Mặt trời buổi sáng chủ nhật ló rạng sớm, Trạm Vi Dương còn chưa ngủ đủ giấc, tia nắng từ cửa sổ chiếu tới bên giường, phản chiếu hoa văn trên chăn bông của cậu.
Cậu ở trong ổ chăn chậm chạp trở mình, duỗi vài ngón tay tới nắm lấy mép chăn bên cạnh, kéo lên trên rụt đầu vào bên trong, cho đến khi che lại hơn nửa khuôn mặt, ngón tay mới buông lỏng, vô lực đáp xuống chăn bông không muốn động.
Lần này cậu ngủ tới giữa trưa mới rời giường, vẫn là Bùi Khánh tới đánh thức cậu.
Trạm Vi Dương xuống giường phát hiện đầu gối bên phải còn đau hơn so với ngày hôm qua, chỉ cần cúi nhẹ cũng đau, cậu mặc một chiếc quần dài, từ từ duỗi thẳng chân phải chậm rãi đi xuống cầu thang.
Bà nội ở dưới lầu nhìn thấy, vẻ mặt lo lắng, nói: “Sao còn nghiêm trọng hơn ngày hôm qua?”
Trạm Vi Dương nói: “Con không sao.”
Bà nội vẫy tay với cậu: “Lại đây.”
Trạm Vi Dương cố gắng để bước chân không quá khập khiễng đi đến trước mặt bà nội.
Bà nội ngồi trên ghế sô pha, cúi xuống cuộn ống quần của Trạm Vi Dương lên xem vết thương ở đầu gối cậu, cũng nhìn không ra bị làm sao, đành phải ngẩng đầu gọi: “Khánh Khánh.”
Bùi Khánh giúp dì La dọn bàn, nghe thấy liền đem chiếc đũa trong tay đặt ở trên bàn cơm, đi về phía bọn họ: “Bà.”
Bà nội nói: “Buổi chiều cháu đưa Dương Dương đi bệnh viện nhìn xem, bà sợ nó ngã gãy xương.”
Bùi Khánh ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chạm nhẹ vào đầu gối sưng đỏ của Trạm Vi Dương, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu.
Trạm Vi Dương mở to mắt mím chặt môi, lắc đầu với anh.
Bùi Khánh hỏi: “Đau không?”
Trạm Vi Dương nói: “Không đau lắm.”
Bùi Khánh nhìn vẻ mặt lo lắng của bà, nói với Trạm Vi Dương: “Đi bệnh viện đi.”
Trạm Vi Dương đột nhiên cúi người xuống, vươn tay ôm lấy bả vai Bùi Khánh, kề sát vào bên tai anh thấp giọng nói: “Em không muốn đi bệnh viện.”
Bà nội đã lớn tuổi lỗ tai không tốt lắm, nghe không rõ Trạm Vi Dương nói gì.
Trạm Vi Dương nói xong vẫn ôm lấy bả vai Bùi Khánh, có chút khẩn trương nhìn anh.
Vì thế Bùi Khánh nói: “Em thử cong đầu gối.”
Trạm Vi Dương động tác chậm chạp, chịu đựng đau đớn ngồi xổm xuống, sau đó lại đỡ lấy sô pha đứng lên.
Bùi Khánh đứng dậy, nói với bà: “Xương cốt không sao, nếu gãy xương em ấy cũng không cử động được, bà đừng lo lắng.”
Bà nội nói: “Không gãy xương là tốt.”
Bùi Khánh nói: “Buổi chiều cháu mua cho em ấy ít thuốc lưu thông máu và tan vết bầm, phun một chút thuốc trật khớp, chắc sẽ sớm khỏi thôi.”
Bà nội gật đầu, “Vậy được, ăn cơm trước.”
Ăn xong cơm trưa, bà nội cùng dì La nhìn thời tiết, rồi đẩy xe lăn ra ngoài công viên tản bộ.
Bùi Khánh đi mua thuốc cho Trạm Vi Dương, trong nhà chỉ còn lại một mình Trạm Vi Dương.
