàng thật...đó chỉ là kế mà ông ta lập ra, trong trường hợp chúng ta bắt ông ta tại thời điểm đó, sẽ bị khép vào tội bắt giữ người trái quy định, huống chi đó còn là chính trị gia đang trong giai đoạn bầu cử, hình phạt sẽ càng nặng hơn...”
Hà Uy Kiệt tức giận ngồi xuống ghế, nếu vụ này đơn giản như ban đầu hắn nghĩ thì không lí gì một sở cảnh sát mấy chục người lại không thể phá án được trong mấy tháng dài đằng đẵng, hóa ra Ân Kiếm đã thao túng tất cả ngay từ ban đầu, ông ta chỉ là đang rảnh rỗi muốn giỡn với hắn một chút mà thôi...
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây, nếu không phá được án thì ngài không thể trở về thủ đô...nếu Ân Kiếm thành công lên chức thị trưởng, thì chúng ta cũng không được yên với ông ta...!”
Hà Uy Kiệt nhắm mắt suy nghĩ một lúc, ngày Ân Kiếm tranh chức thị trưởng không còn xa khoảng chừng một tháng nữa, nói là tranh nhưng phần thắng chắc chắn sẽ thuộc về ông ta nên ông ta mới dám tác oai tái quái như vậy. Trước tiên phải cắt đứt đầu mối liên lạc của ông ta tại thành phố này...và người đầu tiên phải bị trừ khử chính là Lưu Trí Cương, sau đó từ ông ta tìm kiếm ra những người có liên quan khác...
“Tôi cần tài liệu tham ô trong những năm qua của Lưu Trí Cương, cậu cho người điều tra đi...!”
Lần này Nhuận Phát lại không tuân lệnh mà đi làm ngay, cậu bày ra vẻ mặt ái ngại nhìn Hà Uy Kiệt...
“Tài liệu tham ô có lẽ đang ở nhà riêng của Lưu Trí Cương, nếu chúng ta lén trộm thì e rằng sẽ bị kiện ngược lại, trừ khi ông ta tự tay dâng lên cho chúng ta thôi hoặc ai đó liên quan đến ông ta đưa...”
Nhuận Phát như nghĩ ra được kế sách vô cùng hay ho, nhưng có vẻ hơi thiệt thòi cho Hà Uy Kiệt...
“Thì ngài cũng biết... Lưu Ánh Dinh rất thích ngài...có thể cô ấy sẽ giúp được...!”
Hà Uy Kiệt lườm Nhuận Phát khiến cậu có chút hoảng sợ, hắn làm việc từ trước đến nay cư nhiên không cần mượn tay của phụ nữ, huống hồ gì bọn họ là cha con ruột thịt với nhau...
“Hôm nay như vậy là đủ rồi, ngày mai rồi tính tiếp đi...”
Hà Uy Kiệt thu xếp đồ đạc để về nhà, hắn vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của Lưu Trí Cương, khác hoàn toàn so với vẻ tức giận khi nãy. Không những thế ông ta còn vui vẻ tạm biệt hắn...
“Đội trưởng Hà chưa gì đã về rồi à, cậu đi thong thả nhé...!”
Hà Uy Kiệt kiềm lại cơn giận sắp bùng phát, hắn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thối nát này để tránh bầu không khí ô nhiễm do ông ta tạo ra. Hắn thề sẽ khiến cho bọn người này vui vẻ cùng nhau đoàn tụ trong tù.
Hà Uy Kiệt mệt mỏi mở cửa nhà ra, hắn liền ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn từ trong bếp bay ra, khiến hắn tò mò vào trong xem thử là có chuyện gì. Không ngờ trước mặt hắn là cảnh Tôn Giai Ân đang vừa xem đầu bếp hướng dẫn nấu ăn trên điện thoại, miệng cô còn lẩm nhẩm nói theo người ta...
“Em làm gì thế...?”
Tôn Giai Ân giật mình xoay người lại, cô vui vẻ khoe chiến tích cả buổi chiều với Hà Uy Kiệt...
“Tôi học được món mì ý sốt thị bò rồi này, anh mau đi tắm rồi ăn thử xem có ngon không...công sức cả buổi chiều mày mò của tôi đấy...!”
Hà Uy Kiệt định tiến đến xem thử nhưng bị Tôn Giai Ân cản lại, cô cau mày khó hiểu nhìn hắn...
“Hôm nay có việc gì khiến anh mệt hơn mọi ngày à, trông anh như sắp phát sốt đến nơi rồi ấy...!”
Tôn Giai Ân đưa một tay lên trán của Hà Uy Kiệt còn một tay lên trán của mình để so sánh nhiệt độ, rõ ràng nóng hơn trán của cô rất nhiều...
“Anh sốt thật rồi này, ngồi đây đợi một tí để tôi pha nước ấm cho anh tắm...”
Hà Uy Kiệt ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ đợi Tôn Giai Ân, hắn cảm thấy cả cơ thể cũng dần trở nên nóng hơn so với bình thường. Nhưng lần này hắn lại không cảm thấy quá lo lắng vì đã có ai đó bảo hắn hãy đợi một tí...