Trạm Vi Dương vừa đi khập khiễng lên tầng hai, thì nghe thấy tiếng chuông cửa từ dưới lầu truyền đến, cậu có chút không vui từ cửa sổ phòng thăm dò nhìn xuống, thấy Trần U U tay cầm theo một cái túi nilon đứng ở cửa nhà cậu, chán nản chờ mở cửa.
“Trần U U!” Trạm Vi Dương cảm thấy kỳ lạ, từ cửa sổ gọi y.
Trần U U phất tay, “Mau, ra mở cửa.”
Trạm Vi Dương nói: “ Đầu gối đau.”
Trần U U nói: “Nóng quá.”
Trạm Vi Dương nói: “Tôi vừa mới đi lên.”
Trần U U nói: “Nhà cậu có Coca, lạnh không?”
Trạm Vi Dương nói: “Tôi tới mở cửa cho cậu bây giờ đây.”
Cậu đóng cửa sổ lại, rời khỏi phòng, đỡ tay vịn một chân đi thẳng xuống tầng, giúp Trần U U mở cửa nhà.
Trần U U bước vào, nắm lấy vạt áo phẩy phẩy, đưa túi nilong cho cậu.
Trạm Vi Dương cúi đầu nhìn: “Cái gì vậy?”
Trần U U nói: “Quả nho.”
Trạm Vi Dương nhìn y không rõ.
Trần U U nói: “Tôi nói với mẹ, nói cậu ngã, bị thương, tôi tới thăm cậu. Mẹ tôi bảo, mua chút trái cây.”
Trạm Vi Dương vội vàng nói: “Cảm ơn dì.”
Trần U U xua tay, đổi giày đi vào bên trong, y không phải lần đầu tới nhà Trạm Vi Dương, cũng không cần Trạm Vi Dương dẫn đường, vừa đi vừa nói: “Coca lạnh, Coca lạnh.”
Trạm Vi Dương đi theo phía sau y, nói: “Không có Coca lạnh, có kem.”
Trần U U nói: “Tạm chấp nhận vậy.”
Ăn một cái kem, Trần U U thoải mái duỗi chân, nửa nằm nửa ngồi dựa vào trên sô pha.
Y tùy tiện tìm cớ ra ngoài, chủ yếu là tới tìm Trạm Vi Dương cùng nhau chơi game, thuận tiện tới hỏi thăm vết thương của Trạm Vi Dương. Thấy Trạm Vi Dương đi khập khiễng, y theo lệ thường hỏi một câu: “Còn rất đau sao?”
Trạm Vi Dương trả lời y: “Còn tốt đi.”
Trần U U câu tiếp theo nói: “Chơi game đi.”
Trạm Vi Dương nói: “Được.”
Hai người bọn họ làm tổ ở sô pha, cùng chơi trò chơi trên di động.
Trạm Vi Dương cùng y chơi game giống như đánh bóng rổ, kỹ thuật không kém, thậm chí tốt hơn Trần U U, có thể mang theo Trần U U tăng điểm.
Chỉ là hai người mới đánh được hai ván, Trạm Vi Dương nghe thấy tiếng có người dùng chìa khóa mở cửa, liền theo bản năng buông di động quay đầu nhìn, thấy Bùi Khánh trong tay cầm túi nilon từ bên ngoài đi vào.
Trạm Vi Dương vội vàng đứng dậy, gọi: “Khánh ca, anh về rồi!” Cậu đi về phía cửa, nhớ rõ Bùi Khánh đi ra ngoài mua thuốc cho cậu.
Bùi Khánh nhìn Trần U U đang chuyên chú chơi game trên sô pha, sau đó nhìn về phía Trạm Vi Dương, hỏi: “Còn đau không?”
Người khác hỏi Trạm Vi Dương câu này, cậu đều nói không đau, nhưng nghe được Bùi Khánh hỏi, theo bản năng nói: “Đau.”
Cậu cảm thấy nếu nói đau, Bùi Khánh có lẽ sẽ an ủi cậu một chút.
Quả nhiên Bùi Khánh duỗi tay xoa đầu cậu, nói: “Ngồi xuống, anh xịt thuốc cho em.”
Trạm Vi Dương đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, vừa lúc ván này bọn họ thua, Trần U U trong lòng đầy phẫn nộ, ngẩng đầu lên hét lớn: “Trạm Vi Dương!”
Trạm Vi Dương khóe môi cong cong, nói với Trần U U: “Đây là anh họ tôi -- Bùi Khánh.”
Trần U U nhìn về phía Bùi Khánh, sau đó giật mình đứng dậy, mở miệng nói: “Anh họ, xin chào.”
Bùi Khánh cười với y: “Xin chào.”
Trạm Vi Dương duỗi thẳng chân phải, đem ống quần xắn lên, trong lúc chờ Bùi Khánh ánh mắt đều là mong đợi.
Bùi Khánh đem túi nilon đặt ở trên bàn trà phòng khách, ngồi xổm xuống lấy bình xịt bên trong ra, cúi đầu nghiêm túc đọc hướng dẫn sử dụng, một lúc sau mới mở gói giấy ra, một bàn tay cầm bắp chân Trạm Vi Dương, một cái tay khác cầm bình xịt đưa tới bên đầu gối cậu, xịt trước một chút, ngẩng đầu hỏi cậu: “Đau không?”
Trạm Vi Dương cảm thấy bắp chân bị anh nắm lấy có chút ngứa, nhịn không được muốn động, miệng vết thương thật ra không có cảm giác gì, vì thế cậu lắc đầu.
Bùi Khánh liền tiếp tục xịt thuốc vào đầu gối cậu, đồng thời nói: “Đừng di chuyển nhiều, không cần lên xuống tầng.”
Trạm Vi Dương nói: “Ồ”
Xịt thuốc vào chân phải xong, Bùi Khánh bảo cậu xắn ống quần bên trái lên, thuận tiện xịt thuốc vào chỗ trầy da không nghiêm trọng lắm bên chân trái.
Trong suốt quá trình, Trần U U vẫn luôn nhìn bọn họ, vẻ mặt hơi uể oải.
Bùi Khánh xịt thuốc cho Trạm Vi Dương, đặt nắp bình xịt lên trên bàn trà ở phòng khách, sau đó nói: “Hai đứa từ từ chơi.” Nói xong, anh đi về phía cầu thang.
Trạm Vi Dương và Trần U U cùng nhau nhìn anh lên tầng.
Trần U U quay đầu, nói với Trạm Vi Dương: “Anh họ cậu, thật, thật đẹp trai.”
Trạm Vi Dương gật đầu tán đồng.
Trần U U lại nói: “Cậu cảm thấy anh ấy, đẹp trai hay là Tạ Linh, đẹp trai?”
Trạm Vi Dương hé miệng, đột nhiên nhận ra có vài điều không thể nói, nếu nói ra có khả năng bị trừ điểm, cậu nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, khó khăn khép miệng.
Trần U U lẩm bẩm: “Vẫn là anh họ, tốt hơn.”
Trạm Vi Dương hỏi y: “Vì sao?”
Trần U U nói: “Cảm giác, rất tốt.”
Hai người chơi game cả một buổi chiều, lúc bà nội và dì La trở về, Trần U U liền đứng dậy phải trở về.
Bà nội muốn y ở lại ăn cơm tối, y làm thế nào cũng không đáp ứng, nói phải đi về, vì thế Trạm Vi Dương đành đưa y ra cửa, vốn dĩ muốn đưa đến cổng tiểu khu, Trần U U ngăn cậu lại, nói cậu đi đường khập khiễng, vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà đi.
Trạm Vi Dương trở về, dì La vừa mới vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối, bà nội mở TV xem phim truyền hình.
Thời gian còn hơi sớm, Trạm Vi Dương muốn lên tầng, vừa bước lên bậc thang, đột nhiên nhớ tới vừa rồi Bùi Khánh bảo cậu đừng đi lại, đừng lên xuống tầng, vì thế cậu yên lặng mà rút chân về, đi tới bên ghế sô pha cùng bà nội xem TV.